Lương Châu Đạo nằm gần Tây Vực và Tây Cương, nơi được xem như là vùng đất cằn cỗi nghèo nàn.
Nhóm người Tô Tín vừa bước vào khu vực Lương Châu Đạo thì lập tức cảm thấy được mùi vị cát vàng nồng, ngay cả bốn phía cũng lộ ra vẻ vô cùng hoang vu, cảnh tượng xung quanh đều là cát vàng càn quét đầy trời, một số nhỏ còn lại thì là núi đá, một vài châu phủ có số lượng không nhiều thì đều xây dựng ở bên cạnh ốc đảo.
Phủ Lũng Nam của Lương Châu Đạo, nơi này cũng được coi là một châu phủ khá lớn trên toàn bộ Lương Châu Đạo, chỗ của Ác Nhân Cốc nằm ngay bên ngoài phủ Lũng Nam.
Nhưng mà đám người Tô Tín cũng không trực tiếp đi đến Ác Nhân Cốc, mà lại chuẩn bị đi đến châu phủ để dò xét tin tức trước.
Tuy một vài bộ đầu của châu phủ Lục Phiến Môn đã rút khỏi phủ Lũng Nam, nhưng vẫn còn một vài mật thám ở trong đó, nhưng bây giờ Tô Tín lại dùng thân phận Sở Giang Vương xuất hiện, cho nên hắn cũng khó mà mượn sức của Lục Phiến Môn được.
Thế nhưng cũng không có vấn đề gì, Tô Tín không có cách nào mượn dùng sức lực của Lục Phiến Môn nhưng Vương Ngọc lại có thể mượn dùng sức lực của tiêu cục Thiên Hạ.
Lương Châu Đạo nối liền với Đại Chu, ba mươi sáu nước của Tây Vực to lớn như thế, đương nhiên nơi này cũng có một chi nhánh của tiêu cục Thiên Hạ.
Đừng thấy tiêu cục không có nổi bật, trên thực tế tác dụng của tiêu cục cũng không kém vài tổ chức tình báo mạnh mẽ nào.
Dù sao ngươi muốn vận chuyển thì phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, bình thường có một vài chuyện không đáng chú ý lại rất có thể gây ảnh hưởng tới việc vận chuyển của ngươi.
Mới vừa tiến vào trong phủ Lũng Nam, Tô Tín bỗng cau mày.
Tô Tín cũng chỉ lăn lộn trong giới võ lâm Trung Nguyên nhiều năm, ngược lại hắn chưa từng tới loại nơi được xem như là man di thế này.
Trong phủ Lũng Nam này cũng hầu như không có mấy ai lương thiện, Tô Tín vừa bước vào châu phủ đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng.
Nơi này có rất ít người bình thường, cho dù có, trong tay hay trong ngực của những người đó cũng đều cất giấu binh khí, ánh mắt lộ vẻ hung ác làm cho người ta không rét mà run.
Người trong phủ Lũng Nam đều rất giống sói đói, mặc kệ ngươi là người Trung Nguyên hay là người dị tộc, giống như chỉ ngay sau đó tất cả mọi người sẽ trực tiếp móc đao ra chém về phía ngươi.
Căn bản người tốt không có cách sống sót ở đây.
Nhìn thấy đám người Tô Tín tiến vào trong phủ Lũng Nam, tất cả võ giả trên đường đều đưa mắt nhìn đám người Tô Tín.
Mặt nạ da người mà bốn người Tô Tín mang trên mặt đều do Bạch Vô Thường chế tạo đặc biệt, đều là loại tướng mạo rất phổ thông.
Nhưng áo bào cổ màu đen vàng trên người bọn họ lại vô cùng chói mắt, bốn người đi song song trên đường, mặc dù bọn họ không bày ra khí thế của bản thân, nhưng trông cũng không phải hạng người tầm thường.
Võ giả có thể kiếm sống ở Lương Châu Đạo này cũng không phải kẻ ngốc, ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với võ giả từ bên ngoài tới là cảnh giác.
Có thể nói trong Lương Châu Đạo này không có người tốt, ai biết trên người của ngươi có hận máu hay bản án gì, có phải là kẻ hung ác trên bảng đen hay không?
