Buổi tối tắm rửa xong nằm trên giường, Hứa Hi Nhiên nhận được tin nhắn của Phương Mặc gửi cho mình.
"Cậu là bạn tốt chí cốt như vậy, còn không cho tôi mời cậu một bữa cơm, tôi sẽ rất băn khoăn."
Hứa Hi Nhiên lập tức cười lớn.
Phương Mặc chắc hẳn đang nói đến chuyện anh muốn đi cùng cậu lên lớp học. Hứa Hi Nhiên cảm thấy việc mời bữa cơm chỉ vì chuyện nhỏ này là không cần thiết. Dù sao cũng không phải Phương Mặc yêu cầu anh, mà là anh không nhịn được lo lắng muốn đi theo cậu.
Theo Hứa Hi Nhiên đánh giá, Phương Mặc mặc dù thoạt nhìn không có ngu ngốc, nhưng cậu lại rất thành thật. Tuy có khuôn mặt thu hút ong bướm nhưng cậu là một người khá đứng đắn. Khi hai người đi cùng nhau, Hứa Hi Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt cuồng nhiệt của các cô gái, nhưng bản thân Phương Mặc lại hoàn toàn không phát hiện, nhắm mắt làm ngơ.
Làm cho người ta có cảm giác ngơ ngơ.
Hai người tuy quen nhau chưa lâu nhưng Hứa Hi Nhiên lại có hảo cảm sâu đậm với cậu, anh luôn lo lắng rằng với tính cách như vậy kết hợp làn da trắng của cậu, cậu sẽ dễ dàng ăn thiệt. Suy cho cùng, cậu không chỉ được các cô gái yêu thích mà còn luôn bị đàn ông quấy rối. Về phần sau này, Hứa Hi Nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nếu như có thể giúp đỡ được gì, anh tự nhiên sẽ muốn giúp đỡ.
Tuy nhiên, Phương Mặc đã nhiều lần ngỏ lời muốn mời anh đi ăn cơm, trông sự lịch sự nhưng cũng có vẻ xa lạ.
"Vậy thì chúng ta đi ăn ở tiệm Malatang mới mở trong trường nhé?" anh trả lời.
Ngày hôm sau lớp học của Hứa Hi Nhiên kéo dài đến 6h30 tối. Thời gian này rất không khoa học, đến cuối buổi học cả thầy và trò đều rất đói bụng.
Gần cuối giờ học, anh nhận được tin nhắn của Phương Mặc. Trong ảnh, một chú mèo con với bộ lông màu xám đang cúi đầu vùi mặt vào đống thức ăn cho mèo. Ngay sau đó, Phương Mặc lại gửi một tin nhắn khác: "Nhiệm vụ đã hoàn thành!"
Hứa Hi Nhiên đáp lại cậu bằng biểu tượng cảm xúc "Tiểu Dao thả tim."
Hôm nay anh không có thời gian cho mèo con ăn, lại sợ con mèo nhỏ đói nên nhờ Phương Mặc làm hộ. Ngày hôm qua Phương Mặc lần đầu tiên nhìn thấy mèo con, đôi mắt mở to hai tay căng thẳng nắm chặt thành quyền như trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Hứa Hi Nhiên còn lo lắng cậu không thích loại động vật nhỏ này. May mắn thay đây chỉ là lo lắng không cần thiết.
Ước chừng mười phút sau, Phương Mặc lại gửi tin nhắn cho anh: "Tôi ở dưới lầu đợi cậu."
Hứa Hi Nhiên có chút kinh ngạc. Anh tình cờ ngồi cạnh cửa sổ, vội vàng quay đầu tìm kiếm phía dưới. Chẳng bao lâu, anh đã tìm thấy bóng dáng quen thuộc trước vành đai xanh cách tòa nhà giảng dạy không xa.
Phương Mặc người này thực sự rất dễ nhìn. Cậu trong số các nam sinh cũng không được tính là đặc biệt cao, nhưng đổi lại có đôi chân dài, lưng luôn thẳng, dáng người đặc biệt cao thẳng, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt nhưng cậu vẫn có thể mang đến cho người ta cảm giác thích thú về thị giác.
