Trầm Ngạo ba mươi cái xuân,bề ngoài hắn không có gì đặc biệt, nhìn cũng giống những người bình thường khác. Nhưng trên thực tế, trên tay hắn tài sản ngân hàng trên 1000 tỉ. Bất kể là nguồn năng lượng nghiệp, chữa bệnh nghiệp, hoặc là mạng lưới ngành nghề, hắn đều có tham gia.
Khi hai mươi tuổi, Trầm Ngạo một mình hoàn thành cuộc làm ăn đầu tiên, hắn nghiên cứu chip thông minh bán với giá 60 triệu, bán cho một công ty điện tử. 12 năm sau, hắn trong bóng tối dẫn dắt mọi người tới một thời đại mới, hắn bồi dưỡng mấy người thuộc hạ, mỗi người đều là cự đầu trong những nghành đó. Mà hắn đứng sau thao túng tất cả bọn họ, dường như không có mấy người biết hắn là một tỉ phú.
Đây là do tính hắn gây ra, Trầm Ngạo bản thân hắn khá lười nhác, đặc biệt là không thích ồn ào. Bất kể là hắn phát minh sáng tạo, hoặc là hắn chỉ đạo chiến lược thương mại, đều từ chối mọi người đến thăm. Đối với vị lão đại này họ rất biết điều làm việc, đối với Trầm Ngạo mấy người thộc hạ này chỉ biết dở khóc dở cười. Nhưng cũng phải thừa nhận, theo một ông chủ như vậy, bọn họ rất may mắn. Vì lẽ đó, bọn họ đều đối với Trầm Ngạo trung thành tuyệt đối. Đừng nhìn bọn họ hiên có chúc nghiệp cao quý, hoặc là tổng giám đốc, hoặc l;à những nhà nghiên cứu hàng đầu. Nhưng ở trước mặt Trầm Ngạo, bọn họ không có một tí ý nghỉ kiêu căng nào.
Tên như tên, Trầm Ngạo hắn có đủ tư cách để ngạo.
Ngày hôm đó, Trầm Ngạo nghiên cứu một trò chơi rốt cục tới gần hoàn thành. Một khi trò chơi này nghiên cứu thành công, tất nhiên sẽ gây ra một cơn sốt rất lớn. Bởi vì, đây là một game rất giống thực. Sau khi tiến vào game, ý thức người và máy sẽ đông bộ. Bất kể là xúc giác, khứu giác, vị giác chờ chút, đều rất chân thực.
Nhưng mà, ở cuối cùng thời khắc kiểm tra, bất ngờ phát sinh. Một lỗi không biết nguyên nhân, dẫn đến toàn bộ hệ thống game tan vỡ. Mà Trầm Ngạo lúc đó đang kiểm tra game, xui xẻo dính vào. Thân thể của hắn trạng thái bình thường, nhưng sóng điện não cùng sóng ý thức nhưng hoàn toàn đình chỉ. Nói cách khác, não đã tử vong.
——
Một trận kịch liệt đau đớn lôi kéo , Trầm Ngạo ý thức rơi vào bóng tối vô tận.
Đợi đến hắn tỉnh lại, thì phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ. Trong đầu, một vài hình ảnh hiên ra, giống như trí nhớ của một người khác.
Đối với tình huống như thế, Trầm Ngạo tuy rằng trong lòng kinh hãi, nhưng cũng may còn có thể duy trì tâm tình ổn định. Hắn không có bận tâm hoàn cảnh xung quanh, mà là hai mắt nhắm lại, hấp thu kí ức còn lại trong đầu.
Khoảng chừng một canh giờ qua đi, Trầm Ngạo khiếp sợ mở hai mắt ra. Hắn phát hiện, trong đầu của chính mình xuất hiện từng cảnh tượng ký ức, cùng địa cầu không có một tia liên hệ nào, kí ức này là của một người thế giới khác.
Thế giới này khá là khá giống truyện kiếm hiệp của Kim Dung đại sư, ở trên cái thế giới này, không có khái niệm quốc gia. Chỉ có tu luyện võ thuật ,môn phái, gia tộc, thành trì.
Trong đó, thành trì là do một ít cao thủ tán tu võ lâm lập nên. Mà gia tộc, là những thế gia tập võ, võ công đời đời truyền lại. Đương nhiên, mạnh nhất vẫn là môn phái. Thế giới này môn phái võ học, quả thực nhiều đến làm nguời giận sôi. Kim Dung đại sư trong tiểu thuyết, võ hiệp môn phái xem như là khá là phức tạp đa dạng. Thí dụ như phái Nga Mi, Ngũ Nguyệt Phái, Toàn Chân Giáo, Võ Đang Phái, Thiếu Lâm vân vân.... Thế nhưng ở đây môn phái này nhiều như rơm, gộp lại cũng là một hai trăm chứ không ít? đay là thế giới môn phái võ hiệp, càng đạt đến khuếch đại hơn ba ngàn cái!
