Đỗ Cửu không ngờ được chuyến đi này của bọn họ sẽ rong ruổi trời nam đất bắc suốt ba năm.
Ban đầu là vì vị thuốc dẫn đầu tiên kia, kết quả vừa tìm được vị thuốc thứ nhất đã nghe được tin của vị thứ hai, bèn chạy sang nơi của vị thuốc kia, mất ba tháng cũng lấy được vào tay, vốn định dọn đường về phủ nhưng lại nghe được tin vị thứ ba, cứ thế lần lựa lặp lại bọn họ bèn thẳng chân vừa du ngoạn non sông gấm vóc vừa tìm thuốc.
Vì vậy tìm một phát mất tận ba năm.
Cuối cùng vào tháng chạp rét đậm năm thứ ba, đợi tới khi vị thuốc cuối cùng nở rộ đã gom đủ hết thảy.
Đỗ Cửu vốn tưởng rằng hai vị thuốc cuối cùng chờ y đột phát tới tông sư mới có thể lấy được, nhưng không ngờ nhờ vào duyên phận trùng hợp mà tình cờ gặp được thánh y cũng tới hái thuốc, có kinh nghiệm dày dặn của ông giúp đỡ mọi người chung tay thuận lợi hái được thuốc sau đó chia đôi.
Thậm chí bọn họ chỉ lấy vừa đủ, còn lại đều cho thánh y nhờ ông giúp bào chế Bổ Khí đan, y thuật của Đỗ Cửu dù có cao siêu tới đâu thì vẫn kém ông.
Mà Hắc thành chủ cũng nhân cơ hội này tung ra tin tức chân mình có thể được chữa lành, nếu trước kia hắn chấp nhận che giấu, ngoài việc chừa lại một chiêu phòng thân ra thì cũng là vì khiến Nguyên Nhất an lòng, tuy rằng bọn họ là anh em, Nguyên Nhất coi như cũng nghĩ thoáng nhưng thứ như quyền lực này ai có thể dám chắc mười mươi chứ.
Nhưng mà bây giờ lại khác, Hắc thành chủ đã xác định quan hệ với Đỗ Cửu, cho dù hai chân hắn lành lặn đi nữa thì cũng không có khả năng sẽ cướp ngôi vua, Nguyên Nhất cũng sẽ yên tâm không ít.
Vì vậy đợi sau khi lấy được thuốc hai người thẳng thắn dọn đường trở về tổ chức hôn lễ.
Ba năm ở cạnh nhau chút lửa vừa thiếu trước kia của Đỗ Cửu đã châm đủ.
Thành Bạch Vân và thành Hắc Thổ liên hôn, mà người thành thân lại là hai vị thành chủ đều là nam, tuy rằng qua bấy nhiêu năm mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ít người vẫn cảm thán ngạc nhiên.
Nhưng mà thiệp mời nhanh chóng bay tới tay.
Không thể không nói trong ba năm này cả giang hồ đã thay đổi không ít, tuy Hắc thành chủ đi theo Đỗ Cửu du sơn ngoạn thủy nhưng vẫn không hề lơ là chuyện bày mưu tính kế.
Tháng thứ hai sau khi bọn họ lên đường chuyện về tàng bảo đồ đã lộ ra, hóa ra tàng bảo đồ không chỉ có một mà là hai tấm, chỉ có ráp cả hai lại mới có thể tìm được vị trí thật sự của kho báu.
Hai tấm tàng bảo đồ một nằm trong tay Thất Sát giáo, là lúc bọn chúng huyết tẩy Thiết Kiếm môn cướp được, mà tấm còn lại được một đệ tử của một phái nhỏ chính đạo may mắn nhặt được, sau khi chưởng môn biết được nổi lòng tham muốn cướp lấy, kết quả đệ tử lại trốn thoát suốt đêm chạy tới Thiếu Lâm, nguyện dâng tấm tàng bảo đồ kia lên hòng tìm kiếm che chở.
Trụ trì Thiếu Lâm không tham gì tấm tàng bảo đồ ấy vốn định cứ vậy giấu đi, nhưng vị chưởng môn kia tìm tới cửa không được gì, dưới sự buồn bực bèn tung tin ra ngoài dẫn tới sự chú ý từ mọi nơi, Thiếu Lâm rơi vào đường cùng định thả củ khoai lang nóng bỏng tay này cho minh chủ võ lâm Du Hoài Vi, Du Hoài Vi là mật thám do Hắc thành chủ sắp xếp nên chỉ ước gì càng loạn càng hay, cô bèn âm thầm bày mưu dẫn đường một phen khiến đám người tham lam trong chính đạo cấu xé lẫn nhau.
