Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

Chương 28





Thẩm gia
Lúc Thẩm Bích Tiêu bực bội đẩy cửa bước vào, dưới lầu phòng khách liền truyền đến một trận cãi vã, trách mắng dữ dội.

Hắn nhíu mày lại, nghe ra kia là giọng nói của cha mình, hắn không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Cha Thẩm và bà Thiệu đang đứng ở cửa phòng bếp, một người thì giận dữ, một người thì sợ hãi co rúm lại.

Trên mặt đất là những mảnh thủy tinh và bát sứ vỡ vụn.

Hai bảo mẫu trong nhà đang co ro trong một góc, không dám động đậy, đều cúi đầu rụt cổ, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình.

Điều này không bình thường.

Quan hệ giữa gia đình này rất lạnh nhạt, Thẩm Bích Tiêu từ khi học đại học rất ít khi về nhà, lần cuối cùng nhìn thấy cha mẹ mình cũng là hơn nửa năm trước.

Coi như gặp mặt, cũng không nói nhiều với nhau vài câu, vì không có hứng thú giao tiếp.

Cha Thẩm là người cuồng công việc, ngày thường cũng không để ý nhiều đến con trai Thẩm Bích Tiêu, gần đây công ty đang đứng ở giai đoạn quan trọng, rất ít khi về nhà.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, trong khoảng thời gian này, ông ta thậm chí còn rất ít khi về nhà chứ đừng nói đến việc về nhà cãi nhau với vợ.

Bọn họ cũng không có gì để tranh cãi cả.

Cha Thẩm và vợ kết hôn là chuyện ngoài ý muốn, cho dù có chút tình cảm thì cũng đã sớm bị thời gian làm cho phai nhạt.

Nhưng cha Thẩm không có tật xấu ra ngoài ăn chơi làm loạn, tình yêu đích thực của ông chỉ có công việc, đối xử với vợ cũng khá đàng hoàng, yêu cầu duy nhất là bà không được xen vào chuyện của công ty.

Ngoài ra, bất kể vợ ra ngoài đi uống rượu với người khác hay là đánh nhau với người khác, miễn là có thể giải quyết bằng tiền thì không thành vấn đề.

Xưa nay chung sống, cha Thẩm cũng rất ít khi tỏ ra thái độ trách mắng vợ, chỉ có thờ ơ và lạnh nhạt mà thôi.

Cho nên, cảnh tượng trước mắt đủ để xếp vào top mười sự kiện lớn của Thẩm gia mấy năm nay.

Thẩm Bích Tiêu dừng bước, nghe nội dung cãi cọ thêm hai câu, rất nhanh liền hiểu có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay cha Thẩm vốn định ký hợp đồng với một đối tác mà mình đã đàm phán từ lâu, nhưng khi xe chạy được nửa đường thì nghe thấy thư ký của sếp bên kia gọi điện thông báo hợp tác thất bại.

Đối tác là một lão làng trong ngành, danh tiếng và uy tín không tệ, có tiếng là kinh doanh, cho nên tin tức đột ngột hủy bỏ hợp đồng là điều không bình thường.

Hợp đồng này có ý nghĩa rất lớn đối với tương lai của Thẩm thị, cha Thẩm không muốn dễ dàng từ bỏ nên đã thăm dò tin tức.

Hóa ra là vợ của ông đã đắc tội đối phương.

Theo một số tin đồn trong quá khứ, bên kia có thể ôn hòa nhã nhặn mà ngồi xuống đàm phán một cách bình tĩnh ngay cả khi đối diện là những đối thủ suýt chút nữa khiến bà phá sản, không đến mức phải làm những việc không có lợi cho cả hai bên vì một số vấn đề nhỏ nhặt.

Hiển nhiên là bà Thiệu đã đắc tội không nhẹ với đối phương.

Cha Thẩm căn bản là không muốn suy nghĩ lung tung, cho nên vì lịch trình hôm nay thất bại, nên ông liền có chút thời gian mà chạy về nhà đối chất với vợ mình.

"! Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi! Không nên đi chọc vào họ Cố kia! Đừng có mang ba cái chuyện tầm phào ra khỏi nhà! Đầu óc bà làm từ cái thứ gì vậy, chút chuyện này mà cũng không nhớ được?" Cha Thẩm lạnh giọng trào phúng* nói, "Nghe người khác thổi phồng, nịnh nọt mình nhiều quá khiến bà cũng tự cho mình là nhân vật gì đó không tầm thường, ai cũng coi bà là đồ sứ không dám đụng vào à? Tôi cảnh cáo bà, lúc đầu tôi có thể để cho bà trở thành Thẩm phu nhân, thì ngày mai cũng có thể khiến bà trở thành ăn mày trong bãi rác đấy!"
*Trào phúng: Mỉa mai, châm biếm,!
Bà Thiệu mới từ trong bệnh viện đi ra không bao lâu, sắc mặt trắng bệch thậm chí tái xanh, nghe được lời này lại càng lung lay như muốn ngã.

Nhưng cũng vì những lời này, bà không thể không mở miệng lên tiếng biện giải cho mình, bà che đi khuôn mặt sưng đỏ, đôi môi run rẩy: “Tôi, tôi thật sự không nghĩ tới là bà ấy… Tôi lúc đầu, tôi vốn là muốn dạy cho tên họ Tiêu kia một bài học, ai mà biết bọn họ vậy mà lại quen nhau đâu…”
"Bà sống đến chừng này còn có chuyện gì chưa từng thấy qua sao?" Cha Thẩm không vì nghe vậy mà bớt giận, "Mỗi ngày giáo huấn cái này giáo huấn cái kia, chẳng lẽ không có ngày nào chịu ngồi im à?!"
Cha Thẩm hoàn toàn không thèm để ý "họ Tiêu" trong miệng bà là ai, thứ ông nhìn thấy chỉ có kết quả, chỉ thấy tổn thất do những hành vi mà bà Thiệu gây ra cho công ty.

Bà Thiệu bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, không kìm được mà cao giọng quát: “Tôi không dạy cho cái tên họ Tiêu kia một bài học, Thẩm gia của ông sẽ phải tuyệt hậu! Đều là vì tên khốn kia không có mặt mũi muốn câu dẫn Bích Tiêu của chúng ta, khiến nó nhà cũng không thèm về, chuyện của công ty cũng mặc kệ, tại sao tôi không thể dạy cho nó một bài học chứ!”
Thẩm phụ cau mày, vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.

Thẩm Bích Tiêu lúc đầu đứng ở đó đã sớm biến mất từ ​​lâu, đáp lại ánh mắt dò xét của ông chỉ có tiếng đóng cửa ở trên lầu mà thôi.

Tiếng cãi cọ dưới lầu vẫn còn đang tiếp tục, Thẩm Bích Tiêu đã sớm mất hứng từ lâu, chỉ là lúc bà Thiệu nhắc tới Tiêu Sở Dịch, bước chân của hắn hơi dừng lại một chút.

Nhưng hắn cũng không có ý định quay đầu lại giải thích gì, theo hắn thấy, mẹ hắn thực sự là một chướng ngại vật vướng tay vướng chân, nếu đã làm hư việc thì nên bị giáo huấn một trận.


Về phần nguyên nhân bắt nguồn từ đâu và từ ai, điều đó không liên quan gì đến hắn.

Lực chú ý của Thẩm Bích Tiêu đã sớm bị Tiêu Sở Dịch lấp đầy từ lâu.

Cửa vừa đóng lại, hắn liền không nhịn được đưa tay sờ sờ bụng và sống mũi của mình.

Rõ ràng đã mấy ngày trôi qua, vết thương trên người cũng gần như lành lặn, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng và động tác tàn nhẫn của Tiêu Sở Dịch trong con ngõ kia, hắn liền theo bản năng mà cảm thấy sống mũi và các khớp xương trên người đều ẩn ẩn đau.

Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.

Tiêu Sở Dịch ra tay tàn nhẫn như con sói đơn độc bị dồn vào tuyệt cảnh, nhưng cậu vẫn giữ được sự tỉnh táo tuyệt đối, giống như đã sớm quen với kiểu đơn phương đánh nhau này, chuyên chọn chỗ đau mà không dễ để lại dấu vết mà đánh.

Cho đến cuối cùng Thẩm Bích Tiêu không đứng dậy được nữa, nhưng vẫn cố gắng duy trì chút thể diện cuối cùng của mình mới thôi.