Khi giáo hoa của lớp anh đánh giá về Phương Mặc đã dùng một câu "Ngọc Thụ Lâm Phong". Sau khi khen ngợi, cô lại than thở, sao một anh chàng đẹp trai như vậy lại có thể thích những thứ đó cơ chứ, khó trách cậu với Hứa Hi Nhiên lại có quan hệ tốt.
"Tôi sẽ không làm những việc vô ích nữa", cô nói, "Đi yêu người giấy của các cậu đi!"
Hứa Hi Nhiên xấu hổ nói cho cô biết, chuyện Phương Mặc thích những thứ đó tất cả đều là do anh gây ra. Vì để khôi phục hình tượng của anh em mình trước mặt cô gái, anh cũng nói vài câu giúp đỡ, nói rằng Phương Mặc chỉ là người mới làm quen với những thứ này, chưa bị trúng độc nặng, thích hợp nhất là có một mỹ nữ từ trên trời rơi xuống cứu cậu ra khỏi biển lửa.
Khi Hứa Hi Nhiên nói ra những lời này, trong lòng anh như bị dao đâm. Suy cho cùng, tìm được một người bạn hợp để nói chuyện không phải là điều dễ dàng, ngàn vàng cũng không đổi, nếu chỉ biết từ bỏ buông tay nhìn người ấy đi đến một cuộc đời trọn vẹn thì sẽ không thể tránh khỏi cảm giác đau buồn.
Đáng tiếc mỹ nhân cũng không lĩnh tình.
"Vẫn là quên đi, tôi không nghĩ cậu ấy có hứng thú với tôi lắm," cô lắc đầu thở dài, "Tôi không quen việc đơn phương chủ động như vậy."
Suy cho cùng, cô cũng là một cô gái xinh đẹp thích được theo đuổi.
Hứa Hi Nhiên thầm cảm thán, Phương Mặc quả thực quá thành thật. Nghe những gì cậu nói mấy ngày trước, rõ ràng là cậu có chút ý tứ với cô gái này. Xem ra là không biết cách trò chuyện, làm người ta lùi bước. Cái này Hứa Hi Nhiên cũng không giúp được rồi, anh cũng không biết làm sao cùng một cô gái chân chính bồi dưỡng tình cảm phát triển quan hệ.
Lúc này, Phương Mặc mười phần thu hút mọi ánh mắt lại có phần ngốc nghếch đang đứng thẳng cách anh hơn mười mét. Hứa Hi Nhiên không khỏi phân tâm. Phương Mặc đang đi đi lại lại ở một khoảng nhỏ trong tầm mắt anh, một lúc sau, cậu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh khuôn mặt của mình, thậm chí còn đưa tay ra chỉnh lại kiểu tóc.
Hứa Hi Nhiên lập tức hiểu ra.
Anh chàng này miệng nói đến tìm mình nhưng thực ra lại có ý đồ khác. Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác buồn bực, nhưng Hứa Hi Nhiên cảm thấy với tư cách là bạn tốt bản thân vẫn là nên giúp đỡ.
Anh tự mình chủ trương, thầm trộm nhắn tin cho giáo hoa đang ngồi chéo ở trước mặt anh.
"Lát nữa cậu có hẹn không?"
Giáo hoa rất nhanh quay lại liếc anh một cái.
Hứa Hi Nhiên mỉm cười với cô, sau đó lại gửi một tin nhắn khác.
"Có người muốn mời cậu ăn cơm tối."
Sau khi nhìn thấy có thêm một cô gái đứng bên cạnh anh, đôi mắt của Phương Mặc lập tức mở to.
"Vẫn là cậu mời khách," Hứa Hi Nhiên mỉm cười nhìn cậu, "Cậu không ngại chứ?"
Giáo hoa có chút xấu hổ: "Ah, không sao, không cần khách khí như vậy.."