Một khi có kẻ từ bên ngoài tới, bọn họ lập tức nghi ngờ có phải người tới tìm kẻ thù hay không, có liên quan gì tới mình hay không.
Đương nhiên, nếu như người mới tới không phải là tới trả thù, sức mạnh lại chẳng ra sao thì nói không chừng lúc nào người đó cũng bị người ta coi là dê béo để làm thịt.
Những năm gần đây, số lượng đệ tử của các phái lớn chết ở Lương Châu Đạo cũng không hề ít, có thể tìm được hung thủ, nhưng phần lớn đều biến thành vụ án không có manh mối rõ ràng.
Bốn người Tô Tín đi vào một quán rượu, tiểu nhị cười rạng rỡ tới hỏi.
- Mấy vị khách quan muốn ăn gì không?
Tô Tín vẫy tay nói.
- Mang một ít đồ ăn đặc sắc tới đây.
Bốn người ngồi vào bàn, mấy vị khách khác trong quán rượu dùng ánh mắt cẩn thận nhìn mục tiêu để nhìn mấy người Tô Tín, thế nhưng không có ai nói gì cả.
Cho dù mấy người này thật sự là dê béo thì cũng không tới lượt bọn họ ra tay.
Trong phủ Lũng Nam tập hợp đủ thứ sức mạnh, trông mấy người này cũng không phải là hạng người bình thường, những tán tu võ giả như bọn họ cũng không dám đi ra làm bia đỡ đạn.
Sau khi ngồi vào bàn, Vương Ngọc lấy một cái ngọc bội truyền tin ra, chưa đến nửa canh giờ sau thì có một tên võ giả tán tu nhìn như không đáng chú ý đi tới, âm thầm giao một tờ giấy cho Vương Ngọc, sau đó để khiến người ta không chú ý tới thì người đó đi qua một bên.
Bạch Vô Thường ngạc nhiên nói.
- Lão tiêu sư ngươi ra tay thật hào phóng, thậm chí những thuộc hạ của ngươi cũng có ngọc bội truyền tin, thế này thì cũng bắt kịp với mật thám của Lục Phiến Môn rồi.
Bạch Vô Thường và Phạt Ác Phán Quan quen biết nhau đã lâu, cho nên sự xưng hô giữa bọn họ cũng rất tùy ý, những lúc không ở Địa Phủ thì Bạch Vô Thường trực tiếp gọi Vương Ngọc là lão tiêu sư.
Đừng thấy tướng mạo của Vương Ngọc trẻ trung mà lầm, thật ra khi so sánh với đám người Bạch Vô Thường, Thôi Phán Quan, quả thật tuổi tác của Vương Ngọc lớn hơn bọn họ nhiều, hắn đã qua trăm tuổi rồi.
Đương nhiên hắn cũng nổi danh sớm hơn so với đám người Bạch Vô Thường, thế nhưng trời lại sinh cho hắn cái tính tình khiêm tốn, ngay cả thế lực ẩn giấu sức mạnh có thể gọi là đáng sợ như tiêu cục Thiên Hạ cũng trở nên không quá nổi bật trong mắt người ngoài.
Vương Ngọc lắc đầu nói.
- Chút của cải tích lũy được trong cái nhà nghèo cửa nhỏ của ta cũng không dễ dàng, Lương Châu Đạo này chính là chỗ quan trọng nối liền với các nước bên ngoài, thế lực tiêu cục Thiên Hạ ta sắp xếp ở chỗ này cũng là một thế lực cực mạnh, nếu không thì khi vận tiêu mười lần thì dễ dàng bị người ta cướp hết chín lần, còn một lần khác là chưa ra khỏi châu phủ đã bị người ta cướp mất.
- Cho nên khi rơi vào đường cùng, ta cũng đã bỏ ra giá tiền rất lớn để xin Chuyển Luân Vương ra tay luyện chế miếng ngọc truyền tin cực nhanh này giúp ta, một khi có chuyện gì thì ta cũng ra tay kịp lúc.
Rất ít người nắm trong tay loại đồ vật trận pháp này, đại sư Trận Đạo có tư cách luyện chế ra trận pháp lại càng ít đến đáng thương, Chuyển Luân Vương của Địa Phủ là một người trong số đó.
