Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 248




“Nhưng cuối cùng ngươi lại khiếp đảm, sợ hãi loại sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, lo lắng cảm giác đá trúng khối sắt hoặc bị hiệp sĩ môn phái nào đó tới tiêu diệt.”

“Cho nên ngươi nghe tin Địch Vân Phi đến Tương Nam liền không chờ được tới nương tựa hắn, ý đồ gia nhập Tranh Kiếm Minh tẩy trắn thân phận của mình.”

“Nhưng Phi Vân trại của ngươi có bao nhiêu người? Không có một ngàn cũng có tám trăm ah? Vài tên thủ hạ cảnh giới Tiên Thiên có thể gia nhập Tranh Kiếm Minh, nhưng những võ giả Hậu Thiên thì sao? Chỉ sợ sớm xem thành pháo hôi tự sinh tự diệt trong rừng rậm Tương Nam.”

“Vì vinh hoa phú quý ngày sau của ngươi, ngươi liền bỏ qua huynh đệ theo ngươi hơn mười năm, loại người này, ha ha, heo chó không bằng!”

Những võ giả chung quanh nhìn Bàng Phi Vân với ánh mắt xem thường tới cực điểm.

Bọn họ vốn đang khó hiểu, đám người Bách Độc Đồng Tử đều là Địch Vân Phi chủ động mời chào mới gia nhập dưới trướng, chỉ có một mình Bàng Phi Vân là hấp tấp chủ động chạy tới.

Bọn họ hoài nghi một nhân vật như Bàng Phi Vân làm sao không có cốt khí như vậy?

Hiện tại bọn họ mới kịp phản ứng, không ngờ Bàng Phi Vân sớm có ý định, hắn lại vút bỏ huynh đệ thủ hạ dưới tay chạy đi, chính mình đi theo Địch Vân Phi gia nhập Tranh Kiếm Minh.

Sắc mặt Bàng Phi Vân tái nhợt, Tô Tín nói mỗi câu không khác gì đại chùy đâm thẳng vào ngực hắn.

“Ngươi muốn chết!”

Bàng Phi Vân nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông lên lần nữa nhưng bị Địch Vân Phi ngăn lại.

“Tô Tín, ngươi xảo biện có được gì chứ, ngược lại so võ công xem ai mạnh hơn đi.”

Địch Vân Phi lạnh lùng nói.

Tô Tín lắc đầu: “Ta cũng không có xảo biện, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, còn có Địch công tử ngươi, ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi có được là ngươi đạt được sao?”

“Nếu không có Tranh Kiếm Minh sau lưng ngươi, ngươi cho rằng đại đương gia Phi Vân trại và đám người Bách Độc Đồng Tử sẽ gia nhập dưới trướng của ngươi?”

Địch Vân Phi lạnh lùng cười cười: “Muốn đả kích tâm thần ta? Đáng tiếc, tâm thần ta không có lỗ thủng, Tranh Kiếm Minh vốn chính là của ta, chờ ca ca ta thoái vị thì ta chính là minh chủ Tranh Kiếm Minh.”

“Thế lực ban thân cũng là thực lực, có thế lực mà không vận dụng mới là ngu xuẩn, sẽ bị người ta đùa chết!”

“Tâm thần ngươi không có lỗ thủng?”

Tô Tín lúc này mặt cười nhưng lòng không cười, hắn nói: “Ta thấy không phải, cho dù Tranh Kiếm Minh là thế lực của ngươi nhưng cả Tranh Kiếm Minh, còn có ca ca Địch Kinh Phi chính tâm ma của ngươi, cả đời này ngươi chỉ có thể sống dưới cái bóng ca ca ngươi!”