Phương Mặc bởi vì căng thẳng mà nửa ngày không lên tiếng. Mãi đến khi bầu không khí trở nên ngượng ngùng, cậu mới gượng cười gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.
Hứa Hi Nhiên thầm nghĩ bản thân là cái bóng đèn có nên tìm cớ chủ động biến mất hay không. Đúng ngay lúc này, ông trời đã tạo cơ hội cho anh. Một người quen đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.
" Tiểu Dương, cậu cũng vừa mới tan học à? "Hứa Hi Nhiên vẫy tay chào người đứng ở bên đường.
Đó là đàn em khóa dưới của anh, tên là Dương Lâm, vì nghe tên có vẻ hơi nữ tính nên cậu ta không thích người khác gọi mình bằng tên đầy đủ. Hứa Hi Nhiên từ trước đến nay đều không cố ý phạm những điều kiêng kị của người khác, tòng thiện như lưu* luôn gọi cậu ta là tiểu Dương.
*从善如流 là câu tục ngữ của Trung Quốc nghĩa là biết nghe lời phải, biết lắng nghe, biết phục thiện (mình để hán việt luôn cho hay).
Dương Lâm lập tức chạy tới lễ phép chào hỏi anh cùng hai người bạn đi cùng.
" Em bị bạn cho leo cây rồi, vốn dĩ chúng em đã hẹn đi ăn tối cùng nhau, "cậu nói xong rồi thở dài một hơi," Bây giờ em đang phân vân không biết nên đi căng tin hay quay về ký túc xá gọi đồ ăn mang đến. "
" Vậy thì.. "Hứa Hi Nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng," Các cậu hẹn nhau ở đâu vậy? Tôi đi cùng cậu được không? "
Ngay lập tức, một ánh mắt rực lửa hướng về phía anh. Hứa Hi Nhiên liếc mắt nhìn, hóa ra là Phương Mặc. Anh lén lút giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Phương Mặc hai lần, ám chỉ rằng anh chỉ có thể giúp đỡ tới đây, chuyện sau đó cậu chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình.
Dương Lâm trên mặt tràn đầy vui mừng:" A, vậy thì thật ngại quá.. Nhưng học trưởng, nếu như anh bằng lòng đi cùng em thì tốt quá rồi! "
Hứa Hi Nhiên cười với cậu ta, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh:" Vậy tôi rút lui trước, hai người đi trước vậy. "
Phương Mặc nhìn anh rồi lại nhìn Dương Lâm, miệng há hốc như không biết phải nói gì. Giáo hoa đứng bên cạnh có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười không nói một lời. Có vẻ như cả hai đều đã hiểu ra ý định của anh, đã đến lúc thành công lui thân rồi.
Hứa Hi Nhiên mỉm cười, đặt tay lên vai Dương Lâm dẫn cậu ta đi về phía trước:" Các cậu hẹn nhau đi ăn đồ gì vậy? "
Không hiểu sao Dương Lâm cũng bắt đầu xấu hổ giống hai người kia:" Tiệm Malatang mới mở ở đằng kia. "
Hứa Hi Nhiên sửng sốt. Sau đó, Phương Mặc ở phía sau lớn tiếng nói:" Ồ, vậy cũng thật trùng hợp, chúng tôi cũng định ăn tối ở đó! ". Đam Mỹ Sắc
Dương Lâm quay đầu lại nhìn cậu:" Ồ? "
" Vậy chúng ta cùng đi nhé? "Phương Mặc vừa nói vừa tiến lên hai bước chen vào giữa Hứa Hi Nhiên và Dương Lâm.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
Bốn người mỗi người đã chọn xong món mình muốn ăn nhưng lại gặp chút rắc rối khi thanh toán hóa đơn.
