Tôi Coi Cậu Là Anh Em

Chương 5: Cùng Trai Thẳng Sắt Thép Lần Đầu Tiếp Xúc Gần Gũi




Đại não của Phương Mặc trống rỗng.

Cậu mở to hai mắt, miệng mở rộng vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Hi Nhiên, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hứa Hi Nhiên vốn còn có chút mừng rỡ, ngay sau đó bộ dáng tươi cười liền bắt đầu cứng ngắc: "Thực xin lỗi, tôi nhận sai người rồi sao?"

Anh vừa nói vừa lui lại phía sau một chút, hình như cảm thấy mình rất xấu hổ nên định tranh thủ thời gian quay lại đường cũ nhanh chóng biến mất. Phương Mặc vào lúc này gân xanh trên trán muốn nổ tung, nhanh chóng vươn tay kéo anh lại.

"Là tôi" Cậu gầm lên.

Khí phát đan điền, tiếng như chuông lớn. Trâu Thuấn đứng bên cạnh cậu lúc này bị dọa đến khẽ run rẩy.

Hứa Hi Nhiên cũng bị kinh sợ. Nhưng anh rất nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Tôi đã nói mà, trông giống quá. Sao cậu lại ở chỗ này?"

Anh vừa nói vừa đưa tay ra sức vỗ trên người Phương Mặc hai cái.

Phương Mặc bị vỗ cả người đều muốn mềm nhũn.

"Tôi.. Tôi học ở đây." Cậu ngốc nghếch đáp, "Còn cậu?"

"Không phải chứ, đây là duyên phận gì vậy.." Hứa Hi Nhiên kinh ngạc, "Vậy sao tôi từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cậu? Cậu là sinh viên năm nhất?"

Ngày nhập học của tân sinh viên đã qua từ lâu, Phương Mặc còn đang ké0 vali của mình, hiển nhiên là không phải.

"Chúng tôi học kỳ mới này từ sơ sở phía Nam chuyển sang đây." Phương Mặc giải thích.

"Hóa ra là vậy," Hứa Hi Nhiên lại cười, "Bộ dáng cậu như vậy dễ làm người khác chú ý, nếu tôi trước kia từng gặp, không có khả năng không có ấn tượng.



Phương Mặc ha ha ngây ngô cười với anh.

Vào lúc này, Trâu" người đang lặng lẽ làm nền "Thuấn rốt cục mở miệng:" Vị này chính là.. bạn của cậu? "

Phương Mặc vẫn còn đang lưỡng lự không biết có nên gật đầu hay không, Hứa Hi Nhiên đã đưa tay về phía Trâu Thuấn.

" Xin chào, tôi với Phương Mặc là.. "Anh nghĩ nghĩ mới tiếp tục nói," Phải nói là bạn trên mạng ".

Trâu Thuấn cũng đưa tay ra, nhưng ánh mắt cậu chuyển sang mặt Phương Mặc, biểu tình đặc sắc cực kỳ.

Phương Mặc nheo mắt nhìn lại, nghĩ thầm, tiểu tử cậu muốn cùng anh ấy nắm tay đến lúc nào, còn không mau buông ra cho tớ.

Chuyện may mắn không chỉ có vậy. Khi Phương Mặc báo số lầu ký túc xá của mình, Hứa Hi Nhiên đã rất ngạc nhiên vì anh cũng ở cùng tòa nhà, có thể dẫn cậu đến đó.

Khi tạm biệt Trâu Thuấn lần nữa, Trâu Thuấn thừa dịp lúc Hứa Hi Nhiên không chú ý, làm vẻ mặt hung dữ với Phương Mặc hung hăng dựng lên hai ngón tay cái. Phương Mặc có dự cảm không lâu sau sẽ bị cậu dùng điện thoại điên cuồng" dội bom ".

Nhưng hiện tại cậu không khỏi bận tâm lo lắng không biết nên thành thật khai báo thế nào. Phương Mặc khẩn trưởng đến muốn mạng.

Kéo lấy vali, cẩn thận nhìn Hứa Hi Nhiên đi trước nửa bước trước mặt mình, trái tim nhỏ bé của Phương Mặc đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

" Chúng ta thật là có duyên ", Hứa Hi Nhiên vẫn như trước cảm khái," Thật là kỳ tích, chuyện có xác suất nhỏ như vậy cũng có thể xảy ra. "

Phương Mặc ra sức gật đầu, bởi vì đại não quá rối rắm mà không ý thức được Hứa Hi Nhiên đang đi ở phía trước cậu hoàn toàn không nhìn thấy.