Nhưng Thẩm Bích Tiêu sẽ không bao giờ nghĩ đây là sự cân nhắc của Tiêu Sở Dịch dành cho mình.

Trong vòng chưa đầy một tháng, Thẩm Bích Tiêu đã hoàn toàn vứt bỏ ảo tưởng tình cảm kia, từ bộ dáng cao cao tại thượng, hờ hững trêu đùa đã nhanh chóng biến thành căm hận Tiêu Sở Dịch.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu Sở Dịch.

Thẩm Bích Tiêu vẻ mặt âm trầm che ​​mũi, sau khi hòa hoãn lại một chút hơi thở phập phồng của mình, mới đi tới bàn mở máy tính, lấy điện thoại ra.

Không sao cả, cho dù Tiêu Sở Dịch trốn khỏi công ty chạy đến trường nghèo nào đó làm giáo viên, hắn vẫn có cách đối phó với cậu.

Cách thuận tiện và tiết kiệm công sức nhất đương nhiên là tìm người hợp tác với mình rồi!
Hắn rất mong chờ biểu hiện của tiểu thiếu gia trọng tình nhà họ Tiêu kia khi biết mình bị “người thân” phản bội ——
Nhất định là sẽ rất đẹp đi.

Thẩm Bích Tiêu cười lạnh một tiếng, mở danh bạ ra, ánh mắt rơi vào ba chữ "Thịnh Dư Hàng" được ghim ở trên cùng, dừng một chút, sau một hồi trầm mặc, vẻ mặt lại trở nên lạnh lẽo âm trầm!
Còn về tài khoản này của Thịnh Dư Hàng!
Thẩm Bích Tiêu nghiến răng tiếp tục kéo xuống, tìm đúng số liên lạc, còn chưa kịp nhấn nút gọi, đã bị một hồi chuông đột ngột cắt ngang.

Người đột nhiên gọi điện thoại đến là cô gái trong công ty kia, điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói có chút run run: “Thẩm, Thẩm tổng, không ổn rồi, trong công ty xảy ra chuyện rồi, anh, anh tranh thủ đến đây một chuyến ——"
Thịnh Giáng Hà nheo mắt khi nhìn thấy Tiêu Sở Dịch xách một chiếc thùng chuyển phát nhanh lớn về nhà.

Nhất định là có âm mưu.

Thịnh Giáng Hà lén trốn vào trong góc tường, kéo An Tử Nguyệt bên cạnh thấp giọng nói.

“Có lẽ là ghế sô pha, bàn, hay mấy thứ tương tự gì đó.

” An Tử Nguyệt nghiêm túc nói, “Thầy Tiêu mới chuyển đến đây không lâu, nhất định có rất nhiều thứ cần mua.

Đầu óc cậu sao lại xấu xa như vậy!"
"Nhưng mà cậu không phát hiện anh ta gần đây hay lầm bầm cái gì đó sao?" Thịnh Giáng Hà đếm ngón tay, "Tan học mắt nhìn điện thoại cười, lúc tôi đi nộp bản kiểm điểm lại còn sờ đầu khen tôi, bình thường không phải sẽ đưa cho tôi hai bộ đề thi sao? Với lại cậu nhìn xem, anh ta gần đây nếu không lên lớp thì đều đi đâu đó, đi học về nhà đều đón taxi! "
"Đây không phải là rất tốt sao?" Mặt mũi An Tử Nguyệt tràn đầy mờ mịt hỏi lại, "Cậu sẽ không phải là cuồng bị ngược đi?"
Lời còn chưa dứt, phía sau liền truyền đến giọng nói của người lớn: "Bọn cháu đang nói cái gì vậy?"
An Tử Nguyệt thành thật đáp: "Bọn cháu đang nói về thầy Tiêu ——"
Thịnh Giáng Hà một tay bịt miệng của cô lại: "Không có gì! Bọn cháu chỉ đang quan sát xem đường kẻ trên bức tường này có thẳng hay không thôi!"
Thịnh Dư Hàng liếc mắt nhìn đứa cháu nhỏ đang chột dạ hết sức rõ ràng này, không nói gì dẫn hai đứa nhỏ vào nhà, người sau mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi vào nhà, An Tử Nguyệt liền vội vàng lấy bài tập ra, kéo tay áo Thịnh Giáng Hà để cậu nhìn sang: “Cậu giảng cho tôi xem cái bài này phải làm như thế nào, làm xong tôi liền trở về nhà, bà tôi vẫn còn đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm!"
Được Tiêu Sở Dịch động viên, gần đây An Tử Nguyệt rất hăng hái học tập, nhưng trước đây cô bé hay đi theo Thịnh Giáng Hà bày trò chọc phá, nên cơ sở có chút yếu.

