Tôi Cùng Nhà Giàu Số Một Trói Tơ Hồng

Chương 23: (*) ROLE-PLAYING




(*) Role-playing: có nghĩa là nhập vai. Đây là thuật ngữ được dùng để chỉ việc một người thay đổi hành vi, cử chỉ và điệu bộ, cư xử sao cho giống với một Original Character(OC) - nhân vật, hình mẫu có sẵn hoặc tự tưởng tượng ra, tạo cho những người xung quanh cảm thấy rằng người đang "nhập vai" chính là OC đó.

Edit: sarang093

"Nhưng không phải anh vừa mới nói là muốn đi Mỹ công tác sao?" Trình Lê hỏi.

Kỳ Thức thở dài, anh cầm lấy di động.

"Triển Quyển, cậu báo cho lão Trịnh, nói ông ấy ngày mai thay tôi đi Mỹ. Ừ, hủy luôn vé máy bay của tôi và Trình Lê."

Anh ấy không đi công tác mà ở lại để giúp cô sao? Trình Lê nhìn anh cười cảm kích.

"Ăn cơm." Kỳ Thức chỉ vào bàn đồ ăn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Có nhân viên làm việc quá chăm chỉ, dường như cũng không phải chuyện quá tốt.

Mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ cần tìm người để buộc tơ hồng.

Trình Lê gọi điện thoại cho Úc Tinh hẹn cô ấy gặp mặt vào buổi tối, cô cũng đặc biệt nhắc nhở cô ấy phải gọi thêm cả Giang Trì.

Úc Tinh do dự: "Nhưng....em vừa cãi nhau với Phó Hải Tu, anh ấy đã cảnh cáo em, không cho phép em gặp mặt Giang Trì nữa."

"Không có Giang Trì, chị cũng không thể xem bói cho em." Trình Lê kiên trì nói.

Cô nghĩ thầm: hết hôm nay, dù Phó Hải Tu có không cho phép làm gì đi nữa, cũng chỉ là gió thoảng mây bay.

Sau khi hai người đã bí mật tính toán, bàn bạc nửa ngày, cả hai quyết định để Trình Lê đóng giả làm bạn học của Úc Tinh, Trình Lê sẽ hẹn Úc Tinh ra ngoài, rồi cả hai sẽ gặp nhau tại quán cà phê.

Kỳ Thức không đi Mỹ, ăn tối xong liền về phòng làm việc bàn bạc về chuyện công tác cùng với phó giám đốc Trịnh, Trình Lê cũng không tiếp tục quấy rầy Kỳ Thức, cô lấy tơ hồng thắt nút thắt Uyên Ương sau đó cất vào túi xách và đi ra cửa.

Lần này khi Trình Lê vừa đến đã thấy Úc Tinh và Giang Trì chờ sẵn.

Giang Trì là một người chu đáo, cậu giúp các cô gái gọi đồ uống, thanh toán xong thì chỉ ngồi yên, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Úc Tinh và Trình Lê.

"Vậy chị xem bói bằng cách nào? Chị dùng bài Tarot sao?"

"Không, chị xem bói qua chỉ tay, chỉ cần nhìn các đường chỉ tay trên tay em là chị có thể biết hết mọi chuyện." Trình Lê nói dối.

Úc Tinh ngoan ngoãn đưa tay cho Trình Lê xem.

Trình Lê đã nghiên cứu qua những ghi chú về Úc Tinh trong Sổ Nhân Duyên, từ nhỏ đến lớn cô ấy thích những ai, Trình Lê đều biết rõ.

"Lần đầu tiên em thích một người, là năm em học lớp 4 tiểu học, đúng không? Và em cũng đã tỏ tình với một người khi em lên cấp hai phải không?"

Dù Trình Lê chỉ mới nói vài câu, nhưng Úc Tinh đã hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh của cô.

Đến lúc rồi.

Trình Lê buông tay của Úc Tinh ra: "Úc Tinh, đường tình cảm của em bây giờ rất rối ren, nếu như em được cho một cơ hội để bắt đầu lại, em có muốn không?"

