Phương Mặc mới rời đi không đến nửa giờ, lại bắt đầu gõ cửa phòng ký túc xá Hứa Hi Nhiên, còn mang theo một túi hành lý lớn.
"Nghĩ thông suốt rồi?" Hứa Hi Nhiên rất cao hứng.
"Cậu nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói, cậu nghe tôi nói!" Phương Mặc tâm tình kích động, "Trước hết để tôi uống miếng nước đã."
Hứa Hi Nhiên mờ mịt, nhanh chóng giúp cậu rót cốc nước.
Sau khi Phương Mặc ngửa đầu uống hết nước, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi nắm lấy tay áo Hứa Hi Nhiên: "Lưu Tiểu Sướng kia, có hai bắp tay to lắm!"
"Hả?", Hứa Hi Nhiên không kịp phản ứng.
"Mặc quần áo lên thì như đóa kiều hoa, cởi ra lại là kiện mỹ tiên sinh!" Phương Mặc trên mặt lộ ra một tia sợ hãi, "Tôi nghi ngờ tôi đánh không lại hắn."
"Thiệt hay giả?" Hứa Hi Nhiên nói xong, đột nhiên dục vọng cạnh tranh hừng hực bùng cháy.
Anh xắn tay áo, cố gắng xiết chặt cơ bắp để lộ ra bắp tay: "So với tôi thì sao? Lợi hại hơn tôi?"
Phương Mặc lâm vào do dự. Một lát sau, cậu hắng giọng nói ra: "Hai người thể trạng khác nhau a, ngay cả khi cơ bắp của cậu gần giống như vậy, nhưng hiệu quả thị giác đặt ở trên người cậu cùng hắn ta không giống nhau. Tỉ lệ khác nhau."
Hứa Hi Nhiên cảm thấy nói như vậy chính mình có lẽ cũng không tính là thua, anh hài lòng đặt tay xuống: "Cậu cũng nên tập thể dục đi. Cậu sợ người thấp hơn mình nửa cái đầu, ném hết mặt mũi."
Phương Mặc cau mày nhìn anh: "Bình thường cậu có rèn luyện không?"
Hứa Hi Nhiên đột ngột đứng dậy, nhảy lên tại chỗ làm một động tác ném bóng rổ: "Tôi thích chơi bóng rổ!"
Phương Mặc sửng sốt trước động tác đột ngột của anh, một lúc sau mới nói: "Bình thường cậu chơi vào lúc nào, tôi có thể đến xem không?"
"Gần đây không chơi," Hứa Hi Nhiên lại ngồi xuống, "Quá nóng."
"..."
"Vậy tối nay cậu vẫn là ngủ ở chỗ của tôi," Hứa Hi Nhiên hỏi.
Phương Mặc nhìn anh: "Có tiện không?"
"Nói nhảm," Hứa Hi Nhiên cười nói, "Mà này, chủ tịch câu lạc bộ của chúng tôi hỏi ngày mai có thể dẫn bạn của cậu đến được không. Tôi còn chưa kịp liên lạc với cậu ấy, cậu có thể giúp tôi hỏi được không?"
Phương Mặc làm một thủ thế OK: "Không vấn đề."
"Ngày mai, ngày mai không được," Trâu Thuấn từ chối, "Tớ có việc bận."
Trường học vẫn chưa chính thức khai giảng, có thể có việc gì tiêu tốn hết thời gian cả một ngày. Phương Mặc trong lòng nghi hoặc: "Cậu có phải hay không muốn trọng sắc khinh bạn?"
Trâu Thuấn không chút động lòng: "Trên thế giới này người không có tư cách nói như vậy với tớ nhất chính là cậu đó."
Phương Mặc lập tức chột dạ.
"Thực sự không thể dành ra được chút thời gian nào sao?"
"Còn chưa xác định đâu, chưa đến ngày mai khó mà nói," Trâu Thuấn nói, "Ngày mốt không được sao?"
"Cậu chờ một lát để tớ hỏi chút."
Phương Mặc nói xong quay đầu đi: "Cậu ấy hỏi ngày mốt có được không?"
"Có lẽ là được, chúng tôi cũng không có vội vã như vậy". Hứa Hi Nhiên nói.
"Ngày mốt có thể, vậy ngày mốt nha". Phương Mặc nói vào điện thoại một lần nữa.
