Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 27




Trong phút chốc Đỗ Cửu có hơi mờ mịt.

"Chuyện gì thế này?"

"Là động lòng đấy!" Hệ thống hô vang, âm thanh cứng nhắc được lập trình giờ này lanh lảnh cất lên, "Thật sự là động lòng đấy!!! Thành công rồi, hóa ra thật sự là có..." lời sắp vọt ra miệng bị mạnh bạo bẻ lại, "Thật sự là sẽ có tiếng tim đập."

"Động lòng?" Đỗ Cửu rơi vào mớ bòng bong của cảm xúc rối rắm, cũng không chú ý tới sự bất thường của nó, tự ôm ngực lẩm bẩm một tiếng, thậm chí còn cúi đầu nhìn vào ngực mình, ánh mắt toát ra sự kinh ngạc cùng lạ lẫm.

Hóa ra đây gọi là động lòng.

Nhưng không đợi y cẩn thận nhấm nháp, trái tim chỉ thình thịch hai cái rồi lại yên ắng trở lại.

"Sao lại hết rồi?" Y vỗ vỗ ngực.

Chẳng lẽ vì đây là thân thể người khác chứ không phải của y sao?

Vậy trái tim rung lên vừa rồi là của y hay của ai?

"Em... không thích sao?" Quỷ Vương thấy y sững sờ cho rằng y không muốn nhận lấy hồn hạch của mình, trên mặt lập tức bị thất vọng cùng ảm đạm bao phủ.

"Không phải." Đỗ Cửu giật mình tỉnh lại nhìn hồn hạch trong tay, viên đá tròn vo màu đen chỉ lớn bằng ngón cái, cực kỳ tầm thường, nếu rớt ven đường sẽ không ai thèm nhặt, ai ngờ nó lại khống chế sống chết của một kẻ mạnh như vậy.

Mà hiện giờ thứ nắm giữ sống chết ấy nằm trong tay y.

Đây là lần đầu tiên có người tình nguyện giao sinh mệnh bản thân cho y, so với hai nhịp tim vừa đập khi nãy thì hiện giờ sự rung động y cảm nhận được càng nhiều thêm.

"Hắn thật sự là Tần Cửu Chiêu sao?"

Tần Cửu Chiêu làm sao lại dễ dàng giao mạng của bản thân cho y được chứ, chẳng lẽ không phải nên ngược lại, dùng đủ mọi cách khống chế tính mạng của y sao?

"Là hắn." Hệ thống khẳng định chắc nịch.

Tâm trạng Đỗ Cửu càng thêm rối rắm, lúc trước khi y rời khỏi thế giới kia tuyệt đối không ngờ một ngày sẽ động lòng vì Tần Cửu Chiêu, bị cảm động cùng rung động bởi hắn.

Nếu hắn vẫn luôn mất trí nhớ thì thật tốt, nếu ngay từ đầu y gặp được một Tần Cửu Chiêu như vậy thì có lẽ hai người họ sẽ không đi tới kết cục không chết không ngừng kia.

Nhưng dù cho thế nào thì hiện tại y tin rằng mình sẽ mãi mãi nhớ rõ sự cảm động trong khoảnh khắc này.

"Cảm ơn." Y trở lại vai diễn nhưng cũng mang theo mấy phần thật lòng thật dạ.

"Nhưng mà cái này vẫn nên do anh tự cất giữ đi." Y đưa hồn hạch lại cho Quỷ Vương, "Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một người bình thường, để ở chỗ tôi nếu như bị những yêu ma quỷ quái khác cướp đi thì tôi cũng không thể nào giúp anh giành về được."

Vẻ mặt của Quỷ Vương bừng sáng, đưa tay nhận lấy thả về lại trong người mình.

"Ta biết em không thích ta." Có lẽ là do bị bầu không khí hiện tại lây nhiễm, nét mặt hắn càng thêm nghiêm túc khó thấy, ánh mắt chân thành tha thiết mà kiên định, "Nhưng không sao cả, trăm ngàn năm sau sẽ có một ngày em thích ta."

Đỗ Cửu mở miệng, trong lòng lại nói thầm không có trăm ngàn năm đâu, nhiều lắm chỉ có hơn 10 ngày thôi, hơn mười ngày sau cốt truyện kết thúc thì y sẽ lập tức rời khỏi thế giới này, bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, cho dù có gặp lại thì hắn cũng không phải là Quỷ Vương hiện tại, mà sẽ lấy một nhân dạng khác xuất hiện. Xin hãy đọc truyện tại # Tгù мTruyện. V Л #

Tình yêu của hắn với y có lẽ sẽ bởi vì linh hồn Tần Cửu Chiêu mà tiếp tục kéo dài, nhưng y chỉ động lòng với mỗi Quỷ Vương của hiện tại mà không phải là với Tần Cửu Chiêu.