Úc Tinh theo bản năng nhìn qua Giang Trì rồi gật đầu.

"Được. Chị giúp em sửa vận."

Trình Lê không nói chuyện nữa, một tay cô cầm lấy tay Úc Tinh, tay còn lại lấy ra sợi tơ hồng đã được thắt nút thắt Uyên Ương.

Úc Tinh không hề phản ứng, xem ra bọn họ thực sự không nhìn thấy tơ hồng.

Trình Lê giả vờ lẩm bẩm, vẽ vời lung tung trên tay Úc Tinh, sau đó cô cầm lấy ngón tay của Úc Tinh, tròng lên nút thắt Uyên Ương rồi thắt chặt lại.

Tơ hồng đã được buộc vào ngón tay của Úc Tinh một cách ổn thỏa.

"Đưa tay cậu đây." Trình Lê nói với Giang Trì.

"Cần tôi nữa sao?" Giang Trì cười hỏi, nhưng vẫn vui vẻ đưa tay tới.

Ngay khi Trình Lê vừa cầm lấy đầu còn lại của tơ hồng cũng đã được thắt nút thắt Uyên Ương, cô liền thấy sắc mặt của Úc Tinh đang ngồi ở phía đối diện đột nhiên tái hẳn đi, cô ấy nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên sự sợ hãi cực độ cứ như thể nhìn thấy quỷ.

Trình Lê quay đầu lại.

Phó Hải Tu mặc một chiếc áo khoác màu đen, vẻ mặt âm trầm, giống như quỷ Satan giáng thế mà bước nhanh về phía này, anh ta trông đáng sợ tới mức khiến cả những người ngồi quanh cảm thấy sợ hãi, họ ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta.

Giang Trì lập tức đứng lên, cậu tiến về phía trước vài bước, che chắn ở trước mặt hai cô gái.

Trình Lê căn bản không quan tâm đến Phó Hải Tu chút nào, cô nắm lấy ngón tay của Giang Trì, không chút do dự tròng lên ngón tay cậu nút thắt Uyên Ương rồi thắt chặt lại.

Phó Hải Tu đã đi đến chỗ bàn bọn họ, hắn ta đi lướt qua người Giang Trì, đối với Úc Tinh cười lạnh một tiếng:"Bản lĩnh ngày càng lớn nhỉ, giờ đã học được cách nhờ người khác che giấu để bản thân đi yêu đương vụng trộm rồi sao?"

"Coi chừng lời nói của anh." Giang Trì cũng không khách khí với hắn ta.

Phó Hải Tu đưa mắt nhìn cậu:: " Tôi đang dạy dỗ bạn gái tôi, cậu là gì mà dám xen vào?"

Giang Trì quay đầu lại liếc nhìn Úc Tinh đang sợ tới mức môi đều run rẩy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nói:"Bạn gái của anh sao? Bây giờ liền không phải."

Lời vừa nói xong, chính cậu cũng ngẩn ra một chút.

Phó Hải Tu nheo mắt, đột nhiên hắn đấm thẳng vào mặt Giang Trì.

Giang Trì không hề đề phòng, cậu loạng choạng lùi lại mấy bước, nhưng ngay sau đó liền nhào lên đánh nhau với Phó Hải Tu.

Trình Lê nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau trước mặt, cô lập tức nhận thấy kinh nghiệm thực chiến của Giang Trì không nhiều, cậu không phải là đối thủ của Phó Hải Tu.

Phó Hải Tu xuống tay âm độc, tàn nhẫn, không biết hắn ta đã học được những đòn đó ở đâu.

Chỉ chốc lát sau, Giang Trì đã không thể chống đỡ nổi những đòn đánh của Phó Hải Tu, cậu ngã xuống đất, Phó Hải Tu vẫn không nương tay, hắn ta nhấc chân định giẫm lên người Giang Trì.

Úc Tinh thấy Phó Hải Tu muốn hạ trọng thủ, cô nhanh chóng nhào lên túm lấy cánh tay của Phó Hải Tu kéo hắn ta về phía sau.