Mà bên phía ma môn, giáo chủ Thất Sát giáo đã nhìn ra được tàng bảo đồ chỉ có một nửa từ lâu nên lặng lẽ phái thuộc hạ đi tìm kiếm, đột nhiên nghe nói nửa kia nằm trong tay minh chủ võ lâm thì lập tức tìm tới Ngũ Hành cung, định hợp tác lấy nửa tấm bản đồ kia từ tay Du Hoài Vi.
Nhưng mà trong ma môn đã được Hắc thành chủ cài người vào nằm vùng từ trước, đống tin tức này đều bị tuôn ra ngoài, kết quả cuối cùng là ma môn và chính đạo hình thành hai phe liên minh, bên nào cũng muốn có được nửa tấm bản đồ trong tay phía kia.
Đương nhiên cũng có vài phái trung lập không tham gia, ví dụ như Thiếu Lâm Võ Đang Hằng Sơn đều dứt khoát đóng cửa miễn tiếp khách, thật sự không uổng là người xuất gia.
Kẻ định đứng ngoài đục nước béo cò bên ma môn cũng không ít.
Cũng may Đỗ Cửu viện cớ gấp gáp chữa bệnh cho Hắc thành chủ chạy khắp đất trời nên không bị cuốn vào.
Cuối cùng trận hỗn chiến này cũng hạ màn vào ba tháng trước, hai bên thiệt hại hơn phân nửa, lo bị kẻ khác ngư ông đắc lợi nên đành tạm bắt tay giảng hòa, định tìm được kho báu trước sau đó dựa vào thực lực mà phân chia.
Sau khi Đỗ Cửu nghe tới đây trong lòng không nhịn được lắc đầu liên tục, vì một kho báu mà bị xoay tới chóng mặt, khó trách thiên hạ thường nói người chết vì tiền chim chết vì mồi, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, vì một phần của cải còn chưa biết có tìm thấy hay không mà những người này ngay cả mạng cũng không cần.
Có Du Hoài Vi cùng những kẻ nằm vùng khác quạt gió vẩy mưa nên chuyến đi tìm kho báu này quả nhiên tử thương thê thảm, ma môn gần như toàn diệt, bao gồm cả những kẻ theo sau định làm chim sẻ, đương nhiên chính đạo cũng không có kết quả tốt, chỉ có chừng mười người bình an trở về được.
Mà nói lại thì thật sự đúng là có kho báu, mười năm trước Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế đã bắt đầu sắp xếp, vì để cho giống thật đúng là đã chôn vàng ròng bạc thỏi xuống, một phần trong những tài bảo này là lấy từ bảo khố của An Vương, phần khác từ chỗ thành Hắc Thổ, cũng vì mớ vàng bạc châu báu này mà tới giờ không ai có thể nhìn ra được cái gọi là tàng bảo đồ này chính là một cái bẫy.
Những kẻ may mắn chạy thoát lấy được bảo vật vô cùng vui vẻ trở về, kẻ không về được mãi mãi bị chôn vùi tại nơi đó.
Nhưng mà bọn họ cũng không vui vẻ được bao lâu, bởi vì cơn sóng gió tàng bảo đồ này mà người trong giang hồ giảm đi không ít, thậm chí còn có rất nhiều phái bị diệt môn, năm ma môn lớn trừ Tuyết Ngai sơn trang ra đều bị diệt, lúc này với Hắc thành chủ và Nguyên Nhất mà nói đúng là một cơ hội tốt, bọn hắn nhanh chóng phải binh lấy cớ trấn áp thổ phỉ chèn ép mấy môn phái nhỏ còn lại, phàm là kẻ từng dính tới mạng người thì nên báo quan dẽ báo quan, nên bắt đều bắt, không sót một tên nào.
Vì vậy mọi người nhanh chóng nhận ra triều đình xuất hiện một tổ chức mới gọi là Cẩm Y vệ, chuyện đi đối phó những nhân sĩ giang hồ không tuân theo pháp luật.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, còn với Đỗ Cửu chuyện quan trọng nhất hiện giờ là hôn lễ của y.
Đi qua sáu thế giới đây lại là lần đầu tiên y và Tần Cửu Chiêu chính thức tổ chức hôn lễ, không ngờ chuyện này không hoàn thành được ở hiện đại mà ngược lại lại diễn ra ở cổ đại, tựa như số trời đã định như vậy từ trước.