"Cho nên ngươi chấp nhận rằng thật ra Tần Cửu Chiêu thích ngươi mà không phải hận ngươi?" Hệ thống tận dụng hết thảy thời cơ.

Đỗ Cửu: "Về điểm này ta chưa bao giờ không thừa nhận, nhưng đó là vì hắn mất trí nhớ, nếu hắn nhớ lại tất cả chắc chắn sẽ hối hận."

Hệ thống: "Chính là dù cho mất trí nhớ hắn vẫn giữ lại tình yêu với ngươi mà không phải là hận, nếu không hắn nên ghét ngươi như chó với mèo, thậm chí nhân cơ hội trả thù trong lúc giành nữ chính mới đúng, dù sao đa số nam phụ đều sẽ đối đầu với nam chính. Hơn nữa trong tiềm thức ngươi cũng nghĩ như vậy mà, không phải sao?"

Đỗ Cửu ngẩn ngơ, vậy nên cho dù y có trả thù Tần Cửu Chiêu tới vậy thì hắn chẳng những không ghi hận mà vẫn yêu y như cũ? Cho dù mất trí nhớ vẫn cứ khăng khăng không quên?

Nhưng mà –

"Rốt cuộc mi đứng về phía nào?"

Còn có –

"Làm sao hắn lại nhận ra ta được? Làm sao hắn lại biết ta không phải nam phụ thật sự?"

Tim hệ thống thót lên, thật cẩn thận lựa lời nói một câu: "Chắc là, có lẽ, bởi vì các người có duyên á?"

Đỗ Cửu nghĩ tới nghĩ lui: "Chẳng lẽ là do Trường Xuân Ti sao?" Y vẫn luôn cho rằng cái gọi là người đánh thức Trường Xuân Ti chính là người thứ nhất làm y động tình ở mỗi thế giới, đổi một thế giới sẽ đổi một người khác. Nhưng hiện giờ xem ra là chỉ người gieo nó lúc đầu, trừ Tần Cửu Chiêu ra thì còn ai.

"Đúng vậy, không sai!" Hệ thống lập tức đồng ý với y, "Trường Xuân Ti là do hắn gieo nên có khi hắn dựa vào cái này tìm người! Chắc chắn là vậy!"

Được rồi, Đỗ Cửu thở dài, xem ra y nhất định phải dây dưa không dứt cùng Tần Cửu Chiêu rồi, trừ khi y có thể tìm được cách giải quyết Trường Xuân Ti.

Nếu là lúc trước chắc chắn y sẽ thấy phản cảm không muốn, nhưng nhìn Quỷ Vương bên cạnh thì phần cảm xúc ấy bỗng dưng tiêu tan bớt một nửa.

Ngày tháng tiếp đến trôi qua y như cốt truyện, Đỗ Cửu cẩn thận đóng vai một cánh sát tốt yêu nghề kính nghiệp như cũ, tình cảm với Quỷ Vương dần trở nên tốt hơn.

Có đôi lúc y tăng ca ở văn phòng, quay đầu lại nhìn thấy Quỷ Vương đang tựa vào bên cạnh chăm chú nhìn mình – từ khi biết Quỷ Vương chạm vào y sẽ khó chịu y lập tức cấm hắn dựa vào lưng mình – vậy mà bỗng dưng có loại cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Cho dù là làm gì đều không phải một mình, làm việc cũng tốt ăn cơm cũng ngon, gần như mỗi giờ mỗi phút đều có một người (quỷ) ở cạnh bên. Tuy rằng Tần Cửu Chiêu cũng từng ở cạnh y ngày đêm nhưng tâm trạng không giống nhau, khi đó y phần nhiều là bực tức vì cốt truyện nát hẳn cùng với nôn nóng mau chóng kết thúc, còn lúc này hết thảy đều là an nhàn tự tại.

Đến mười ngày như đã hẹn, Quỷ Vương gần như gấp không chờ nổi vồ lấy y, giống như chó săn nhìn thấy xương, ôm y sờ sờ cọ cọ.

