Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chương 7: Anh Quyến Rũ Em




Hàn Tư Ân xuống xe chỉ chậm hơn Bạch Thư một bước, uy nghiêm trên người anh rất nặng, thần sắc lạnh nhạt, hai mắt vô tình. Người bị anh liếc qua, chỉ cảm thấy giống như tắm nước lạnh giữa ngày đông, cả người băng rét vô cùng.



Liếc nhìn nhóm người trên cầu kia một cái, đoàn người yên tĩnh không một tiếng động, Hàn Tư Ân thu hồi tầm mắt, cùng Bạch Thư đồng thời xách quà trong cốp xe xuống.



Bạch Thư chớp mắt với Hàn Tư Ân, một mặt đắc ý, xem đi, bị em dọa cho rồi kìa.



Lại nói, quan hệ giữa cậu và người trong thôn rất bình thường, lúc nhỏ có nhiều đứa trẻ cười nhạo cậu nhục mạ cậu, có trẻ con thì có gia trưởng, cũng sẽ có một vòng bạn bè thân thích, cãi nhau chẳng khác nào kết thù với những người này.



Khi con trai ruột cùng cháu trai ruột của ông bà nội trở về, rất nhiều người đã ở sau lưng lén lút nói cháu nhặt về không sánh được với cháu ruột, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi ra ngoài. Sau đó có lời đồn đãi nói cậu là tai hoại, mọi người càng xa lánh cậu, chỉ sợ gặp phải cậu sẽ bị lây vận đen.



Bạch Thư căn bản không thèm quan tâm những người này, cậu phải đi học, phải đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian để ý tới lời đàm tiếu của bọn họ, bình thường gặp nhau ngay cả chào hỏi cũng không cần. Đương nhiên cũng có người cảm thấy cậu đáng thương, thỉnh thoảng đến chỗ ông bà nói chuyện phiếm, sẽ mang tới một vài loại trái cây rau dưa trong nhà, qua hai hôm, bà nội sẽ ngắt một vài thứ khác từ vườn rau sau nhà đáp lại.



Mỗi ngày đều trôi qua như thế, không tốt, mà cũng không xấu.



Mua hơi nhiều đồ, Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư hai tay đều xách túi, Trương Sinh đóng cửa xe khóa lại cẩn thận, nhấc theo rương hành lý đi theo sau.



Chờ người vào nhà rồi, có người trong nhóm ngồi xổm trên cầu đột nhiên nói: "Các ông các bà nói xem, xách theo nhiều quà cáp như vậy, có phải là người nhà của Bạch Thư tìm tới rồi?"



Những người khác vừa nghe đã dồn dập lấy lại tinh thần, vỗ tay vỗ tay, vỗ chân vỗ chân, "Chính là, không nghĩ tới người nhà của Bạch Thư lại giàu có như vậy, hai ông bà Bạch lần này có thể phát tài rồi."



"Bà cũng đừng ghen tị, trước đây không phải còn nói người ta nhặt phải cái phiền phức đáng đời chịu khổ, hiện tại phiền phức biến thành cục vàng rồi kia kìa."



"Có mà ông nói linh tinh ý, tôi nói như vậy lúc nào? Còn nói hưu nói vượn nữa, xem tôi có xé nát cái miệng của ông ra không."



"Tôi nói linh tinh? Tôi nói linh tinh cái gì? Có ai lại không biết biệt danh trong thôn của bà là 'Mật Thám'?"



"Hai ông bà lão đều vì Bạch Thư mà xích mích với con trai ruột, hiện tại tốt rồi. Haiz, hai ngày trước tôi còn nhìn thấy Bạch Nhã gọi ông Bạch một tiếng ông nội đã bị mẹ nó mắng té tát một trận, không biết bây giờ có đang hối hận hay không."



"Ai lại không biết vợ chồng nhà kia ghét bỏ hai ông bà lão, muốn đuổi người đi, Bạch Thư chẳng qua chỉ là cái cớ. Tôi dám cá rằng, cho dù không có Bạch Thư, bọn họ sớm muộn cũng phải chia nhà."



"Nhưng trước đây bà có nói vậy đâu..."



Tin tức được thêm thắt rồi lan truyền, chờ đến khi truyền tới tai Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc đã biến thành, người nhà Bạch Thư tìm tới, giàu nứt đố đổ vách, lái xe tặng nguyên một ô tô tiền cho hai ông bà.



Đợi người tới truyền tin rời đi, Bạch Sơn, Tịch Ngọc: "..."



Đúng rồi, Bạch Sơn cùng Tịch Ngọc này chính là con trai, con dâu của ông bà cụ.



