Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 1: TG1: CHỦ TỊCH VÀ TÔI




"Ta ngốc quá, thiệt sự..." Trong phòng tối đóng kín âm u, Đỗ Cửu nhìn tia sáng mỏng manh duy nhất kia, lần thứ 3850 đấm ngực dậm chân, "Nếu có thể làm lại lần nữa, ta tình nguyện đi chết cũng sẽ không cứu Tần Cửu Chiêu! Nếu ta không cứu hắn thì cốt truyện cũng sẽ không thay đổi, cốt truyện không thay đổi thì ta cũng sẽ không OOC, không OOC thì nhiệm vụ cũng sẽ không thất bại, nhiệm vụ không thất bại thì ta cũng sẽ không bị nhốt trong phòng tối,... Ta ngốc quá, thiệt sự..."

Hệ thống: "..."

"Hở?" Bỗng dưng Đỗ Cửu ra vẻ sợ hãi.

Hệ thống: "Sao vậy?!"

"Sao lần này mi không khuyên ta nữa? Làm ta tưởng mi chết máy rồi ấy."

Hệ thống: "..."

Mặt lạnh: "Tốt bụng nhắc nhở, còn 3 ngày nữa sẽ được thả ra."

"Aiz..." Đỗ Cửu thở dài một tiếng, âm cuối cùng còn kéo dài lên xuống, tựa như đang chứa thật nhiều buồn thương và đau lòng.

Hệ thống ngừng một lát, nói tiếp: "Đừng đau lòng, thật ra sẽ được ra ngoài nhanh thôi mà, dựa vào năng lực của ngươi bò lên trở lại bảng xếp hạng không thành vấn đề đâu."

"Không, ta chỉ thở dài vì nhan sắc xinh đẹp của mình mà thôi." Đỗ Cửu chống chiếc cằm xinh đẹp sầu lòng hết biết, "Không ngờ ta lại đẹp tới mức có thể bẻ cong cả trai thẳng, từ xưa tục ngữ đã có câu hồng nhan bạc mệnh, ta đang lo lắng cho tương lai của mình..."

Hệ thống: "..." Mẹ nó bị đần à!

"Không biết kết cục của Tần Cửu Chiêu ra sao nữa?" Đỗ Cửu sờ sờ cằm, bỗng dưng nở một nụ cười thần bí.

Đỗ Cửu là một người nhập vai, người nhập vai bởi vì rất nhiều lý do khác nhau diễn vai của những nhân vật không muốn tiếp tục tồn tại nữa. Y từ quần chúng vây xem, pháo hôi người qua đường cực khổ bò lên được vị trí nam phụ quan trọng nhất, kết quả vừa mới đứng trong top 10 đã rớt bạch một phát.

Thế giới trước y cẩn thận đóng vai bạn bè anh em tốt kiêm cánh tay đắc lực của nam chính, nam chính bảo y đi phía đông y tuyệt đối sẽ không đi phía tây, bảo y xuống biển y tuyệt đối sẽ không lên trời, y chuyên nghiệp như vậy nhưng không hiểu tại sao cốt truyện bỗng dưng toang hẳn, không hề ừ hử báo trước một tiếng nào.

Chẳng qua y chỉ đỡ thay nam chính một đòn của vai ác, Tần Cửu Chiêu kia nghĩ gì lại đi để ý y!!

Đây là cái tình hình gì vậy!!

Tỉnh lại đi anh trai!! Anh trai à anh nhất định phải trở thành người đàn ông có hậu cung 3000 đấy!! Không thể chỉ vì mỗi mình một cọng cỏ là y mà từ bỏ cả vườn bông được anh trai ơi!!!

Nhưng mà không biết cọng dây thần kinh nào của Tần Cửu Chiêu nằm lệch chỗ lại đi bám chặt y không buông, Đỗ Cửu bị hắn trói lại á hự á hự suốt 300 năm, là 300 năm đó, đổi thành thế giới người thường thì đã con cháu mấy đời đầy cả nhà rồi, cuối cùng cũng để y tìm được một cơ hội tự xử thoát khỏi thế giới kia.

Kết cục vừa trở về đã bị lão đại nhốt vào phòng tối.

Thế giới hỏng mất thật sự không liên quan tới y mà!! Oan cho thần thiếp quá lão đại ơi!!

