Tuy rằng tính tình Lục Hướng Cửu thâm độc nhưng trên mặt tình cảm lại từng cực kỳ ngây thơ.
Mới từ khu dân nghèo tiến vào khu 1, từ một đứa trẻ bần cùng chạy ăn từng bữa nhảy lên trở thành thần tượng của muôn vàn thiếu nam thiếu nữ, có tiền tài địa vị, sự ái mộ cùng hoa tươi ấy khiến y sinh ra ảo giác rằng mình đã trở nên hơn người.
Đúng vào lúc này y gặp được mối tình đầu, một cậu ấm nhà giàu có tuổi tác xấp xỉ y, đẹp trai lắm tiền, hài hước thú vị, lại còn theo đuổi y không rời, cho y một tình yêu còn lãng mạn hơn cả truyện cổ tích.
Lục Hướng Cửu đắm chìm trong đó, thật lòng thật dạ yêu gã, hoàn toàn không hề giữ lại.
Kết thúc của cổ tích đơn giản chỉ có hai cái, thứ nhất là từ đó về sau chàng lọ lem sống hạnh phúc bên hoàng tử, còn cái khác chính là hoàng tử chỉ tùy tiện chơi đùa, nhanh chóng chán chàng lọ lem, cuối cùng kết hôn với một người môn đăng hộ đối hoàn toàn vứt bỏ lọ lem.
Mà chuyện của Lục Hướng Cửu cùng cậu ấm nhà giàu kia lại nằm ở giữa.
Dựa theo cách nói của người tên Khúc Ngạn này thì gã thật lòng yêu Lục Hướng Cửu, thật đến không thể thật hơn, nhưng đối mặt với sự tồn vong của gia tộc gã chỉ có thể ôm hận lựa chọn cha mẹ đã cực khổ nuôi dưỡng mình mà từ bỏ tình yêu của bọn họ.
Ban đầu Lục Hướng Cửu còn tin vào lời gã, đợi sau khi biết được sự thật xém chút nữa đã ném vào mặt Khúc Ngạn một câu "ông nhổ vào" in hoa.
Khúc Ngạn rõ ràng là muốn hai tay hai đóa hoa, hoa dại hoa vườn đều ngắt hết, cái gì mà gia tộc hưng vong chứ, tất cả đều là chót lưỡi đầu môi, vờ vịt như vì cha mẹ người thân không thể nào không liên hôn nhưng thật ra lại rất vui mừng, cờ đỏ trong nhà phấp phới mà cờ màu bên ngoài cũng tung bay, còn tự cho là mình phong lưu say rượu kể sạch ra, cuối cùng tới được tai Lục Hướng Cửu, y không hỏi thêm tiếng nào lập tức quậy một trận với gã.
Lục Hướng Cửu đang tuổi trẻ bừng bừng, bị sự giận dữ điều khiển không kìm chế được hơi nặng tay đánh cho Khúc Ngạn nhập viện, chuyện này bị làm bung bét ra khiến y suýt nữa đã bị nhà họ Khúc cấm sóng.
Chỉ trong nửa tháng Lục Hướng Cửu cảm nhận được thế nào gọi là từ trên cao rơi xuống vực thẳm, y nhận hết tất cả nhục nhã cùng khinh thường, vì tương lai y không thể nào không mang theo khuất nhục đi xin lỗi, lại quỳ xuống dập đầu xin lỗi Khúc Ngạn trước mặt đông đủ người nhà họ Khúc để đổi lấy sự cảm thông của gã ta, cuối cùng chia tay kết thúc mọi chuyện.
Trải qua chuyện này khiến y hoàn toàn khôn ra, y giấu hết tất cả thiện lương vào sâu dưới đáy lòng trở thành một tên ngụy quân tử từ đầu tới chân, sau đó còn chộp lấy thời cơ lợi dụng họ hàng tìm tới cửa cùng Lục Tiểu Chu nhỏ tuổi mà trèo lên.
Lục Hướng Cửu hận Khúc Ngạn, cho dù mọi chuyện đã trôi qua mười mấy năm nhưng thù hận không những không vơi bớt mà còn càng ngày càng đậm sâu, đặc biệt là sau khi xem được tin tức yêu đương sung sướng của Khúc Ngạn thì nỗi hận lại bùng lên.