Phản ứng của đối phương còn lớn hơn nhiều so với cậu nghĩ: "Cậu ta ở ngay bên cạnh cậu? Hai người ở cùng nhau à?"
"Haha" Phương Mặc cười ngốc.
"Chờ đã, hai người bây giờ đang ở đâu?" Trâu Thuấn hỏi.
"Ở ký túc xá," Phương Mặc nhịn không được đắc ý một phen, "Mấy ngày nay ký túc xá của cậu ấy không có ai, tớ tới đây ở tạm."
Phản ứng của Trâu Thuấn làm cậu hết sức hài lòng: "Ngọa tào! Chỉ có hai
Người? Qua đêm?"
"Có vấn đề gì không?" Phương Mặc cười hì hì.
"Tớ nhắc nhở cậu," Trâu Thuấn nói, "Ngàn vạn đừng có làm chuyện trái pháp luật phạm tội, có biết không?"
"Bệnh thần kinh," Hứa Hi Nhiên ở ngay cách đó không xa, Phương Mặc không thể nói trắng ra, "Tớ cho dù muốn cũng không có bản lĩnh đó được không."
"Cho nên cậu còn thật sự đang nghĩ tới?" Trâu Thuấn cảm khái xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, tớ nói cho cậu cái này! Vừa mới có một người tên Đại Mãnh 1 thêm bạn tốt với tớ, nhìn vị trí hình như trong ký túc xá của chúng ta. Mẹ nó dọa tớ một trận."
"..."
Phương Mặc một trận hoảng sợ, vạn phần may mắn vì đã đăng xuất khỏi tài khoản của mình vào tối qua, "Tớ khả năng biết người này."
Trâu Thuấn sửng sốt một chút, hỏi: "Mãnh không?"
Phương Mặc chém đinh chặt sắt: "Khẳng định không phải loại hình cậu thích."
"Nói nhảm, hiện tại tớ chỉ thích một kiểu loại hình," Trâu Thuấn nói xong, nhẹ nhàng thở dài, "Đúng rồi, còn có một chuyện, tớ nghĩ cậu nên cân nhắc một chút."
"Chuyện gì?"
"Có rất nhiều người cũng chuyển đến đây trong học kỳ này đúng chứ, tớ không muốn liên lụy đến cậu, những người quen biết tớ căn bản đều biết tính hướng của tớ. Vạn nhất rơi vào tai vị kia nhà cậu, đến lúc đó cậu sẽ rất bị động nếu muốn giải thích. Bây giờ cậu còn chưa muốn cho cậu ta biết cậu đánh chủ ý gì a?"
Trâu Thuấn xác thực cân nhắc chu toàn.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Hi Nhiên nhanh chóng chú ý vẻ mặt ngưng trọng của Phương Mặc.
"Làm sao vậy?" Anh rất quan tâm, "Việc đổi đến ngày mốt tôi đã hỏi rồi, hoàn toàn OK, cậu không cần để ở trong lòng."
"Không phải" Ánh mắt Phương Mặc phiêu a phiêu, "Có một chuyện, hơi khó nói."
Hứa Hi Nhiên nghe vậy tiến về phía cậu: "Nói một chút coi?"
"Là về Trâu Thuấn" Phương Mặc thở dài, "Cậu ấy.."
"Cậu ấy đổi ý rồi?" Hứa Hi Nhiên khẩn trương lên.
"Cậu ấy, cậu ấy sợ cậu đổi ý," Phương Mặc nói, "Vì vậy nhờ tôi truyền đạt một chút, có một chuyện chúng tôi cảm thấy cậu vẫn nên biết thì tốt hơn."
Hứa Hi Nhiên không rõ cho nên anh thận trọng gật đầu.
"Cậu lúc trước có nói với tôi rằng, cậu quen biết một đôi đồng tính đúng chứ?"
"Ừ, đúng vậy" Hứa Hi Nhiên gật đầu, "Có liên quan gì đến chuyện này?"
"Cậu không phản cảm với bọn họ chứ?" Phương Mặc hỏi.
"Đừng nói phản hay không phản cảm.. Căn bản là không thân," Hứa Hi Nhiên nói, "Chỉ vậy thôi, cái này với Trâu Thuấn có liên quan gì?"
Phương Mặc thở dài: "Thực ra Trâu Thuấn cũng vậy."