Hai người hai mặt nhìn nhau, Tịch Ngọc cau mày lầm bầm: "Không thể nào, làm sao lại trùng hợp như vậy, ra ngoài một chuyến lập tức gặp được người nhà? Cái bánh có nhân từ trên trời rớt xuống cũng sẽ không rớt như thế."

Bạch Sơn rầu rĩ nói: "Bọn họ nói nghe có vẻ chân thật như vậy, nhất định là có chuyện này."



Tịch Ngọc cũng trầm tư, lúc trước cãi nhau căng thẳng như vậy, trong lúc giằng co còn suýt chút nữa làm Bạch Thư chết đuối, hiện tại khẳng định có không ít người đang chờ xem chuyện cười của bọn họ. Mà nếu như không đi nhìn một cái xem chuyện là thật hay là giả, vậy thì trong lòng chẳng khác gì giống như bị mèo cào, cả người khó chịu.



Bạch Sơn nhìn cô một cái, ậm ờ nói: "Để Bạch Nhã cùng Bạch Tông đi một chuyến."



Ông bà cụ bị bọn họ làm cho tổn thương, đối xử lạnh nhạt với bọn họ, nhưng đối với Bạch Nhã cùng Bạch Tông vẫn rất thương yêu. Đặc biệt là Bạch Nhã, thỉnh thoảng còn làm một vài việc giúp đỡ ông bà.



Tịch Ngọc mắt sáng rực lên, vội đi gọi Bạch Nhã cùng Bạch Tông lại đây.

Nghe dự định của hai người, Bạch Nhã cùng Bạch Tông trăm miệng một lời, nói: "Con không đi."





Bạch Nhã không đi là cảm thấy mất mặt, ngày hôm trước cô gặp ông nội thì gọi ông một tiếng, Tịch Ngọc nghe thấy trực tiếp ở trước mặt ông nội cùng những người khác mắng cô một trận xối xả, căn bản là chỉ gà mắng chó ngấm ngầm chửi người, suýt chút nữa khiến ông cụ tức phát khóc.



Bây giờ thấy người ta đổi đời, lại bảo cô đi bợ đít, cô vẫn còn cần thể diện đấy.



Bạch Tông không đi hoàn toàn là vì có chút sợ Bạch Thư.



Trước đây mới vừa về nhà, chỗ nào hắn cũng không hài lòng, hắn từng bắt nạt Bạch Thư.



Sau đó hắn là nhìn tận mắt Bạch Thư rơi xuống nước, người vốn dĩ không còn thở, lại được cứu trở về. Hắn đến nay còn nhớ ánh mắt chết chóc Bạch Thư nhìn cả nhà bọn họ khi vừa tỉnh lại.

Rét lạnh lại âm trầm.



Bạch Tông thích xem một vài phim kinh dị, hắn tin quỷ thần, luôn cảm thấy hiện tại Bạch Thư đã không phải là Bạch Thư của trước đây.



Có khi bị ác quỷ quấn thân cũng không biết chừng.



Hắn từ nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, tính tình không tốt, có lúc còn không biết đúng sai. Hắn dám ở trước mặt người ngoài ngang ngược, nhưng chỉ cần Bạch Thư đi tới trước mặt hắn, hắn lập tức sẽ biến thành gà con mới vừa chào đời, run lẩy bẩy.



Hắn luôn cảm thấy Bạch Thư liếc ngang hắn một cái thôi, có thể cắt rớt nửa cái mạng của hắn.



Nhìn thấy con trai con gái đều không nghe lời như thế, Tịch Ngọc tức đỏ cả mắt, cầm lấy vợt đập ruồi muốn đánh hai đứa con.



Bạch Nhã cùng Bạch Tông tuổi không nhỏ, đương nhiên sẽ không đứng im chịu đòn, vừa thấy mẹ chuẩn bị đánh đã bỏ chạy.

Bạch Sơn nhìn màn nháo nhào này, yên lặng ngồi xuống băng ghế nhỏ.



Hắn có cảm giác, Bạch Thư lần này thật sự trở thành cục vàng từ trong vùng núi hẻo lánh bay ra ngoài rồi.



***



Chuyện xảy ra trong thôn cũng chỉ là chuyện trong thôn, bên kia Bạch Thư dùng chìa khóa mở cánh cửa mới vừa được sơn đỏ năm trước, cùng Hàn Tư Ân đồng thời đẩy ra, sau khi Trương Sinh đi vào, cửa lớn bị đóng lại, ngăn chặn tầm mắt của mọi người bên ngoài.