Tuy rằng trước mắt, Trầm Ngạo cũng không xác nhận thế giới nàytrình độ võ công như thế nào. Nhưng hơn ba ngàn cái võ hiệp môn phái, cũng đủ để mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Thu dọn một hồi những kí ức ngổn ngang trong đàu, Trầm Ngạo biết được chính mình trước mắt là linh hồn phụ thể ở một người người trẻ tuổi tên là Trầm Thanh Vân.
Trầm Thanh Vân là đại đệ tử 'Thanh Loan Cung', tục xưng Đại sư huynh. Có điều môn phái này cũng không hung hăng, thậm chí có thể nói đương đại là môn phái hạng bét, thuộc về tồn tại dưới đáy xã hội.
Nguyên bản, Thanh Loan Cung vẫn tính là một nhị lưu môn phái. không biết vì sao Thanh Loan Cung có một quyển bí tịch 'Trường Thanh Kinh' bị người ngoài biết được biết được, do đó đưa tới thảm án diệt môn. Tương truyền tu luyện Trường Thanh Kinh có thể trì hoãn già yếu, duy trì dung mạo bất biến. Giống như siêu nhân, có thể nào không lôi kéo người ta nhòm ngó? Trận chiến đó, Thanh Loan Cung chưởng môn cùng với hơn trăm tên trưởng lão dồn dập chết trận, chỉ có lúc đó con gái nhỏ tuổi nhất của chưởng môn Tiêu Nghê Thường mang theo Trầm Thanh Vân mới có mười lăm tuổi thoát đi.
Nhiều lần bôn ba, Tiêu Nghê Thường mang theo Trầm Thanh Vân rời xa tha hương, chạy trốn vạn dặm rời xa cố hương. Xui xẻo chính là, thời điểm thoát đi Trầm Thanh Vân đầu bị thương nặng, biến thành người thực vật. Ba năm nay, Tiêu Nghê Thường cho dù có tâm khôi phục môn phái, nhưng không có thực lực để cho Thanh Loan Cung đông sơn tái khởi.
Mấy năm qua, Tiêu Nghê Thường cũng chỉ thu rồi ba nữ đệ tử. Còn xui xẻo Trầm Thanh Vân thì lại vẫn hôn mê chưa tỉnh, do Tiêu Nghê Thường chăm sóc. Đối với ba người kia sư muội, Trầm Ngạo cũng không quen biết. Người sống đời sống thực vật trạng thái Trầm Thanh Vân trong ký ức, chỉ nhớ rõ các nàng âm thanh, mà không nhìn thấy dung mạo các nàng.
"Hô.... Thật biết điều, xem ra thế giới này, so với Địa cầu có rất nhiều khac biệt." Trầm Ngạo không chút nào giác sợ sệt, đối với cái thế giới xa lạ này, có chỉ là hiếu kỳ cùng hưng phấn. Một người tự thân mười mấy năm làm giàu, kiếm ra mấy trăm tỉ.chỉ số iq không thể bảo là không cao, sao có thể e ngại?
đang lúc Trầm ngạo đang tìm lý do vì sao mình tỉnh dậy, trong đầu của hắn một trận đau nhói, đau đớn kịch liệt khiếnhắn rơi vào trạng thái hôn mê.trước hôn mê, hắn mơ hồ nghe được một âm thanh điện tử chậm rãi vang lên....
"Mộng Tưởng Thế Giới Hệ Thống chính thức khởi động, đếm ngược...."
Chờ đến Trầm Ngạo tỉnh lại lần nữa, hắn nhìn thấy một bóng người mông lung giờ khắc này đang ngồi ở trước mặt hắn.
Theo mông lung giảm dần đi, thị giác từ từ rõ ràng. Đập vào mắt, là một mỹ nữ mặc áo lam tuyệt. Cô gái này dung mạo cực đẹp, băng thanh ngọc cốt, chim sa cá lặn. Càng hiếm có chính là, nàng khí chất ung dung mơ hồ biểu lộ một tia quý khí.
"Sư phụ...." Chỉ là một chút, Trầm Ngạo liền nhận ra này thân phận của cô gái. Nàng, chính là Tiêu Nghê Thường không thể nghi ngờ.
