Tôi Còn Có Thể Cấp Cứu Một Chút

Chương 6: Nhuyễn Miên Miên




Ăn xong bữa khuya, từng người liền trở về ký túc xá.

Toà ký túc xá đã đến thời gian tắt đèn, mấy người bọn họ rón ra rón rén mở cửa ký túc xá ra, tại hành lang tối tăm phất tay.

"Anh Bùi, sáng sớm ngày mai cho em mượn Tiếng anh cùng Hoá học." Từ Kính còn không quên đặt trước bài tập của Bùi Tri Dật.

Mà chờ đến khi đóng cửa xong, Thẩm Miên liền không kịp chờ đợi cùng Bùi Tri Dật bát quái.

"Nãy giờ nín chết tui rồi."

Thẩm Miên ngồi ở trên giường, mở chai nước ra uống, "Cậu biết Cố Vị Châu cùng Lâm Gia ở bên cạnh chính là hai người 007 tính trói chặt lúc trước không?"

Bùi Tri Dật không biết. Y mới vừa cùng Cố Vị Châu mặt đối mặt, hàng hiên tối tăm không nhìn rõ tướng mạo, chỉ nhớ rõ vóc người rất cao, cánh tay cũng rắn chắc. Mà nhìn Lâm Gia tuy giống thư sinh, nhưng cũng không nhìn ra chỗ nào giống gay.

Thẩm Miên nhấp một hớp, vui vẻ nói: "Cậu nói xem hệ thống này có phải rất thái quá, một phút chốc nói chúng ta là một đôi, một phút chốc lại nói Cố Vị Châu và Lâm Gia có một chân, kết quả người ta lại không phải, so với chúng ta càng vô căn cứ hơn."

Hệ thống 007 ở trong đầu cậu hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Miên kiêu ngạo hung hăng: "Tui nói không đúng sao? Bốn người chúng ta nhìn chỗ nào cũng giống thẳng nam."

007 liền cười lạnh một cái, [ Để tôi xem cậu còn thẳng tới chừng nào. ]

Nó nói xong cũng không phản ứng với Thẩm Miên nữa, làm bộ tắt máy, yên tĩnh như là không tồn tại.

Thẩm Miên nỗ lực cùng 007 lải nhải vài câu mà nó lại không để ý đến cậu, để một mình cậu đơn độc diễn tấu, không khỏi tẻ nhạt vô vị.

Cậu lắc đầu một cái, phê phán nói: "Nói có nhiêu đó liền bỏ chạy, một chút tinh thần ham học cũng không có."

Bùi Tri Dật hiếm thấy có chút thương hại cho 007.

Có một kí chủ như Thẩm Miên, nếu mà mắc lỗi gì không biết có tính là tai nạn lao động không?

Trước khi đi ngủ, Thẩm Miên còn lôi kéo Bùi Tri Dật lại một lần nữa làm nhiệm vụ hôn môi. Cái gọi là trước lạ sau quen, Thẩm Miên cũng lười chống lại, dù gì cũng chạy không thoát, cứ kéo dài đến chủ nhật cũng không có ích lợi gì.

Chỉ là lần trước là ở trong hành lang tối tăm, lần này lại là ở ký túc xá có ánh đèn sáng, có thể tinh tường nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ bé ở trên khuôn mặt nhau, Thẩm Miên nhiều ít cũng có chút ngượng ngùng.

Bùi Tri Dật mặc một chiếc áo ngủ bằng bông màu đen, tóc vừa gội xong, có mùi hương dễ ngửi của dầu gội đầu, cùng mùi hương trên người Thẩm Miên giống y đúc.

Thẩm Miên năn nỉ nói: "Cậu có thể nhắm mắt lại không? Tui căng thẳng."

Bùi Tri Dật liền nghe lời nhắm mắt lại, lông mi dày đặc buông xuống, như là một vị vương tử đang chờ đợi một người hôn tỉnh giấc.

Mà Thẩm Miên một chút cũng không có tinh thần kỵ sĩ, cậu hít sâu một hơi, liền ôm cổ Bùi Tri Dật hôn lên. Nụ hôn này không có kỹ thuật gì, lại như cún con mới vừa ra đời liếm người, còn lấy hàm răng cắn lên môi của Bùi Tri Dật.

Mà Bùi Tri Dật đuôi lông mày cũng không động đậy một chút, tùy ý để Thẩm Miên làm xằng làm bậy.

Hôn môi nhất định phải từ 30 giây trở lên, Thẩm Miên thôi miên chính mình chỉ đang hôn một con người giả. Nhưng Bùi Tri Dật trong miệng lại có mùi của kem đánh răng, hô hấp cũng vô cùng nóng, làm cho cậu khó có thể lừa gạt được bản thân mình.

