Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 520




Kim Ngọc Lâu ý định trắng trợn lùng bắt đám người Thái Lô Tây, đám người Thái Lô Tây là võ giả Thần Cung Cảnh, hơn nữa Phương Tầm khi còn là đạo tặc thường xuyên bị người khác đuổi giết rất có kinh nghiệm chạy trốn, lực lượng một đường Kim Ngọc Lâu không thể bắt được bọn họ.

Về sau Lâm Nguyệt Minh sử dụng độc kế, hắn biết rõ đám người Thái Lô Tây tình như huynh muội, cho nên dùng Sở Lâm làm mồi nhử, buộc bọn họ phải giao hài cốt Thiên binh và binh khí hoàng cấp ra.

Vốn dựa theo tính cách đám người Thái Lô Tây, cho dù hài cốt Thiên binh giá trị liên thành cũng không bằng Sở Lâm.

Nhưng không nghĩ tới hài cốt Thiên binh được thiên địa nguyên lực tẩm bổ nên do đó tiến hóa thành yêu linh có ý thức tự chủ, vậy mà thừa dịp bọn họ không chú ý chạy đi, mấy người bọn họ lâm vào đường cùng chỉ có thể cầu viện Tất An.

Tô Tín nghe xong sự việc xảy ra hắn liền hứng thú với hài cốt Thiên binh.

Nhớ rõ Tạ Chỉ Yến từng nói qua với hắn, sau khi binh khí thiên cấp rời khỏi chủ nhân, đại bộ phận đều bởi vì thời gian dài không có chân khí tẩm bổ mà linh trí biến mất, từ đó trở thành binh khí địa cấp.

Nhưng có một số nhỏ binh khí thiên cấp được thiên địa nguyên khí tẩm bộ nên sinh ra ý thức tự chủ, do đó không còn là binh khí của người khác và biến thành yêu linh.

Bất kể yêu linh hay là khí linh, chỉ cần có thể dung nhập chúng vào binh khí địa cấp và luyện hóa, vậy nó lập tức có thể trở thành binh khí thiên cấp.

Đáng tiếc đám người Thái Lô Tây quá mức phế vật, bọn họ lại thả thứ tốt như vậy chạy mất.

Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng nó đổi lấy Sở Lâm phế vật lại ngu xuẩn, Tô Tín cũng phải im lặng không thể nói gì với đám người này.

Sau khi nói xong tất cả, tâm thần đám người Thái Lô Tây bất định nhìn Tô Tín, không biết trước vị đại nhân này có ý định gì.

Nhìn đám người nơi này, Tô Tín cười quái dị một tiếng sau đó nói:

“Bốn tên phế vật! Thật không biết lúc trước Bạch vô thường làm sao nhìn trúng các ngươi, lại còn phát triển các ngươi thành thành viên vòng ngoài.”

Tô Tín vừa nói lời này sắc mặt đám người Thái Lô Tây lập tức biến thành khó coi, dù sao không có người nguyện ý bị người khác nói là phế vật.

Phương Tầm tuổi trẻ khí thịnh, lúc này muốn đứng lên phản bác nhưng lại bị Thái Lô Tây đè xuống.

Hắn biết rõ Bạch vô thường tạ Tất An khủng bố, vị đại nhân kia tính cách khó sống chung nhưng tuyệt đối là võ giả Nguyên Thần Cảnh mạnh nhất hắn từng nhìn thấy.

Thân phận của vị đại nhân này chính là Thập Điện Diêm La Sở Giang Vương, có thể nghĩ thực lực và địa vị của hắn cỡ nào.

Tuy đám người Thái Lô Tây cũng xem như thành viên tổ chức ĐỊa phủ nhưng thành viên vòng ngoài và thành viên vòng trong có khác nhau lớn.

Những thành viên vòng ngoài của bọn họ bị người Địa phủ xem trọng, cho bọn họ một ít cơ duyên, xem ngày sau có quật khởi hay không, cho nên có nhiều thứ đương nhiên không thể như Thôi Phán Quan nói với Tô Tín, sẽ không ai nói kỹ càng với bọn họ.

Cho nên Thái Lô Tây không biết trong Địa phủ danh xưng không có quan hệ với địa vị và thực lực.

“Như thế nào, nói các ngươi phế vật còn không đúng sao?”

Tô Tín cười lạnh chỉ vào Địch Thanh Liên nói:

“Đều nói nữ nhân ngực to không có não, đáng tiếc ngươi ngực không lớn, đầu óc không dùng được.”

“Thượng cổ luyện khí tông sư truyền thừa đại biểu cho khả năng vô hạn, ngươi lại nói tin tức với người ngoài, như vậy ngươi đang đánh đồng người ngươi ái mộ với những người đồng sanh cộng tử với ngươi.”

“Chẳng lẽ trong cảm nhận của ngươi sẽ có một nam nhân vì ngươi mà bỏ qua tất cả hay sao?”

Địch Thanh Liên vội vàng khóc lóc lắc đầu:

“Đương nhiên không có khả năng! Ta cũng không biết Lâm Nguyệt Minh là loại người này.”

Tô Tín lại quay sang nhìn Thái Lô Tây và Phương Tầm:

“Các ngươi là phế vật lại ngu xuẩn! Vì một kẻ gọi là huynh đệ lại giao ra hài cốt Thiên binh trân quý, đầu óc các ngươi bị nước vô sao? Huynh đệ giá trị mấy đồng tiền? Có trân quý bằng Thiên binh không?”

Thái Lô Tây hít sâu một hơi và nói:

“Đại nhân, trong lòng ta, huynh đệ chính là vô giá, ta thuở nhỏ bị người kỳ thị khi dễ, chỉ có đám người Phương Tầm xem ta như huynh trưởng, cũng không có ý kỳ thị, đừng nói là Thiên binh không trọn vẹn, cho dù là thần binh không trọn vẹn ta cũng giao ra.”

Phương Tầm và Địch Thanh Liên cảm động, bọn họ ở chung lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Thái Lô Tây không phải nói suông.

Tô Tín cười lạnh nói:

“Cho nên ta nói các ngươi là phế vật lại ngu xuẩn, ngươi vì cứu một huynh đệ liền muốn cầm Thiên binh không trọn vẹn đi đổi, nhưng chờ ngươi giao Thiên binh không trọn vẹn ra là lúc các ngươi chết trong tay người ta.”