Phương Mặc ý thức nguy cơ bừng bừng thiêu đốt.
Tối hôm qua cậu mới hậu tri hậu giác chính mình muốn phao Hứa Hi Nhiên là một thử thách gian khổ cỡ nào. Hôm nay vừa biết thử thách gian khổ cỡ nào thì lại có không ít tình địch.
Không phải tất cả đàn ông yêu thích đàn ông đều đường đột lập tức đem ý đồ thể hiện trên mặt. Mà Hứa Hi Nhiên người này, chỉ cần tiếp xúc một chút là có thể nhận ra ngay là thẳng với thần kinh thô như thế nào. Trước mắt, trong phạm vi biết được của Phương Mặc, tất cả những đồng loại từng tiếp xúc với Hứa Hi Nhiên, đều tỏ ra rất hứng thú với thẳng nam này. Mặc dù Trâu Thuấn không có ý nghĩ tiến thêm một bước này, nhưng cậu ta cũng đánh giá cao vẻ ngoài hấp dẫn của Hứa Hi Nhiên.
Tham khảo trong đám người đồng tính bình thường phân bộ tỉ lệ, có trời mới biết có bao nhiêu gia hỏa có ý tứ với Hứa Hi Nhiên đang ẩn nấp trong chỗ tối nhìn chằm chằm.
Ngày hôm qua khi Hứa Hi Nhiên phổ cập khoa học bộ phim Anime thần tác kia, đã đề cập đến sự khác biệt trong tiến trình của từng nhân vật với nhân vật chính kia. Phương Mặc tự hỏi, không biết cậu đã tích lũy được bao nhiêu tiến bộ với Hứa Hi Nhiên, liệu cậu có đủ ưu thế trong tất cả các tình địch hay không.
Cậu lo lắng hồi lâu, đến khi vào đến chỗ ngồi nhà hàng mà Hứa Hi Nhiên giới thiệu, cậu nhìn người ngồi đối diện trên bàn có vẻ mặt vui vẻ tâm tình vui sướng đối với hết thảy không phát giác gì ngốc thẳng nam kia, đột nhiên có chút do dự. Aizz, không hổ là người mà cậu nhìn trúng, chính là rất được hoan nghênh như vậy. Nếu như người bình thường không nhìn đến, vậy chẳng phải lộ ra Phương Mặc cậu tầm nhìn không đủ. Cạnh tranh càng khốc liệt thì cuối cùng sẽ càng hoàn thiện để trở nên nổi bật.
Cậu ở trong lòng so sánh chính mình với tiểu Dương một lượt, liền cảm thấy mình ưu thế không ít. Ít nhất với một thân ngoại hình này, chắc chắn sẽ thắng. Cho dù tiểu Dương cùng Hứa Hi Nhiên quen biết nhau lâu hơn, vậy cũng khẳng định không có cùng nhau đơn độc qua đêm.
Cậu nhưng là trong đêm yên tĩnh không người đã xem Hứa Hi Nhiên lõa thể đó.
Đang nghĩ đến đó, Hứa Hi Nhiên đã lấy menu bắt đầu giới thiệu với cậu.
Đây là một quán trà kiểu Quảng Đông, có rất nhiều điểm tâm thích hợp cho bữa sáng. Hiện tại là thời gian gần trưa, thật thích hợp cho Phương Mặc giải quyết hai bữa cùng nhau rồi.
"Ngoại trừ nấm hương cùng xoài, cậu còn có gì không ăn nữa không?" Anh hỏi Phương Mặc.
Phương Mặc nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi không ăn được tôm có vỏ."
"Lười bóc vỏ?" Hứa Hi Nhiên hỏi.
"Không phải, tôi bị dị ứng với vỏ tôm," Phương Mặc giải thích, "Tôi không ăn xoài cũng là bởi vì bị dị ứng, dù chỉ là một món ăn vặt có vị xoài khi chạm vào mùi vị đó trên tâm lý đặc biệt có cảm giác ngứa ngáy. Thực sự tôi không kén ăn, chỉ là không thích ăn nấm hương mà thôi."
Hứa Hi Nhiên nghe vậy lấy tay chỉ vào sủi cảo tôm trên menu: "Tôm bóc vỏ có thể chứ?"
Phương Mặc gật đầu: "Có thể, có thể."
"Vậy cái này.."
"Ồ, củ cải tôi cũng không ăn" Phương Mặc lại nói.
Hứa Hi Nhiên ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Được, vậy.."
Mắt thấy tay anh chỉ xuống hình ảnh khác, Phương Mặc nói thêm: "Tôi không chịu được mùi sầu riêng."
