Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1295




Tô Tín rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng về phía Tả Vô Cương.

Thật ra thì Tô Tín cũng chả có thù oán gì lớn với Tả Vô Cương cả, thậm chí hắn còn khá là thưởng thức Tả Vô Cương.

Mặc dù lần này Tả Vô Cương thua, nhưng thật ra kế hoạch lần này của Tả Vô Cương cũng không có chút sơ hở nào, chẳng qua là hắn thua ở trên phương diện tình báo.

Bởi vì hắn không nghĩ tới rằng mối ân huệ đối với võ lâm mà Mạc Thanh Hồi để lại cho Anh Hùng Hội vẫn còn có hiệu lực đến mức ấy, cho dù đã gần một ngàn năm trôi qua rồi, nhưng bọn họ lại vẫn có thể mời tới ba võ giả Dung Thần Cảnh và đông đảo võ giả Hóa Thần Cảnh trong Thiên Hạ Thất Bang đến đây.

Tô Tín rất có tài trên phương diện tính toán lòng người, hắn phải có được thông tin cặn kẽ hoặc là đã trải qua tiếp xúc thì mới đưa ra kết luận thế này.

Thế nên ngay cả chính bản thân Tô Tín cũng không thể ngờ tới rằng Anh Hùng Hội lại ẩn dấu thực lực mạnh đến như thế, vậy nên lần này Tả Vô Cương bại cũng không oan.

Tuy là Tô Tín rất thưởng thức Tả Vô Cương, nhưng thưởng thức vẫn chỉ là thưởng thức, dù sao Tả Vô Cương vẫn sẽ phải chết, bởi vì nếu hắn không chết, nhiệm vụ của Tô Tín sẽ không thể hoàn thành.

Nhân vật phản diện trị giá hai nghìn điểm cùng với hai lần cơ hội rút thưởng cao cấp, vì thế rất đáng để Tô Tín giết người.

Tả Vô Cương nhìn một kiếm kinh diễm trước mắt kia, ở nơi này thời khắc sinh tử đại kinh khủng hạ hắn vốn là cũng không coi là đần hắn xem thấu hết thảy.

Quanh thân hắn tràn ngập hào quang lấp lánh, khí huyết mạnh mẽ không ngừng thiêu đốt lên, phía sau có một ảo ảnh thiên thần ngưng tụ, hắn muốn đánh cược một lần cuối cùng.

Chỉ có điều đáng tiếc là, cho dù hắn là võ giả Dương Thần Cảnh, sau khi trọng thương còn bị Vương Ngọc và Tô Tín với cấp bậc cường giả này giáp công, nếu như hắn còn có thể sống được, vậy thì Tô Tín và Vương Ngọc sẽ phải thẹn với cái thân phận người của Địa phủ.

Kiếm ý mạnh mẽ xoắn giết lao đến, kiếm chém vào thân, toan tính chém nát Nguyên Thần.

Ảo ảnh thiên thần phía sau Tả Vô Cương còn chưa kịp ngưng tụ đã nhanh chóng tan biến, trường kiếm nhập vào cơ thể, kiếm ý mạnh mẽ quấy vỡ kinh mạch của Tả Vô Cương, giống như trước cũng quấy nát Nguyên Thần của Tả Vô Cương!

Tả Vô Cương nhìn Tô Tín, dùng một chút sức lực cuối cùng để cười lên một tiếng thật to:

- Đường đường Tứ Đại Thần Bộ của triều đình lại là Sở Giang Vương của Địa phủ, ta bại cũng chẳng oan!

Nói dứt lời, khí tức trên thân Tả Vô Cương liền bắt đầu tiêu hao một cách nhanh chóng, gắng gượng đè nén lời nói còn lại trở về.

[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh: Vô gian.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Nhân vật phản diện trị giá hai nghìn điểm, hai lần rút thưởng cao cấp.]

Sau khi Tả Vô Cương bỏ mình, trong đầu Tô Tín cũng đã hiện lên âm thanh của hệ thống.

Thật ra thì thời điểm ban đầu Tô Tín cho rằng tiêu diệt Thần Đạo Minh là nhiệm vụ cũng đã xem như hoàn thành.

Nhưng sau bao chuyện, người của Thần Đạo Minh bỏ chạy, rồi bị giết, nhưng âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ vẫn không hề vang lên, lúc này Tô Tín mới chợt nhận ra rằng, làm người đứng đầu Thần Đạo Minh, nếu Tả Vô Cương không phải chết, chỉ sợ những người khác của Thần Đạo Minh có chết sạch thì nhiệm vụ cũng sẽ không thể hoàn thành.