Hôn lễ dự định vào ngày 6 tháng 6, cho dù bấy giờ giang hồ suy sụp nhưng vẫn còn một vài môn phát bo bo giữ mình xôn xao về góp mặt, đặc biệt là mấy phái đã được triều đình chiêu hàng biết được một ít tin tức bên trong lại càng muốn làm thân với hai vị thành chủ.
Bởi vì là hôn lễ của hai người đàn ông nên không phân tân nương cùng tân lang, hai người cùng xuất phát cưỡi ngựa chia làm hai đường vòng qua thành Bạch Vân một vòng, cuối cùng trở về phủ gặp nhau bái đường.
Đúng thế, hôn lễ được tổ chức ở thành Bạch Vân, đối với chuyện tổ chức hôn lễ ở đâu này Đỗ Cửu không có ý kiến gì, với y thì tổ chức ở đâu cũng như nhau mà thôi, nhưng mà với quản gia thì chuyện này to lắm nên nhất quyết muốn y tổ chức ở thành Bạch Vân, Hắc thành chủ tinh ý không chờ Đỗ Cửu mở lời đã chủ động đề nghị làm ở thành Bạch Vân, lập tức lấy được "lòng trung thành" của quản gia.
Hai người hiếm khi thay quần áo màu trắng cùng xanh thường ngày mặc vào hỉ phục đỏ thẫm, xuống ngựa ngắm nghía lẫn nhau, nhìn nhau cười rồi dắt tay vào nhà.
Nhất bái thiên địa, cảm tạ ơn trời run rủi cho mối duyên này.
Nhị bái cao đường, khấu tạ cha mẹ trên trời có linh thiêng.
Cuối cùng là phu phu giao bái, sau này yêu nhau thương nhau, tôn trọng lẫn nhau.
"Lễ thành ---"
Đỗ Cửu nhìn Hắc thành chủ chăm chú, trong khoảnh khắc ngước lên y hoảng hốt dường như nhìn thấy Tần Cửu Chiêu đang mỉm cười với mình.
"Chúc mừng, chúc mừng..."
Đều là tân lang nên không quá quan trọng chuyện đưa vào động phòng, khách khứa nhao nhao tiến tới chúc mừng sau đó được quản gia sai người dẫn tới yến hội.
"Chúc mừng." Nguyên Hòa đế cố ý dành ra thời gian tới dự, đi cùng còn có em họ Hắc thành chủ Kỷ Nhạn Nhi, em gái nhỏ ngày xưa giờ đây đã lớn, năm ngoái vừa vào cung trở thành hoàng phi.
Dù gì Nguyên Hòa đế cũng được mẹ nuôi nuôi lớn, nhớ tới ơn này muốn báo đáp người nhà bà, chỉ là không ngờ vòng đi vòng lại mấy cô nương của nhà họ Kỷ hắn ta lại vừa mặt Kỷ Nhạn Nhi, trong nguyên tác không nhắc tới nên Đỗ Cửu cũng không biết là chuyện này vốn có nhưng bị bỏ qua hay là hiệu ứng cánh bướm do mình gây ra nữa.
Kỷ Nhạn Nhi nghiêm túc chân thành hiếm thấy: "Chúc mừng anh họ, chúc mừng anh Bạch, chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, cùng nhau bạc đầu."
Không biết vì sao dường như cô nàng có vẻ cảm khái.
Hắc thành chủ mỉm cười: "Cảm ơn."
Nguyên Hòa đế lại lựa ra mấy lời tốt đẹp sau đó chắp tay chào tạm biệt: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng biết dạo này ta rất bận nên không quấy rầy thêm nữa." Ngừng một lát mới cực kỳ ai oán nói, "Ta nhớ rõ ngươi từng nói xong chuyện ở đây sẽ vào triều giúp ta, cuối cùng, haiz, thôi thôi, nể tình ngươi đang tân hôn nên ta tạm tha cho ngươi, ta đợi ngươi trong kinh."
Hôm nay Hắc thành chủ rất vui vẻ nên không so đo với hắn ta, xua xua tay ý bảo hắn ta biến nhanh.
Nguyên Hòa đế lại dỗi thêm mấy câu rồi kéo Kỷ Nhạn Nhi chào tạm biệt.