"..."
Tay Hứa Hi Nhiên tiếp tục di chuyển sang bên, "Vậy cái này thì sao?"
Phương Mặc bắt đầu có chút xấu hổ: "Tôi cũng bị dị ứng với cua."
Hứa Hi Nhiên ngẩng đầu nhìn, thở dài: "Bánh cát lún* có thể ăn chứ?"
Phương Mặc nhanh chóng gật đầu.
"Chim bồ câu thì sao?"
Phương Mặc lại dùng sức gật đầu.
Cuối cùng cũng gọi xong món, cậu có chút ngượng ngùng: "Tôi kiêng ăn có chút nhiều, thật ngại quá."
"Không sao, dị ứng cũng là không có cách nào," Hứa Hi Nhiên một tay chống cằm nhìn cậu, "Cậu như vậy cũng thật vất vả đó."
Phương Mặc cùng anh nhìn nhau chằm chằm hai giây, cúi đầu xuống nhìn hai đầu ngón tay đang chụm vào nhau: "Gặp được người chu đáo sẽ không vất vả."
"Không sao đâu, cậu khá thích hợp với tôi ăn cơm cùng nhau đó," Hứa Hi Nhiên cười nói, "Tôi cái gì cũng không chọn, loại trừ những đồ cậu không thể ăn ra, còn lại tôi đều thích ăn, hahaha."
Phương Mặc cả người đều muốn phiêu rồi: "Vậy chúng ta về sau có phải hay không có thể thường xuyên.."
Cậu chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
"Hứa Hi Nhiên?" Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ cửa nhà hàng, "Cậu cũng đến đây ăn cơm a."
Phương Mặc với Hứa Hi Nhiên cùng nhau quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai cô gái đang đi về phía họ.
Sau đó lại là một hồi trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Hứa Hi Nhiên cùng các cô gái trò chuyện hai câu, còn chủ động hỏi có muốn cùng bàn hay không. Phương Mặc trong lòng còi báo động reo vang. May mà lúc họ vào là chọn ngồi bàn đôi, trong quán cũng không còn bàn bốn người. Sau khi hai cô gái rời đi, Phương Mặc đang vô cùng căng thẳng vô thức quay đầu lại liếc nhìn về hướng các cô đang ngồi.
Thật không khéo, cậu chạm phải ánh mắt của một người trong đó. Đối phương ngây ngốc một chút, sau đó mỉm cười với cậu. Phương Mặc cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng lịch sự, nhưng trong lòng cậu đang nghĩ ngợi mười phần kịch liệt.
Trong lòng cậu nghĩ, xong rồi, tạch rồi, tình địch này của cậu hơn hẳn người cùng giới.
Những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này cũng có những ưu điểm trời sinh mà cậu không thể nào bì kịp. Hứa Hi Nhiên đẹp trai như vậy chắc hẳn có rất nhiều cô gái thích anh ấy nhỉ.
Làm sao bây giờ?
Đang lúc lo lắng, điện thoại di động trên bàn của Hứa Hi Nhiên rung lên một chút.
Anh cầm lên xem một lượt rồi nhìn về phía chỗ ngồi của cô gái. Một lúc sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiến Phương Mặc hoảng hốt.
Mẹ nó, cái quái gì vậy, ở trước mặt cậu phi bồ câu qua mắt đi mày lại, hơi quá đáng rồi đó!
Đang muốn mở miệng thăm dò, Hứa Hi Nhiên đã đặt điện thoại xuống trước mặt cậu, cúi người tiến lại gần cậu, nhỏ giọng nói: "Có một chuyện lúc trước vẫn luôn không hỏi cậu."
Đối mặt với gương mặt của Hứa Hi Nhiên ở khoảng cách gần, tim Phương Mặc đập lỡ một nhịp: "Chuyện gì vậy?"
"Cậu có bạn gái chưa?" Hứa Hi Nhiên hỏi.
Phương Mặc sững sờ, sau đó lập tức nhăn nhó: ".. Không có, không có đâu."
Cậu nói xong, liếm liếm bờ môi, vừa muốn hỏi còn cậu thì sao, Hứa Hi Nhiên đã cầm điện thoại lên bắt đầu gõ.
Phương Mặc cảm thấy có điểm gì lạ lạ: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
"Người phía sau cậu, tóc dài," Hứa Hi Nhiên vừa nói vừa cười "Cô ấy muốn thông tin liên lạc của cậu."
"..."
Tuyệt đối không ngờ tới, tình địch trong mắt cậu lại có ý tứ đối với cậu.
