Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 119




Đỗ Cửu cảm thấy e là bản thân đã đụng trúng nguy cơ lớn nhất từ trước tới giờ.

Y định thân thiết với Nhị Ngốc hơn nữa, cho dù không khiến Nhị Ngốc nhớ lại được thì ít nhất cũng đánh thức Tần Cửu Chiêu, nói thế nào Tần Cửu Chiêu mới là chỗ dựa lớn nhất của y.

Nhưng mà dựa theo thiết lập thì lúc này Lục Hướng Cửu né tránh còn không kịp, lấy đâu ra chuyện đi gần gũi?

Ba ngày kế tiếp, trừ khi có chuyện cần thiết nếu không Đỗ Cửu sẽ không tiếp xúc với Nhị Ngốc, dựa theo tính cách của Lục Hướng Cửu mà lựa chọn dừng lại kịp lúc đồng thời dùng công việc khiến bản thân mệt mỏi, không có việc cũng đi tìm việc mà làm, tóm lại là chỉ cần không phải ở nhà chạm mặt với Nhị Ngốc thì sao cũng được.

Chuyện này khiến Đỗ Cửu khổ sở, cùng trở về với tơ tình còn có Trường Xuân Ti trong cơ thể y gần như đã hoàn toàn khôi phục, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng một tuần, cố lắm là mười ngày thôi.

Thấy thời gian trôi qua trong lòng y càng ngày càng sốt ruột, nhưng vướng thiết lập nhân vật lại không thể để lộ ra chút nào.

Tuy rằng Lục Hướng Cửu rất lạc quan nhưng dù gì cũng đang thất tình sao mà dễ chịu cho nổi, trước mặt mọi người vì kỹ thuật diễn xuất mà không ai nhận ra, trừ người hiểu rõ y như Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu ra thì không ai biết y đang thất tình cả, nhưng quay lưng lại sẽ lập tức tự mình gặm nhấm nỗi đau.

Thức khuya hút thuốc uống rượu các thứ đều về lại như xưa.

Bao Thăng Minh biết trong lòng y đau khổ nên cũng không khuyên thêm, chỉ ở cạnh bầu bạn với y.

Hôm nay quay một gameshow về tình cảm, Đỗ Cửu tức cảnh sinh tình nên khi xong việc lại không muốn về nhà gặp mặt Nhị Ngốc bèn tới quán bar mua say.

Trùng hợp là Bao Thăng Minh bận việc nhà không thể phân thân mà tới, chỉ còn lại một mình Lục Tiểu Chu đi theo y.

Cho dù Đỗ Cửu không phải nhập vai Lục Hướng Cửu thì y cũng rầu muốn chết, uống hết ly này tới ly khác, bảo y không được OOC mà trong một tuần tán đổ Nhị Ngốc đã khôi phục lại ký ức thì còn khó hơn cả lên trời đấy!

Lục Tiểu Chu ngồi cạnh nhìn tới hốt hoảng không thôi nhưng lại không dám khuyên mà chỉ có thể cảnh giác nhìn xung quanh, dù sao thì nhan sắc của anh họ vẫn còn đó, mà loại tình hình kia chưa phải chưa từng gặp.

Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, đang lúc lo lắng cậu lại thấy được một gương mặt quen thuộc.

"Hướng Cửu?!"

Hóa ra lại là Khúc Ngạn, gã nhìn thấy Đỗ Cửu và Lục Tiểu Chu lập tức bỏ lại người đi cùng mà bước nhanh qua.

"... Cậu Khúc." Trong lòng Lục Tiểu Chu thót một cái, vừa tiến lên phía trước vịn Đỗ Cửu lại vừa nhân cơ hội giấu tay sau lưng mở quang não gọi cho Bao Thăng Minh.

"Tiểu Chu." Khúc Ngạn gật đầu với cậu, ánh mắt dừng trên người Đỗ Cửu còn đang nốc rượu, "Các cậu đang..."

Lục Tiểu Chu cố nở nụ cười sượng sùng: "Vừa đi làm về, tới xả hơi một lát..."

Nhưng mà ai nhìn vào cũng không thấy xả hơi chỗ nào, Khúc Ngạn cau mày bước tới trước mặt Đỗ Cửu: "Hướng Cửu? Em ổn chứ?"

Đỗ Cửu đã hơi say, nhưng mà y vẫn để hệ thống khiến y giữ lại một chút tỉnh táo, vậy nên không quên mình vẫn đang diễn, huống hồ gì với Lục Hướng Cửu bây giờ là rượu không say nhưng người tự say, cố tình chuốc say mình thì say năm phần lại làm như thể bản thân say tám phần.