Cô bé không muốn làm phiền người khác, càng không muốn để cho người khác biết rằng mình đang học tập chăm chỉ, vì vậy cô bé chỉ có thể làm phiền Thịnh Giáng Hà mà thôi.

Thịnh Giáng Hà mặc dù không nghe giảng nhiều lắm, nhưng có một đoạn thời gian bố mẹ đối với cậu nhóc rất nghiêm khắc, nhóc lại trời sinh có đầu óc tốt, cho nên trong học tập cũng không có chút áp lực nào.

Nghĩ đến đây, An Tử Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Giống như kiểu "rõ ràng đã đồng ý cùng nhau làm đám cặn bã, vậy mà ngươi lại bật hack sau lưng ta", cực kỳ khó chịu.

Mà mọi người vẫn hoàn toàn dựa vào khả năng của mình.

Điều này càng làm cho người ta khó chịu hơn.


Nhưng việc học bù thì vẫn cần được thực hiện.

“À mà đối diện nhà cậu là nhà của thầy Tiêu, nếu Giáng Hà cậu không được, thì tôi liền có cơ hội đi tìm thầy Tiêu rồi!” An Tử Nguyệt nói.

"Cậu dẹp ngay cái ý nghĩ này đi!" Thịnh Giáng Hà vỗ bàn một cái, hung hăng kéo tờ bài thi của An Tử Nguyệt qua, "Tôi sẽ không cho cậu có cơ hội này đâu! Nói! Câu nào không hiểu, tôi giảng cho cậu!"
Nếu Tiêu Sở Dịch có thể tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng hòa thuận, thân thiết này nhất định sẽ rất cảm động.

Thịnh Dư Hàng nhét nguyên liệu vừa mua từ siêu thị vào tủ lạnh, thu dọn xong đi ra liếc mắt nhìn hai đứa trẻ đang làm bài tập.

"Tử Nguyệt không ở lại ăn cơm sao?" Thịnh Dư Hàng cầm sách dạy nấu ăn nói ra lời này.

"Không!" An Tử Nguyệt đang vùi đầu làm bài phản xạ có điều kiện hô một tiếng.

Sau đó cô bé mới phản ứng lại, lắc đầu cười gượng, cố hết sức cứu chữa: “À, thật ra thì bà cháu vẫn đang đợi cháu…”
Thịnh Giáng Hà bật cười một tiếng, chống cằm xoay bút, kéo dài giọng nói: "Chú à, không bằng chúng ta gọi thức ăn ngoài đi, biết đâu được An Tử Nguyệt sẽ nguyện ý ở lại ăn đó.

"
An Tử Nguyệt vội vàng xua tay lắc đầu: "Không, không cần phiền phức như vậy đâu! Bà cháu thật sự đang chờ cháu về nhà ăn cơm! Cháu lát nữa sẽ về ngay.

"
Nói xong không bao lâu, An Tử Nguyệt liền cất bài tập và bài thi đi, đứng dậy từ biệt.

Người đón cô bé đã ở lầu dưới, cô bé thật sự phải đi.

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô bé vội vàng xoay người mở cửa rời đi, nhìn thế nào cũng thấy cô bé giống như là đang chạy trốn hơn.

Thịnh Dư Hàng hơi khựng lại, nhìn chiếc thìa trong tay phải, rồi lại nhìn sách dạy nấu ăn bên tay trái, cảm thấy hơi nghi hoặc.

! Anh làm đồ ăn, khó ăn đến vậy sao?
Thịnh Giáng Hà đứng dậy đưa An Tử Nguyệt xuống dưới lầu, đây là chuyện bình thường, Thịnh Dư Hàng cũng không để ý lắm, lúc mở cửa chỉ nhắc nhở An Tử Nguyệt: “Về ăn cơm sớm một chút.


Đáp lại anh là tiếng đóng sầm cửa quật cường.

Nhà Tiêu Sở Dịch.