Phó Hải Tu dừng lại một giây, hắn hất Úc Tinh ra, rít từng chữ qua kẽ răng: "Em đang bảo vệ cho hắn ta?"

Úc Tinh vừa khóc vừa run: "Phó Hải Tu, anh đừng đánh cậu ấy nữa, tôi sẽ theo anh về nhà."

Phó Hải Tu sắc mặt tối sầm lại, anh ta giơ tay định tát vào mặt Úc Tinh, động tác cực kì quen thuộc.

Một tát này còn chưa kịp hạ xuống, hắn đã bị người ta đấm một quyền vào bụng.

Phó Hải Tu lui ra phía sau vài bước, sau khi ổn định lại cơ thể hắn mới phát hiện ra Trình Lê cũng đang ở đây, hắn cười khẩy, vặn lại cổ tay của mình.

Trình Lê đánh người xong tự nghĩ thầm: dạo gần đây cô rốt cuộc đã gặp phải cái vận kỳ lạ gì mà gần như mỗi ngày đều phải đánh nhau thế này?

Trình Lê và Úc Tinh trông có vẻ mảnh mai như nhau, cú đấm vừa nãy cũng không thể làm gì được Phó Hải Tu, hắn ta căn bản không để cô vào mắt, cười lạnh một tiếng rồi đi về hướng Trình Lê đang đứng.

Trình Lê nghĩ thầm: cười cho đã đi, vận xui đang đến với anh rồi đấy.

Quả nhiên, trong giây tiếp theo, Phó Hải Tu - người đang diễu võ dương oai rất khí thế, bất ngờ bay lên như cánh diều, đụng thẳng vào bộ bàn ghế bên cạnh khiến chúng bị gãy, mảnh vỡ của ly, đĩa vương đầy sàn.

Kỳ Thức bình thản bước đến gần Trình Lê, cứ như thể người vừa động thủ vừa nãy không phải là anh, anh cau mày nhìn Trình Lê.

"Đợi đến khi tôi họp xong không được sao, một hai muốn tự mình đi. Không phải em đã biết hắn ta là người sẽ đánh cả phụ nữ sao?"

Trình Lê đã thấy anh ta vào cửa từ lâu, nhỏ giọng giảo biện: " Cái gì nam hay nữ, chắc gì tôi đánh không lại anh ta"

Chủ quán cà phê đã sớm gọi điện báo cảnh sát, thế là cuối cùng, cả đám người cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Cả ba người đàn ông đều là những người có uy tín, danh dự, bọn họ đều không muốn làm to chuyện, cả ba đều một mực chắc chắn rằng đó là xích mích giữa bạn bè, cuối cùng tất cả cùng nhau nộp phạt và đền bù thiệt hại cho quán cà phê rồi cùng nhau rời đồn.

Tài xế đều đang đợi bên ngoài.

Phó Hải Tu âm trầm nói với Úc Tinh: "Lên xe."

Trước kia cũng đã có nhiều lần như vậy, dù bị đánh thành cái dạng gì, cãi nhau nặng nhẹ như thế nào đi nữa thì cuối cùng Úc Tinh cũng chỉ khóc đến (*) lê hoa đới vũ và ngoan ngoãn trở về cùng Phó Hải Tu.

(*) Lê hoa đới vũ: hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, về sau được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Nhưng Úc Tinh của ngày hôm nay đã khác xưa một chút.

Cô nhìn Phó Hải Tu, ánh mắt bình tĩnh: "Không cần." Rồi quay sang nhìn Giang Trì nói, "Cậu đưa mình về nhà đi, trở về nhà của ba mẹ mình, lâu rồi mình chưa gặp lại ba mẹ."

Phó Hải Tu sửng sờ trong giây lát.

Giang Trì đáp ứng cô, cũng không nhìn qua Phó Hải Tu, cậu đưa Úc Tinh lên xe của mình.

Ở đây là cửa của đồn cảnh sát, Phó Hải Tu không thể động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Tinh rời đi cùng với Giang Trì.

Trình Lê xoa xoa tay, quay qua Kỳ Thức rồi mỉm cười rạng rỡ: "Xong rồi."