Hứa Hi Nhiên thoáng do dự, rồi từ từ gật đầu: "Khó trách, tôi nhìn cũng thấy có chút giống."
Phương Mặc kinh hãi: "Cậu nhìn được ra?"
"Ít nhiều cũng có thể cảm nhận được." Hứa Hi Nhiên nói.
Không ngờ, chàng trai thẳng có vẻ tùy tiện này lại có một mặt tinh tế nhạy cảm như vậy. Phương Mặc đột nhiên hoảng sợ, hai ngày nay cậu có thể nói là trăm ngàn sơ hở như vậy, khắp nơi đều là vết chân ngựa, nếu như Hứa Hi Nhiên cũng nghi ngờ trong lòng mà không nói ra, vậy thì hỏng bét.
Cậu lo lắng không thôi, Hứa Hi Nhiên lại chưa từng phát hiện. Anh chỉ tay vào tai phải của mình, nói: "Cậu ta chỉ xỏ khuyên ở bên này, không phải ý tứ kia thì là gì?"
Người này rõ ràng còn hiểu những thứ này. Đây cũng có thể coi là bệnh lâu ngày thành bác sĩ giỏi. Biết anh dựa vào ít kiến thức này để phân biệt, Phương Mặc rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu yên tâm, cậu ấy có người thích rồi, sẽ không xằng bậy," Cậu giải thích với Hứa Hi Nhiên, "Đó là lý do tại sao tôi có thể làm bạn với cậu ấy. Con người cậu ấy rất tốt."
Hứa Hi Nhiên gật đầu lần nữa: "Ừ, sau đó thì sao?"
"Hết rồi, chỉ có cái này."
Hứa Hi Nhiên mờ mịt: "Còn chuyện khó nói đâu?"
"Cậu ấy là Gay" Phương Mặc nói.
"Vì vậy?" Hứa Hi Nhiên hỏi.
Phương Mặc cạn lời. Lo lắng của Trâu Thuấn là hoàn toàn không cần thiết, thần kinh của Hứa Hi Nhiên so với chén ăn cơm còn muốn thô hơn. Đối với một người đồng tính không thể hiện ý đồ theo đuổi anh, anh không hề xem trọng chút nào, chứ đừng nói liên tưởng sang tình bạn của Phương Mặc với anh.
Cũng trách không được từ ngày hôm qua Phương Mặc bắt đầu có các loại biểu hiện kỳ lạ đều không thể khởi dậy sự tỉnh táo của anh. Phương Mặc hoài nghi đêm nay mình cứ như vậy bò lên giường của anh khả năng anh cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
"Không sao" Phương Mặc nói, "Cậu không ngại là tốt rồi."
"Aiyy," Hứa Hi Nhiên đột nhiên cảm khá, "Nếu như trên thế giới này đồng tính luyến ái ai giống như cậu ấy thì tốt rồi."
"..."
Phương Mặc không nói được gì.
Nếu đổi lại là một vài tháng trước không nhìn trên mặt mũi của Phương Mặc, với tính cách của Trâu Thuấn nhìn thấy loại hình như Hứa Hi Nhiên trước tiên tuyệt đối kích động muốn hạ thủ. Ai cũng giống cậu ta, sớm đã loạn xạ hết rồi.
"Nghe các cậu vừa mới nói, ngày mai cậu ta đi hẹn hò với bạn trai?" Hứa Hi Nhiên đột nhiên trở nên bát quái.
"Còn chưa phải bạn trai đâu," Phương Mặc xua tay, "Cậu ấy còn đang theo đuổi người ta, cũng không biết có thể thành hay không."
Cậu cố tình thăm dò xem Hứa Hi Nhiên sẽ nghĩ gì về việc Trâu Thuấn theo đuổi trai thẳng. Thật tiếc vì hứng thú hóng chuyện của Hứa Hi Nhiên biến mất quá nhanh, hoàn toàn không có ý muốn hỏi tiếp.
"Nếu ngày mai cậu ta đã không rảnh, không bằng tôi đưa cậu đi dạo ở trong trường với trường ở phụ cận." Anh nói với Phương Mặc, "Lúc trước cậu nói cậu qua đây sớm chỉ để làm quen với môi trường thôi, đúng chứ? Cứ mãi ở trong phòng ngủ thì cũng quá lãng phí."