Cánh cửa căn phòng u ám mở hé, nguồn sáng duy nhất là chiếc máy tính trên bàn.

Tiêu Sở Dịch ngồi ở trước bàn, trong mắt hiện lên vô số ký tự đang nhảy nhót, ánh sáng chiếu lên mặt cậu.

Khuôn mặt vốn đã trắng nõn lại được ánh sáng từ màn hình chiếu vào, khóe môi hơi nhếch lên, nhướng mày, đôi mắt cũng nhuốm lên một chút ý cười.

Màn hình điện thoại di động nhấp nháy hai lần, hiển thị một tin nhắn.

Tiêu Sở Dịch liếc nhìn màn hình điện thoại hai lần rồi dừng động tác lại, một lúc sau, cậu dùng đầu ngón tay gõ lên nút Enter.

Những dữ liệu trên màn hình máy tính chạy nhanh tán loạn, khiến người ta không kịp nhìn thấy gì.

Một tiếng "Đinh——" đúng lúc vang lên bên ngoài phòng.

Tiêu Sở Dịch ngã người ra sau, ngẩng đầu nhìn trần nhà, dựa vào lưng ghế vươn vai, khóe mắt chảy ra chút nước mắt sinh lý, mang theo mệt mỏi mà từ từ trượt xuống.

Đưa tay mở cửa ra, đèn trong phòng khách vẫn sáng, Tiêu Sở Dịch vô thức nheo mắt, dựa vào ký ức đi về phía phòng bếp.

"Rầm ——"
Sau một tiếng trầm vang lên, một tay Tiêu Sở Dịch che cái trán đỏ bừng, một tay giữ cửa kính trước mặt, khẽ rên hai tiếng.

Trải qua cú va chạm nay, cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Nhìn chướng ngại vật trước mặt này, cậu luôn cảm thấy bộ dạng của mình có chút buồn cười.


Gần đây thật sự là bận bịu váng đầu luôn.

Tiêu Sở Dịch nhấn nhấn mi tâm, bất đắc dĩ thở dài.

Cũng may mẹ Tiêu đã trở về hai ngày trước, không có ai nhìn thấy bộ dáng vừa xấu hổ vừa ngốc nghếch này của cậu.

Chỉ có một điểm không tốt là một người vừa rời đi, căn nhà mới rộng lớn này liền trở nên trống trải, hiu quạnh.

Trong căn nhà trống rỗng này mặc kệ làm cái việc ngốc gì đi nữa thì sẽ không ai biết.

Con người, dù sao cũng phải quen với một mình và cô đơn.

Cũng không phải việc ghê gớm gì.

Tiêu Sở Dịch đi chậm lại, lảo đảo đi vào phòng bếp.

Nhà to đương nhiên có cái lợi của nhà to, cơ sở vật chất đầy đủ, điều kiện tốt thì cũng không cần phải suốt ngày lao vào ăn uống bên đường làm gì.

Sau khi dọn dẹp đơn giản, phòng bếp trở nên rực rỡ hẳn lên, hôm nay vừa có lò nướng mới mua, nguyên liệu đã được chuẩn bị kỹ càng nên cậu thuận tay thử một chút.

Tiếng vang vừa rồi chính là âm thanh nhắc nhở lò nướng đã hoạt động xong.

Lò nướng vừa mở, hơi nóng bốc lên cùng với mùi thơm của nếp.

Bên dưới không khí nóng là một đĩa bánh quy bơ với nhiều hình dạng khác nhau.

Những kỹ năng cơ bản đã lâu không được sử dụng, lại một lần nữa thử sức nhìn qua hiệu quả cũng không tệ.

Tiêu Sở Dịch tiện tay bẻ một miếng, thổi hơi nóng rồi cho vào trong miệng.

Đầu ngón tay hơi đỏ lên vì nóng, rất bắt mắt so với màu da.

Cậu cũng không thèm quan tâm, chỉ xả vòi nước hai lần, rồi nhìn những chiếc bánh quy còn lại mà phát sầu.

Có chút ngọt, và nhiều.

Tiêu Sở Dịch không thích đồ ngọt lắm, chỉ là nhất thời tùy hứng mua một cái lò nướng, dùng thử với mục đích tận dụng hết công dụng mà thôi.

