Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chương 4: Trình Độ Thực Tế




Lần này là Hàn Tư Ân tự mình lái xe.



Nghiêm khắc về mặt ý nghĩa mà nói, tài xế lão Vương là tài xế của diễn viên Hàn Tư Ân, khi Hàn Tư Ân về đến nhà thì không còn là diễn viên nữa, chỉ là một người bình thường, lão Vương cũng không cần phải đi làm.



Bạch Thư ngồi vào ghế phó lái, Hàn Tư Ân nghiêng người thắt giây an toàn cho cậu.



Bạch Thư nhìn anh, trong mắt khóe miệng đều mang theo ý cười vui vẻ. Mỗi ngày ở bên Hàn Tư Ân cậu đều rất vui vẻ, Hàn Tư Ân là của cậu, cậu cũng yêu thích Hàn Tư Ân.



Hai người yêu thích lẫn nhau ở rất lâu rất lâu về trước gặp được nhau, thề hẹn sống chết, tay trong tay đi qua đường Hoàng Tuyền, uống canh Mạnh bà, thời gian xoay chuyển, không biết bao nhiêu năm, lần nữa gặp lại nhưng trái tim của đối phương vẫn giống như trước đây.



Thời điểm Bạch Thư nhìn Hàn Tư Ân ngồi dậy đột nhiên buồn bã nói: "Em còn tưởng anh sẽ nhân cơ hội thơm em cơ." Rõ ràng trước đây, chuyện thân mật nhất cũng đã làm, hiện tại cậu có thể cảm nhận được tình ý cùng yêu thích của Hàn Tư Ân, mà hai người vẫn không có tiếp xúc thực chất, thực sự là chuyện khiến người ta tức giận mà.



Nếu không, cậu chủ động trước?



Dù sao trước đây cậu cũng đã chủ động không ít lần.



Nghe thấy tiếng lòng của Bạch Thư, tay cầm lái của Hàn Tư Ân hơi dừng lại, ngước mắt nhìn vẻ mặt một mực nóng lòng muốn thử của người này, anh khẽ nhướng mày, quan sát người từ trên xuống dưới một phen nói: "Anh chính là một công dân tốt tuân theo kỷ cương pháp luật, đối với người chưa thành niên, không xuống tay được."



"Ai là vị thành niên chứ." Bạch Thư không vui lầm bầm: "Em chỉ là nhìn qua gầy một chút thôi, đã sớm thành niên rồi có được không." Nói xong cậu từ đâu đó móc ra căn cước công dân chứng minh mình đã tròn mười tám tuổi.



Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn một cái, khởi động xe: "Dù đã qua mười tám tuổi một tháng rồi, nhìn cũng không có chút nào giống."



"Không cần biết có giống hay không, tuổi vẫn ở đây này." Bạch Thư ngoài miệng đắc ý nói, trong lòng lại có chút chột dạ, sinh nhật cậu là ngày ông bà nhặt được cậu mang về nhà, số tuổi là hai ông bà dựa theo tầm vóc cơ thể mà ước chừng.



Nhưng nếu thật sự muốn tính tuổi tác, hai đời gộp lại cậu cũng đã là người lớn mấy chục tuổi, trong nháy mắt lại không thấy chột dạ nữa. Bạch Thư thẳng lưng thầm nói, cậu và Hàn Tư Ân chính là nhìn thì tuổi trẻ, mà trên thực tế đã là ông chú rồi.



Suy nghĩ trưởng thành lại có thanh xuân cùng sức sống của người trẻ tuổi, chuyện như vậy ngẫm lại vẫn cảm thấy đắc ý.



Hàn Tư Ân nhìn cậu một mình ở bên cạnh cười ngây ngô, thầm nghĩ, còn là ông chú cơ, người ngốc nghếch như thế này có chỗ nào giống ông chú?



Xe chạy ra khỏi khu chung cư, Hàn Tư Ân hỏi: "Có thứ gì đặc biệt muốn ăn không?"