Mười mấy năm qua ban đầu y vì tương lai mà cố tình né tránh, nơi nào có Khúc Ngạn hay thậm chí là người nhà họ Khúc xuất hiện y đều sẽ cố gắng không đến, bởi vì khi ấy y làm trò chịu đánh chịu mắng trong bệnh viện khiến Khúc Ngạn thấy có lỗi với y nên cũng không đi động tới y nữa, mãi tới mấy năm nay sau khi y giành được giải ảnh đế có được tự tin mới không sợ gặp người nhà họ Khúc nữa.
Đỗ Cửu không ngờ sẽ nghe thấy được giọng Khúc Ngạn ở đây, tuy rằng cốt truyện lấy góc nhìn của Lục Tiểu Chu nhưng y có thể chắc chắn rằng không có đoạn này, theo cốt truyện gốc thì bọn họ suông sẻ ký xong hợp đồng ở quán cà phê sau đó đi tới cục cảnh sát, trên đường về tiện đường mua cho Nhị Ngốc mấy bộ quần áo, cơ bản không hề nhắc tới chuyện Khúc Ngạn xuất hiện.
Đỗ Cửu nhanh chóng lật lại cốt truyện trong đầu, đoán rằng sự thay đổi này có thể là do Nhị Ngốc, trong nguyên tác hắn luôn ngoan ngoãn ở trong phòng với Lục Tiểu Chu mà hiện giờ lại chạy ra ngoài nên có khả năng đã xảy ra xung đột với Khục Ngạn, Nhị Ngốc không quen biết Khúc Ngạn nhưng Lục Tiểu Chu lại biết.
Suy nghĩ xẹt qua trong đầu, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
"Để anh đi xem thử." Bao Thăng Minh không xa lạ gì với Khúc Ngạn bèn nhanh tay đè y lại ra hiệu.
Vẻ mặt Đỗ Cửu thoắt trắng thoắt xanh, cuối cùng cũng không tự mình ra ngoài. Truyện Hệ Thống
Quách Ảnh yên lặng mở quang não ra lên mạng, vờ như không nghe thấy gì, nhưng mà nhìn vẻ mặt anh ta dường như cũng đoán được chuyện gì.
Đỗ Cửu vừa xem kịch bản vừa nghe ngóng bên ngoài, sau khi Bao Thăng Minh rời đi tiếng ồn bên ngoài cũng tắt, năm phút sau y vẫn nhìn chằm chằm vào trang đầu tiên của kịch bản thì cửa lại được mở ra lần nữa, có bốn người bước vào.
Dẫn đầu đương nhiên là Bao Thăng Minh, anh cho y một ánh mắt "chịu thôi", phía sau là Nhị Ngốc và Lục Tiểu Chu, cuối cùng là Khúc Ngạn.
Đỗ Cửu liếc mắt đánh giá Khúc Ngạn một cái, trong lòng không nhịn được nói thầm tên này đáng vẻ chả ra làm sao hết, trông như con gà luộc, cái tướng kia thì sao bì nổi với Nhị Ngốc nhà y.
Đang nghĩ ngợi Nhị Ngốc đột nhiên chạy tới trước mặt y rồi ngồi xổm xuống ôm lấy eo y, mặt mày ấm ức: "A Cửu A Cửu, không phải lỗi của tôi, tôi không làm gì sai cả."
Đỗ Cửu phớt lờ Khúc Ngạn, sờ sờ mặt Nhị Ngốc dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"
Nhị Ngốc lấy lòng cọ cọ tay y sau đó chỉ vào Khúc Ngạn, lên án: "Là hắn, tôi nghe người đi cùng hắn nói xấu anh, tôi cãi lại là không đúng, bọn họ không chịu mà còn bắt nạt tôi!" Lúc đưa mắt về còn nhìn Lục Tiểu Chu, "Ừm, cả Tiểu Chu nữa."
Nói xong chực khóc ấm ức vùi đầu vào ngực Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu:...
Rõ ràng đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng nghiêm túc như vậy mà sao y lại thấy buồn cười thế không biết?
Trong lòng khẽ nhắc mấy câu bình tĩnh sau đó mới đưa mắt nhìn Khúc Ngạn, tựa như nhìn thấy được bạn cũ lâu ngày không gặp, mỉm cười nói: "Hóa ra là cậu Khúc, lâu rồi không gặp, không biết..." Ý là y cần một lời giải thích.