Lúc làm cũng không nghĩ nhiều, làm xong quay đầu lại mới nhớ tới lúc này ở đây cũng chỉ có một mình cậu.

Không có đứa nhỏ nào ham mê đồ ngọt ở đây, một mình cậu khẳng định ăn không hết.

Thế là cậu tự nhiên nghĩ đến hàng xóm ở cửa đối diện kia.

Tiêu Sở Dịch còn chưa kịp nghĩ có nên gõ cửa nhà đối diện kia hay không thì đã nghe thấy âm thanh khe khẽ từ cửa phòng mình truyền đến.

Cậu sững người một lúc, cau mày, đặt đồ trên tay xuống rồi đi về phía cửa.

Không giống tiếng gõ cửa bình thường!
Chắc không phải là Thẩm Bích Tiêu phát hiện mình bị lừa, nên đặc biệt đến đây để đánh cậu đi.

Cho dù có, cũng không nên nhanh như vậy chứ.

Tiêu Sở Dịch cố ý thả nhẹ bước chân, dừng ở cửa một lát, xác nhận âm thanh kia không phải ảo giác của mình, mới đột ngột kéo cửa ra.

"A a a ——"
Đứa trẻ ngoài cửa đột nhiên mất đi chỗ dựa, vẻ mặt kinh hãi ngã vào trong.

Tiêu Sở Dịch vươn tay, túm lấy cổ áo sau lưng của cậu nhóc, hơi nghiêng người, híp mắt thăm dò nhìn nhóc: "Bạn học Thịnh Giáng Hà?"
Thịnh Giáng Hà nghe lén còn bị người trong cuộc phát hiện che mặt lại, hận không thể có cái lỗ để chui xuống.

Tiêu Sở Dịch hỏi: "Muộn như vậy, em dựa vào cửa nhà tôi làm gì?"
Thịnh Giáng Hà lắp ba lắp bắp nói: "Em, em chỉ là đi ngang qua thôi —— đúng vậy, đi ngang qua!"
Lấy cớ vụng về.

Tiêu Sở Dịch cảm thấy có chút buồn cười, cũng không biết địch ý của cậu nhóc này đối với cậu rốt cuộc là bắt nguồn từ nơi nào.

Tuy nhiên, cậu cũng có thể nhận ra rằng đối phương không có ác ý, giống như là loại phản nghịch và không phục khi bị áp chế mà thôi.

Coi như là nhìn mặt mũi người tốt Thịnh tổng, Tiêu Sở Dịch cũng không chán ghét Thịnh Giáng Hà.

Với lại chơi với một đứa trẻ có tính cách như vậy mới vui nha.

Tiêu Sở Dịch gõ nhẹ lên trán Thịnh Giáng Hà, kéo đứa nhỏ đang định xoay người bỏ chạy lại, ân cần hỏi: "Ăn tối chưa?"
Thịnh Giáng Hà trốn không thoát, cảnh giác bảo vệ ngực mình: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi nhớ hình như chú của cậu nấu ăn không giỏi lắm nhỉ?" Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi mời em ăn bánh quy nhé? Em cũng có thể mang về nhà ăn tối.



Thịnh Giáng Hà nhớ lại món gì đó giống như khối bột nhão mà chú mình am hiểu nhất, không khỏi có chút động tâm.

Cửa đối diện nhau, hình như cũng không cần phải chạy trốn đi?
Cho dù chạy về nhà, thì chỉ có người chú suốt ngày chỉ nghĩ muốn bò ra ngoài mà thôi.

Thịnh Giáng Hà đột nhiên phản ứng kịp, chợt cảm thấy tương lai mịt mù, dứt khoát vò mẻ không sợ nứt.

Những chiếc bánh quy hầm hập trông như vừa mới ra lò, đều là bộ dáng của những con vật nhỏ khác nhau, hoạt bát và dễ thương đến mức không tương xứng với Tiêu Sở Dịch, một người đàn ông cao lớn hơn một mét tám.

Thịnh Giáng Hà bán tín bán nghi cầm lấy một con thỏ nhỏ, lúc đưa lên miệng thì không dám nhét hết vào, mà là cẩn thận dùng đầu lưỡi nếm thử.

Xốp giòn mềm mềm, không quá ngọt cũng không quá béo, chỉ có vị kem ngọt nhẹ mà trẻ em thích nhất.