" Cậu ở trên mạng với người thật cảm giác hoàn toàn khác nhau "Hứa Hi Nhiên nghiêng đầu hướng về phía cậu thoáng nở nụ cười," Trên mạng nói nhiều như vậy, không ngờ thực tế lại là người khá hướng nội, có phải tôi tỏ ra quá quen thân dọa cậu sợ rồi không? "

" Không có, không có "Phương Mặc nhanh chóng lắc đầu" Tôi chính là quá chấn kinh rồi. "

Không chỉ có khiếp sợ bởi sự trùng hợp đáng kinh ngạc này. Còn bởi vì Hứa Hi Nhiên người thật càng làm cho cậu chóng mặt hoa mắt, mất hồn mất vía hơn cả trên ảnh. Ngoại trừ ngoại hình, người đàn ông này ngay cả giọng nói cũng nằm trong vùng tấn công im lặng của Phương Mặc*, trầm thấp từ tính, cậu nghe lưng cũng muốn tê dại.

*Bản Raw 这个年男人连声音都正中方默的好球区 bạn nào hiểu thì dịch giúp mình với nhé!

Cũng khó trách sẽ có nhiều đồng loại khắc chế không được đến gần quấy rối anh. Phương Mặc lúc trước ghét bỏ những người kia không biết xấu hổ, hiện tại ngay cả mặt mũi cậu cũng không cần. Nếu không giữ lại được một tia lý trí nhắc nhở bản thân rằng Hứa Hi Nhiên rất ghét loại hành vi này, chỉ sợ cậu thực sự sẽ bí quá hóa liều.

Do thất thần nghiêm trọng, Phương Mặc đã vô tình làm đổ vali ở cầu thang khi cậu bước vào nhà ký túc xá, tạo ra một tiếng động nhỏ.

" Không có chuyện gì chứ "Hứa Hi Nhiên vô cùng tự nhiên mà vươn tay, nắm lấy tay kéo của vali, ngón tay dính sát vào người cậu," Có nặng lắm không? Đến tôi giúp cậu. "

Phương Mặc muốn choáng luôn.

Cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với giấc mơ của cậu mấy ngày trước, quả thực là ảo tưởng biến thành hiện thực.



" Còn tốt, không nặng lắm "Hứa Hi Nhiên đem vali nâng lên bậc thang rồi nói," Trông cậu cũng rất ổn, có phải có chút thiếu rèn luyện hay không? "

Chính là những lời của người này nói ra giống như có chút sát phong cảnh.

Trước khi đi đến cầu thang, Hứa Hi Nhiên hỏi lại lần nữa:" Cần tôi giúp cậu xách không? "

Phương Mặc sao có thể để mình mất mặt lần nữa, vội vàng nhấc vali lên:" Không sao, tôi có thể. "

Cậu dù sao cũng không phải là cô gái nhỏ, Hứa Hi Nhiên cũng không nói thêm gì nữa. Hai người cùng đi lên một tầng, Phương Mặc nội tâm rục rịch, liền bắt đầu chờ mong diễn biến tiếp theo của giấc mộng kia.

" Cậu ở tầng nào? "Cậu hỏi.

Hứa Hi Nhiên đưa tay chỉ lên trên:" Tầng 4, tôi ở phòng 406. "

Phương Mặc trong phút chốc đã hoàn toàn vỡ mộng. Trên đời này thực sự không có chuyện tốt như vậy, ký túc xá của cậu ở phòng 301.

Hứa Hi Nhiên leo cầu thang rất nhanh, Phương Mặc cũng chỉ có thể cố gắng theo kịp. Lên đến tầng 3 không thể không tạm biệt, trong lòng cậu lưu luyến không rời.

" Có việc gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi, cậu lưu lại số điện thoại của tôi đi "Hứa Hi Nhiên chủ động lấy điện thoại ở trong túi ra," Có chỗ nào ở gần đây muốn biết đều có thể hỏi tôi. "

Thấy anh chân thành nhiệt tình như vậy, Phương Mặc đột nhiên thấy chột dạ.

