"Gia chủ, tam lão gia cùng nhị phu nhân vừa mới đến." Quản gia khom người cung kính nói.
"Ừ, ta sẽ vào gặp chúng." Phạm Tuy gật đầu rồi đi vào nhà. Ông là gia chủ của Phạm gia, bằng cấp bậc của ông chỉ có hai người em trai, tuy nhiên vài năm trước đều đã rời xa thế gian này, hiện tại bên chi dưới cũng không thân thiết với bọn họ nên đã không còn qua lại với nhau.
Vợ Phạm Tuy đã mất cách đây mấy chục năm rồi, vì vậy ông rời khỏi quân đội mà bắt đầu làm kinh doanh, dưới gối ông có bốn người con. Đứa đầu tiên là Phạm Sơn, năm nay một hai trăm tuổi hiện tại đang làm trong công ty của ông, dưới gối có hai người con trai đều là Power làm việc trong quanh đội, tuy nhiên năm mươi năm trước họ đã hy sinh trong một lần bị trùng triều tập kích.
Đứa con thứ hai là Phạm Khải, năm nay một trăm hai mươi tuổi cũng như anh trai mình đều làm việc cho công ty của gia tộc, dưới gối có một đứa con gái mới ba mươi lăm ba năm trước đã gã cho một Power của gia tộc họ Trần, người này là con trai thứ của chi nhánh Trần gia tuy hai bên không môn đăng hộ đối nhưng bởi vì con gái Spirit yêu chàng trai Power này nên cả nhà mới đồng ý mối hôn sự này.
Đứa con thứ ba là Phạm Dực, năm nay một trăm mười, ông ấy không giống hai người anh trai mình làm việc cho công ty của cha mà tự gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dưới gối có bốn đứa con. Đứa đầu tiên là Phạm Kỳ, năm nay bảy mươi tuổi là một Power có sức mạnh cấp A hiện đang làm bí thư cho liên bang, vợ anh ta là một Spirit có chỉ số tinh thần lực cực kỳ bình thường, hiện tại hai mười có một cô con gái vừa tròn ba tuổi.
Đứa thứ hai tên là Phạm Uyển, năm nay chỉ mới năm mươi tuổi hiện cô đang làm một đạo diễn cho công ty của gia tộc, cô là một Power có sức mạnh cấp B, tuy nhiên quân đội không phù hợp với cô vì vậy cô đã rời khỏi quân đội mà bắt đầu ngao du các hành tinh, bốn năm trước cô vừa mới trở về sau đó bắt đầu đam mê quay phim.
Thời đại tinh tế cũng có rất nhiều thứ để giải trí, phim truyền hinh, trò chơi, không những chúng được vận hành giống như thời cổ xưa mà còn có thể chiếu 3D hoặc người xem có thể hóa thân vào nhân vật cảm nhận được các cung bậc cảm xúc khác nhau của mỗi nhân vật, không chỉ phim mà trò chơi cũng như vậy.
Đứa con thứ ba là Phạm Huyền Lân, anh chính là người nối bước ông nội đi theo con đường quân nhân này, năm nay vừa mới ba mươi, chỉ trong mười năm anh đã hoàn toàn leo lên chức vị tướng quân mà ông phải mất gần bốn mươi năm mới có thể đảm nhiệm. Không những vậy anh là một Power có sức mạnh song SSS, là một Power cực kỳ hiếm có trong hàng ngàn năm qua, cũng vì vậy mà bọn họ bắt đầu lo lắng cho tương lai của anh nên mới nghĩ đến chuyện tìm hôn thê từ bé như thế này.
Đứa út là Phạm Văn, năm nay chỉ vừa tròn hai mươi tuổi hiện đang học trong trường Đế quốc là một Power có sức mạnh cấp S.