Hai mắt Thịnh Giáng Hà sáng rực lên, không kìm được vươn bàn tay tội lỗi của mình ra lấy miếng tiếp theo.

Một bên vừa gặm bánh bích quy nhỏ, một bên vừa cảm khái thốt ra một câu: "Thầy Tiêu, anh thật sự rất tốt ——"
Hơi thở quanh người như đông cứng lại, Thịnh Giáng Hà chợt ý thức được mình không thể trực tiếp nói ra lời này, suýt chút nữa bị bánh bích quy làm cho nghẹn thở.

Một bàn tay của người đàn ông trưởng thành duỗi ra, cậu nhóc vô thức nhắm chặt mắt lại.

Trán của cậu nhóc bị búng một cái, không nặng mà là có chút cảnh cáo.

Sau đó cái tay kia liền đặt lên trên đầu cậu nhóc xoa nhẹ vài cái.

Thịnh Giáng Hà nghe được một tiếng cười khẽ.

Tiếng cười rất dễ chịu, rất dịu dàng.

Thịnh Dư Hàng đứng trong phòng bếp, nhìn hỗn hợp kỳ dị trong nồi, trầm tư hồi lâu.

Xét từ kinh nghiệm trong quá khứ, tất cả các bữa ăn anh nấu đều có thể ăn được.

Ít nhất là không đến mức phải nhập viện.

Thịnh Dư Hàng lúc bận rộn hay rảnh rỗi ở nhà cũng đều đối phó với mình như vậy.

Nhưng người lớn muốn làm gì thì làm, trẻ con mới lớn thì không làm được, còn phải làm bài tập, ngày nào cũng đến nhà hàng hoặc gọi đồ ngoài cũng không phải vô lý.

Về phần anh tự làm đồ ăn, người bình thường nhìn thấy cũng không quá muốn ăn.

Về điểm này Thịnh Dư Hàng rất tự giác.

Trước tiên vẫn là nên đối phó qua hôm nay đã, sau này thì tiện đường đóng gói đồ ăn của nhà ăn công ty cho đứa cháu nhỏ vậy.

Thịnh Dư Hàng hạ quyết tâm, quay người lại mới phát hiện đứa cháu nhỏ đã mất tích hồi lâu.

Chắc không phải là đã đi theo An Tử Nguyệt về nhà rồi chứ.

Thịnh Dư Hàng nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho tài xế của An gia.

Còn chưa đợi anh bấm điện thoại, thì đã nghe thấy chỗ cửa trước truyền đến tiếng mở cửa.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cháu trai nhỏ còn nguyên vẹn đứng ở cửa, phía sau hình như còn có một người đi theo.

"Chú! Cháu vừa mới cảm giác được mình đã hiểu rõ thế giới, tinh thần đang cực kỳ thỏa mãn, thậm chí tràn đầy đến cả thể xác, cho nên——" Thịnh Giáng Hà bắt gặp ánh mắt của chú mình, trịnh trọng nói: "Cháu quyết định hôm nay không ăn cơm!"
Thịnh Dư Hàng liếc nhìn cháu trai nhỏ, nhẹ giọng nhắc nhở: “Lau vụn bánh quy trên miệng trước đi rồi nói.


Thịnh Giáng Hà: "! "
Sau khi luống cuống chùi vụn bánh quy trên miệng, Thịnh Giáng Hà vẻ mặt đầy ngượng ngùng bước vào, sau đó mới để người ở phía sau đi ra.

Ánh mắt Thịnh Dư Hàng nhìn qua.

"Tôi đã dạy kỹ cho nó là không thể ăn một mình, buổi tối trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt sẽ mập, còn sâu răng nữa!"
Tiêu Sở Dịch nghiêm mặt giải thích, đối với phụ huynh học sinh ánh mắt vô cùng chân thành.

Thịnh Dư Hàng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không muốn trêu chọc, hỏi: "Có phần của tôi không?"
Trong giọng nói còn cố ý mang theo chút ủy khuất, thật giống như một người trưởng thành như anh cũng thật sự mong chờ một phần bánh bích quy nhỏ.

Tiêu Sở Dịch không kìm được vẻ mặt nghiêm nghị giả vờ kia nữa, mặt mày cong cong cười nói "Có nha.

".