"Lớn lên đẹp trai thực sự là có thể coi như cơm ăn" Hứa Hi Nhiên cảm khái, "Đó là hoa khôi lớp chúng tôi đó, người theo đuổi cô ấy ít nhất cũng phải hàng tá."
Phương Mặc nhanh chóng quay đầu lại liếc nhìn một chút. Cô gái quay lưng về phía cậu, không nhìn thấy mặt. Lúc Hứa Hi Nhiên cùng các cô nói chuyện, cậu chỉ chú ý xoắn xuýt, căn bản không chú ý hai cô gái đẹp hay xấu.
Nhưng cho dù đẹp như tiên nữ, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
"Tôi đưa Weixin* của cậu cho cô ấy có được không?" Hứa Hi Nhiên hỏi.
*Weixin là một ứng dụng bên Trung cũng gần giống zalo của bên mình vậy.
Phương Mặc vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, liền nuốt trở lại. Cậu có chút có tật giật mình. Bây giờ cậu đã thừa nhận không có bạn gái, đối phương là một cô gái ở trong mắt nam sinh được công nhận là xinh đẹp, không nể mặt như vậy, không khỏi lộ ra khả nghi. Dù sao cậu cũng có kinh nghiệm phong phú khi từ chối các cô gái, về sau lại cùng người ta nói rõ ràng thì tốt rồi.
"Được rồi." Phương Mặc gật đầu.
Hứa Hi Nhiên cúi đầu loay hoay bấm điện thoại: "Là loại hình cậu thích?"
"Thành thật mà nói, tôi không để ý lắm," Phương Mặc nói, "Có rất nhiều cô gái muốn phương thức liên lạc của tôi, trước cứ tiếp xúc một chút rồi nói sau."
Động tác của Hứa Hi Nhiên dừng lại một chút. Anh cau mày nhìn Phương Mặc: ".. Sao tôi nghe cậu có vẻ không vui vì chuyện này."
"Khụ" Phương Mặc hắng giọng một cái, "Người muốn phương thức liên lạc của câu cũng không ít đi?"
"Đúng là không ít," Hứa Hi Nhiên nói, "Đều là nam."
"Ách.. Có lẽ vì các cô gái dễ cảm thấy khẩn trương khi nhìn thấy cậu, cậu quá đẹp trai rồi."
"Khẳng định cũng có con gái thích cậu a?"
Hứa Hi Nhiên nhún vai, không đáp lại.
".. Cậu có bạn gái chưa?" Phương Mặc rốt cuộc hỏi.
Cậu cảm thấy hẳn là không có, dù sao cũng không thấy Hứa Hi Nhiên thường xuyên liên lạc cùng ai trong hai ngày qua. Dù chưa từng yêu đương nhưng người đang yêu có bộ dáng gì Phương Mặc gặp qua không ít.
"Tất nhiên là tôi có rồi, cậu không biết sao?" Hứa Hi Nhiên nói.
Phương Mặc chấn kinh rồi: "Tôi không biết!"
"Ồ, nói đúng ra, đó không phải là bạn gái. Đây," Hứa Hi Nhiên cho cậu xem màn hình điện thoại. "Là vợ tôi."
Trên màn hình, cô gái với mái tóc đen dài, có một nốt ruồi ở khóe mắt đang làm động tác thả tim trước bô ngực đầy hơn phân nửa màn hình của mình.
Phương Mặc trần mặc một hồi, mới hỏi: "Cậu thấy hoa khôi của lớp mình có đẹp không?"
"Khá đấy," Hứa Hi Nhiên nói, "Làm sao có thể làm hoa khôi của lớp nếu nàng không xinh."
"Nếu như nàng theo đuổi cậu.."
"Hahaha đừng trêu nữa, người ta không thích tôi" Hứa Hi Nhiên xua tay, sau đó cầm điện thoại lên quơ quơ, "Còn nữa, tôi có gia đình rồi."
"..."
Phương Mặc tâm tình rất phức tạp.
Tuy Hứa Hi Nhiên khen hoa khôi lớp xinh đẹp, nhưng rõ ràng đối với người ta một chút xíu ý tứ cũng không có. Suy đoán lúc trước của Trâu Thuấn có thể là đúng đó.
Cũng không biết là nên ở trước mặt người này bi thương vì công lược khó tựa như lên trời, hay là nên cảm thấy may mắn vì tất cả đối thủ có thể xuất hiện vô luận đồng tính hay dị tính, đều cùng một vạch xuất phát.
Nếu muốn theo đuổi Hứa Hi Nhiên, khó khăn lớn nhất có lẽ không phải Phương Mặc là đàn ông, mà là ở chỗ cậu còn sống.