Y hé mắt cười ha ha: "Hóa ra là cậu Khúc sao, lại đây, uống với tôi một ly!"

Quả nhiên là say rồi, nếu là ngày thường Lục Hướng Cửu sao có thể hòa nhã với Khúc Ngạn vậy chứ.

"Anh họ!" Lục Tiểu Chu hoảng sợ, sợ Khúc Ngạn ở lại thật, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì anh họ chắc chắn sẽ nổi điên, cậu vừa giữ chặt tay Đỗ Cửu vừa cười với Khúc Ngạn, "Xin lỗi cậu Khúc, hôm nay anh họ em uống hơi nhiều, nếu anh có việc thì cứ làm tiếp đi, bọn em về trước."



Đỗ Cửu nghe được hai chữ đi về lập tức không chịu theo, gạt tay cậu ra lảo đảo đứng dậy: "Ai, ai bảo tôi muốn về chứ, tôi còn muốn uống nữa..." Vừa nói vừa chọt vào màn hình bên cạnh, Lục Tiểu Chu không cản kịp mà nhìn y gọi hai chai rượu mạnh.

Rượu của quán bar đã gọi xong thì không trả được, chính giữa mặt bàn nhanh chóng lún xuống sau đó dâng lên trở lại, bên trên đã bày sẵn rượu mà Đỗ Cửu vừa gọi, còn có thêm hai ly rượu.

Lục Tiểu Chu không nói thêm tiếng nào nhào lên chặn lại, kết quả không nhanh được bằng Đỗ Cửu nên chỉ giành được một chai, chai kia bị Đỗ Cửu chộp trong tay mở nắp, giơ về phía Khúc Ngạn cười lớn: "Tới đây, uống nào!"

Khúc Ngạn dừng một chốc, nhận lấy chai rượu: "Được, em bảo anh uống vậy thì anh uống." Theo động tác cầm lấy chai rượu gã nắm lấy tay Đỗ Cửu đỡ y ngồi xuống, lấy lý qua rót rượu.

"Cậu Khúc!" Lục Tiểu Chu lại tóm lấy Đỗ Cửu kéo về phía mình, "Thật sự không cần phiền tới anh đâu, bọn em sẽ đi ngay đây."

Nhưng mà Đỗ Cửu đã say cơ bản không hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu mà ngược lại tức giận, gạt tay cậu ra cầm lấy ly rượu Khúc Ngạn rót tu một hơi.

Giờ này Lục Tiểu Chu cảm thấy đau đầu lắm rồi, nhìn Khúc Ngạn rót hết ly này tới ly khác, dáng vẻ rõ ràng muốn chuốc cho Đỗ Cửu say mèm bèn dứt khoát xắn tay áo lên chen vào ngồi giữa hai người, muốn chắn giữa hai người, trong lòng thì mong rằng anh Bao có thể tới nhanh một tí.

Thật ra Đỗ Cửu vẫn còn được coi là tỉnh táo, dù sao thì có hệ thống giúp y giải rượu nhưng Lục Hướng Cửu đã say khướt rồi.

Nết say của Lục Hướng Cửu không tệ lắm, sẽ không quấy phá cũng không nôn, chỉ là kéo người bên cạnh uống cùng mình, mà không uống với y thì y sẽ không vui, chỉ cần uống với y thì y sẽ lập tức nhận anh em với người kia.

Khúc Ngạn biết được tật xấu này của Lục Hướng Cửu, nếu trong lòng gã không có ý gì thì lúc này hẳn nên giúp Lục Tiểu Chu khuyên y sau đó đỡ ra xe mà không phải tiếp tục chuốc rượu.

So với Lục Tiểu Chu đang sốt ruột thì Đỗ Cửu thật ra lại không thấy lo, y hiểu rõ loại người như Khúc Ngạn này, tự cho mình là tình thánh, vì trưng bày cái gọi là tình yêu đích thực nên nếu không có sự đồng ý của Lục Hướng Cửu tuyệt đối sẽ không làm gì y, đơn giản chỉ muốn cháy nhà đi hôi của đợi sau này có cớ bắt quàng mà thôi.

Vì vậy sau khi y uống mấy ly với Khúc Ngạn lập tức bá vai gã xưng anh gọi em, cụng một ly đã nhận luôn gã làm bạn chí cốt.