Đỗ Cửu lo cho thân thể hắn nên chỉ làm một lần để giải Trường Xuân Ti xong lập tức đẩy hắn ra, nhưng Quỷ Vương lại không nghe theo mà bám riết không bỏ, vừa ra vẻ ấm ức đáng thương tố cáo y mấy này nay cấm hắn chạm tới khiến hắn thấy dỗi, vừa dùng vũ lực đàn áp ôm y không buông.

Đỗ Cửu bị hắn chọc tới phiền lòng, dứt khoát mặc kệ hắn, dù sao người khổ sở cũng không phải y.

Có lẽ tâm tình thay đổi nên lúc này cả hai đều trong trạng thái tỉnh táo, nhưng mà xong việc Đỗ Cửu vẫn phải chấm cho Quỷ Vương một đánh giá cực cực kém, có baba chủ tịch như châu như ngọc đặt đằng trước thì kỹ thuật của hắn thiệt không nỡ nhìn, ngay cả điểm trung bình còn không đến.

Đều là Tần Cửu Chiêu tại sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ?

Vốn tưởng rằng còn một lần nữa mới tới nút thắt cốt truyện nhưng không hiểu sao Quỷ Vương mới lại xuất hiện sớm, Đỗ Cửu tan làm lái xe về nhà đột ngột không kịp đề phòng trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Y tỉnh lại nhìn thấy vách tường thô ráp nứt nẻ, ánh sáng âm u, hình như là một tòa nhà hoang nào đó, sau đó vừa quay đầu đã thấy Kiều Niên Niên đang hôn mê.

"Tình hình là sao vậy?" Y hỏi hệ thống. Rõ ràng là cách ngày cốt truyện kết thúc còn một tuần mà.

Hệ thống đo lường kiểm tra xong nói: "Yên tâm, cốt truyện bình thường, hiệu ứng vẫn nằm trong phạm vi." Rốt cục thì nội dung quan trọng đã đổi mất, không có khả năng những thứ khác không bị ảnh hưởng được.

Bình thường thì tốt, Đỗ Cửu vịn tường đứng lên, xem ra boss vai ác thật có tài, có thể thừa lúc Quỷ Vương qua lại giữa y và Kiều Niên Niên mà chộp cả hai tới đây, thực lực không tồi.

Y nhìn quanh bốn phía một vòng nhưng không nhìn thấy được Quỷ Vương mới, đương nhiên có khả năng là cơ bản y không thể nhìn thấy, lấy điện thoại ra ngó thử một cái, quả nhiên không có tín hiệu.

Ở cùng Quỷ Vương nhiều nên đối với thủ đoạn của quỷ thần y cũng biết được một ít, xem ra bọn họ đang bị nhốt trong kết giới, chả trách không bị trói lại.

Y gọi Kiều Niên Niên dậy, chắc vì đây là lần thứ hai Kiều Niên Niên bị bắt cóc, thêm mấy ngày nay gặp nhiều chuyện quỷ thần nên đặc biệt bình tĩnh, còn móc từ túi áo ra hai thanh chocolate ra hỏi Đỗ Cửu ăn không.

"Sống chết có số, dù sao hiện tại em cũng ngộ ra." Cô lấy khăn lụa trải xuống đất ngồi lên, "Cùng lắm thì đi đầu thai lại lần nữa, mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!" Rồi cười cắn một miếng chocolate, tựa như không phải đang bị bắt cóc mà đang đi du xuân vậy.

Đỗ Cửu bật cười móc một điếu thuốc ra: "Không ngại chứ?"

Kiều Niên Niên xua xua tay, giữa chừng lại đổi thành vẫy vẫy: "Cho em một điếu với, em lớn tới chừng này còn chưa hút thuốc đâu đó, để em thử xem nó có vị gì." Ai biết còn có thể sống được tới ngày mai hay không.

Đỗ Cửu rút điếu trong cùng ra châm lửa, sau đó đưa cả bao thuốc và bật lửa cho Kiều Niên Niên.

Y há miệng hút một ngụm lớn rồi phun ra, nhìn sương khói thoáng hóa thành từng hình thù khác nhau rồi tan biến, nhẹ thở ra một hơi, điếu thuốc này là Dư Đa cho y, tác dụng giống với đạn khói, chỉ cần y châm lên thì Dư Đa sẽ lập tức cảm nhận được, dựa theo tàn lửa tới tìm y.

Dưới loại tình huống này, y đã có cách cầu cứu đương nhiên phải dùng tới rồi.

Dĩ nhiên Dư Đa có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng Quỷ Vương được, Quỷ Vương mau chóng tìm tới nơi, bên này y với Kiều Niên Niên mới hút được một nửa đã nghe thấy một tiếng ầm, dường như có thứ gì đó mở bung ra, ánh sáng chợt ùa vào từ bốn phương, hai người ngẩng đầu nhìn thấy hai quỷ đang giằng co giữa không trung.