Vốn dĩ đã bàn xong là Phương Mặc mời khách, nhưng bây giờ lại nhiều thêm một người, cậu ta lại là người không liên quan gì đến Phương Mặc. Hứa Hi Nhiên cảm thấy xấu hổ vì để Phương Mặc mời Dương Lâm, nhưng Hứa Hi Nhiên càng xấu hổ hơn khi yêu cầu Dương Lâm tự mình trả tiền. Cuối cùng, hắn kéo Dương Lâm đứng xếp hàng trước mặt Phương Mặc, sau đó chủ động nói:" Tôi đã trả phần của tôi và Tiểu Dương. "
Phương Mặc còn chưa kịp nói chuyện, Dương Lâm đã nhảy vào nói:" Học trưởng anh quá khách khí rồi, như vậy đi, lần sau để em mời anh. "
Hứa Hi Nhiên gật đầu với cậu ta:" Được. "
Trong khi sắp xếp chỗ ngồi, lại gặp phải một chút rắc rối. Ở bàn bốn người ngồi đối diện nhau, Phương Mặc là người đầu tiên ngồi vào chỗ, Hứa Hi Nhiên theo sát phía sau nhìn cậu ra hiệu, không biết bản thân nên chọn bên nào. Phương Mặc và giáo hoa ngồi đối mặt nhau hay ngồi cạnh nhau thì tốt hơn?
Đang do dự, Dương Lâm ở phía sau đi ngang qua anh như không có chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh Phương Mặc, sau đó lên tiếng chào hỏi:" Mọi người đều đứng làm gì? Ngồi xuống a. "
Bây giờ không còn lựa chọn nào khác, Hứa Hi Nhiên thành thật ngồi đối diện chéo với Phương Mặc, mặt đối mặt với Dương Lâm.
Malatang vẫn đang được nấu, trong bàn không ai nói chuyện, không khí căng thẳng. Phương Mặc cầm đũa gõ nhẹ vào cạnh bàn, phát ra âm thanh" tap, tap, tap ". Sắc mặt cậu vô biểu tình, cũng không biết có phải đang căng thẳng hay không.
Giáo hoa rõ ràng đang bối rối, lúng túng muốn tìm chủ đề nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi đó cười ngốc.
Hứa Hi Nhiên chỉ hận sắt không thể thành thép. Anh muốn tạo cơ hội cho hai kẻ ngốc này, nhưng đáng tiếc anh cũng thiếu kinh nghiệm trong tình yêu nên không nghĩ ra cách nào để khuấy động bầu không khí, đang rất là sầu.
Dương Lâm không biết gì về suy nghĩ nhỏ nhặt của họ, cười nói với Hứa Hi Nhiên:" Học trưởng, lần sau em mời anh ăn món thịt nướng ở Tiểu Bắc Môn bên kia nha? "
Hứa Tích Nhiên lập tức nảy ra chủ ý, vội vàng quay đầu hỏi tiểu mỹ nhân ngồi bên cạnh:" Con gái các cậu có phải hiếm khi ăn những thứ này không? "
Anh hy vọng Phương Mặc sẽ thông minh hơn một chút. Nếu cô gái nói thích thì nhanh chóng bảo lần sau lại mời cô ấy, không thích thì hỏi xem cô ấy thích gì rồi biểu thị sẽ mời cô ấy vào lần sau.
" Tôi không kén chọn, "Giáo hoa nói," Tôi đều có thể ăn hết. "
Hứa Hi Nhiên vội vàng liếc nhìn Phương Mặc, ý bảo cậu nói cái gì đó.
Phương Mặc vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì, cũng không nhìn bọn họ mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi đũa trong tay.
Bộ dáng hôm nay của cậu thực sự rất kỳ lạ, sau đó Hứa Hi Nhiên mới nhận ra, hoài nghi bản thân có chỗ nào làm sai khiến cậu không vui hay không. Do dự một lúc, anh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn dưới gầm bàn.
" Làm sao thế? "
Sau khi nhấn gửi, điện thoại trên bàn Phương Mặc sáng lên. Phương Mặc cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc nhìn Hứa Hi Nhiên.
Một lúc sau, Hứa Hi Nhiên nhận được hồi âm.
" Đàn em này của cậu có vấn đề."