Tôi Có Thể Sờ Tinh Thần Thể Của Cậu Được Không

Chương 8




Khu ký túc xá của lính gác ở Đông Tháp.

Lệ Trang thấy đối phương từ chối thêm bạn tốt thì rơi vào trầm tư, hắn nhìn chằm chằm ID của mình.

Chẳng lẽ hắn ám chỉ chưa đủ rõ ràng à?

Sau khi suy nghĩ một hồi thì Lệ Trang bèn đổi ID lại thành [Sau Này Để Mặc Cậu Sờ] rồi gửi yêu cầu lần nữa.

Và trong nháy mắt, hắn lại bị từ chối.

Lệ Trang: "..."

Hóa ra không phải không đủ rõ ràng, mà là quá mức rõ ràng rồi.

Tính tình người này khó dỗ à nha.

Lệ Trang vò đầu bứt tóc rồi tắt đoan não, ngẫm nghĩ một hồi, hắn bèn chờ đối phương quên ID của mình rồi lại yêu cầu thêm lần nữa.

Trong ký túc xá của hắn có một cậu bạn cùng phòng tên là Phượng Thần, lúc này cậu ta đang cố gắng hiểu nội dung mà người hướng dẫn đã dạy.

Đáng tiếc, khi không có tinh thần thể hiệp trợ thì rất khó để ngưng tụ tinh thần lực, chẳng những Phượng Thần không ngưng tụ được tinh thần lực trong cơ thể mà ngược lại, cậu ta làm một cú "xì hơi" xuất phát từ bản năng sinh lý.

"Bủm" một tiếng, trong hoàn cảnh rộng rãi như thế này thì nó đã đủ để gây sự chú ý.

Để ý tầm mắt của Lệ Trang, Phượng Thần xấu hổ hắng giọng: "À ờ... lại thất bại rồi!"

Lệ Trang giương mắt: "Không sao, không ngừng cố gắng là được."

Phượng Thần thở dài, cảm thấy hơi hâm mộ: "Đều là tân binh như nhau, sao cậu lại lợi hại như vậy chớ? Không giống tôi, đợi nước tới chân mới nhảy."

Lệ Trang nói: "Cậu thả lỏng ra đi, nếu thấy áp lực quá thì ra ngoài đi dạo một lát."

Thật ra, nhìn từ góc độ nào thì cái cậu Lệ Trang này cũng đều toát ra mùi lưu manh vô lại, tuy cái mã ngoài của hắn rất gây chú ý, nhưng ngó đi ngó lại thì hắn chả giống một người đứng đắn và đàng hoàng cho lắm, đôi lúc còn cảm giác được bầu không khí người lạ chớ lại gần xung quanh hắn nữa.



Từ nhỏ đến lớn Phượng Thần lớn lên trong sự quy củ, lá gan của cậu ta cũng nhỏ, nhìn dạng người như Lệ Trang thì bất chợt cảm thấy sờ sợ theo bản năng.

Đây có thể coi như là lần đối thoại nhiều nhất của bọn họ, cậu ta hoàn toàn không ngờ Lệ Trang lại là một người nói những lời ấm áp để an ủi bạn cùng phòng như vậy.

Phượng Thần cảm động trong lòng, đang định nói "Chuyện năng lực không phải điều chỉnh tâm trạng là giải quyết được" thì chợt nghe Lệ Trang bâng quơ chêm thêm một câu: "Đi đại đâu đó thì cậu sẽ phát hiện, hầu hết những người ở lầu một đều là dạng nước tới chân mới nhảy, đến lúc đó dù phải cuốn gói chạy lấy người thì cũng không phải chỉ có một mình cậu."

Phượng Thần: "..."

Nói rất có lý, xém xíu nữa cậu ta đã được an ủi rồi.

Phượng Thần châm chước cách dùng từ, vừa định dời đề tài thì bỗng nhiên nghe Lệ Trang hỏi: "Cậu có cảm thấy chỗ nào sai sai không?"