Chờ đến khi 30 giây trôi qua hệ thống tuyên bố 2 tích phân đã vào tay, Thẩm Miên mới buông đôi môi Bùi Tri Dật ra. Cậu giống như bị sốt, vô cùng lo lắng chạy từ giường Bùi Tri Dật trở về giường của mình, đắp chăn lên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Bùi Tri Dật theo bản năng mím mím môi, Thẩm Miên trước khi hôn y mới uống nước xong nên trên môi vẫn còn dính vài giọt nước, hiện tại hôn xong xuôi, đôi môi của y cũng trở nên ươn ướt.

Mà tâm tình mềm mại của Bùi Tri Dật không kéo dài được vài giây thì đã nghe Thẩm Miên như thật hỏi y: "Cậu nói xem nếu chúng ta làm xong nhiệm vụ nửa năm này, sau đó liền yêu đương thì có phải là cao thủ tình trường hay không? Ít nhất kỹ thuật hôn môi sẽ tiến bộ đi."

Trong mắt Bùi Tri Dật ý cười đọng lại. Y bất động thanh sắc nhìn về phía Thẩm Miên, nói rằng: "Sau khi làm nhiệm vụ xong cậu tính yêu đương sao?"

Thẩm Miên suy nghĩ một chút, "Cần phải đi, kết giao bạn gái rất tốt, cậu nhìn Tiết Thần lớp mình, sau khi nói chuyện với bạn gái xong cả ngày đều vui cười hớn hở, cứ đợi có cơ hội liền điên cuồng tú ân ái trước mặt tụi mình."

Cậu kỳ thực đối với yêu đương cũng không hiểu rõ lắm, tuy rằng có không ít người yêu thích cậu nhưng cậu tựa hồ lại không động tâm với bất kỳ người nào. Chỉ là cậu thấy từng đôi tình nhân của người khác bộ dạng rất ngọt ngào, cậu liền tự nhiên nghĩ mình cũng sẽ có lúc giống như vậy.

Bùi Tri Dật tuy rằng cùng cậu làm nhiệm vụ nhưng chỉ là vì muốn cứu cái mạng nhỏ của cậu, cùng yêu đương đương nhiên là không hề giống nhau.

Cậu còn muốn hỏi Bùi Tri Dật thích mẫu người như thế nào nhưng không nghĩ đèn trong phòng đột nhiên tối lại.

Bùi Tri Dật tắt đèn.

"Ngủ đi."

Thẩm Miên ồ một tiếng, đem lời nơi khoé miệng nuốt xuống.

Cậu ở trên giường chơi điện thoại một lát, liếc mắt nhìn Bùi Tri Dật một cái, cười nói: "Anh, chúng ta bây giờ thật giống như trở lại hồi còn nhỏ."

Cậu khi còn bé thường cùng Bùi Tri Dật ngủ chung trong phòng ngủ màu xanh da trời của cậu, cửa sổ là cửa 9 ô có thể nhìn thấy bên ngoài, từ ô vuông bên trong có thể nhìn thấy cây đại thụ che chọc trời.

Bùi Tri Dật cũng nhớ lại. . truyện tiên hiệp hay

Nhà của Thẩm Miên so với nhà y có chút khác biệt, y yêu thích ghế tựa treo trong sân nhà Thẩm Miên, yêu thích cái trống nhỏ của ba Thẩm Miên, yêu thích sau buổi cơm chiều cả nhà cùng tụ lại xem tivi cùng nhau.

Mà thích nhất, vẫn là Thẩm Miên.

Cho nên mỗi ngày y đều ngóng trông được qua nhà Thẩm Miên.

Y mặt mày nhu hoà mấy phần, nói với Thẩm Miên: "Đi ngủ sớm chút đi."

Thẩm Miên chơi điện thoại một lát liền cảm thấy buồn ngủ. Thế nhưng khi cậu chuẩn bị đi ngủ thì hệ thống 007 đột nhiên nhảy ra ngoài.

[ Nhiệm vụ tuỳ cơ: Thỉnh kí chủ Thẩm Miên vì kí chủ Bùi Tri Dật chuẩn bị cơm hộp tình yêu, nhiệm vụ hoàn thành +3 tích phân, có hay không lựa chọn nhận nhiệm vụ? ]

Thẩm Miên giật mình một cái, nhất thời liền tỉnh lại, "Tui nhận!"

Bùi Tri Dật lại nhíu mày: "Cậu biết làm cơm sao?"

Thẩm Miên chính là loại người luộc trứng gà cũng có thể làm cho nhà bếp nổ, cơm hộp tình yêu so với khảo thí chẳng hề đơn giản như vậy.

Thẩm Miên lại không có gì lo sợ: "Yên tâm đi, tui tự có biện pháp."

Cậu nói xong liền ngáp một cái, lầu bầu nói: "Bất quá làm sao toàn là nhiệm vụ tuỳ cơ không vậy? Chừng nào mới có nhiệm vụ đặc thù? Có thể cộng được nhiều tích phân hơn."

007 giả bộ ngủ không trả lời.

Thẩm Miên ôm gối, không đầy một phút liền ngủ.

