Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 32




Đỗ Cửu rơi vào mơ hồ, không phải chứ, chả lẽ anh lớn đổi ý, định ném xác mình xuống biển à? Chỉ nhìn hắn một cái thôi mà, có cần nhỏ nhen tới vậy không?

Hệ thống: "Ta cảm thấy, chắc là hắn vừa mắt ngươi á."

Đỗ Cửu: (⊙o⊙)?!

"Ý mi hắn là Tần Cửu Chiêu?!

"Ừm."

Gương mặt của Cố Bạch Thu, Ngải Hòa, Tiểu Kha đồng loạt hiện lên trước mắt Đỗ Cửu, trong lòng dâng lên một tia vừa muốn vừa không, mặt bất giác nhăn lại: "Mi chắc chứ?"

Hệ thống: "Là hắn, không trật đi đâu được."

Đỗ Cửu vẫn còn muốn giãy giụa một chút: "Không thể là Cố Bạch Thu sao? Hay Ngải Hòa cũng được." Ngẫm lại thiết lập của Mạnh tam gia khiến y thật sự nóng ruột, hơn nữa còn thua Quỷ Vương hơi bị xa luôn.

Hệ thống: "Hai thụ ở cạnh nhau sẽ không hạnh phúc đâu."

Đỗ Cửu: "... Được rồi."

Đã biết được Mạnh tam gia chính là Tần Cửu Chiêu, Đỗ Cửu mới nhìn kỹ lại hắn, bắt đầu không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng Quỷ Vương từ trên người hắn.

"Anh Mạnh đây là có ý gì?" Sắc mặt Cố Bạch Thu thay đổi, kéo Đỗ Cửu ra sau lưng mình, "Nếu anh cảm thấy có chỗ nào phật lòng thì cứ nhắm vào tôi, là tôi lừa anh, không nên liên lụy tới người khác." Đoạn nói, "Huống hồ gì anh cũng giống vậy, cũng không phải chỉ mỗi tôi có chuyện giấu anh, chuyện hôm nay coi như không ai nợ ai, sau này cũng đừng gặp lại nhau nữa."

Mạnh tam gia lạnh nhạt nghe anh nói xong: "Có chuyện này tôi mong cậu, còn có cậu nữa..." Hắn hất cằm chỉ Đỗ Cửu, "Nhớ kỹ, trước giờ tôi nói chuyện đều không thích nói tới lần thứ hai, cậu vừa nói đánh nhau là hành vi của người dã man, vậy nên cậu có mong tôi dùng cách của người dã man khiến cậu ở lại, hay là cậu tự mình ngoan ngoãn ở lại đây."

Tới rồi, Đỗ Cửu thầm xuýt xoa một tiếng, cái thái độ ngang ngược nghĩ mình ngầu này thì chắc chắn là Tần Cửu Chiêu rồi, không trật đi đâu.

Cố Bạch Thu bị khí thế của hắn đè chết cứng tại chỗ, môi run run không thốt ra được câu nào, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Suy cho cùng thì anh chỉ là một giáo viên cấp 3, thân phận của Mạnh tam gia là gì anh vẫn rõ.

Anh không nên vì trước đây Mạnh tam gia hòa nhã với mình mà quên mất bản chất của hắn, không nên vì vẻ ngoài giống nhau đã mạo muội cho rằng hắn cũng giống như Cơ Thành, vô điều kiện bao dung nhường nhịn anh, thế nên mới kéo Cơ Tiểu Cửu vào rắc rối này, trong lòng bỗng chốc vô cùng hối hận, hối hận bản thân chỉ vì một khuôn mặt mà đi tiếp cận người kia.

Tiểu Cửu mắng không hề sai, anh làm vậy thật sự là đang vấy bẩn tình cảm Cơ Thành đối với mình.

Cố Bạch Thu có thể nhịn nhưng dựa vào tính cách Cơ Tiểu Cửu thì làm sao nhịn nổi, Đỗ Cửu lập tức nhảy ra: "Ai làm người nấy chịu, ở lại thì ở lại! Anh Cố anh đi trước đi!" Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng có hơi sợ, vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Cố Bạch Thu.

Đi ra ngoài mau mau tìm chú cảnh sát, y cũng không tin ban ngày ban mặt hắn lại dám làm gì mình.

"Em im miệng!" Cố Bạch Thu kéo mạnh y ra phía sau.

Đỗ Cửu giãy ra, bước mấy bước tới trước mặt Mạnh tam gia: "Tôi đây nè, anh muốn làm gì tôi." Y xắn tay áo, hiển nhiên muốn chuẩn bị đánh nhau.