Đỗ Cửu thật lòng cảm thấy bản thân còn oan hơn cả Đậu Nga, y dám thề là bản thân không hề làm dù chỉ một tí ti chuyện gì khác thường, trừ chuyện đỡ hộ một đòn kia cho Tần Cửu Chiêu, cái kia vốn phải đợi nữ chính đến đỡ nhưng mà y chờ mãi không thấy nữ chính tới, thấy Tần Cửu Chiêu muốn xong đời ngay trước mặt nên y đành cắn răng tự mình nhảy ra, lỡ đâu vai chính bất cẩn bị giết thì y biết phải khóc với ai đây.

Ai biết đầu Tần Cửu Chiêu không chết mà đổi lại là y sống không bằng chết.

Biết trước thì có đánh chết y cũng không đi cứu hắn! Thiệt sự là một bài học đẫm máu mà!!

Ba ngày sau, cuối cùng Đỗ Cửu cũng chịu xong án được thả ra, thấy lại được ánh mặt trời.

"Hiện giờ chắc chắn phải chọn một thế giới mà tuổi thọ con người ngắn một chút, tốt nhất là thế giới hiện đại đi." Y vẫn còn ám ảnh với thế giới tu tiên.

Hệ thống: "... Yên tâm, điểm tích lũy bị trừ hết rồi, ngươi có muốn đi thế giới cao hơn cũng không đi nổi."

Lúc tỉnh lại Đỗ Cửu đang nằm trên giường, nệm mềm thoải mái khiến y chả muốn ngồi dậy, ba năm trong phòng tối, tấm phản cứng cấn tới đau eo, tuy rằng bản thân là linh thể thật ra cũng không cần ngủ.

Hệ thống dốc lòng làm nhiệm vụ: "Mở ra cốt truyện thế giới."

Trong đầu Đỗ Cửu lập tức có thêm thông tin, sau đó bắt đầu sắp xếp lại theo thói quen.

Nhìn tới tên thế giới khiến y sặc một ngụm nước miếng:.

Đỗ Cửu: "..."

Đã nhiều năm rồi y không làm chủ tịch.

Đợi xem hết cốt truyện y mới biết rằng mình nghĩ nhiều rồi, chủ tịch là nam chính, còn "tôi" là nữ chính.

Đỗ Cửu: "Chậc chậc, không ngờ được mi là cái loại hệ thống như này." Người cha biến thái gì gì đó, mặn ghê.

Hệ thống: "Là cha con nuôi! Không phải ruột!! Không phải ruột!!!"

Đỗ Cửu: "Ha ha."

Đây hiển nhiên là thế giới ngôn tình thiếu nữ, suy ra Đỗ Cửu đóng vai nam phụ hay còn được gọi là nam 2, đẹp trai si tình, thâm tình không cần đáp lại, cuối cùng nhìn nữ chính lao vào vòng tay nam chính, ỉu xìu xong chuyện.

Thân phận hiện giờ của y là em trai nam chính chủ tịch, là con riêng với chồng trước của mẹ kế xinh đẹp như hoa, nhưng mà mẹ kế và cha chủ tịch vào bốn năm trước gặp tai nạn trên thuyền, chôn giữa biển rộng, Đỗ Cửu tám tuổi không nơi để về, nam chính chủ tịch cũng không thiếu chút tiền nuôi một đứa nhỏ này nên cho y ở lại nhà họ Hoắc, vẫn giữ thân phận cậu hai nhà họ Hoắc như xưa.

Có lẽ do gien di truyền nhà họ Hoắc có vấn đề, chăm chỉ nuôi trẻ một trăm năm, ông chủ tịch vô tư nuôi con riêng là cậu hai, nam chính chủ tịch tới viện mồ côi đón nữ chính mồ côi về, nói cho hoa hòe là làm từ thiện.

Sau đó dần nuôi dần nhận ra bé gái mồ côi này càng lớn càng đẹp, dứt khoát đổi thành con dâu nuôi từ bé.

Cậu hai Hoắc lớn hơn nữ chính ba tuổi, so với nam chính bận rộn tới nỗi cả ngày không thấy được bóng, thì y và nữ chính mới thật sự được coi là hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư, nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, nữ chính chỉ xem y là anh trai, ngược lại trong lòng cứ mãi để ý baba chủ tịch cả năm chả thấy nổi cái bóng.