Cho nên trước đó không từ mà biệt, chỉ là vì Tô Tín phải hoàn thành nhiệm vụ, Tả Vô Cương nhất định phải chết.

Mà lúc này Nhâm Bình Sinh và cả Trần Độ đều là dùng ánh mắt kinh hoảng để nhìn Tô Tín, biến cố liên tiếp xảy ra quá nhanh khiến cho bọn họ không thể phản ứng kịp.

Chỉ là đám người bọn họ cũng không phải là bản thân, từ lúc Tả Vô Cương hô lên một câu cuối cùng kia, bọn họ đã có thể đoán được đầu đuôi mọi chuyện.

Đích xác là lần này Tô Tín không lừa bịp Anh Hùng Hội bọn họ, nhưng hắn lại lừa bịp Thần Đạo Minh!

Hơn nữa Tô Tín - một trong Tứ Đại Thần Bộ của triều đình lại chính là Sở Giang Vương của Địa phủ, đây quả thực là chuyện lớn có thể gây chấn động giang hồ.

Vương Ngọc tháo mặt nạ Sở Giang Vương trên mặt mình ra ném cho Tô Tín, từ đầu bản thân hắn cũng không đeo mặt nạ.

Thân là Tổng Tiêu Đầu của Thiên Hạ Tiêu Cục, mặc dù hành động của Vương Ngọc trên giang hồ rất khiêm tốn, nhưng cũng không phải là hạng người vô danh, lúc đầu Trần Độ vừa nhìn đã lập tức nhận ra hắn.

Chỉ có điều so với chuyện Tô Tín là Sở Giang Vương, chuyện Vương Ngọc cũng là người của Địa phủ liền không gây chấn động mạnh đến thế.

Nhưng lúc này Trần Độ cũng đã nắm chặt Kim Đao trong tay, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Hiện tại bọn hắn đã biết Tô Tín và Vương Ngọc chính là người của Địa phủ, thế thì Vương Ngọc và Tô Tín sao có thể bỏ qua cho chính mình và Nhâm Bình Sinh?

Mặc dù Trần Độ rất tự tin, nhưng hắn còn chưa có tự tin đến mức cho rằng chỉ dựa vào lực lượng một mình mình liền có thể đủ khả năng chống chọi với hai gã cường giả của Địa phủ.

Trông thấy dáng vẻ này của Trần Độ, Tô Tín lắc đầu nói:

- Trần huynh không cần khẩn trương, Tô Tín ta không ăn thịt người, hình như Địa phủ cũng không ăn thịt người.

Vương Ngọc liếc mắt nhìn Tô Tín một cái, không biết rốt cuộc hắn đang định giở cái trò gì.

Theo lý thuyết bây giờ bọn họ trực tiếp ra tay giết hai người này cũng không phải là việc gì khó khăn, vì sao Tô Tín muốn tiếp tục nói nhảm với bọn hắn ở chỗ này?

Trần Độ cầm Kim Đao trong tay, tinh thần không hề buông lỏng:

- Không sai, Tô Tín ngươi sẽ không ăn thịt người, nhưng ngươi sẽ làm ra chuyện so với ăn thịt người còn khủng khiếp hơn!

- Những năm này ngươi lợi dụng thân phận Tứ Đại Thần Bộ cùng với thân phận Địa phủ làm nhiều chuyện như thế, môt khi chuyện này bị truyền đi, không chỉ riêng Đại Chu sẽ không bỏ qua cho ngươi, mà ngay cả những tông môn ngày xưa từng bị ngươi hại, với thù oán với ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Bây giờ hai người chúng ta đều đã biết về thân phận của ngươi, ngươi có thể yên tâm thả chúng ta đi được ư?

- Chỉ người chết mới có thể giữ được bí mật, điểm này ta biết, vậy nên ngươi cũng không cần bày trò thêm nữa.

Trần Độ nói không sai, hắn và Nhâm Bình Sinh biết về thân phận của Tô Tín quả thực là một chuyện rất khó giải quyết.