Cố Bạch Thu sợ tới mức định vọt lên lại bị Mạnh tam gia liếc mắt một cái phải khựng lại, cứng đờ tại chỗ.

"Anh không được ức hiếp anh Cố, cứ nhắm vào tôi đây!" Đỗ Cửu thấy vậy nhảy ra đón lấy ánh mắt hắn, xua tay với Cố Bạch Thu, "Anh Cố anh đi trước đi."

Cố Bạch Thu tỉnh táo lại muốn đi lên kéo lấy y nhưng bị vệ sĩ đưa tay chặn lại: "Em nghe lời đi Tiểu Cửu, nhanh qua đây! Đây là chuyện của anh, không liên quan gì tới em!"

Đỗ Cửu nhìn anh thật sâu, đáng vẻ như thể cam tâm tình nguyện hy sinh oanh liệt vì tình yêu: "Anh Cố, anh yên tâm, em lớn rồi, để em bảo vệ anh."

Cố Bạch Thu vừa sốt ruột vừa lo lắng vừa cảm động ngay tức thì: "Tiểu cửu..."

"Choang..."

Mạnh tam gia nhìn vở tuồng "sống chết chia lìa" trước mặt này, không nhịn nổi nữa ném chén rượt trong tay xuống.

Đỗ Cửu và Cố Bạch Thu hoảng sợ, nhìn tới vẻ mặt âm trầm của hắn lập tức ngậm miệng lại, im như ve sầu mùa đông.

Mạnh tam gia thở ra một hơi dài, vươn hai ngón tay ngoắc ngoắc Đỗ Cửu: "Lại đây." Xong lại liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ kêu người đưa Cố Bạch Thu ra ngoài.

Cố Bạch Thu không ngốc, vừa rồi anh đột ngột bị dọa sợ, giờ ngẫm kỹ lại thì Mạnh tam gia không cần vì chút chuyện này mà tính toán với một đứa nhỏ, chỉ là...

Anh nhìn Đỗ Cửu, thiếu niên 18 tuổi giống như một mặt trời nhỏ, toát ra sức sống bừng bừng, đôi mặt to trong trẻo sáng bừng, đồng phục rộng thùng thình chẳng những không khiến y trông mập mạp mà ngược lại còn phô ra sự tươi mát của tuổi trẻ.

Một tia lo lắng âm ỉ dâng lên trong lòng, anh quyết định đứng chờ ngoài cửa.

Đỗ Cửu thấy Cố Bạch Thu rời đi trong lòng mới sợ hãi, lại giả vờ như không có gì tiến hai bước lên trước: "Gọi, gọi tôi ở lại đây là gì?"

Mạnh tam gia sầm mặt cẩn thận đánh giá y từ trên xuống dưới, tựa như đang xem một món đồ quý hiếm lạ lùng, rồi lại như có một vấn đề mãi không giải được.

"Hắn đang có ý gì thế?" Đỗ Cửu không nhịn được hỏi Hệ thống.

Hệ thống ngẫm nghĩ: "Xem chừng là do thiết lập nhân vật xảy ra mâu thuẫn với cảm giác thật, theo lý thuyết thì đáng ra hắn nên cảm thấy hứng thú với Cố Bạch Thu, nhưng bởi vì phần của Tần Cửu Chiêu ảnh hưởng nên cuối cùng đổi thành ngươi, đột ngột sinh ra hứng thú đối với một người vốn dĩ sẽ không nhìn tới lần thứ hai chắc chắn phải cảm thấy kỳ lạ rồi."

Đỗ Cửu bị hắn nhìn tới cực kỳ bứt rứt, cúi đầu nhìn quần áo mình rồi rướn cổ nói: "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy đồng phục bao giờ à! Muốn đánh thì đánh nhanh đi, có cái gì hay chứ!"

"Đưa tay ra." Mạnh tam gia nhíu chặt mày.

Đỗ Cửu nghi ngờ một hồi mới chầm chậm vươn tay, hai mắt cẩn thận liếc nhìn mặt hắn.

Tay vừa mới đưa tới trước mặt Mạnh tam gia, lập tức thấy hắn bày ra sự chán ghét rõ mồn một.

Đỗ Cửu ngẩng đầu lên, nhìn thấy được mồ hôi trong lòng bàn tay mình lập tức rụt tay lại, giận dữ lau lau mấy cái lên quần áo rồi lại xòe ra trước mặt Mạnh tam gia thêm lần nữa: "Được chưa." Một người đàn ông mà lắm chuyện thế!