Sắc mặt Địch Vân Phi lập tức biến đổi, Tô Tín không xem ai ra gì và nói tiếp: “Địch công tử thực lực rất mạnh, đứng hàng năm mươi bảy trên Nhân Bảng, nhưng ca ca ngươi thì sao? Đây chính là kiêu hùng ‘ Bích Nhãn Phi Long ’ Địch Kinh Phi một tay sáng lập Tranh Kiếm Minh! “

“Người khác trên giang hồ nghĩ ngươi như thế nào? Bọn họ vừa nghĩ tới không phải cái tên Địch Vân Phi, mà là đệ đệ Địch Kinh Phi!”

“Vị trí người thừa kế tương lai của Tranh Kiếm Minh đúng là của ngươi nhưng nó lại không phải chính ngươi đạt được, mà là ca ca ngươi bố thí cho ngươi.”

“Địch Kinh Phi không có nhi tử, hắn không có ý định sinh ra, cũng không có truyền Tranh Kiếm Minh cho kẻ khác, nếu Địch Kinh Phi thực sự có nhi tử, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi còn có tư cách kế thừa vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh hay sao?”

“Địch Vân Phi ngươi cả đời sóng dưới bóng mờ của Địch Kinh Phi, cho dù ngươi làm chuyện gì thì người ta đầu tiên nghĩ tới chính là Địch Kinh Phi.”

“Cho dù ngươi thật thành minh chủ Tranh Kiếm Minh, nội tâm thủ hạ của ngươi cũng chỉ nghĩ tới Địch Kinh Phi, bọn họ sẽ so sánh quyết định của ngươi với Địch Kinh Phi, ngươi vĩnh viễn kém ca ca của ngươi!”

Tô Tín nói ra lời này làm sắc mặt Địch Vân Phi đen như đít nồi.

Cho dù lúc trước Tô Tín nói Địch Vân Phi vô liêm sỉ thì hắn không tức giận, nhưng hiên tại Tô Tín lại nói ra che giấu mà hắn không nguyện ý nghe nhất, làm cho Địch Vân Phi tức giận không kiềm chế được.

Tô Tín nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Địch Vân Phi, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng sáng lạn.

Giận, tức giận là tốt rồi, tức giận đại biểu công tâm kế của hắn thành công.

Trước kia Địch Vân Phi nói đúng, Tô Tín nói nhảm với hắn lâu như vậy là vì đả kích tâm thần hắn.

Võ giả đối chiến, cho dù chỉ chênh lệch một phần nhỏ cũng tạo thành biến hóa không ngờ tới, huống chi thời điểm tâm thần có lỗ thủng càng như vậy.

Địch Vân Phi đúng là rất ưu tú, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là người trẻ tuổi hai mươi tuổi mà thôi, hắn còn chưa tới mức hỉ nộ không lộ ra,

Lần trước Tô Tín tra xét tư liệu của Địch Vân Phi cũng nhìn thấy chuyện rất thú vị.

Một là ở trong Tranh Kiếm Minh, một khi Địch Vân Phi muốn làm chuyện gì, nếu có người đề cập Địch Kinh Phi đã phân phó bọn họ phải làm như thế nào thì Địch Vân Phi sẽ giận dữ.

Còn nữa, Địch Vân Phi không có danh hiệu cua mình, đại đa số người trên giang hồ không đặt danh hiệu cho bản thân, tất cả đều là người khác gọi mà thành.

Chính ngươi lấy danh hiệu, tên gì Vô Địch Kiếm Thần gì đó sẽ không tính, chỉ có thể làm người ta chế nhạo mà thôi.

Địch Vân Phi không có danh hiệu của mình, người trên giang hồ nhắc tới hắn chỉ nói là đệ đệ Địch Kinh Phi.

Cho nên sau khi nghe người khác lấy lòng hắn gọi là đệ đệ Địch Kinh Phi, Địch Vân Phi hoặc là giận dữ, hoặc là trực tiếp rời đi.

Hai sự kiện này rất nhỏ nhưng Tô Tín đã phân tích ra tính cách của Địch Vân Phi, còn có thể từ đó phân tích ra hắn ghét nhất và không nguyện ý đối mặt với cái gì nhất.