Thật ra thì vẫn có người biết về thân phận của Tô Tín, ví dụ như vị Thánh nữ Bạch Linh của Bạch Liên giáo kia cũng đã biết về thân phận của Tô Tín rồi, chẳng qua Tô Tín không sợ nàng tiết lộ ra ngoài.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong tay Tô Tín cũng có nhược điểm của Bạch Linh, huống chi Bạch Linh thân là Thánh nữ của Bạch Liên giáo, vốn là Bạch Liên giáo cũng thường xuyên làm ra một số chuyện gây khích bác ly gián, mê hoặc lòng người, hơn nữa lấy quan hệ của Bạch Liên giáo với Đại Chu, lời Bạch Linh nói ra có lẽ cũng không có mấy người tin tưởng, tất cả mọi người đều cho rằng đây là Bạch Liên giáo đang dùng âm mưu quỷ kế để làm rạn nứt mối quan hệ giữa Đại Chu và Tô Tín.

Nhưng hai người trước mắt kia lại không giống như thế, thân là hội chủ và phó hội chủ của Anh Hùng Hội, bọn họ một người là tu vi Dương Thần Cảnh, một người là tu vi Dung Thần Cảnh, đặc biệt là Nhâm Bình Sinh, về mặt đạo đức căn bản là hắn cũng không có một vết nhơ gì, lời hắn nói ra đều cũng không cần chứng thực, quả thật là nếu so với Bạch Linh thì đáng tin hơn gấp ngàn vạn lần.

Vậy nên Trần Độ mới tuyệt vọng như thế, Tô Tín tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho dù là hắn tự nguyện đi theo Tô Tín, Tô Tín cũng tuyệt đối sẽ không để hắn và Nhâm Bình Sinh rời đi.

Giao tính mạng của bản thân và người thân của mình vào trong tay người khác, cho dù là những võ giả cấp thấp kia cũng sẽ không làm loại chuyện này, chứ đừng nói là người từ xưa đến nay vẫn luôn rất nổi danh vì sự đa mưu túc trí như Tô Tín.

Chẳng qua lúc này Tô Tín cũng lại bỗng lên tiếng:

- Thật ra thì ta còn một phương pháp xử lí có thể khiến đôi bên vẹn toàn, vừa có thể không giết các ngươi, thậm chí ta còn có thể giúp các ngươi đối phó với những người của ba môn phái kia, bảo đảm thi thể tổ tiên của quý phái không bị tổn hại.

Vương Ngọc đứng ở bên cạnh quay ngoắt lại nhìn Tô Tín, hiển nhiên là hắn đã hiểu ra rằng Tô Tín muốn làm gì, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó tin.

Mà Trần Độ thì chỉ cau mày ngờ vực hỏi:

- Phương pháp gì?

Tô Tín nhìn Nhâm Bình Sinh và Trần Độ, trầm giọng đáp:

- Rất đơn giản, bất kể là Nhâm tiền bối hay là Trần huynh, hai vị đều là những người kinh tài tuyệt diễm, tuyệt đối được xem là cường giả ở trong cùng cấp bậc, hoàn toàn có tư cách gia nhập vào Địa phủ chúng ta, chỉ cần các ngươi gia nhập Địa phủ chúng ta, thì sẽ đều là người mình, ta còn giết các ngươi làm gì nữa?

- Hơn nữa nếu là người mình, ta và Vương Ngọc cũng sẽ ra tay giúp các ngươi đánh bại người của ba môn phái kia, đoạt lại thi thể của tiền bối Mạc Thanh Hồi, lấy thực lực của chúng ta, đây cũng không phải là việc gì khó khăn.

Tô Tín vừa thốt lên xong, nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh, Trần Độ bị kinh ngạc đến mức ngây ngươi, ngay cả Nhâm Bình Sinh vẫn luôn lộ ra vẻ rất trầm ổn lạnh nhạt, lúc này trong mắt cũng đã lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Vương Ngọc đứng ở một bên cũng lắc đầu thầm than trong lòng, nói thật lúc trước hắn vẫn không hề nghĩ rằng Tô Tín sẽ chiêu mộ Nhâm Bình Sinh và Trần Độ vào trong Địa phủ.

Thật ra thì người của Địa phủ đi rà ngoài tiến cử thành viên cũng là chuyện rất bình thường, ví dụ như Bạch Vô Thường chính là do hắn tiến cử vào trong Địa phủ.