Lục Tiểu Chu đứng cạnh sắp khóc rồi, cuối cùng tới khi cậu không kìm nổi nữa muốn gọi ngay cho Bao Thăng Minh thì Khúc Ngạn tự biết cũng đã đủ rồi, đỡ Đỗ Cửu đứng dậy: "Đi thôi, anh đưa hai người về."

Tiểu Chu vội đáp: "Không cần phiền cậu Khúc đâu ạ, mình em là được rồi."

Khúc Ngạn chấp nhận ôn hòa với Lục Hướng Cửu nhưng không đồng nghĩa với chuyện sẽ cho Tiểu Chu mặt mũi, chỉ lạnh lùng nhìn cậu bèn nửa ôm Đỗ Cửu rời đi.

Lục Tiểu Chu cắn răng chạy vội theo.

May mà Khúc Ngạn còn biết giữ lời, đúng thật là chỉ đưa hai người về biệt thự khiến Lục Tiểu Chu thở phào một hơi, trên đường đi cậu đã nhắn được với Bao Thăng Minh, lúc này xe bay vừa đáp xuống đã thấy được Bao Thăng Minh đang chờ trước cửa, đi thêm mấy bước nhìn kỹ lại còn thấy Nhị Ngốc cũng ở đó.

Bao Thăng Minh cười tủm tỉm bước tới, không nói nhiều lời đưa tay muốn đỡ lấy Đỗ Cửu: "Xin lỗi xin lỗi, làm phiền cậu Khúc rồi."

Nhưng mà Khúc Ngạn không hề muốn anh đỡ, nếu gã làm lơ với Lục Tiểu Chu thì với Bao Thăng Minh là ngầm hận, nếu lúc trước không phải anh ta đi theo đưa ý kiến thì Hướng Cửu sao có thể dứt khoát rời khỏi gã nhanh như vậy, gã cơ bản không muốn niềm nở với Bao Thăng Minh, cười khẩy: "Không phiền, tôi tình nguyện đưa Hướng Cửu trở về, tránh ra!"

Bao Thăng Minh cũng hận gã, cả đời anh chuyện ân hận nhất chính là khi Khúc Ngạn và A Cửu quen biết nhau đã không ngăn cản quyết liệt hơn, nếu lúc ấy anh có thể chú ý hơn một chút thì cũng không tới nỗi không nhìn ra được bộ mặt thật của Khúc Ngạn, hại A Cửu lẻ loi một mình cho tới giờ.

Anh không hề có ý muốn nhường nhịn, cũng cười nhạt: "Sao thế, cậu Khúc lại muốn ỷ thế hiếp người như khi xưa à?"

Đỗ Cửu nghe thấy Bao Thăng Minh che chở mình mà trong lòng thầm thở dài, sở dĩ thái độ của Bao Thăng Minh với Khúc Ngạn gay gắt tới vậy đều là do thấy ghê tởm chuyện trước kia của Khúc Ngạn.

Trước kia gã ép Lục Hướng Cửu quỳ xuống thì thôi đi, xong chuyện rồi còn không chịu buông tha y mà cứ chạy theo ám chỉ, xem Lục Hướng Cửu như món đồ chơi dẫn tới qua 5 năm rồi Lục Hướng Cửu cũng không dám yêu thêm ai, mãi tới khi Khúc Ngạn kết hôn, bên cạnh có người mới thì chuyện này mới coi như chấm dứt, thế nhưng không ngờ sau mấy năm Khúc Ngạn còn dám mò tới trêu chọc Lục Hướng Cửu, hỏi sao phản ứng của Bao Thăng Minh lại không gay gắt chứ.

Cũng nhờ đủ loại chuyện thế này mà tam quan của Lục Hướng Cửu mới cong vẹo như bây giờ.

Nhưng mà cho dù ra sao thì cũng không đồng nghĩa với chuyện y có thể xem Nhị Ngốc như món đồ chơi, vì người khác tổn thương anh mà anh mới đi tổn thương người khác à, như vậy Lục Hướng Cửu có khác gì Khúc Ngạn trước kia đâu?



Vậy nên chả trách trong nguyên tác y chỉ có thể đóng vai ác.

Khúc Ngạn cơ bản không thèm quan tâm tới Bao Thăng Minh, cười khẩy: "Tôi ỷ thế hiếp người thì sao chứ? Chẳng lẽ anh dám đánh tôi chắc?"

Bao Thăng Minh nhục chí.

Đỗ Cửu vẫn hết mình giả say, ôm chặt lấy Khúc Ngạc: "Đi, đi, uống nữa nào người anh em!"

Bao Thăng Minh trừng mắt với y, tới lúc nào rồi mà còn kiếm thêm chuyện vậy!