Nhưng mà đừng thấy thứ này nhỏ bé mà lầm, việc luyện chế ra nó rất là khó khăn, tiêu tốn rất nhiều vật liệu, cho nên dù đều là người ở trong Địa Phủ, Chuyển Luân Vương chỉ lấy của Vương Ngọc chi phí vật liệu nhưng cũng tiêu tốn không nhỏ.
Vương Ngọc giao tài liệu cho đám người Tô Tín xem, đám người cũng coi như là biết không ít về tình hình bên trong Tru Ác Minh này, cũng chính là Ác Nhân Cốc.
Trong Ác Nhân Cốc có bảy kẻ ác, chúng đều là ma đầu vô cùng hung ác nguy hiểm, có thể nói là lửa ma ngập trời.
Bảy người này đều có sức mạnh cảnh giới Dung Thần, bốn kẻ trong đó đều có xuất thân từ võ lâm Trung Nguyên, ba kẻ khác thì là người dị tộc.
Trong đó, vị minh chủ của Tru Ác Minh rất nổi danh, hắn ta chính là "Vạn Độc Ma Quân" Cừu Phi Dư đứng thứ sáu trên bảng Đen.
Trên Bảng Đen cũng không có người có cảnh giới Dương Thần tồn tại, mạnh nhất chính là cảnh giới Dung Thần.
Dù sao người có cảnh giới Dương Thần đã có thể nói là đứng trên đỉnh cao nhất của toàn bộ giang hồ, cho dù có xuất thân từ ma đạo thì cũng có thân phận là tông chủ của Cửu Ngục Tà Ma, người có cấp bậc như thế thì sao có thể bị người ta móc tiền treo giải được?
Cho nên trên Bảng Đen sẽ trực tiếp gạt bỏ người có cảnh giới Dương Thần, mạnh nhất chính là cảnh giới Dung Thần.
Chính vì vậy, Cừu Phi Dư này có thể đứng thứ sáu trên Bảng Đen thì đã đủ để thấy sự đáng sợ của hắn ta.
Người này tu luyện một công pháp tà dị tên là Vạn Độc Ma Công, từng khuấy một trận gió tanh mưa máu lớn trong võ lâm Trung Nguyên, lấy mạng người để nuôi dưỡng trùng độc, cuối cùng tu luyện công pháp tà ma.
Khi đó hắn ta vẫn chỉ có cảnh giới Hóa Thần, không biết cách làm người nên để lại cho nhau con đường sống, sau này còn dễ nhìn mặt nhau.
Kẻ to lớn thuộc ma đạo thực sự không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì lập tức long trời lở đất, lúc bình thường thì bọn họ sẽ ẩn nấp trong bóng tối, ít nhất họ sẽ không ra tay một cách dứt khoát như Cừu Phi Dư.
Chính vì vậy, chờ đến khi hắn ta cũng tu luyện đến cảnh giới Dung Thần thì cũng đồng thời chọc giận mấy người đứng đầu tông môn chính đạo, thậm chí bị cường giả cảnh giới Dương Thần đuổi giết, cuối cùng cũng không biết hắn gặp được vận may khỉ gì mà kiếm được một cái mang trong tay cường giả cảnh giới Dương Thần, chạy ngắc ngoải đến Lương Châu Đạo này.
Nhưng mà sau khi đã trải qua một kiếp nạn lần này hắn lại trưởng thành không ít, làm việc có lý có căn cứ, không còn điên cuồng không có chút kiêng kỵ nào như trước nữa.
Cuối cùng hắn còn liên hợp hai tên cường giả ma đạo của Lương Châu Đạo ở Ác Nhân Cốc lại để thành lập Tru Ác Minh, vẫn luôn phát triển đến tình trạng có bảy võ giả có cảnh giới Dung Thần, hơn hai mươi người võ giả có cảnh giới Hóa Thần, còn võ giả có cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên thì gần vạn người như bây giờ.