Phượng Thần mờ mịt lắc đầu: "Không có."

Lệ Trang ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Không biết tại sao, vừa rồi hắn chợt nảy sinh cảm giác khó chịu mơ hồ, không thể nói rõ ra được là nguyên nhân gì, giống như có một áp lực vô hình đang ùn ùn kéo đến và bao phủ hắn lại vậy. Nó cứ tăng dần như thế rồi từ từ trở nên rõ ràng, sâu trong đầu hắn cũng cảm thấy đau nhức.

Chẳng lẽ là...

Như xác định suy đoán của hắn, ngay sau đó, ký túc xá lính gác vốn yên ắng chợt trở nên rối loạn và nóng nảy.

"Sao lại thế này?" Phượng Thần sợ tới mức đứng bật dậy, cậu ta ra cửa xem thì thấy tân binh ở lầu một coi như ổn, còn lão binh ở lầu hai, lầu ba đã bùng nổ hết cả rồi.

Liên tục có người ôm đầu đau nhức la lên, trên hành lang dần đông nghịt người, ngẩng đầu lên có thể thấy lính gác ở lầu sáu, lầu bảy đang lũ lượt vọt xuống dưới, còn ở lầu ba, lầu bốn thì ồn ào chạy thẳng tới quảng trường.

Phượng Thần nhìn mà cảm thấy mê mang, cậu ta chẳng hiểu gì cả.

Ngay phía sau chợt có người khàn giọng kêu lên: "Tinh thần lực của Thượng úy Đức Tích bạo rồi! Những người không liên quan nhanh chóng rời đi mời Thiếu tá Hứa Âm đến đây hỗ trợ! Mau đi thông báo!"

Sau khi hô liên tục vài lần có người lo lắng không yên xông về phía đài truyền tin.

Trong chốc lát, xung quanh chỉ còn lại tiếng ồn ào và cảnh tượng đầy hỗn loạn.

Đối với lính gác, tinh thần lực càng mạnh thì càng dễ dàng chịu quấy nhiễu từ bên ngoài mà phát sinh tình huống cuồng bạo.

Nhưng không ai ngờ lúc Thượng úy Đức Tích đi tuần tra theo thường lệ lại xảy ra chuyện như thế này.

Lần đầu tiên chứng kiến hiện trường cuồng bạo khiến đám tân binh ngớ cả ra.

Cũng may bọn họ vẫn chưa quá nhạy với tinh thần lực nên không chịu ảnh hưởng nhiều lắm, lúc này, cả đám còn có tâm trạng dò đầu ra khỏi cửa sổ xem chuyện gì đang xảy ra.

Mặt khác, nhóm lão binh bị tinh thần lực lan đến nhanh chóng xếp thành đội ngũ, lúc sắp bị tinh thần lực bùng nổ cưỡng ép rơi vào trạng thái phát điên thì bọn họ nhanh chóng và quyết đoán bước đi ngay ngắn rút ra ngoài ký túc xá.

"Đáng sợ quá vậy!" Phương Thần đứng từ xa có thể thấy phòng nào đó ở lầu bảy xảy ra mấy đợt nổ tung. Thỉnh thoảng có mấy miếng gạch vỡ rơi xuống, cậu ta cuống quýt rụt đầu về, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Tôi cảm thấy chúng ta đừng có đi ra..."

Cậu ta còn chưa dứt lời thì bị bộ dạng của bạn cùng phòng dọa sợ: "Lệ Trang, cậu không sao chứ?"

Lệ Trang: "Không sao."

Tuy nói như vậy nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không ổn cho lắm, mặt hắn trắng đến mức bất thường.

"Cậu cũng bị ảnh hưởng hả?" Phượng Thần nhanh chóng suy nghĩ, cậu ta nhớ vấn đề mà Lệ Trang hỏi khi nãy nên lập tức hiểu ra ngay.