Nào biết vẻ mặt Mạnh tam gia càng thêm không thể miêu tả, cố lắm nhưng rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, bèn rút khăn ra kéo tay y qua lau thật mạnh.

Đỗ Cửu bị hù sợ, theo phản xạ rút tay về nhưng cổ tay đã bị kiềm lại không thể nhúc nhích, hoảng loạn nói: "Áy áy, anh làm gì vậy, buông ra!"

Mạnh tam gia sửng sốt, hoàn hồn lại mới thấy bản thân đang làm gì, vậy mà bày ra vẻ mặt khiếp sợ, nắm thật chặt tay Đỗ Cửu nhìn y chằm chằm: "Cậu..."

"Tôi, tôi, tôi làm sao?" Đỗ Cửu bị hắn nhìn tới da đầu tê rần, có cảm giác sợ hãi như thể bị lang sói rình rập, lắp bắp đáp, "Tay ra, ra, ra mồ hôi nhiều là chuyện bình thường, tôi lại không có tật, tật ở sạch..."

Tay ra nhiều mồ hôi cũng sai sao? Tật ở sạch quá đáng sợ đó!

Sắc mặt Mạnh tam gia thay đổi không ngừng, cuối cùng bình tĩnh trở lại, buông tay y: "Được rồi, cậu có thể ra ngoài."

Khùng điên gì đâu ấy!

Trong lòng Đỗ Cửu nhịn không nổi trợn ngược cả mắt, chờ xác định Mạnh tam gia nói thật mới lập tức vọt đi.

Vừa đi vừa phỉ nhổ hắn: "Cái tôi to đùng thêm tật ở sạch còn keo kiệt nữa, trừ cái mặt ra thì có chỗ nào sánh được với quỷ nhỏ nhà ta chứ, thật muốn đá văng hắn mà."

Hệ thống: "Quỷ nhỏ nhà ngươi?"

Đỗ Cửu: "Thì là Quỷ Vương đấy, quỷ nhỏ là tên thân mật ta đặt cho hắn (*^__^*)."

Hệ thống: "..." Tình yêu thật sự là một thứ đáng sợ.

"Cái tôi lớn cùng tật ở sạch thì không sai, ngươi từ đâu nhìn ra hắn keo kiệt thế?"

Đỗ Cửu: "Đây là nơi nào?"

Hệ thống: "Nhà hàng Tây á."

Đỗ Cửu: "Mi nói xem cơm Tây của ta đâu?"

Đã bảo mời khách ăn cơm rồi, cuối cùng thì sao? Món khai vị còn chưa dọn lên đã vội đuổi bọn họ đi rồi, tiết kiệm cũng không tới nỗi vậy chứ! Nhà hàng to như vậy thì đồ ăn chắc chắn rất ngon rồi, thiệt sự đau lòng mà.

Mạnh tam gia nhìn Đỗ Cửu rời đi, ánh mắt rơi vào cái tay vừa mới nắm tay người kia, trên đó dường như còn vương lại hơi ấm của y, nhiều năm như vậy lần đầu tiên hắn có thể chạm vào người khác một cách bình thường, không có ghê tởm không choáng váng, làm sao hắn có thể không ngạc nhiên được cơ chứ.

Hắn thoáng nhìn vệ sĩ.

"Tam gia." Vệ sĩ A lập tực hiểu ý đi tới trước mặt hắn, theo quy củ giữ khoảng cách 2 mét.

"Lại đây."

Vệ sĩ A sửng sốt một giây rồi bước lên 1 mét.

"Đưa tay."

Trong lòng vệ sĩ A không muốn nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh đưa tay ra.

Mạnh tam gia cau mày, chần chừ một lát rồi đưa tay chạm vào, vừa chuẩn bị đụng tới thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Đỗ Cửu xuất hiện ngay ở cửa, bên cạnh là vệ sĩ B vừa nãy đưa Cố Bạch Thu đi ra ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lặng thinh 2 giây.

"À... tôi quên lấy cặp sách..." Ánh mắt Đỗ Cửu quét qua quét lại giữa Mạnh tam gia và vệ sẽ A, vội vàng bước vào lấy cặp xong lại bày ra vẻ mặt nhìn thấu hồng trần, "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."

Vệ sĩ B đợi y đi ra, đơ mặt đóng cửa lại.

Vệ sĩ A hét không thành tiếng: Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu tiểu B! Hiểu lầm hiểu lầm rồi!!!