Đỗ Cửu tai thính mắt tinh, hai người đã đi xa vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau:
"... Ầy, nàng nói xem sao ta lại không ưa cái mặt tươi cười kia của lão Hắc chớ, không được, phải tìm chút chuyện cho hắn thôi, đúng rồi, hay là giao cho hắn làm cái lều lớn trồng rau dưa gì đó nàng nói đi, dù sao hắn cũng là anh họ nàng mà..."
"Đúng là được đó, xưa nay anh họ làm việc đâu ra đấy, nhưng mà dù gì cũng mới thành thân, chờ anh ấy tới kinh thành rồi hẳn bàn..."
"..."
Ồ?
Đỗ Cửu quay đầu, đây là...
Trong lòng lại khẽ cười, đúng thì sao mà sai thì sao chớ, có liên quan gì tới y đâu? Nghĩ vậy bèn nhẹ phất tay đuổi theo Hắc thành chủ, với y mà nói thì động phòng vẫn tương đối quan trọng hơn.
Nhắn tới động phòng Đỗ Cửu vẫn phải nuốt nước mắt chua xót một hồi, đi vào thế giới này gần bốn năm mà một xíu thịt cũng chưa được ăn, đừng thấy ba năm nay y và Hắc thành chủ bầu bạn sớm tối như hình với bóng, thậm chí buổi tối đều ở cùng một phòng, nhưng tới bây giờ cùng lắm là chỉ giúp nhau một chút, chưa từng dùng tới súng thật đạn thật lần nào cả.
Nói hoài nói mãi thì đúng là họa do thiết lập nhân vật mà ra.
Thật ra Hắc thành chủ cũng không ngại, thậm chí còn ước gì có thể lập tức kéo y lên giường, nhưng lấy tính tình ngay thẳng của Bạch thành chủ thì chưa kết hôn sẽ được tính là đùa bỡn, giúp đỡ lẫn nhau là giới hạn cuối cùng rồi, trước khi thành thân chịu được bao nhiêu thì cố mà chịu.
Kết quả là ngày ngày Đỗ Cửu đều chỉ có thể nhìn thịt thơm ngào ngạt chạy qua chạy lại trước mặt, ngay cả liếm một miếng cũng không dám chứ đừng nói gì tới phản công.
Nhưng hiện giờ cơ hội tới rồi!
Một tỉ cách phản công trong đầu lập tức sẽ được lên sàn!
Đợi tiễn khách khứa về, Đỗ Cửu ôm trái tim cực kỳ phấn khích đỡ Hắc thành chủ hơi say đi vào phòng tân hôn, nhà có nóc còn có thêm giường, cộng với một Hắc thành chủ uống tới hơi chếch choáng, thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không phản công thì chờ tới khi nào!!
Đỗ Cửu không nói thêm câu nào đóng cửa lập tức giả vờ giả vịt cởi quần áo Hắc thành chủ, ra vẻ chuẩn bị giúp hắn lau người.
Đừng thấy Hắc thành chủ gầy nhưng cơ bắp nên có thì không hề thiếu, hai mắt Đỗ Cửu sáng rực, thịt đó, thịt heo đó, thịt kho tàu thơm ngon ngào ngạt kìa.
Nhưng mà ngay lúc y giúp Hắc thành chủ lau xong sau đó tự mình đi rửa mặt trở về, lên giường vờ vịt chuẩn bị chìa ra dao nĩa xuống tay thì thịt bỗng dưng tỉnh dậy, mùi thịt nức mũi biến thành mùi thuốc mê say lòng người, Đỗ Cửu tê liệt ngã ra ngay tức thì, Hắc thành chủ đổi thành chủ nhân cười tủm tỉm xoay người bò lên người y, lấy ra dao nĩa mài soàn soạt nhìn miếng thịt là y.
"Trước kia chúng ta đã bàn rồi, dựa vào bản lĩnh."
Là ngươi đang gian lận đấy!
Đỗ Cửu nhìn hắn chằm chằm bắn hơi lạnh, mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, thấy hắn thờ ơ bèn dứt khoát nhắm mắt lại, chịu luôn, có chơi có chịu.
Hắc thành chủ cười cười, xách cả bộ dao muỗng nĩa ra trận, nếm hết miếng thịt từ đầu tới đuôi một lần, còn ỷ vào phẩm chất cao cấp của thịt mà lật tới lật lui, thịt chiên thịt nướng thịt luộc thịt chưng gì cũng thử hết, lại không biết móc ở đâu ra một đống gia vị, một bữa thịt ăn tận ba chén cơm.
Đỗ Cửu vừa sướng vừa thầm ấm ức: Thịt của ta. ~~o(>_