Anh thở dài, cũng không thể làm căng mà chỉ có thể xuôi theo: "Tôi không thể đụng tới cậu Khúc nhưng tính cách của A Cửu chắc cậu cũng hiểu, nếu hôm nay tôi để cậu vào thì e là sau này cậu ấy sẽ từ mặt cậu, lòng tốt của cậu Khúc đêm nay đợi sau khi A Cửu tỉnh dậy chắc chắn tôi sẽ nói lại với cậu ấy."

Khúc Ngạn lại muốn đối chọi với Bao Thăng Minh, thù mới hận cũ bèn nhất quyết muốn vào, cười mỉa: "Ngày mai Hướng Cửu tỉnh lại ra sao tôi sẽ tự mình giải thích với em ấy, không cần anh xen vào!"

Nói xong định ôm Đỗ Cửu xông vào.

Mà lúc này Đỗ Cửu còn cười đùa ôm lấy cổ Khúc Ngạn xưng anh gọi em.

Bao Thăng Minh phút chốc vừa tức vừa hận.

Nhưng Khúc Ngạn chỉ mới đi được mấy bước đã bị một bóng người cao to chặn lại, đợi nhìn rõ mặt gã bỗng sầm mặt: "Tránh ra!"

Gã vốn không hề tin lời Lục Hướng Cửu nói lần trước, bạn trai gì chứ, mới nhìn đã biết là cố tình lòe gã, nhưng chuyện này cũng không ngăn được gã ghét cái tên được Lục Hướng Cửu kéo ra làm bạn trai này.

Khúc Ngạn không vừa mắt Nhị Ngốc thì Nhị Ngốc cũng chả khác mấy, có thể nói từ khi hắn nhìn thấy Khúc Ngạn ôm Đỗ Cửu xuất hiện kia hắn đã lập tức quyết định không ưa gã, lòng hắn nổi lên một đám lửa không tên, lửa này bùng lên vừa nhanh vừa dữ dội tới nỗi hoàn toàn chiếm hết tâm trí hắn, cơ bản không chừa thời gian để hắn kịp tìm hiểu lý do.

Đợi tới khi nhìn Đỗ Cửu hớn hở ôm lấy Khúc Ngạn thì ngọn lửa kia càng bùng cháy, gần như thiêu trụi lý trí của hắn.

"Buông ra!" Hắn đưa tay về phía Khúc Ngạn, mặt mày lạnh căm, không nhìn thấy hắn làm gì mà chỉ trong chớp mắt Đỗ Cửu đã nằm trong lòng hắn.

"Shhhh..." Khúc Ngạn chỉ cảm thấy cánh tay truyền tới một cơn đau dữ dội, xoay lại nhìn Nhị Ngốc trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ.

Nhị Ngốc không để ý tới hắn mà nói thẳng với Bao Thăng Minh: "Báo cảnh sát đi, nói rằng có người định xông vào nhà, bảo họ tới xử lý."

"Cậu dám!" Khức Ngạn nổi giận.

"Sao không dám hả!" Bao Thăng Minh không nói thêm nữa mở quan não ra gọi thẳng vào số cảnh sát, "Alo..."

Mặt Khúc Ngạn thoắt trắng thoắt đen, phẫn nộ lườm Nhị Ngốc, nhưng dường như kiên kỵ gì đó nên cuối cùng chỉ đành ôm tay rời đi.

Bao Thăng Minh và Lục Tiểu Chu lập tức thở phào, cũng may là có Nhị Ngốc dọa gã nếu không thật sự không cản nổi Khúc Ngạn.

Đỗ Cửu bị Nhị Ngốc ôm vào lòng ngẩng đầu nhìn ngắn gương mặt quen thuộc, nhoẻn miệng cười: "Ha ha, Nhị Ngốc, sao em cũng tới đây vậy, lại đây, em cũng uống đi..."

Sau đó mới lắc lắc đầu, dường như tỉnh táo lại một chút: "Không phải, không phải, sao Nhị Ngốc lại tới được chứ, Nhị Ngốc biến mất rồi, Nhị Ngốc không còn nữa..."

Y buông tay ra, lảo đảo lùi về sau rồi nhìn quanh quất bốn phía, quay đầu nhìn thấy được Bao Thăng Minh bỗng ngã ngồi ra đất, mặt mày đau khổ: "Đại Minh, phải làm sao bây giờ, Nhị Ngốc không còn nữa, Nhị Ngốc của tôi biến mất rồi..." Nói xong nước mắt đã lăn dài.