Đỗ Cửu bước ra cửa thẳng thừng kể lại chuyện vừa thấy với Cố Bạch Thu, loại chuyện như bôi nhọ tình địch này thì chả nói vội.

Sức chịu đựng của Cố Bạch Thu cũng không vừa, không cho ý kiến gì chỉ dặn y sau này cẩn thận Mạnh tam gia một chút, cố gắng đừng chọc tới hắn bla bla.

Đỗ Cửu ngoan ngoãn đồng ý, y có thể không đi chọc tới Mạnh tam gia nhưng đâu thể nào cản hắn đi chọc mình được.

Mạnh tam gia tới còn nhanh hơn Đỗ Cửu nghĩ, hai ngày sau chuyện ở nhà hàng Tây y đã nhận được điện thoại từ Mạnh tam gia.

Hôm nay là thứ bảy, Cố Bạch Thu đi dạy kèm còn Đỗ Cửu ở nhà ôn tập, thứ hai thi tháng, vì để không bị chuyển khỏi lớp Cố Bạch Thu chủ nhiệm, lần này y nhất định phải có kết quả tốt.

Y không ngạc nhiên chút nào khi Mạnh tam gia lại có thể biết được số điện thoại của mình, anh lớn mà ngay cả chuyện nhỏ như vậy còn không làm được thì sao có thể gọi là anh lớn.

Vừa bắt máy Mạnh tam gia chỉ nói đúng hai từ đã lập tức nhanh gọn cúp máy.

"Xuống lầu."

Đỗ Cửu ló đầu ra khỏi cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đang đậu dưới lầu.

Y và Cố Bạch Thu ở trong một khu phố cũ, nhà là Cơ Thành mua, trước đó vốn là do anh và Cố Bạch Thu cùng nhau thuê, mười năm trước giá nhà còn chưa cao như hiện giờ, hơn nữa chủ nhà muốn di dân nên bán gấp, anh lấy số tiền phòng thân cộng thêm gom góp được ra mua lại, để mình và Cố Bạch Thu đứng tên.

Ai ngờ tai nạn từ trên trời rơi xuống, hạnh phúc đột ngột cắt đứt ngay lúc không ai có thể đoán trước được.

Có lẽ Cố Bạch Thu vì giữ lại ký ức về Cơ Thành, cũng có lẽ vì giữ lấy tình yêu của bọn họ mà ở lại nơi này mười năm, dấu vết Cơ Thành để lại vẫn được giữ gìn hoàn hảo, tựa như anh chưa từng rời đi bao giờ.

Đỗ Cửu cảm thấy Cơ Tiểu Cửu sẽ thích Cố Bạch Thu một mặt là vì Cố Bạch Thu tỉ mỉ chăm sóc cậu, mặt khác chính là bị sự si tình 10 năm như một của Cố Bạch Thu cảm động.

Cho nên khi biết được Cố Bạch Thu để ý tới Mạnh tam gia có vẻ ngoài giống với Cơ Thành, mới tức giận tới mức xông lên chọc thủng sự thật.

Với cậu mà nói thì đó tựa như cơn giận khi tín ngưỡng mà mình luôn tin tưởng vững chắc bỗng dưng sụp đổ.

Đỗ Cửu vẫn rất phục Cố Bạch Thu, có thể vì một người mà kiên trì 10 năm, là 10 năm thanh xuân tươi đẹp nhất, thật sự cực kỳ khó khăn, ở cái thời đại mọi thứ đều xoay vần nhanh này thì anh đã có thể theo đuổi hạnh phúc thêm lần nữa, cũng xứng đáng có được một người thật tình tốt với mình.

Tiếc rằng thời kia mệnh ấy lại gặp Mạnh tam gia với vẻ ngoài giống hệt, cuối cùng bước tới kết cục đôi bên đều đau đớn.

Về phần Mạnh tam gia, hiện giờ Mạnh tam gia chưa chắc là Mạnh tam gia của cốt truyện gốc nên không thể đặt lên bàn cân được, nhưng mà...

Cúp máy xong y chạy vội tới nhà bếp, bốc lấy đồ ăn còn thừa buổi sáng bôi bôi lên áo thun trắng, sau đó lại chà chà tay lên cửa sổ.

Hệ thống: "Ngươi làm gì đấy?"

Đỗ Cửu nghiêm túc: "Không phải nói tật ở sạch là bệnh sao, vì nghĩ cho anh lớn nên ta quyết định hy sinh thân mình giúp hắn chữa bệnh." Đã có tật ở sạch còn đi tìm bạn giường, xem y có khiến hắn ghê tởm chết không!