Nói thật loại sức mạnh và số lượng này đã có thể so với thế lực võ lâm đứng đầu, chỉ cần bây giờ Ác Nhân Cốc cho ra một vị võ giả có cảnh giới Dương Thần, không chừng lập tức có thể thay thế Cản Thi Phái đang nửa chết nửa sống kia, trở thành Cửu Ngục Tà Ma mới nhất.
Hơn nữa với cách làm việc bây giờ của Ác Nhân Cốc thì chắc chắn chúng cũng đã nhìn ra điểm ấy, bọn chúng đã phát triển dần dần theo hướng từ một liên minh thành tông môn.
Lúc đầu Ác Nhân Cốc chỉ cần ngươi có sức mạnh thì có thể gia nhập, bây giờ Ác Nhân Cốc lại chủ động ra trận tìm kiếm một vài đệ tử có tư chất tự nhiên, đương nhiên thủ đoạn này tương đối đê tiện, hãm hại lừa gạt cướp đoạt, bọn chúng dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây bọn chúng cũng phá nhà diệt môn vô số, bất kể là một vài thế lực võ lâm ở Lương Châu Đạo hay là võ giả tán tu qua lại, chỉ cần bọn chúng để mắt tới thì xác định là không có kết cục tốt gì, cho nên trong thời gian ngắn bọn chúng cũng cướp đoạt được số lượng báu vật tài nguyên lớn, có được hình thức ban đầu của một tông môn mạnh.
Mà thứ đám người Tô Tín muốn tìm vốn là một phiến đá xanh được lưu truyền từ thời thượng cổ, trên mặt của nó có ký hiệu tương tự như trên phiến đá bạch ngọc, có thể gia tăng sức mạnh tinh thần võ giả một chút, được giữ gìn trong tay một thế gia nhỏ ở Lương Châu Đạo.
Nhưng mà gần đây thế gia nhỏ kia đã bị Ác Nhân Cốc mang người tới tiêu diệt, đương nhiên phiến đá xanh này cũng rơi vào tay Ác Nhân Cốc, còn đám người Tô Tín cũng phải dời mục tiêu lên Ác Nhân Cốc.
Vương Ngọc đưa mắt nhìn về phía Tô Tín.
- Sở Giang Vương, ngươi có kinh nghiệm nhất ở mặt này, nói một chút đi, chúng ta làm sao để lấy vật kia từ trong tay Ác Nhân Cốc? Đương nhiên bây giờ chỉ hy vọng đám người Ác Nhân Cốc biết hàng, đừng coi phiến đá xanh có ký hiệu kia như rác rưởi mà vứt mất.
Tô Tín gõ gõ bàn nói.
- Thật ra ta rất chán ghét việc tính kế đến tính kế đi này, thế nhưng trước kia là do sức mạnh không đủ nên lúc này mới làm theo thói quen như thế.
- Hơn nữa lần này Địa Phủ chúng ta có bốn võ giả cảnh giới Dung Thần ra tay mà còn cần tính kế Ác Nhân Cốc kia ư?
- Cứ trực tiếp tới cửa mà đòi, không cho thì chúng ta cướp, không giành được thì giết hết tất cả sau đó chúng ta cứ từ từ, đây cũng là kế hoạch đỡ tốn thời gian công sức nhất.
Bạch Vô Thường và Vương Ngọc nhìn nhau một cái, trong mắt họ đều lộ ra một chút kinh ngạc, rõ ràng thái độ dứt khoát thô bạo này của Tô Tín rất hiếm thấy.
Nhưng mà bọn họ cũng không thể không nói lời của Tô Tín là không đúng, với sức mạnh bây giờ của bọn họ thì hoàn toàn không cần tính kế tới tính kế lui, cứ trực tiếp càn quét bức ép là được.
Cho dù Ác Nhân Cốc kia có võ giả cảnh giới Dung Thần nhiều hơn bọn họ, võ giả có cảnh giới Hóa Thần và Hậu Thiên Tiên Thiên còn lại cũng vô số kể, nhưng vấn đề là bọn họ là võ giả bình thường ư?
Địa Phủ điều động bốn võ giả cảnh giới Dung Thần đi đối phó một Ác Nhân Cốc, nếu như không lấy được thì coi như làm trò hề cho cả thiên hạ rồi.