Lệ Trang là lính gác đứng đầu trong cuộc sát hạch, vừa vào doanh đã nhận được sự chú ý của mọi người. Tuy hắn vẫn chưa thức tỉnh tinh thần thể nhưng tình huống của hắn hoàn toàn khác với những tân binh bình thường khác. Trước mắt xem ra, rõ ràng cảm quan của hắn quá nhạy nên cũng bị tinh thần lực của Thượng úy Đức Tích ảnh hưởng rồi.



Phượng Thần liếc nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, cậu ta cắn chặt răng hỏi: "Hay là tôi mang cậu ra ngoài nha?"

Tinh thần lực áp bách từ tầng trên truyền xuống liên tục và ngày càng mạnh khiến Lệ Trang cảm thấy toàn thân như bị búa gõ, nếu tiếp tục ở trong này thì e là hắn sẽ bị bạo tạc tại chỗ nên Lệ Trang không từ chối lời đề nghị này.

Người xông ra ngoài ngày càng nhiều, giữa nhóm lão binh thì hai người mặc đồng phục tân binh trông có vẻ vô cùng gây chú ý.

Nhưng dưới tình cảnh hỗn loạn như thế này thì hiển nhiên chả ai còn tâm tư đi quản chuyện khác cả.

Khu vực trống trải dần trở nên đông nghịt, nhóm lính gác tê liệt nằm lúc nhúc dưới đất, mặt người nào người nấy đều hiện lên vẻ giải thoát vì đã thoát khỏi sự tra tấn.

Phượng Thần vất vả tìm được một chỗ đất trống cho Lệ Trang, vừa định nghỉ ngơi thì lại nghe người bên cạnh nói một câu: "Đi xa thêm một chút nữa, tôi vẫn còn khó chịu."

Đa số người đến đây là nằm la liệt xuống đất, lẽ ra bọn họ đã chạy đủ xa rồi mới đúng, nhưng nghe lời này của Lệ Trang thì hiển nhiên hắn vẫn còn bị ảnh hưởng.

Phượng Thần nhìn vẻ mặt không tốt là mấy của Lệ Trang rồi tiếp tục nâng người dậy đi ra bên ngoài.

Mãi đến gần chỗ giao giới của Đông Tháp thì rốt cuộc Lệ Trang cũng cúi đầu thở ra một hơi, hắn dựa vào cột đèn chậm rãi ngồi xuống.

Lúc này, có một đám người từ xa chạy tới.

Lệ Trang nghe được động tĩnh thì hơi hé mắt, đoàn người kia vô cùng lo lắng chạy tới từ phương hướng Tây Tháp.

Nữ sĩ quan dẫn đường đi đầu vô cùng vội vàng, cô lướt qua bọn họ rồi đi thẳng đến ký túc xá lính gác.

Phượng Thần nhớ lại lời mà người nào đó hô to trong ký túc xá khi nãy thì hai mắt chợt sáng lên: "Vị vừa rồi là... Thiếu tá Hứa Âm của Tây Tháp đúng không nhỉ? Cô ấy là dẫn đường kết hợp của Thượng úy Đức Tích, có cô ấy trấn an thì chắc chúng ta sẽ được trở về nhanh thôi."

Lệ Trang dựa vào cột đèn thở phì phò, hắn im lặng không nói gì.

Đây có thể xem như lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tình huống tinh thần lực của lính gác bùng nổ.

Bình thường thì chỉ người nào có tinh thần lực yếu hơn mới bị áp chế, nhưng khoan hẵng bàn tinh thần lực của hắn mạnh yếu thế nào, bây giờ hắn vẫn chưa thức tỉnh lá chắn tự nhiên là tinh thần thể nên muốn chống đỡ cũng chẳng có cách nào.

Đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy đau đầu vì dư chấn.