Bọn họ mới vừa vào cửa, một bà lão khuôn mặt phúc hậu từ trong nhà đi ra ngoài.



Bà lão ăn mặc giản dị, tóc tai được chải lên gọn gàng, nhìn thấy ba người Bạch Thư, bà hơi sững sờ, Bạch Thư đã đứng tại chỗ gọi: "Ông bà nội, con về rồi đây."



Bà cụ lúc này mới phản ứng được, khuôn mặt chứa đầy nếp nhăn của bà hiện lên ý cười, bà quay đầu gọi với vào trong phòng: "Ông già mau đứng lên, Bạch Thư về rồi." Sau đó bà nhìn Bạch Thư, hung dữ nói: "Cái thằng nhóc này, trở về sao không nói trước một tiếng hả?"

Sau khi trong phòng vang lên một trận lạch cạch loảng xoảng, một ông lão tinh thần phấn chấn từ bên trong đi ra, ông nói: "Nói trước với bà, bà có mà không ngủ được ấy."



Nhìn thấy Hàn Tư Ân cùng Trương Sinh, ông cụ hơi sửng sốt.



Hàn Tư Ân yên lặng đánh giá nơi ở của Bạch Thư, đối diện cửa chính là ba gian phòng ở, trái phải là phòng ngủ, chính giữa là phòng khách.



Nhà bếp xây ở bên tay trái cửa lớn.



Sân không lớn, nhà ở cũng không lớn, nhưng quét tước rất sạch sẽ.



Hai ông bà cũng đang nhìn Hàn Tư Ân, trên mặt hơi kinh ngạc.



Bạch Thư xách đồ để ở phòng khách, Hàn Tư Ân đi theo.



Sau khi đặt đồ trong tay xuống, Hàn Tư Ân nói với Trương Sinh: "Anh về thị trấn trước đi, qua hai hôm nữa lại đến đón chúng tôi."



Trương Sinh nói một tiếng "Được", chỗ này rõ ràng không ở được nhiều người như vậy, mà nhiều người lạ quá, trong lòng ông bà cụ cũng sẽ thấp thỏm.

Nhìn Trương Sinh muốn rời đi, bà lão cùng ông cụ đứng lên, bà lão gấp gáp nói: "Sao vừa tới đã muốn đi rồi, nghỉ một lát đã."



Bạch Thư cười nói: "Ông bà nội, anh Trương còn có việc, cứ để anh ấy đi về trước đi ạ."



"Ăn cơm xong rồi hãy đi." Bà nội lại nói.



Bạch Thư: "Không sao, bọn con ăn trên đường rồi. Anh Trương lần đầu tiên tới chưa quen thuộc đường xá, trời tối sẽ không dễ đi đường."



Bà nội nghĩ một lát cũng thấy đúng, mới không giữ lại nữa.



Tiễn người ra cửa, nhìn thấy Trương Sinh lái xe rời đi, hai ông bà có hơi hoảng hốt.



Chờ lần nữa đóng cửa lại, bốn người ngồi ở trong phòng khách.



Bạch Thư bắt đầu khoe với ông bà nội những món đồ mình mang về, quần áo, giày còn có mũ, khăn quàng cổ, đủ bốn mùa xuân hạ thu đông cho hai người.



Còn có đồ bổ người trong thôn không thường uống cũng không thường nghe đến.

Hai ông bà vừa tiếp thu vừa nhìn Hàn Tư Ân, có chút mất tập trung.



Bạch Thư khoe xong, bà nội rốt cuộc tìm được cơ hội lên tiếng, bà nhìn về Hàn Tư Ân nói: "Vị này chính là..."



"Anh ấy là Hàn Tư Ân." Bạch Thư cười hì hì nói: "Bà nội, con nói cho bà biết, lần này con ra ngoài đi làm thật sự là quá may mắn, gặp được người quan trọng nhất nhất..."



Hàn Tư Ân chỉ ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn Bạch Thư biểu diễn.



Chờ cậu nói xong, nhấp ngụm trà, còn tổng kết lại: "Nói chung, bây giờ con đang ở chỗ anh ấy, anh ý thì từ nhỏ chưa từng thấy núi chưa từng qua sông, lần này cố ý đi cùng con về chỗ chúng ta ngắm phong cảnh trong núi."



Đối diện với ánh mắt của bà nội, Hàn Tư Ân ở bên cạnh tỏ thái độ: "Đúng, Bạch Thư nói rất đúng."



Ông nội liếc thấy Bạch Thư ngay cả uống nước cũng gấp gáp, không nhịn được nói: "Uống nước thôi mà cần gì phải vội vàng như thế hả, bị sặc có mình con chịu thôi."

Bạch Thư mỉm cười với ông nội, sau đó nhìn về phía Hàn Tư Ân nói: "Anh có mệt không, có muốn đi ngủ một lát không?"



Hàn Tư Ân lắc đầu: "Không mệt."



"Vậy em dẫn anh ra phía sau núi đi dạo, dạo một vòng chắc trời cũng tối rồi."



Hàn Tư Ân gật gật đầu bảo "Được".



Bạch Thư lại nói thêm mấy câu với ông bà nội, rồi kéo lấy Hàn Tư Ân rời đi.



Nhìn bóng lưng hai người rời đi, bà nội thở dài, nói: "Bé con không giống trước đây rồi."



Ông nội lại giậm chân: "Có cái gì không giống trước đây, vẫn là nhóc con kia."




Bà lão trầm tư một lát, cười nói: "Cũng đúng."



***



Bạch Thư dẫn Hàn Tư Ân ra sau núi.



Sống ở trong núi, giao thông không quá thuận lợi. Nơi này giao thông không tiện cũng không phải là không có thông lộ, mà là cách thành thị quá xa, qua lại một chuyến phải tốn không ít thời gian.

Lương thực của người ở trong núi trên căn bản có thể tự cung tự cấp, hơn nữa đa phần là người lớn tuổi, chủ yếu cũng không thích đi xa nhà.



Trong núi không khí tốt, lại mát mẻ.



Bên ngoài có nóng đến đâu, vào trong núi rồi cũng sẽ cảm thấy mát mẻ.



Bạch Thư kéo Hàn Tư Ân đi dọc đường nhỏ quanh co khúc khuỷu một khoảng thời gian rất lâu, vừa đi vừa nói cho Hàn Tư Ân chỗ nào là chỗ cậu bắt cá, chỗ nào có nấm mọc, còn cả chỗ nào thì có nhân sâm mọc dại...



Nói tới đào nhân sâm, Bạch Thư lại không nhịn được cảm thấy vui vẻ.



Trước đây cậu đã từng đào không ít thứ này, ngàn năm trôi qua, cậu vẫn là quay về nghề cũ.



Hàn Tư Ân nghe cậu nói tới chuyện này, chỉ cảm thấy thời gian bị bỏ không của hai người đang từng chút từng chút được nhặt về.



Ở một chỗ bí mật trong khe núi, Bạch Thư dừng lại.

Cậu kéo Hàn Tư Ân ngồi lên trên một tảng đá sạch, nhìn suối nước chảy xuống, cậu khẽ nói: "Trước đây khi em tâm tình không tốt sẽ luôn ngồi ở chỗ này, một mình ngồi đây một lát là được."



Đặc biệt là khoảng thời gian khôi phục ký ức nhưng lại không nhớ nổi người đó là ai, có lúc trong lòng ngột ngạt cảm thấy không có hi vọng sẽ tìm được người kia, cậu sẽ đi đến nơi này.



Thời gian lâu dài, đầu óc sẽ trở nên trống rỗng.



Sau đó, trong lòng lại tràn ngập tự tin sẽ tìm được người.



Hàn Tư Ân nhìn cậu: "Hiện tại thế nào?"



"Hiện tại hai chúng ta đã ở bên nhau, tâm tình sao lại không tốt ạ?" Bạch Thư nhíu mày nói.



Cậu đứng lên, cởi giày để sang bên cạnh đi xuống nước, sau đó vẫy tay gọi Hàn Tư Ân: "Xuống đây, xuống đây đi, xuống bắt cá."



Hàn Tư Ân nhìn suối nước trong vắt kia, thầm nghĩ, chỗ này sao mà có cá được.

Nhưng mà Bạch Thư gọi nhiệt tình quá, anh cũng cởi giày tất, xắn ống quần, lộ ra đường bắp chân thon mượt, lúc này mới đứng dậy bước vào trong nước.



Mới vừa đi được hai bước, Bạch Thư đã thổi một ngụm nước về phía anh.



Chỉ nghe Bạch Thư đứng đó nói: "Hàn Tư Ân, em cảm thấy anh đang quyến rũ em."



Hàn Tư Ân kinh ngạc, ngước mắt, một mặt bất đắc dĩ hỏi: "Anh trêu chọc em nơi nào rồi."



"Anh nơi nào cũng đều có thể trêu chọc em hết, một đầu ngón tay cũng có thể." Bạch Thư hết sức chăm chú nói, ánh mắt lại như có như không rơi vào da thịt anh đang lộ ra ngoài.