Khúc Ngạn nhìn Đỗ Cửu lại nhìn Nhị Ngốc, dường như không đoán được quan hệ giữa hai người là gì: "Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi." Chần chừ một chốc lại hỏi, "Em dạo này ổn chứ?"
Đỗ Cửu cảm thấy cạn lời, cái loại đàn ông nhớ ăn không nhớ đánh này, sở dĩ Lục Hướng Cửu hận gã mười năm không ngớt chính là vì cái thái độ này, thích thì thích không thích thì thôi, cứ dứt khoát đường ai nấy đi không hay hơn à?
Nếu trước kia gã ta thẳng thắng nói với Lục Hướng Cửu rằng muốn bắt cá hai tay hoặc nói toạc ra là muốn bao nuôi y thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.
Tự cho bản thân là tình thánh xong thật sự tin rằng mình là nam chính phim bi à, luôn ra vẻ bị ép uổng có nỗi khổ trong lòng thì khác gì kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đâu chứ?
Nụ cười của y không phai: "Cũng được, có việc làm có nhà ở, còn có bạn bè nữa, à đúng rồi," Y vỗ vỗ vai Nhị Ngốc, "Giới thiệu với anh đây là bạn trai tôi," Y khẽ ngừng lại, "Sa Nhị."
Nhị Ngốc không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nghe lời đứng lên, do thân phận đặc biệt khiến hắn thẳng lưng ưỡn ngực theo bản năng, ném cho Khúc Ngạn một ánh mắt mà hắn tự cho là hung dữ.
Khúc Ngạn nhíu mày, ánh mắt nhìn y mang theo bất đắc dĩ cũng không đồng tình: "Anh biết em không muốn gặp anh nhưng cũng đâu cần lấy chuyện này ra đùa, dù sao thì em sống tốt là anh cũng thấy yên tâm rồi."
Đỗ Cửu ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu Khúc nghĩ nhiều rồi, anh có làm gì khiến tôi phật lòng đâu, hơn nữa cậu ta thật sự là bạn trai tôi, còn về chuyện tôi sống thế nào không phiền anh phải lo."
Trong mắt Khúc Ngạn toát ra vẻ đau lòng, thở dài một hơi: "Anh biết, anh hiểu mà, em bận việc gì thì cứ làm đi, sau này gặp lại."
Đỗ Cửu bỗng chốc cảm thấy phát ớn, nếu không phải bận tâm tới thế lực của nhà họ Khúc thì y thật sự muốn đánh gã một trận tơi bời như năm ấy, bèn cười khẩy: "Vậy cậu Khúc cứ đi từ từ, không tiễn."
Khúc Ngạn thở dài nhìn y một cái mới bước ra cửa.
"Đệch!" Gã vừa đi không lâu Bao Thăng Minh đã không nhịn nổi chửi ra tiếng, "Cuối cùng cũng lượn rồi, da gà của ông đây nổi hết cả lên, sao nhiều năm vậy mà hắn ta vẫn còn cái kiểu đó chứ?"
Đỗ Cửu hừ nhạt một tiếng không bình luận gì, dù sao thì ở đây vẫn còn người ngoài nên y phải giữ hình tượng, đương nhiên trong lòng đã mắng Khúc Ngạn không ra gì lâu rồi.
"Bạn trai là gì vậy?" Nhị Ngốc đột nhiên mở miệng, vẻ mặt như bé con tò mò.
Không khí bỗng chốc lặng im.
"Khụ khụ." Đỗ Cửu sặc một cái, nhìn Quách Ảnh đang ngạc nhiên, "Xin lỗi, đứa nhỏ này vừa bị thương nên trí nhớ có chút vấn đề."
Quách Ảnh bừng tỉnh, đánh giá Nhị Ngốc sau đó giải thích cho hắn: "Bạn trai chính là người yêu."
"Ò." Nhị Ngốc chớp chớp mắt, nói tiếp, "Vậy người yêu là gì?"
"Phì..." Bao Thăng Minh không nhịn nổi nữa, liên tục xua xua tay, "Xin lỗi xin lỗi..."