Đúng hơn là một quỷ và một cái bóng, Đỗ Cửu có thể nhìn thấy Quỷ Vương rõ ràng nhưng chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ của boss vai ác, suy cho cùng thì y không mở mắt Âm Dương, có thể nhìn thấy được Quỷ Vương là do hắn cố ý hiện hình trước mặt y.

Thật ra Kiều Niên Niên lại có thể nhìn thấy được, nhưng nhìn biểu cảm của cô thì hiển nhiên vẻ ngoài của boss vai ác có hơi khó nói thành lời.

Quỷ Vương nhìn thấy bọn họ rõ ràng nhẹ thở phào, nhìn lại về phía bóng đen nét mặt lạnh lẽo u ám.

Đỗ Cửu che chở Kiều Niên Niên lùi về sau, định tìm cơ hội trốn đi.

Nhưng mà boss vai ác không muốn đối đầu trực tiếp với Quỷ Vương, đưa tay chộp Đỗ Cửu cùng Kiều Niên Niên trở lại, Đỗ Cửu dứt khoát đẩy Kiều Niên Niên ra khiến chính bản thân y rơi vào tay bóng đen.

Y không nhìn thấy cũng không nghe được bóng đen nói gì, chỉ có thể cảm thấy được trên cổ bị thứ gì đó siết chặt, cảm giác lạnh lẽo trơn nhẵn như rắn làm da đầu y tê rần.

Xem ra lần này phải bị bóp chết rồi.

Đỗ Cửu nhìn thấy Quỷ Vương ngừng lại trên không không dám tiến lên, khẽ rút về chút không nỡ bỗng dưng dâng lên trong lòng, chuẩn bị sẵn tâm lý đi chịu chết.

Nào ngờ luồng sức mạnh trên cổ bỗng dưng nới lỏng, y mở mắt ra nhìn, hóa ra Quỷ Vương lấy hồn hạch ra tới muốn trao đổi với kẻ kia.

"Chỉ cần ngươi buông em ấy ra ta sẽ lập tức cho ngươi!"

Đỗ Cửu ngẩn ngơ.

Nhìn vào đôi mắt đen gấp gáp cùng lo lắng của Quỷ Vương, cảm giác xa lạ mà quen thuộc lần nữa trào ra từ đáy lòng, trái tim cũng theo đó đập lên dữ dội.

Bùm bùm bùm –

Vừa nhanh vừa gấp.

"Lại, lại đập rồi..." Y lắp bắp.

"Đúng vậy." Hệ thống la thật to, "Nó đập."

Lần này không phải đập hai cái rồi thôi mà là nảy lên liên hồi, y cúi đầu nhìn ngực mình, trong đầu trống rỗng, nửa ngày không phản ứng lại.

Chờ y thoát ra khỏi rung động mới thấy được một màn khiến y vừa sợ vừa giận.

Bóng đen không biết buông y ra từ khi nào, Quỷ Vương xuất hiện trước mắt y, một tay ôm chặt y vào ngực, Đỗ Cửu nhìn xuyên qua vai hắn thấy được bóng đen bắt được hồn hạch đang đánh lại đây.

Y thậm chí còn chưa kịp thốt lên đã nghe được tiếng kêu của Quỷ Vương, sau đó cả người hắn nhanh chóng mờ dần, tan biến vào hư không.

Nhanh tới nỗi một ánh mắt cũng không kịp nhìn y.

Đỗ Cửu bị đã kích thật lớn nện vào, thậm chí còn không nghe được tiếng Dư Đa hét lớn bảo y tránh ra, không thể tin được hỏi: "Hắn chết rồi? Hắn là nam chính sao có thể chết được?!"

Hệ thống cũng thật không dám tin: "... Ngươi khóc à (⊙o⊙)?!"

Ôi trời ơi, lúc còn sống nó vậy mà thấy được Đỗ Cửu khóc! Không phải diễn mà là khóc thật!!

"Ta khóc?" Đỗ Cửu theo phản xạ giơ tay lên sờ sờ mặt, quả thật chạm được một mảnh ướt át, y mờ mịt nhìn nước mắt trên đầu ngón tay, "Ta không biết, rõ ràng ta không cảm thấy đau khổ..."

Lời còn chưa dứt thì một luồng ánh sáng đen đã đánh tới, y mất đi ý thức.