Bùi Tri Dật vẫn còn chưa buồn ngủ. Lời Thẩm Miên mới vừa nói tựa như một cái gai đâm vào lòng y, thời khắc đều nhắc nhở y rằng y bị Thẩm Miên bài trừ ra khỏi phạm vi bên ngoài của cậu.

Cho dù hiện tại bọn họ ôm ấp, hôn môi, làm ra càng nhiều sự tình thân mật, cũng không có nghĩa rằng bọn họ sẽ có tương lai.

Y chỉ là huynh đệ tốt của Thẩm Miên, là quan hệ trúc mã trúc mã cùng sự hiểu ngầm của hai đứa trẻ.

Thế nhưng nhiều hơn nữa thì Thẩm Miên không thể cho y.

Sự thật này làm cho Bùi Tri Dật có chút buồn bực. Y tắt điện thoại di động, trong phòng liền chỉ còn một mảnh tăm tối.

Y nghiêng đầu nhìn, thân hình Thẩm Miên chỉ có thể nhìn thấy được một đường viền chập trùng.

Kỳ thật y đã sớm quên chính mình khi nào thì bắt đầu yêu thích Thẩm Miên, nhưng y biết rằng nhất định so với thời điểm y phát hiện mình có tâm ý còn muốn sớm hơn.

Thời điểm trốn ra ngoài ngày hôm nay, tất cả mọi người đều nói rằng y đối với Thẩm Miên thật tốt, kiên trì lại ôn nhu. Nhưng chỉ có y tự biết rằng, vẻ ngoài ôn nhu khắc chế đó của y đều là giả.

Người vẫn luôn ôn nhu nhẹ dạ chính là Thẩm Miên.

Y cũng không phải vừa sinh ra đã mang bộ dạng bình tĩnh kiềm chế như hiện tại. Đã từng có một đoạn thời gian, tính tình của y rất xấu rất xấu.

Sau khi ba mẹ y ly hôn, toà nhà kia thường chỉ có y và bảo mẫu ở, y trở nên táo bạo quái gở, động một chút là ném đồ vật, đến bảo mẫu là người chăm sóc y đều không chịu nỗi.

Cho nên mỗi lần Thẩm Miên đến tìm y, mười lần thì hết tám lần bị y chọc tức tới khóc ròng, có lần còn bị y đẩy ngã xuống mặt đất trầy cả tay.

Có rất nhiều lần, Bùi Tri Dật nghĩ Thẩm Miên rồi cũng sẽ vứt bỏ mình.

Y từ bệ cửa sổ nhìn bóng lưng của Thẩm Miên, cảm thấy rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại tìm y, không có ai thích y, đến cha mẹ cũng dễ dàng rời bỏ, vậy thì Thẩm Miên còn có thể kiên trì được bao lâu?

Thế nhưng ngày thứ hai Thẩm Miên vẫn tới, đem theo ghế nhỏ bò lên trên bệ cửa sổ, cộc cộc cộc gõ cửa sổ phòng y, bi bô nói: "Bùi Tri Dật, ra ngoài chơi đi."

Y còn nhớ Thẩm Miên còn để lại kẹo sữa trên bệ cửa sổ, là vị cam.

Mà sau khung cửa sổ, ánh mắt của cậu sáng ngời lại ấm áp, nhưng cũng vẫn còn một chút sợ hãi, như là sợ y lại đột nhiên nổi nóng với cậu. Mà cho dù là sợ như thế, Thẩm Miên vẫn nỗ lực khắc phục nó, giống như trước đưa cánh tay về phía y.

Đó chính là sự bao dung quý giá nhất mà Thẩm Miên cho y.

Không quản y đối với Thẩm Miên thế nào, không quản y hỉ nộ vô thường làm sao, Thẩm Miên đều sẽ không bao giờ vứt bỏ y. Cậu giống như một chú cún nhỏ ấm áp ngây thơ, chỉ cần nhận định tiểu đồng bọn của mình chắc chắn sẽ không nửa đường chạy trốn, sẽ đem toàn bộ cơ thể và trái tim đều giao cho bạn, lộ ra cái bụng mềm nhũn ấm áp, không chút nào đề phòng đối tốt với bạn.

Cho nên làm sao y lại không thích Thẩm Miên được chứ? Việc này quá khó khăn.

Bùi Tri Dật gác tay lên trán, chế giễu cười một tiếng.

Sau đó y rất nhanh liền học được cách thu liễm sự xấu tính của mình, còn học cách giả bộ thành một người ôn hoà và học cả cách trở thành học sinh xuất sắc ưu tú trong mắt phụ huynh và thầy cô.

Nhưng chuyện này không phải vì y thực sự muốn giúp mọi người làm chuyện tốt. Mà là vì y cảm nhận được, có phải hay không so với mọi người y càng ưu tú hơn, ánh mắt Thẩm Miên sẽ dừng ở trên người y nhiều hơn vài giây.