Đỗ Cửu và Lục Tiểu Chu cũng thấy buồn cười, cười xong mới thấy bực dọc mà Khúc Ngạn mang tới vơi đi không ít.
Quách Ảnh lại rất nghiêm túc giải thích với Nhị Ngốc: "Người yêu chính là hai người thích nhau, anh biết thích là gì đúng không, bởi vì thích cho nên mới ở bên nhau, đó là người yêu, cũng gọi là bạn trai, nếu sau này kết hôn thì gọi là vợ chồng."
"Ở bên nhau..." Nhị Ngốc lẩm bẩm lặp lại, nghiêng đầu không biết đang nghĩ gì.
Đỗ Cửu cười xong đưa mắt ra hiệu với Bao Thăng Minh bảo anh dẫn Lục Tiểu Chu và Nhị Ngốc đi trước, để lại y và Quách Ảnh bàn chuyện tiếp.
Người đi hết căn phòng chớp mắt yên tĩnh lại, y nói một câu xin lỗi với Quách Ảnh sau đó diễn tiếp cốt truyện, xem kịch bản nói ra suy nghĩ cuối cùng thống nhất với Quách Ảnh, ký hợp đồng tại chỗ.
Tiễn Quách Ảnh xong y lại theo cốt truyện đi tới cục cảnh sát báo chuyện Nhị Ngốc, đương nhiên là do Bao Thăng Minh ra mặt làm, Đỗ Cửu ngồi trên xe không lộ mặt, còn Lục Tiểu Chu lại tò mò cục cảnh sát ra sao nên cũng đi theo xem.
Quả nhiên giống như trong cốt truyện đã viết, không tra ra được thân phận của Nhị Ngốc khiến y chấp nhận hắn là người chạy ra từ chợ đen, Bao Thăng Minh còn tiện tay làm cho y một thân phận mới, đợi qua nửa tháng quan sát là có thể cấp chứng nhận.
Chứng minh nhân dân của thế giới này là quang não trên cổ tay, loại quang não này mỗi đứa trẻ vừa mới sinh ra sẽ được đeo lên tay, trong quá trình lớn lên sẽ đi tới cục cảnh sát đổi cái mới, hơn nữa còn có hạn chế độ tuổi, ai trưởng thành ai chưa đều có thể nhìn ra được, phân chia cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Bản tạm thời trên cổ tay Nhị Ngốc không khác mấy so với trẻ em, có rất nhiều hạn chế, nhưng mà hiện giờ Nhị Ngốc cũng không khác gì đứa trẻ nên còn thích thú nghịch thử, chốc chốc mở trò chơi, lát sau lại xem hoạt hình vô cùng vui vẻ.
Sau khi xác định Nhị Ngốc không có bối cảnh Đỗ Cửu vuốt cằm cười tủm tỉm, người hiểu rõ Lục Hướng Cửu lập tức nhận ra hiện giờ suy nghĩ trong đầu y chả tốt lành gì.
Lục Tiểu Chu mang vẻ mặt đau khổ nhìn Bao Thăng Minh, Bao Thăng Minh lắc đầu bảo cậu đừng lo tới nữa, dù sao chỉ là tên ngốc không có thân phận gì, hơn nữa lại chạy ra từ chợ đen, A Cửu giữ hắn lại cho hắn thân phận cho ăn cho ở đã không tồi rồi, so với ở chỗ kia bữa đói bữa no sống nay chết mai đã tốt hơn nhiều.
Ý xấu của Lục Hướng Cửu với Nhị Ngốc khi mua quần áo đã hoàn toàn phơi ra, cái gì mà áo bành tô áo blouse trắng quân trang đồng phục bó sát bla bla...
Lục Tiểu Chu và Bao Thăng Minh nhận lấy ánh mắt thán phục của nhân viên mà cảm thấy không thiết sống xách đồ về.
Đỗ Cửu lật xem từng túi, tấm tắc cảm thán sau đó cười tủm tỉm ngoắc Nhị Ngốc: "Xem này, cho cậu hết đó, thích không?"
Nhị Ngốc hồn nhiên không biết ý xấu trong đầu Đỗ Cửu, mặt mày phấn khích gật đầu: "Thích, của A Cửu mua cho em đều thích hết!"
Thích là được, thích thì hay.
Đỗ Cửu vỗ đầu hắn cười tới đầy ẩn ý.