"Vẫn chưa." Kỳ Thức mở cửa để cô lên xe, "Còn phải cắt đoạn tơ hồng trong sổ đi."

Mọi người đã đi hết, chỉ còn Phó Hải Tu lẻ loi đứng dưới trời tuyết.

Trình Lê quay đầu lại nhìn hắn qua cửa sổ xe.

Thật ra cũng có hơi đáng thương.

Khi Kỳ Thức và Trình Lê cùng nhau trở lại Bravo, việc đầu tiên họ làm chính là lấy ra con dao "Duyên Trảm" từ hộp tơ hồng.

Lần này, Kỳ Thức đích thân động thủ, anh tìm tên của Phó Hải Tu và Úc Tinh trong Sổ Nhân Duyên, rồi cẩn thận dùng "Duyên trảm" cắt sợi tơ hồng đang nối tên của hai người.

Nhìn thấy động tác cẩn thận của anh, Trình Lê có chút buồn cười.

"Không phải bình thường anh đều tùy tiện, không hề quan tâm đến việc bản thân anh đã cắt đứt bao nhiêu sợi Nhân Duyên của người ta sao?"

Anh ta ngày nào cũng đi lại trong văn phòng này, không biết trong lúc di chuyển đã làm đứt bao nhiêu mối nhân duyên tốt đẹp của người ta nữa.

"Nếu để em cắt sợi tơ hồng này thì khi cắt xong, nhân quả của nó sẽ chuyển qua người em, không cẩn thận sẽ khiến em phải chịu những ảnh hưởng xấu" Tuy đang nói nhưng ánh mắt Kỳ Thức vẫn nhìn vào con dao.

Trình Lê có chút cảm động.

Kỳ Thức liếc nhìn Trình Lê rồi tiếp tục nói: "Em chỉ là một gà mờ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."

Trình Lê: "..."

"Kỳ Thức, vậy nếu anh cắt đứt sợi Nhân Duyên thì sẽ không sao đúng không? Là bởi vì anh là thần tiên ư?"

"Ngay cả thần tiên cũng không thể giải trừ được nhân quả, đương nhiên tôi cũng sẽ chịu ảnh hưởng." Kỳ Thức thờ ơ đáp: "Nhưng tôi không quan tâm."

Trình Lê câm nín.

Anh ta đây là vì đã cắt đứt quá nhiều nhân duyên nên giờ thành (*) heo chết không sợ nước sôi sao?

(*) Heo chết không sợ nước sôi: chỉ những người có da mặt dày, vô lại, làm gì cũng không sợ, câu này thường được sử dụng để chế giễu, trêu chọc.

Kỳ Thức nói tiếp: "Cắt đứt tình duyên của người khác cũng là tự phá hủy chính tình duyên của bản thân, dù sao bản thân tôi không muốn dây dưa với người khác bằng thứ đồ này, vậy thì sợ cái gì?"

À, ra vậy.

Trình Lê nghĩ: Quả thực chuyện anh ta khinh thường nhất chính là loại chuyện anh yêu em em yêu anh.

Trình Lê dựa vào bàn, hai tay chống cằm nhìn Kỳ Thức cắt tơ hồng.

"Kỳ Thức, tôi nghĩ anh nên chừa cho mình một đường lui, biết đâu sau này anh lại yêu người nào, khi đó dù có hối hận thì cũng đã muộn."

Kỳ Thức đã cắt tận gốc tơ hồng, anh lấy sợi tơ hồng đó thắt nút thắt Uyên Ương ở đầu sợi nối tên Phó Hải Tu, tròng lên ngón tay của mình, thắt chặt lại, rồi lại thắt nút thắt Uyên Ương ở đầu còn lại mà nối tên Úc Tinh, sau đó đưa cho Trình Lê.

"Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Hơn nữa, dù sau này tôi có yêu ai, việc đó cũng sẽ không liên quan gì đến loại tơ hồng lố bịch này."

Trình Lê nhận lấy nút thắt Uyên Ương rồi tròng lên ngón tay út của mình.

