Tô Mị ngẩn ngơ, Thu Diệp Hương ngẩn ngơ, Thôi Ngọc cũng ngẩn ngơ...
Nói túm lại, trừ Lăng Huyền Phong khoanh tay cười lạnh, tất cả mọi người đều như bị sét đánh, kinh ngạc há hốc mồm nhìn Bành Đồng bị đánh ngã.
- Kia... kia... Cái này... tướng công... cái này không hợp với lẽ thường á!
Tô Mị vẫn chưa khỏi khiếp sợ. Bành Đồng mạnh thế nào, ai ai cũng biết, vừa rồi bọn họ mấy người lần lượt vây công cũng chỉ có thể làm cho hắn chịu chút thiệt thòi. Vậy mà... Lăng Huyền Phong vừa tới, chỉ một chiêu đã đánh cho hắn nằm bẹp đất. Nàng dường như cảm thấy thế giới quan của mình dần dần sụp đổ.
Lăng Huyền Phong cười hì hì véo má của nàng nói:
- Cái gì không hợp với lẽ thường? Tướng công của nàng tu vi ngnag bằng hắn, hơn nữa hắn lại đang bị thương nặng, lại còn khinh địch. Không chết cũng là do phần mộ tổ tiên hắn bốc khói xanh a!
- Nhưng mà... từ khi nào... từ khi nào... chàng lợi hại vậy? Thiếp nhớ là vài hôm trước chàng đang là Võ Tôn Nhất giai, sao bây giờ lại... ách... Hình như là Võ Tôn tam giai?
Lăng Huyền Phong nhe răng cười:
- Chính xác là Võ Tôn tam giai! Nàng không có nhìn nhầm đâu! Hắc hắc!
Thu Diệp Hương nhìn hắn với ánh mắt không thể tưởng tượng được. Võ Tôn tam giai? Ba tháng trước mình gặp hắn, mới chỉ là Võ Tông tam - tứ giai. Sao bây giờ? Cái tốc độ này chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung rồi! Nếu như so với đại ca nàng năm xưa cũng kẻ tám lạng người nửa cân!
- Không được! Thiếp muốn được tăng tu vi như chàng!
Tô Mị nắm cổ áo Lăng Huyền Phong làm nũng, đôi môi hồng nhuận trề ra trông cực kì dễ thương, làm cho Lăng Huyền Phong nuốt nước bọt thầm mắng:
- Tiểu yêu tinh!
Sau đó hắn quay sang Thôi Ngọc:
- Thôi đại nhân đúng không? Cậy chức cậy quyền, mưu đồ bắt cóc dân lành, ngài cũng thật to gan à nha.
Thôi Ngọc cũng không yếu thế:
- Thì đã sao? Ngươi cũng muốn đối đầu với ta? Chắc chứ?
- Ồ? Đối đầu với ngài? Thì có làm sao? Hôm nay, với đội hình này của chúng ta tại đây, thừa sức lưu ngươi lại
- Tiểu tử! Ngươi có biết ngươi nói gì chăng? Ngươi dám đối đầu với Nội Vệ Phủ?
- Sợ quá à nha! Ngươi có chắc một mình ngươi có thể đại diện cho Nội Vệ Phủ?
Thôi Ngọc căng thẳng. Đến bây giờ, phe mình còn có 2 người, mà đối phương có 8 người, hơn nữa thực lực lại hơn hẳn bọn hắn. Phen này dễ đi khó về rồi.
- Lúc nãy ám toán lão bà ta là tặc tử ngươi đúng không? Đã hứa sẽ cho ngươi chết 36 kiểu, nào có lý gì không thực hiện?
- Ngươi dám?
Thôi Ngọc rút kiếm tấn công.
- Mọi người lo Ngô Phạm Bảo! Thu cô nương, Thượng Quan cô nương! Cùng ta đánh Thôi Ngọc! Không nói hai lời, Lăng Huyền Phong lao lên ứng chiến. Ngô Phạm Bảo tính bỏ trốn, nhưng bị Liễu cô nương cùng Mộ Dung cô nương chặn lại
- Gian tặc! Chạy đi đâu?
- Hắc hắc! Mỹ nữ, để hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy, như thế nào gọi là tốc độ!
Vút Vút Vút Vút!
Ngô Phạm Bảo sử dụng khinh công, tạo ra những tiếng xe gió, thân ảnh của hắn rất khó nắm bắt.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Thôi Ngọc kinh ngạc, không ngờ cây gậy trúc của Lăng Huyền Phong kia lại cứng đến vậy. Hắn không biết rằng đó không phải là cây gậy trúc bình thường, mà là món vũ khí trong bộ "Phong Vật Chí" của Lăng Huyền Phong, đương nhiên phải cứng rồi.
- Hừ! Để xem tiểu tử ngươi có bao nhiêu tài nghệ!
Hắn múa kiếm liên tục, tạo thành từng đợt kiếm khí phóng thẳng về Lăng Huyền Phong cùng nhị nữ.
- Điêu trùng tiểu kỹ! Xem chiêu! Lãm Tước Vĩ!
Không sử dụng gậy, Lăng Huyền Phong sử dụng Thái Cực Quyền, dùng chiêu Lãm Tước Vĩ hút lấy toàn bộ kiếm khí của Thôi Ngọc.
- Sao lại có thể??!!
Thôi Ngọc Kinh ngạc hô thất thanh.
- Chưa hết đâu, còn nữa! Trả lại cho ngươi nè!
Uy lực của kiếm khí bị Lăng Huyền Phong tụ lại thành một chưởng đánh về phía Thôi Ngọc. - Hả??
Thôi Ngọc kinh hãi, muốn né tránh, nhưng mà...
- Gian tặc! Xem chiêu!
Đúng lúc này Thu Diệp Hương từ phía sau phóng tới, chém một nhát, một đạo kình phong phóng về phía Thôi Ngọc.
- Chết tiệt!
Cắn răng một tiếng, Thôi Ngọc hoành kiếm đón đỡ. Tuy nhiên vào lúc này, một loạt âm thanh trong trẻo tiến vào đầu hắn, làm cho hắn choáng váng.
- Tiện nhân! Dùng đàn tỳ bà ám hại lão tử!
Hắn muốn né tránh, nhưng không còn kịp.
Xoát!! Phành!!
Lúc này, chưởng phong cùng kình phong chém tới, Thôi Ngọc chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, đối phương cách mình một lúc một xa.
- Ta...
Ầm!!
Hắn đụng vào bức tường phía sau, khiến nó đổ sập.
- Khụ khụ khụ!
Liên tục phun ra máu tươi, Thôi Ngọc lảo đảo đứng dậy. Không ngờ đòn tấn công vừa rồi không giết được hắn!
- Các ngươi dám giết ta? Nội Vệ Phủ sẽ không tha cho các ngươi! Thả ta đi! Chuyện hôm nay coi như xong.
- Lo cho cái mệnh của ngươi đi, có thoát được hay không còn khó nói!
Lăng Huyền Phong cười lạnh, hắn không ngu ngốc mà tha mệnh cho Thôi Ngọc, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình. Hôm nay hắn phải giết Thôi Ngọc đã.
Cuồng Long Loạn Vũ!
Phành Phành Phành!!!!
Từng đợt quyền đầu liên tục nện vào người Thôi Ngọc, kết thúc bằng một chưởng cực mạnh.
- Ta.. Tha... mạng...
Đó là những lời cuối cùng của Thôi Ngọc trước khi bị đánh cho dập nát lục phủ ngũ tạng, xương cốt bị chấn vỡ thành phấn vụn.