Đỗ Cửu thầm than mấy tiếng, anh trai là cục gạch, đâu thiếu thì lấp vào. Anh trai nhà ai sẽ ngủ chung giường với em gái chứ? Anh em nhà ai sẽ nắm tay ôm ôm như hình với bóng cả ngày chứ?

Đỗ Cửu không nhịn được nhớ tới hai đồng nghiệp là anh trai em gái, bình thường không phải đụng nhau đều đánh một trận trước rồi hẳn tính sao?

Huống hồ dựa theo vai vế thì lẽ ra phải gọi y bằng chú mới đúng chứ?

Dù sao cậu hai Hoắc bị một câu anh trai đấm gục, nhưng cậu hai Hoắc tình sâu không đổi, cẩn thận biểu hiện là một nam 2 đủ chuẩn, khi nữ chính khóc thút thít thì ở cạnh cô, khi nữ chính giận dỗi thì dỗ cô, khi nữ chính bị bắt nạt thì đứng ra bảo vệ, cuối cùng khi baba chủ tịch và nữ chính cởi bỏ được mọi hiểu lầm, cậu hai Hoắc ôm theo tình yêu đi tít ra nước ngoài.

- -- Hết.

Đỗ Cửu ngẫm lại cốt truyện, tuy rằng cạn lời nhưng trong lòng cực kỳ ưng ý, loại nhân vật đơn giản này quả thực là chuyện nhỏ, dễ dàng lấy điểm trong phút mốt!

"Anh Cửu ơi ___" cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một giọng nói nhút nhát sợ sệt truyền tới, bé gái nhỏ chầm chậm dò từng bước tiến vào.

Không cần phải giới thiệu, giờ này mà có thể xuất hiện ở chỗ này chỉ có nữ chính thôi.

Đỗ Cửu lật lật lại ký ức trong đầu, lúc này đúng là lúc cốt truyện vừa mới bắt đầu không bao lâu, nữ chính được baba chủ tịch đón về từ cô nhi viện chừng một tháng, baba chủ tịch bận rộn cho sự nghiệp cả ngày không về nhà, nữ chính cùng cậu hai Hoắc xấp xỉ tuổi nhau dần dần sinh ra gian, à nhầm, tình hữu nghị.

Hôm nay là sinh nhật cậu hai Hoắc, cha mẹ ly dị, khó khăn lắm mới có một ngôi nhà mới rồi lại lần nữa mất đi cả hai người, baba chủ tịch tuy rằng để y ở lại nuôi dưỡng nhưng bởi vì thái độ không thèm quan tâm của hắn, nên trong ngôi nhà này từ trên xuống dưới nào có ai để ý tới lúc nào là sinh nhật cậu hai Hoắc.

Sau khi mẹ mất, cậu hai Hoắc hiểu được bản thân đang ăn nhờ ở đậu, đứa nhỏ tám tuổi không hiểu được nhiều điều nhưng vẫn biết không nên khiến người khác thêm phiền, thường ngày hết sức ngoan ngoãn không gây chuyện, đặc biệt là lúc baba chủ tịch trở về càng cố gắng khiến bản thân mờ nhạt, chỉ còn thiếu nước không thể tàng hình luôn thôi.

Bình thường cậu hai Hoắc tốt tính không thèm để bụng chuyện gì hết, nhưng đến ngày sinh nhật hôm nay vẫn không nhịn được mà đau lòng, đặc biệt hôm nay còn dầm mưa phát sốt, bao nhiêu tủi hờn đã chịu lập tức tràn cả ra ngoài.

Lúc Đỗ Cửu tới, cậu hai Hoắc đang trùm chăn khóc thầm, lặng yêu không một tiếng động, bởi vì quá mức ngột ngạt dẫn tới khó thở mà chết luôn.

Sau đó không may đụng trúng khe hở thời không, biết được tương lai của bản thân nên trực tiếp chọn đi đầu thai, vậy nên người nhập vai không thể không tới vá chỗ.