Sợi dây này là của Phó Hải Tu và Úc Tinh, nghĩ đến mối quan hệ đáng sợ của họ, Trình Lê rùng mình, nhưng cô vẫn hạ quyết tâm, nhắm mắt đem đầu sợi dây thắt chặt.

Khi mở mắt ra, trước mắt cô vẫn là khuôn mặt phi thường anh tuấn của Kỳ Thức.

Nhưng trong mắt anh ta bây giờ lại có thứ gì đó khác lạ.

Đôi mắt thanh lãnh ngày thường giờ đây lại khẽ nheo lại, trên mặt không còn là biểu tình điềm đạm bình tĩnh như thường lệ, quai hàm căng ra rất chặt, làm cho đường nét khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, cứng rắn, môi anh mím lại thành một đường thẳng.

Biểu tình của Kỳ Thức bây giờ rất giống với biểu tình u ám, âm trầm của Phó Hải Tu.

Cứ như anh bị Phó Hải Tu nhập vào người.

"Kỳ Thức" này hoàn toàn không giống Kỳ Thức chút nào, điều này khiến Trình Lê cảm thấy lạnh cả người.

"Kỳ Thức." Trình Lê nhỏ giọng gọi anh.

Giây tiếp theo, Kỳ Thức bất ngờ nắm lấy cánh tay Trình Lê, anh đẩy cô một cách thô bạo, rồi ấn thẳng cô xuống bàn làm việc.

Trình Lê dùng hai khuỷu tay chống đỡ trên bàn, cô cố gắng giãy giụa.

Kỳ Thức gắt gao đè chặt trình Lê, nghiêng người lại gần cô, Trình Lê nhấc chân lên định đá nhưng lại bị anh bắt được và chế trụ.

Trình Lê lúc này giống như một con thú sắp bị làm thịt, cô bị Kỳ Thức đè chặt lên bàn, không thể nhúc nhích.

Kỳ Thức cúi đầu nhìn Trình Lê, vẻ mặt hung ác, nham hiểm, ánh mắt âm trầm, trong mắt nổi lên sóng gió.

Trong lòng Trình Lê hiện tại tràn đầy sự hối hận.

Nếu như sớm biết rằng sợi tơ hồng này lại có ảnh hưởng lớn đến vậy, hậu quả đáng sợ đến thế, cô có chết cũng không đi nối tơ hồng với anh ta.

Kỳ Thức híp mắt nhìn Trình Lê vài giây, đột nhiên anh đột ngột cúi xuống, động tác thô lỗ tìm cánh môi của Trình Lê.

"Kỳ Thức, anh tỉnh! Anh tỉnh cho tôi!" Trình Lê một bên né tránh, một bên cố gắng đẩy anh ra.

Thấy cô không yên phận, Kỳ Thức dút khoác dùng một tay giữ chặt cằm Trình Lê, cố định đầu cô lại.

Trình Lê chỉ biết tuyệt vọng nhìn khuôn mặt đột nhiên xa lạ này đang ngày càng tiến lại gần mình.

Khi chỉ còn cách môi Trình Lê một khoảng ngắn, Kỳ Thức đột nhiên dừng lại.

Trình Lê nghe thấy anh cười ra tiếng.

Này! Cái! Đồ! Khốn! Nạn!

Anh ta chỉ giả vờ, cố tình đùa giỡn với cô.

Trình Lê ba chân bốn cẳng đẩy Kỳ Thức ra, đứng dậy rời khỏi bàn.

Kỳ Thức cũng biết thức thời mà buông cô ra, anh lùi về phía sau một bước, như thể đang cắn môi nhịn cười, trong mắt đều là sự đắc ý.

"Anh điên rồi sao? Bị ám ảnh phim truyền hình đến thế à? Thích diễn như thế sao không đi làm diễn viên luôn đi? Đông Đình bên cạnh rất thích hợp với anh đấy!"

Trình Lê tức điên lên, ôm chặt lấy cánh tay bị anh làm đau.

Kỳ Thức cũng cảm thấy lần này mình chơi đùa hơi quá: "Thật sự đau đến vậy sao? Để tôi xem."

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Trình Lê đá vào chân anh.