Chưa thức tỉnh tinh thần thể mà đã bị ảnh hưởng như vậy rồi, đợi đến khi tinh thần lực hoàn toàn khai phá, ngũ cảm được kích hoạt thì chắc có lẽ hắn sẽ không tự khống chế được bản thân mà bạo theo luôn quá. Thật sự không dám tưởng tượng đến cảm giác bức điên người khác đó.

Phượng Thần ỷ vào việc mình không bị ảnh hưởng nên cậu ta quyết định trở về tìm hiểu tin tức, Lệ Trang cũng không ngăn cản mà ngồi một mình ở ven đường nhắm mắt dưỡng thần.

Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân lộp bộp.

Mí mắt Lệ Trang nặng trĩu đến mức hắn lười động, hắn chẳng ngẩng đầu lên hỏi một câu: "Có thể trở về rồi à?"

Nhưng hắn không nhận được câu trả lời của Phượng Thần, sau một lúc lâu, Lệ Trang nghe được một giọng nói thản nhiên vang lên: "Nhìn cậu thế này thì chẳng giống người có thể đi về được đâu ha."

Là giọng điệu không có tình người quen thuộc kia.

Rốt cuộc Lệ Trang cũng ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thấy người trước mặt được phủ một lớp ánh sáng chói mắt, nó tạo một mảng mờ trên dáng vẻ cao gầy kia.

Lúc Đông Tháp phát sinh sự cố thì Thiếu úy Hứa Âm đang tuần tra ở ký túc xá dẫn đường theo thường lệ, khi cô ấy được gọi đến khẩn cấp thì hiển nhiên tình huống cụ thể đã lan truyền khắp Tây Tháp rồi.

Thích Diêm bị Thời Diệc Tư - chàng trai có lòng hiếu kỳ mãnh liệt tha tới, nào ngờ chưa thấy hiện trường cuồng bạo như thế nào mà đã gặp cái tên này ở ven đường.



Cậu nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của đối phương rồi nhướng mày: "Cần giúp một tay không?"

Lệ Trang thay đổi một tư thế thoải mái, hắn nghiêng đầu nhìn.

Tuy trực giác mách bảo Thích Diêm không phải là người hay đi làm việc tốt như thế, nhưng hắn vẫn không khách khí đáp: "Cần."

Quả nhiên, người trước mặt không có ý định ra tay gì cả.

"[Sau Này Để Mặc Cậu Sờ]?" Thích Diêm nhếch môi, từ từ chậm rãi đọc ID mới mà Lệ Trang đã sửa, cười như không cười nói: "Cậu nói xem, dựa theo tình hình này thì rốt cuộc ai muốn sờ ai?"

"Đương nhiên là tôi muốn sờ cậu." Lệ Trang bật thốt lên, hoàn toàn không có chút gánh nặng tư tưởng nào cả: "Là tôi không đúng, sau khi trở về tôi sẽ sửa ID thành [Xin Hãy Cho Tôi Sờ] nha."

Thích Diêm: "..."

Nếu vế trước khiến cậu cảm thấy đây là một tên ngốc co được dãn được, thì khi nghe vế sau Thích Diêm lẳng lặng đứng tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng đưa ra lựa chọn xoay người bước đi.

Tuy Lệ Trang không có sức lực gì nhưng động tác của hắn rất nhanh.

Tay mắt lanh lẹ túm được góc áo của Thích Diêm.

Thích Diêm quay đầu lại: "... Buông tay."

Lệ Trang thành khẩn ngửa đầu: "Tôi thật sự sai rồi."

Bốn mắt nhìn nhau.

Thích Diêm liếc nhìn gương mặt hơi trắng bệch của Lệ Trang, im lặng một lúc rồi cuối cùng cậu miễn cưỡng đưa một ngón tay ra: "Chỉ sờ một chút thôi đó."

Vừa dứt lời thì cả bàn tay bị Lệ Trang cầm lấy.