Nhưng vấn đề là phần lớn người của Địa phủ khi tiến cử những người khác vào Địa phủ đều là lựa chọn người co cùng cấp bậc với mình hoặc là người có thực lực yếu hơn mình, bằng không lỡ ngươi không ép được đối phương, chẳng lẽ không sợ đối phương sẽ tiếp lộ thân phận người Địa phủ của ngươi ra ngoài?

Vậy nên lúc ban đầu Vương Ngọc là được Địa Tạng Vương đích thân chiêu mộ vào Địa phủ, mà Tô Tín thì là do Thôi Phán Quan chiêu mộ.

Cái vị trước mắt này chính là Nhâm Bình Sinh - hội chủ của Anh Hùng Hội, cường giả Dương Thần Cảnh hàng thật giá thật, cho dù là hắn đã bị thương nặng, Vương Ngọc cũng không dám nghĩ như vậy, kết quả hiện tại phải khen ngược, Tô Tín lại dám mở miệng đề ra ý tưởng này, Vương Ngọc cũng chỉ có thể hô một tiếng bội phục!

Mà lúc này Trần Độ đứng ở đối diện vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, nhưng khuôn mặt Nhâm Bình Sinh vẫn không đổi sắc, hắn chỉ trầm giọng hỏi:

- Gia nhập Địa phủ? Ngươi biết thân phận của ta, ngươi cho rằng ta sẽ bởi vì mạng sống mà gia nhập Địa phủ sao?

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Hội chủ Anh Hùng Hội, “Nhất Thoa Yên Vũ” Nhâm Bình Sinh tuyệt đối không phải là hạng người ham sống sợ chết, thế nên ngươi sẽ không vì mạng sống mà gia nhập Dịa phủ, nhưng ngươi cũng sẽ vì Anh Hùng Hội mà gia nhập Địa phủ.

Tô Tín nhìn thẳng vào mắt Nhâm Bình Sinh, trầm giọng nói tiếp:

- Cho dù là hội chủ, thì vẫn có rất nhiều điều mà một mình ngươi không thể nhìn rõ, nhưng những người khác lại có thể nhìn thấy được, thậm chí ngay cả một số người của Anh Hùng Hội các ngươi cũng đều thấy được.

- Ở cái nơi lấy lợi ích làm đầu như giang hồ, cách thức làm việc này của Anh Hùng Hội là không có lối thoát, trừ khi mỗi đời Anh Hùng Hội các ngươi đều có thể xuất hiện một vị cường giả giống như Mạc Thanh Hồi, nếu không Anh Hùng Hội các ngươi chắc chắn sẽ suy bại.

- Nhưng hiện tại thì loại chuyện này sẽ không thể xảy ra, ngày xưa Mạc Thanh Hồi lấy tính mạng của chính mình để mang đến chín trăm năm yên bình cho Anh Hùng Hội, trong chín trăm năm này võ lâm chính đạo đều sẽ cho Anh Hùng Hội một phần mặt mũi, nhưng mà Nhậm hội chủ ngươi có từng nghĩ tới, rằng qua nhiều năm như vậy, Anh Hùng Hội các ngươi đã giúp đỡ nhiều người hay là đã đắc tội nhiều người?

Nhâm Bình Sinh và Trần Độ đều im lặng không lên tiếng, hiển nhiên là bọn họ không cũng hiểu hết, tuyệt đối là bọn họ đắc tội nhiều người.

Tôn chỉ của Anh Hùng Hội rất đơn giản, chính là trừ bạo giúp kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa.

Cứ như vậy Anh Hùng Hội cũng chỉ có thể giúp được một số võ giả tán tu nhỏ yếu, giống như những võ giả tán tu tới để báo đáp ân tình của Anh Hùng Hội lần này, mạnh nhất trong số bọn họ cũng mới chỉ là tu vi Dung Thần Cảnh mà thôi, còn tu vi Dương Thần Cảnh thì căn bản là một người cũng không có.

Còn bọn họ, vì giúp đỡ những tán tu nhỏ yếu này mà đã gián tiếp đắc tội không ít thế lực, lớn nhỏ cộng dồn tất cả lại, cũng gần như là nửa cái giang hồ rồi.

Coi như là mấy thế lực ở Thiên Hạ Thất Bang, Anh Hùng Hội cũng đã từng đắc tội, chẳng qua bởi vì ân tình ngày xưa của Mạc Thanh Hồi, thế nên những thế lực này mới lựa chọn cho Anh Hùng Hội một chút mặt mũi, tạm thời sẽ không truy cứu, nhưng thù hận vẫn cứ được hình thành.