Đứa con cuối cùng của Phạm Tuy là đứa nhỏ không có được tình thương của mẹ, sau khi sinh đứa bé ra thì vợ ông bởi vì tinh thần lực suy kiệt trong những năm qua mà nhắm mắt xui tay, cho dù ông có thương yêu vợ mình như thế nào thì cũng hiểu được chuyện này không hề liên quan đến con mình, nên trước giờ ông chưa từng oán trách nó mà dùng tình yêu thương càng nhiều hơn cho nó. Ông ấy tên là Phạm Hoàng, năm nay chính mươi chính mươi lăm tuổi, hiện tại ông ấy vẫn ở trong nhà chính cùng cha mình, từ nhỏ cơ thể ông ấy đã rất yếu ớt, khi vợ Phạm Tuy mang thai cứ tưởng rằng đây là một đứa nhỏ Support ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng không đứa nhỏ này chỉ là một Spirit yếu ớt mà thôi, bởi vì sức khỏe của người mang thai đã quá yếu ớt nên đứa nhỏ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Cả đời này đứa con út của Phạm Tuy không lấy bạn đời, sau khi học xong lấy được bằng cấp ông ấy bắt đầu ở cùng ông để dưỡng cơ thể của mình, bởi vì hoài bảo quá nhiều nhưng cơ thể không cho phép nên cuối cùng ông chỉ đành ngậm ngùi trở thành một phế nhân trong miệng những người khác mà thôi.
Bốn người đi vào trong nhà nhìn ghế sô pha bên ngoài phòng khách có ba người đang ngồi nói chuyện với nhau. Ba người ngồi trên ghế cũng nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài liền xoay đầu nhìn sang, sau khi thấy bọn họ đi vào mới đứng dậy chào hỏi:
"Ba."
"Ừ." Phạm Tuy gật đầu đáp lại rồi đi đến ghế đơn ngồi xuống. Phạm Huyền Lân gật đầu chào hỏi ba người:
"Cha, mẹ, chú út." Sau đó anh đưa tay kéo nhẹ áo cậu để cậu chào hỏi theo mình.
Nguyễn Hàn Minh chớp chớp mắt khi bị anh kéo trong mặt cậu đông đầy ý cười mà gật đầu chào hỏi theo anh: "Cha, mẹ, chú út."
Ba người trong phòng khách tất nhiên chú ý đến hành động của anh sau đó lại nghe thấ cậu thản nhiên gọi bọn họ giống như anh liền cực kỳ kinh ngạc. Ba người cũng đã nhìn thấy tin tức trên tinh võng vì vậy khá không hài lòng về hôn sự này, ba người tụ tập ở đây cũng là vì chuyện này nhưng hiện tại nhìn thấy hành động này của anh khiến bọn họ không biết phải nói như thế nào.
Vậy là đứa nhỏ nhà mình yêu thích người ta, không thể nói nặng khiến người ta ghét bỏ gia đình mình, làm phụ huynh đúng là thật phiền lòng mà. Phạm Tuy nhìn khuôn mặt ứ nghẹn của hai đứa con trai cùng con dâu liền vui vẻ bật cười, ông kêu bọn họ ngồi xuống rồi vui vẻ nói:
"Được rồi, con cháu có phúc của con cháu. Người lớn chúng ta xen vào làm gì."
"Ba." Phạm Đức không đồng ý mà gọi. Phạm Tuy đưa tay ra ngăn lại: "Được rồi đừng nghe tinh võng nói mà tưởng thật, ba cũng không muốn cháu trai mình đi trước mình đâu."
Hai vợ chồng Phạm Đức nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Phạm Hoàng nhìn ba mình nhỏ giọng nói: "Tụi con cũng không phải ghét bỏ người Normal giống như những kẻ mắt nhỏ kia nhưng đứa nhỏ này thật sự không thể tiếp tục đợi được nữa, nhưng nếu muốn rời khỏi quân đội thì lão già kia cũng không cho."
"Ba biết, con đừng lo lắng thằng bé biết được mình đang làm gì." Phạm Tuy vỗ nhẹ vai đứa út nhà mình, ông biết đứa nhỏ này bởi vì không có bạn đời nên xem mấy đứa cháu giống như thân sinh mà lo lắng chăm sóc. Ông cảm thấy may mắn khi con cái nhà mình không như con cái của những thế gia khác luôn chỉ biết tranh chấp với nhau, những đứa nhỏ của gia đình ông luôn yêu thương lẫn nhau, đáng tiếc hai đứa con trai của con cả nhà ông lại ra đi khi còn quá trẻ.