Trong cốt truyện định sẵn, lúc này nữ chính vì sợ sấm sét chạy đến tìm cậu hai Hoắc, đánh bậy đánh bạ cứu được mạng của cậu hai Hoắc, từ đây hai đứa nhỏ đáng thương nương tựa lẫn nhau, cho nhau ấm áp cùng nhau trưởng thành.

Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ một phía của cậu hai Hoắc, y coi nữ chính là ánh đuốc rọi sáng cuộc đời của mình, nhưng đối với nữ chính y chỉ là một trạm dừng trong phút chốc, baba chủ tịch bá đạo mới là ánh sáng mà cô muốn.

Đáng tiếc hiện giờ Đỗ Cửu đã tỉnh nên không có khả năng lại hôn mê thêm lần nữa, nhưng mà cái này không quan trọng, dù sao thân phận nam 2 của y đã được quyết định rồi, chỉ cần đối đãi với nữ chính theo cốt truyện có sẵn là được.

Y ngồi dậy bật đèn đầu giường lên: "Là Tiểu Hoa à? Sao vậy?"

Đúng vậy, không sai, nữ chính tên Tiểu Hoa, bởi vì baba chủ tịch rất bận nên không kịp đổi lại tên giúp nữ chính, tạm thời nữ chính vẫn dùng tên ở cô nhi viện: Triệu Tiểu Hoa.

Em gái Tiểu Hoa lò dò mấy bước chầm chậm tiến lại, trong ngực ôm con gấu bông lần đầu gặp mặt cậu hai Hoắc tặng bé, bé chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, khuôn mặt nhỏ có hơi tái nhợt: "Bên ngoài có sấm sét, em sợ quá."

Đáng yêu quá!

Đỗ Cửu bị nữ chính tán đổ cái rầm trong chớp mắt, quả nhiên loli mới là chân lý! Trong lòng thầm cười như ông chú biến thái nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: "Đừng sợ, tới đây với chú, à, với anh nào."

Tiểu Hoa lập tức tiến lên hai bước, đá giày ra rồi bò lên giường nằm xuống cạnh Đỗ Cửu, thật cẩn thận đưa tay ra thử víu lấy góc áo y, ngoan ngoãn không chịu nổi.

Trái tim Đỗ Cửu cũng mềm nhũn cả ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tiểu Hoa: "Ngoan, đừng sợ, có anh trông cho em ngủ."

"Anh Cửu anh thật tốt." Tiểu Hoa dụi dụi vào người y.

Quả nhiên là nữ chính, đôi mắt nhìn thấu được ai là nam phụ, lần đầu gặp mặt đã biết phát thẻ người tốt cho y, Đỗ Cửu mỉm cười dịu dàng, làm một nam hai tiêu chuẩn trong thế giới ngôn tình, đương nhiên y phải tốt rồi, hơn nữa sau này chỉ biết càng ngày càng tốt hơn.

Dỗ nữ chính ngủ xong đã hơn 12 giờ khuya, người hầu đều nghỉ ngơi hết, Đỗ Cửu vịn tường cẩn thận nhẹ chân bước xuống lầu, ánh đèn vàng trong phòng khách khiến đầu y càng đau, đột nhiên một tia chớp cắt ngang bầu trời bên ngoài làm y giật mình giẫm hụt chân, nháy mắt lăn tròn từ cầu thang xuống dưới.

"Ta cảm thấy thế giới này hơi không hợp với ngày sinh tháng đẻ của mình đấy, nếu không nhân lúc cốt truyện còn chưa tiến triển nhiều lắm, chúng ta đổi thế giới khác đi nhé?"

Đỗ Cửu nằm bẹp trên mặt đất, cả người đau nhức không thể cử động, y chỉ muốn đi uống ly nước thôi mà, đây là phải xui xẻo tới cỡ nào cơ chứ.

Giọng nói cứng nhắc nghiêm túc của hệ thống nhắc nhở: "Điểm tích lũy không đủ, từ chối."

Đỗ Cửu cố nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi: "Đừng tưởng ta không biết chuyện mi lén lấy điểm bị trừ về nhá!"

Hệ thống: "..." Gì? Gió to quá không nghe rõ.

Đương lúc một người một hệ thống đang giằng co thì từ huyền quan truyền lại tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân dội tới mỗi lúc một gần, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp rơi vào tai:

"Sao lại thế này?"