Nói tới người sư phụ này đến, kỳ thực cũng khôi hài. Tiêu Nghê Thường thu Trầm Thanh Vân làm đồ đệ năm ấy mình mới mười bốn tuổi, hầu như vì Trầm Thanh Vân từ nhỏ đã dính nàng, Tiêu Nghê Thường thì lại đặc biệt đau đầu với Trầm Thanh Vân, sau đó hai người không hiểu ra sao liền trở thành quan hệ thầy trò, thành thủ tịch 'Đại đệ tử củaTiêu Nghê Thường'. Năm đó Trầm Thanh Vân chỉ là một thằng nhóc.
Tiếc nuối chính là, Trầm Thanh Vân mảnh vỡ ký ức có chút mơ hồ, rất nhiều chuyện Trầm Ngạo đều không nhớ ra được.
"Vân nhi, ngươi tỉnh rồi?" Nhìn thấy Trầm Ngạo mở hai mắt ra, nữ tử tuyệt mỹ Tiêu Nghê Thường biểu hiện chấn động, kích động đến tột đỉnh.
Những năm này, Tiêu Nghê Thường vì Thanh Loan Cung vẫn khổ sở chống đỡ. Trong lòng nàng chua xót, căn bản là không có cách hướng về người nói hết. Mà theo nàng đồng thời mất đi hy vọng sống sót của đại đồ đệ, bởi vì não bộ bị thương vẫn chưa từng thức tỉnh. Giờ khắc này nhìn thấy chính mình đồ đệ thức tỉnh, Tiêu Nghê Thường nội tâm kích động khó có thể tưởng tượng được.
"Sư phụ...." Trầm Ngạo cũng không muốn để đại mỹ nhân này hiểu lầm chính mình là yêu ma phụ thể, mà một chiêu kiếm đem chính mình chém. Vì lẽ đó lòng không cam tình không nguyện lại kêu lên một tiếng sư phụ.
"Trời xanh có mắt, Vân nhi, ngươi có thể coi là tỉnh rồi." Tiêu Nghê Thường đem Trầm Ngạo ôm vào trong ngực, không kiêng dè chút nào khóc rống lên.
"Sư phụ, những năm này... Khổ ngươi." dường như cảm giác được Tiêu Nghê Thường trong lòng chua xót, Trầm Ngạo nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, động viên một tiếng.
"Sư phụ không khổ, chỉ cần Vân nhi ngươi có thể tỉnh lại, hết thảy đều là đáng giá." Tiêu Nghê Thường rưng rưng mang cười, mừng đến phát khóc.
Ở lúc Thanh Loan Cung bị diệt trước đây, Tiêu Nghê Thường vẫn đóng vai trò là sư phụ che chở Trầm Thanh Vân, đối với Trầm Thanh Vân cực kỳ sủng nịch. Bởi vì lúc trước, Trầm Thanh Vân cha mẹ đều là vì bảo vệ nàng mà ngã xuống. Trầm Thanh Vân nhỏ tuổi liền mất đi cha mẹ, Tiêu Nghê Thường đối với đồ đệ này có thể nào không quan tâm bảo vệ? Huống hồ, Tiêu Nghê Thường cái mạng này là được cha mẹ Trầm Thanh Vân cứu.
Lúc đó, Tiêu Nghê Thường còn không có tư cách thu đồ đệ. Nhưng nàng cực kỳ đau lòng cho Trầm Thanh Vân, sợ hắn bái vào làm môn hạ các trưởng lão khác sẽ bị oan ức. Vì lẽ đó quật cường yêu cầu phụ thân, điêu ngoa yêu cầu.
"Sư phụ, tuy rằng mấy năm qua này, ta vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhưng phát sinh sự tình gì, đều còn nhớ.... Sư phụ yên tâm, sau này liền do ta đến bảo vệ ngươi đi."
"Ha ~~." Tiêu Nghê Thường kiều dung một trận run rẩy, gõ Trầm Ngạo trán một hồi, mang cười trêu nói "Ngươi tiểu tử ngốc này, tu vi mới Ám Kính Kỳ ba tầng, lại hôn mê ba năm, bản lĩnh từ đâu mà đòi bảo vệ ta nhỉ? Chỉ muốn ngươi sống cho tốt, sư phụ liền hài lòng."
Nghe được Tiêu Nghê Thường trêu chọc, Trầm Ngạo không có phủ nhận, chỉ là cười ngây ngô sờ sờ cái đầu.
Ám Kính Kỳ ba tầng tu vi, xác thực không có cái gì đáng giá khoe khoang. Nói như vậy, tu vi như thế, ở môn phái tam lưu đều thuộc loại lót đáy tồn tại. Ở thế giới này, võ công tu vi cấp độ y theo Ám Kính Kỳ, Minh Kính Kỳ, Hóa Kính Kỳ, Tiên Thiên Kỳ các loại cấp độ phân chia.
Tu vi đạt đến Hóa Kính Kỳ, có thể đủ để đảm nhiệm môn phái nhỏ chưởng môn nhân, hoặc là đệ tử nội môn nhất lưu môn phái. Còn những kia đỉnh cấp môn phái chưởng môn, tu vi đại thể đều đạt đến ảnh bộ cảnh. Ảnh bộ cảnh là Tiên Thiên Kỳ sau khi tầng thứ càng cao hơn, còn ảnh bộ cảnh cảnh giới sau này, bởi Trầm Thanh Vân kiến thức có hạn, vì vậy Trầm Ngạo cũng không rõ lắm.
Trầm Ngạo không có phủ nhận chính mình trước mắt nhỏ yếu, nhưng hắn cũng không cảm giác mình tiền đồ xa vời. Hầu như vì hắn thiết kế game giả lập hệ thống, dĩ nhiên theo hắn cùng xuyên việt tới. Đây chính là trong truyền thuyết ngón tay vàng a! Trước hắn hôn mê lần đó, chính là giấc mơ thế giới hệ thống chính thức khởi động. Thông qua Mộng Tưởng Hệ Thống, chỉ cần có đầy đủ điểm trị, hắn ra sao võ công tuyệt thế hối đoái không được?
"Được rồi, Vân nhi ngươi có thể thức tỉnh, đây là đại hỉ sự. Sau đó sư phụ liền vì ngươi giới thiệu một chút, ngươi ba người kia sư muội đi. Ngươi hiện tại có muốn hay không trước tiên nghỉ ngơi một chút?"
"Không được, đều ngủ nhiều năm như vậy. Ta muốn đi xem một chút...." Trầm Ngạo xua tay từ chối, hắn hiện tại nhưng là không thể chờ đợi được nữa muốn phải đi ra ngoài, mở mang kiến thức một chút cái này thế giới mới lạ.
"Tốt lắm, ngươi cùng sư phụ đến." Tiêu Nghê Thường ôn nhu nắm chặt Trầm Ngạo tay, hướng nhà gỗ đi ra ngoài.
Chán nản Thanh Loan Cung, bây giờ sơn môn là xây dựng ở một chỗ dãy núi. Chỗ này phong cảnh đúng là u nhã, hơn nữa đặc biệt thanh tịnh, thoát ly thế tục phàm trần. Phóng tầm mắt nhìn tới dãy núi cây cỏ tươi tốt, một nhóm bạch hạc đập cánh cùng bay, khác nào người kia tiên cảnh.
Thành thật mà nói, vừa bắt đầu Trầm Ngạo đối với ba người gọi là sư muội, cũng không có bao kỳ vọng. Nhưng khi thấy được dung nhan ba cái sư muội thì, hắn chấn kinh rồi một hồi.
Hắn vốn tưởng rằng, sư phụ tiện nghi Tiêu Nghê Thường dung mạo đủ để kinh thế hãi tục. Nhưng nhìn thấy dung nhan ba cái sư muội , hắn ngạc nhiên phát hiện. Bất kể là sư phụ , hay là ba sư muội. nếu ở trên địa cầu, vậy tuyệt đối là đỉnh cấp minh tinh đều khó có thể so sánh. Chẳng lẽ thế giới này phụ nữ đều đẹp như vậy sao? Nhất thời, Trầm Ngạo ngổn ngang.
"Thế nào? Vân nhi, ba vị sư muội đều đẹp chứ?"
"Ừm...." Trầm Ngạo nhẹ nhàng gật gù, nhưng vẫn chưa đối với ba vị sư muội biểu thị cảm xúc gì. Chỉ vì thái độ ba cái sư muội đối với chính mình đồng dạng là như gần như xa, không quá quan tâm.
Ngẫm lại cũng là, mình là Đại sư huynh mê man mấy năm. Dĩ vãng cùng với các nàng không có bất kỳ quan hệ, hơn nữa tu vi võ công thấp kém. bọn họ làm sao có khả năng sẽ coi trọng chính mình? Quan trọng nhất chính là, dựa theo quy củ môn phái. Chính mình có khả năng kế nhiệm chức chưởng môn đời tiếp theo, dù sao bối phận mình vẫn cao nhất.
Vừa nghĩ như thế, ba nữ thái độ lạnh lùng là chuyện đương nhiên. Dù sao, ai cũng không muốn mình là chưởng môn đời tiếp theo,tay trói gà không chặt thì làm được gì chứ?