"Nếu ba nói vậy thì tụi con cũng không còn gì để nói." Phạm Hoàng gật đầu thả lỏng.
Phạm Đức cùng vợ ông là Hoàng Tú nhìn cậu rồi dịu dàng nói: "Chào con, ta là Phạm Đức, đây là mẹ nó Hoàng Tú."
"Rất vui khi con đến với gia đình chúng ta." Hoàng Tú mỉm cười.
"Vâng ạ." Nguyễn Hàn Minh gật đầu, cậu đi bên cạnh anh rồi ngồi vào ghế. Tuy bọn họ nói chuyện rất nhỏ nhưng cậu vẫn nghe được từ đầu đến cuối, hiện tại cậu vô cùng khó hiểu nội dung trong câu nói của bọn họ, vì vậy cậu cũng không thèm dấu diếm việc mình nghe thấy mà xoay đầu nhìn anh hỏi:
"Phạm Huyền Lân, anh bị bệnh à."
Phạm Huyền Lân cũng nghe thấy người nhà mình nói chuyện vì vậy khi bị cậu hỏi anh cũng không quá ngạc nhiên, tiềm lực của tinh thần lực hơn chín mươi phần trăm không phải là nói suông, anh chắc rằng cậu cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Không, tinh thần lực của tôi có vấn đề." Anh cũng không giấu diếm mà nói. Những người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng quấy rầy.
"Tinh thần lực anh thế nào?" Nguyễn Hàn MInh hoàn toàn không hiểu, hình như trong trí nhớ của thân thể này hoàn toàn không nói về chuyện này. Càng không hiểu cậu càng muốn tìm cho ra, cậu nắm lấy tay anh sau đó luồng tinh thần lực của mình vào người anh, tuy trước kia không phải làm như thế này mà là cậu dùng pháp thuật để câu thông nhưng hiện tại không giống như vậy cái cơ thể này có một sợi dây tinh thần lực cực kỳ tiện lợi cách dùng cũng không khác với pháp thuật tinh thần cho lắm nên cậu cứ như thế mà tận dụng luôn.
Nhưng cậu chưa kịp luồn vào người anh thì đã bị anh trở tay nắm ngược lại. Phạm Huyền Lân lắc đầu nói: "Không cần thiết, cậu phải để giữ gìn tinh thần lực của mình đừng sử dụng nó linh tinh."
Nguyễn Hàn Minh nghi hoặc, chẳng lẽ tinh thần lực cũng bị sói mòn: "Tôi chỉ định dò xét xem."
"Tôi biết." Phạm Huyền Lân biết nhưng sợi dây tinh thần của cậu vừa chạm vào da thịt anh liền tỏa ra một luồn sức mạnh khiến anh rất thoải mái, anh cảm thấy điều này xảy ra có thể là do cậu chưa điều khiển được tinh thần lực của mình, vì vậy anh không thể để chuyện này tiếp tục được: "Tôi không sao, chỉ khi tôi sử dụng sức mạnh quá nhiều mời khiến tinh thần lực bùng nổ. Sau này cậu không thể để tinh thần lực thoát ra lung tung như vậy, rất không tốt cho cậu."
Nguyễn Hàn Minh không biết anh nghĩ gì nhưng nếu anh đã nói như vậy cậu cũng không cố chấp mà tiếp tục thăm dò, cậu rút tinh thần lực về sau đó xoay đầu nhìn về nhóm người lớn đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt khó hiểu.
"Mọi người sao vậy?" Phạm Huyền Lân cũng nhìn qua rồi hỏi.
"Không, không có gì." Phạm Đức vội vàng lắc tay nói.