" Đúng rồi ". Sau khi Hứa Hi Nhiên cất điện thoại vào túi, đột nhiên vươn tay kéo lấy cánh tay cậu, sau đó nghiêng người ghé vào tai cậu," Tôi nói cho cậu biết, tầng của các cậu không biết phòng 304 hay 307, có một tên gầy gầy nhỏ nhỏ họ Lưu, cậu nên cẩn thận một chút. "

Phương Mặc nửa người đều run lên, đại não tan thành một nồi bột nhão, nhẫn nhịn mà cảm giác được Hứa Hi Nhiên hẳn là vừa mới tắm xong, trên người nhàn nhạt mùi sữa tắm thật mê người, trí lực suy giảm nhanh chóng:" Hả? Cái gì? Tại sao? "

" Ách "Hứa Hi Nhiên một bộ vẻ mặt, cậu có phải đồ ngốc hay không, duỗi một tay ra bắt đầu khua tay múa chân," Hắn là cái kia. "

Phương Mặc ở khoảng cách gần nhìn gò má của anh, thần trí không rõ tiếp tục nhược trí lên tiếng:" Cái nào? "

Hứa Hi Nhiên lùi lại, vẻ mặt có chút xấu hổ:" Nói cậu đừng cười nhé.. Không biết hắn ta đã lấy được Wechat của tôi ở đâu, luôn gửi cho tôi những tin nhắn mập mờ, thỉnh thoảng cố ý động chân động tay vào mông tôi. "

Lúc anh nói những lời này với vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.

Phương Mặc rốt cuộc tỉnh táo lại:" Mẹ nó, cái quỷ gì vậy! Người này có bệnh không vậy! Quá đáng rồi sao có thể như vậy! "

" Cậu nhỏ tiếng một chút, "Hứa Hi Nhiên ở sau lưng cậu hô lên một tiếng," Bị người khác nghe được thì ngốc lắm. "

Có lẽ đối với trai thẳng mà nói, bị đồng giới quấy rối là một điều vô cùng xấu hổ không thể nói ra. Phương Mặc ngậm miệng ngay lập tức, nhưng trong lòng tức giận không thôi. Cậu ngược lại muốn đi xem, rốt cuộc là tên họ Lưu nào đã chạm vào chỗ cậu muốn chạm rồi.



Thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc trầm mặc không nói, Hứa Hi Nhiên hiểu sai ý, bắt đầu an ủi:" Cậu không cần phải lo lắng như vậy, cậu để ý một chút hắn cũng không làm gì được. "

Nhìn thấy Phương Mặc khẽ gật đầu, anh đột nhiên lại nở nụ cười.

" Tôi thấy cậu rất chủ động khi trò chuyện. Như thế nào thực tế cậu lại choáng váng như vậy? "Anh vươn tay đặt lên vai Phương Mặc" Cậu yên tâm, trong tòa nhà này chỉ có mình hắn ta có vấn đề.. Mới đến thì không tính. "

Người" mới đến có vấn đề "Phương Mặc cả người căng cứng hỏi:" Cái kia.. lát nữa cậu có thể đưa tôi đến nhà ăn không? "

Sau khi cùng Hứa Hi Nhiên tạm biệt, lí trí của Phương Mặc nhanh chóng quay trở lại theo thời gian.

Trong lúc chậm rãi đi tới phòng ngủ, cậu thầm suy tư một chuyện. Hứa Hi Nhiên hôm nay đã chạm vào tay, cánh tay, vai với lưng cậu, dù là cố ý hay vô ý. Vì theo anh ấy tiếp xúc như vậy rất là bình thường, vậy lần sau mình có phải hay không cũng có thể bắt chước làm theo để chiếm chút tiện nghi.

Ký túc xá ở đây đều là bốn người một phòng, nhưng lúc Phương Mặc mở cửa ra thì chỉ thấy một người.

Đối phương nghe thấy tiếng động, lập tức xoay người lại, sau đó mở to hai mắt lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc. Đối với ánh mắt như vậy Phương Mặc đã tập mãi thành quen, còn có thể lập tức tự nhiên đáp lại bằng một nụ cười vô cùng mê người. Cậu biết rằng cậu chắc chắn là người khá nổi bật trong đám đông, ngay cả những trai thẳng bình thường cũng luôn có khả năng cơ bản để phân biệt đẹp và xấu khi đối xử với đồng tính.

" Xin chào, tôi thấy cửa không khóa nên đã trực tiếp đi vào, "Cậu kéo vali đi vào trong," Tôi là học sinh mới của học kỳ này, tôi họ Phương, gọi Phương Mặc. "

Đối phương nghe vậy lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, vươn tay ra:" Xin chào xin chào, tôi đã nghe đến, tên tôi là Lưu Tiểu Sướng."

Như thế nào bây giờ sinh viên đại học đều lưu hành bắt tay chào hỏi.

Phương Mặc nhìn thân hình thấp gầy của đối phương, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi hai người bắt tay tượng trưng, cậu định rút tay về thì đối phương khẽ cào nhẹ một chút vào lòng bàn tay.

Phương Mặc khẽ nhíu mày, phát hiện ra mọi chuyện không hề đơn giản.