Trước đây Bạch Thư rất kén ăn, cay ngọt đều ăn được, nhưng điều kiện tiên quyết là cơm nước phải làm đầy đủ cả sắc, hương, lẫn vị, nếu không rất nhiều thứ cậu sẽ không ăn.



Hàn Tư Ân biết có mấy nhà hàng tư nhân hương vị không tệ, chỉ cần xem Bạch Thư muốn ăn cay hay ăn ngọt.



Bạch Thư không chút suy nghĩ nói: "Ăn tôm hùm, ăn loại to đùng kia ý ạ, quá nhỏ không có thịt, ăn không đã."



Kỳ thực cậu cũng chưa từng thấy tôm hùm lớn, nhà hàng cậu làm thêm có món là tôm hùm nhỏ sốt tỏi. Mỗi lần cậu nhìn thấy đều có chút ngẩn ngơ, cậu mơ hồ nhớ được năm đó khi định cư ở vùng sông nước, có người đã cho cậu ăn món này, còn nói sau này có cơ hội sẽ dẫn cậu đi ăn loại thật lớn.

Lúc đó vô luận cậu cố gắng như thế nào, cũng không nhớ được rốt cuộc là ai đã nói với cậu những câu kia.



Sau đó nghe thấy khách nói chuyện, nghe bọn họ nói về loại tôm hùm nhiều thịt kia, nói thứ đó thịt nhiều, ăn đã lắm.



Lúc đó Bạch Thư lặng lẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, nghĩ thầm, nếu như ngày nào đó tìm được người kia, nhất định phải cùng anh đồng thời ăn tôm hùm lớn.



Lời nói kiếp trước, đời này thực hiện cũng giống nhau mà.



Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi.



Bây giờ là lúc nên thực hiện nguyện vọng.



Mặc dù là Hàn Tư Ân bỏ tiền, nhưng cậu với Hàn Tư Ân trước đây nhưng là phu phu, có ý chỉ của hoàng đế, khắp thiên hạ đều biết. Phu phu một thể, của cậu chính là của Hàn Tư Ân, của Hàn Tư Ân cũng chính là của cậu, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Biết được cậu muốn ăn cái gì, Hàn Tư Ân dẫn cậu tới một nhà hàng chuyên làm hải sản tươi.



Dừng xe xong, Hàn Tư Ân mang theo Bạch Thư trực tiếp đi thang máy đến phòng riêng ở lầu ba.



Hai người gọi một con tôm hùm Boston, hai con cua sốt bơ, còn có hàu thượng hạng, sò điệp cùng một vài món lặt vặt khác.



Ở đây, có thể dựa theo nhu cầu của mình mà lựa chọn các loại phục vụ, tỷ như để đầu bếp xử lý tôm hùm trong phòng khách, làm ra mấy cách ăn liền. Đương nhiên, cũng có người giống như Hàn Tư Ân, lúc ăn cơm rất không thích có người ở bên cạnh.



Trong lúc chờ đợi, Bạch Thư gọi điện thoại cho ông bà nội, nói cho họ biết mọi chuyện của mình đều rất tốt, gặp được một người rất tốt, để họ yên tâm chính mình sẽ không bị lừa.



Sau khi Bạch Thư cúp điện thoại thì cầm lấy tay Hàn Tư Ân nghịch tới nghịch lui nói: "Ông bà nội là người rất tốt, chờ qua một đoạn thời gian nữa em sẽ dẫn anh đi gặp họ. Anh đẹp như vậy, bọn họ nhất định sẽ yêu thích anh."

Hàn Tư Ân để cho cậu bắt, nắm, xoa xoa tay của chính mình: "Chuyện này là nên làm."



Anh không hỏi Bạch Thư, nếu như hai ông bà không thích anh thì làm sao bây giờ, với cái tính dứt khoát lại nóng nảy của Bạch Thư, cho dù có hỏi, em ấy nhất định sẽ rất đắc ý nói em còn thích anh như thế cơ mà, bọn họ nhất định cũng sẽ thích anh.



Lại nói, loại câu hỏi quá mức ấu trĩ như thế này hoàn toàn không thích hợp với tình huống của anh và Bạch Thư.



Hai người lại nói thêm một vài câu, thức ăn cũng đã làm xong.



Nấu nướng rất đơn giản, ngoại trừ nước sốt, hải sản tươi đều là nguyên nước nguyên vị.



Bạch Thư yên lặng liếc nhìn tôm hùm, lại yên lặng liếc nhìn cánh tay của chính mình, cảm giác cái món này vừa to vừa dài bằng cánh tay của mình luôn rồi.



Hàn Tư Ân lấy ra phần thịt bên trong một cái càng tôm hùm đặt xuống trước mặt cậu, ngửi được mùi vị thơm ngọt, Bạch Thư cảm thấy dạ dày của chính mình đang viết đầy ba chữ: Em đói rồi.

Cậu chia một nửa thịt cho Hàn Tư Ân, vẫn còn có một cái càng khác, nhưng Bạch Thư chính là muốn ăn chung một cái với Hàn Tư Ân.



Hai người vừa nói chuyện vừa ăn thức ăn.



"Quá lớn, ăn không hết."



"Lát nữa đóng gói mang về, nửa đêm nếu như đói bụng còn có thể nấu mì hải sản tươi."



...



Sau khi hoàn toàn ăn no, Bạch Thư xoa xoa cái bụng có chút phồng lên, cậu dùng cánh tay chọt chọt người ở bên cạnh: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa em có thể ăn ra một thân toàn thịt."



"Vậy thì tốt, nuôi mập ăn mới ngon." Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói, cái chữ ăn kia còn hơi nhấn mạnh, giống như có ẩn ý khác.



Mặt của Bạch Thư nóng lên, cậu nghi ngờ Hàn Tư Ân đang trêu chọc cậu, hơn nữa cậu có chứng cứ.



Ăn uống no đủ về đến nhà, Bạch Thư đầu tiên là lấy ra đồ vật trong túi bạt.

Chăn đệm quần áo bên trong túi Hàn Tư Ân đều đặt trong tủ treo quần áo ở phòng khách lầu hai, bát đũa thì lại bỏ vào tủ bát, còn lại chính là bài tập cùng các loại bài thi của Bạch Thư.



Hàn Tư Ân định đặt những thứ này ở phòng sách ở lầu ba, sau này nơi đó chính là chỗ cho Bạch Thư làm bài tập.



Chỉ là trước lúc đó, anh cần phải biết năng lực thật sự của Bạch Thư.



Bạch Thư thấy Hàn Tư Ân ở nơi đó trầm tư, cậu quanh quanh co co một lúc mới nói: "Hàn Tư Ân, em không muốn ngủ phòng khách."



Nhìn người trước mắt vẻ mặt nhàn nhạt không tỏ ý gì, Bạch Thư vội vàng giơ tay lên nói: "Anh yên tâm, em sẽ ngủ thành thật, chắc chắn sẽ không vì sắc đẹp trước mặt mà nổi lên sắc tâm."



Hàn Tư Ân nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười như hoa đào nở rộ, bừng sáng rực rỡ.

Bạch Thư trong nháy mắt bị nụ cười của anh đầu độc, chỉ nghe Hàn Tư Ân đàng hoàng trịnh trọng nói: "Phòng khách không có đệm chăn. Chỉ là nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói nhất định phải làm."



Bạch Thư qua một trận ngơ ngơ ngác ngác, phản ứng lại hai việc.




Thứ nhất, Hàn Tư Ân căn bản không nghĩ tới ngủ tách ra với cậu.



Thứ hai, cậu mới vừa khoe khoang khoác lác nói phải làm Liễu Hạ Huệ.



Bạch Thư cảm thấy chính mình ăn phải thiệt thòi rất lớn, cậu gào khóc hai tiếng nhào tới Hàn Tư Ân, giống như chó săn nhỏ, dẫm chân lên ngực anh hai lần.



Hàn Tư Ân vừa ôm vừa kéo người tới phòng khách, Bạch Thư tủi thân: "Không phải đã nói là không có đệm chăn sao?"



"Em vào trong tắm đi, ngày mai anh mang em ra ngoài đi dạo."



Bạch Thư phẫn nộ: "Không thể vào phòng anh tắm sao?"



Hàn Tư Ân: "Anh cũng phải tắm. Nếu không em đi phòng ngủ chính, anh ở đây."

Bạch Thư bi phẫn: "Không thể cùng tắm?"



Hàn Tư Ân bình tĩnh nói: "Anh không phải là đang sợ em nổi lên sắc tâm à?"



Bạch Thư: "..."



Bạch Thư tự bế rồi.



Hàn Tư Ân đẩy Bạch Thư vào buồng tắm, mở vòi hoa sen, lại lấy đồ ngủ cho cậu rồi mới về phòng ngủ chính tắm rửa. Áo ngủ màu trắng của Bạch Thư cùng với chiếc màu đen của anh là cùng một hãng cùng một lô, chỉ là khác màu sắc.



Những năm này sau khi Hàn Tư Ân có nhà ở của chính mình, mỗi một đôi dép lê, quần áo thậm chí bàn chải đánh răng lẫn cốc đánh răng đều chuẩn bị hai phần.



Chỉ là anh đoán sai tuổi tác cùng vóc người của Bạch Thư, không những nhỏ hơn anh vài tuổi, hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ cơ thể còn không chưa hoàn toàn trưởng thành, áo ngủ đã chuẩn bị tốt lại bị rộng hơn vài size.



Hàn Tư Ân đứng dưới vòi hoa sen nghĩ, hành trình ngày mai phải thêm mục đi mua quần áo mới được.

Tắm xong, Hàn Tư Ân lau tóc đi ra ngoài, Bạch Thư đã ngồi ở mép giường.



Nhìn thấy áo ngủ trên người Hàn Tư Ân, lại nhìn một chút chính mình, Bạch Thư cười hí hí.



Hàn Tư Ân đi tới xoa xoa đầu cho Bạch Thư, sau đó vứt khăn lông vào trong sọt đựng quần áo.




Sau khi sấy khô tóc cho nhau, Hàn Tư Ân tắt đèn chính, bật đèn ngủ lên.



Thời điểm ánh sáng vàng ấm tỏa ra, người dưới ánh đèn không khỏi có thêm mấy phần dịu dàng, trong phòng cũng tăng thêm mấy phần ám muội.



Chẳng biết vì sao, nhìn về Hàn Tư Ân đang nằm trên giường, Bạch Thư đột nhiên có chút sốt sắng.



Cậu nói chuyện nhìn qua có vẻ thẳng thắng lớn mật, kỳ thực cũng chỉ là quá quen miệng, tuyệt đối không phải là háo sắc quá độ, vừa gặp mặt đã muốn ăn người ta.



Cậu chỉ là... Chỉ là rất nhờ người trước mắt này, rất nhờ lại không biết nên làm sao biểu đạt...

"Ngơ ra đó làm gì?" Hàn Tư Ân khẽ dựa vào đầu giường: "Sắp mười hai giờ rồi, còn không qua đây ngủ?"



Bạch Thư bình tâm lại, cậu đi qua dựa vào Hàn Tư Ân.



Nhiệt độ trong phòng hài hòa, hai người nằm chung một chỗ trò chuyện.



Hàn Tư Ân: "Em bây giờ đang học lớp nào? Đại học muốn học ngành gì?"



Bạch Thư: "Em vốn là lên lớp 12, muốn học y."




Đời trước Hàn Tư Ân sức khỏe không tốt, có thể nói là tráng niên mất sớm.



Tuy rằng cuối cùng hai người tay cầm tay đồng thời chuyển kiếp, nhưng chuyện này đã trở thành tâm bệnh của Bạch Thư. Hàn Tư Ân bây giờ nhìn thì có vẻ rất khoẻ mạnh, những cậu vẫn không có cách nào kiềm chế được lo lắng.



Cho nên, cậu muốn học y, học y có thể cứu người.



"Vậy ngày mai sẽ anh sẽ xử lý thủ tục cho em, để em học lại ở đây, còn về phía ông bà, anh cũng sẽ sắp xếp thật tốt."

Bởi vì chính sách thi đại học, học bạ của Bạch Thư không thể chuyển tới bên này.



Hiện tại chỉ có thể làm để cậu học ở đây, đợi nửa năm sau lại quay về đi thi, ở phương diện này anh xem như là một người hỗ trợ Bạch Thư mà thôi.



Bạch Thư: "Tất cả đều nghe anh."



Hai người cứ như vậy câu được câu không mà trò chuyện, không biết qua bao lâu, Bạch Thư dựa vào bả vai Hàn Tư Ân ngủ thiếp đi. Hàn Tư Ân nhìn cậu ngoan ngoãn, duỗi tay gảy tóc rối trên trán cậu, nhẹ nhàng đỡ người nằm xuống.



Bởi vì có thể nghe được tiếng lòng, giấc ngủ của Hàn Tư Ân tuyệt đối không tốt.



Huống chi đêm nay bên cạnh lại có thêm một người, định sẵn sẽ mất ngủ.



Nếu ngủ không được, Hàn Tư Ân nhìn sang bài tập cùng đề thi của Bạch Thư đặt trên tủ đầu giường.



Anh giơ tay cầm lên, sau khi mở ra xem, đầu tiên là bài tập viết rất đầy đủ, nét chữ rất nắn nót.

Nghiêm túc nhìn một chút, vẻ mặt của Hàn Tư Ân càng ngày càng nghiêm túc.



Chờ cậu lật hết bài thi của Bạch Thư một lần, cho ra một cái kết luận, ngữ văn là tốt nhất, chỉ là viết văn luôn bị lạc đề, điểm số bay nhảy lên xuống giữa ngưỡng đạt mức yêu cầu.



Toán thì tàm tạm, cho đề hơi phức tạp một chút là không biết tìm trọng điểm.



Tiếng Anh chọn đáp án C tương đối nhiều, nhìn có vẻ là khoanh bừa hết, được bao nhiêu điểm phải xem có bao nhiêu đáp án C.



Trong khối tự nhiên hóa là kém nhất, sinh học vẫn còn được, vật lý giống như toán, không biết làm câu hơi hơi đánh lừa, ba môn tự nhiên gộp lại được khoảng 160 điểm.



Tính thành tích của mấy môn, trình độ của Bạch Thư thật sự rất bình thường.



Nhìn những bài thi một chút lại khiết không hề ưu sầu thụy nhan, Hàn Tư Ân thầm nghĩ, không hổ là Bạch Thư của mình, năng lực tiếp nhận về mặt tâm lý còn rất mạnh.

Chỉ là, nếu muốn thi vào học viện y khoa, sau này có lẽ phải khổ cực một chút. Nếu không dù cho anh có thể mở một cái bệnh viện tư nhân cho Bạch Thư, em ấy cũng không có cách nào làm bác sĩ.



Cũng may từ giờ đến lúc thi đại học vẫn còn có thời gian, Bạch Thư lại rất thông minh, dưới sự giám sát nghiêm ngặt có lẽ sẽ tăng lên không ít điểm.



***



Cảnh Yến bởi vì chuyện ông chủ đột nhiên lòi ra một người bạn trai mà cả đêm không làm sao ngủ ngon, sáng sớm tỉnh dậy đầu óc còn rất mơ màng.



Sau đó hắn lại nhận được điện thoại của ông chủ, bảo hắn mua một vài quyển sách cấp hai cùng cấp ba.



Đầu óc Cảnh Yến có chút không tỉnh táo, nghe lời này hỏi: "Mua cho ngài Bạch sao?" Bạch Thư không phải học sinh cấp ba à, sao lại còn cần sách cấp hai?



Hàn Tư Ân nói: "Không phải em ấy dùng, là tôi dùng."

Cảnh Yến nghe không hiểu, ông chủ là muốn làm gì, định học lại kiến thức cấp hai cấp ba à?