"Đúng đúng, hai con tình cảm thật tốt." Hoàng Tú cũng mỉm cười nói. Bà ấy nhìn con trai mình vẫn nắm lấy tay đứa nhỏ kia không buông, mà đứa nhỏ kia cũng không có ý định rút tay ra liền không nhịn được thổn thức, không ngờ đầu gỗ cúi cùng cũng nở hoa rồi.
Phạm Huyền Lân cùng Nguyễn Hàn Minh đồng loạt nghi hoặc nhìn bà, hai người đều cảm thấy bọn họ chẳng có chút tình cảm gì với nhau cả, chủ yếu là do sắp trở thành người một nhà rồi nên quan tâm lẫn nhau như vậy mà thôi, ít nhất về mặt ngoài thì vẫn phải làm như vậy.
Trong lòng hai người nghĩ gì thì bên ngoài cũng không thể nào biết được, sau khi nói chuyện cùng nhau một lát thì lễ phục cũng được đưa đến, hai người bị Hoàng Tú đẩy lên phòng thử trang phục xem thế nào.
"Vậy bọn con lên lầu trước." Phạm Huyền Lân gật đầu sau đó dẫn cậu lên lầu.
Phòng của anh trước đây nằm trên tầng bốn, hai người vào thang máy rồi lên tầng, anh dẫn cậu đến trước cửa phòng của mình rồi mở cửa ra: "Cậu thay đồ ở đây đi, tôi qua phòng bên cạnh thay."
"Cảm ơn." Nguyễn Hàn Minh gật đầu rồi đi vào. Phạm Huyền Lân cũng đi vào trong cầm lấy bộ lễ phục trắng nhìn rộng hơn bộ lễ phục còn lại rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Nguyễn Hàn Minh chỉ còn một mình trong phòng mà ngắm nghía xung quanh, vừa nhìn vừa cảm khái không thôi: "Đúng là nhà giàu có khác, căn phòng thật đẹp chẳng bù cho ổ chó của nguyên chủ, vừa nhỏ vừa chẳng có gì đắc tiền."
Sau khi tham quan xong căn phòng cậu liền cằm bộ lễ phục lên nhìn ngắm: "Chẹp, chẹp, chẹp, cái vãi này đúng là quá xin rồi." Sờ xong lễ phục cậu lại sờ lên cái áo mình đang mặc rồi thở dài: "Đúng là khác một trời một vực mà, nghèo nói không nên lời."
"Này có phải vịt hòa thiên nga trong truyền thuyết không ta, đúng là sướng quá đi."
Than thở một chút cậu liền thay lễ phục, nước da cậu trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ tóc đen mặc lễ phục màu trắng càng tôn lên sự xinh đẹp của cậu, tuy tóc cậu hơi dài gần như che khuất cặp mắt nhưng không vì vậy mà làm lu mờ vẻ đẹp của cậu.
Nguyễn Hàn Minh đứng trước gương nhẹ nhàng xoay người rồi ngắm nghía, nguyên chủ có khuôn mặt giống cậu trước kia không thể nào xấu được thậm chí còn thêm xinh đẹp ngoan ngoãn trong mắt người khác, tuy nhiên sau khi cha mẹ mất tính tình cậu ta trở nên âm trầm, tóc mái để dài che mắt, không thích nói chuyện với người khác vì vậy mới thành kẻ bị bắt nạt trong trường, sau này kiểm tra lần hai không kiểm tra ra thuộc tính nên càng thêm bị khinh thường.
"Ta đúng là đẹp quá đi, kíp trước chỉ mặc áo choàng đúng là không thể tôn lên vẻ đẹp này mà."
Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Hàn Minh biết đây là hối cậu đi ra liền chạy nhanh đến cửa sau đó mở cửa ra.
Bên ngoài Phạm Huyền Lân đã đứng chờ, nhìn thấy cậu mở cửa ra liền nhìn sang, anh đưa tay ra trước mặt cậu đợi khi cậu đặt tay mình lên thì nắm chặt lấy rồi kéo cậu đi đến thang máy để xuống lầu.
Hiện tại chỉ mới năm giờ, còn hai tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu.