Khởi nguồn của tinh thần lực đến từ tự thân của lính gác và dẫn đường, tương tự, cũng chỉ có mỗi quần thể này mới nhạy cảm với tinh thần lực ấy. Đa số tân binh ở đây là lính gác và dẫn vừa mới thức tỉnh, đứng trên góc độ nào đó mà nói thì họ không quá khác biệt so với người thường.
Khi nhìn thì bọn họ chỉ có thể cảm giác được trung tâm võ đài vốn đang yên ắng chợt nổi lên một luồng khí xoáy, cả đám cố gắng vươn cổ dò xét xem rốt cuộc trên đó đang xảy ra chuyện gì.
Còn về các giáo quan, hoặc nhiều hoặc ít người bị làn sóng tinh thần lực xuất hiện bất chợt này ảnh hưởng, bọn họ hơi nhíu mày, không chút do dự triệu hồi tinh thần thể của mình ra.
Trong nháy mắt, gấu trắng, khỉ macaque, báo săn... vô số tinh thần thể to lớn được thực thể hóa từ tinh thần lực chen chúc như nêm như cối trên võ đài trống trãi, chúng dựng lên tấm chắn tinh thần trước mặt chủ nhân của mình.
Vì năng lực hạn chế nên nhóm tân binh không thể nhìn thấy sự tồn tại của tinh thần thể, nếu không thì với cảnh tượng đồ sộ này thì e là sẽ trở thành hiện trường vây xem quy mô lớn.
"Xem ra bên phía chiêu binh không có nói khoác, tân binh đợt này đúng là có vài người thú vị thật." Diệp Tấn ngồi trên vị trí chủ trì ở trung tâm, dư âm tinh thần lực đều bị tấm chắn tinh thần của sĩ quan phụ tá chặn lại bên ngoài. Y nhìn xuyên qua cát bụi mù mịt ở giữa võ đài và nhanh chóng bắt được hai bóng dáng đang quần chiến với nhau: "Mấy năm nay, biên tái tinh hệ bị áp chế quá gần, nhu cầu cấp bách lúc này của quân bộ là mở rộng nên áp lực cũng rất lớn. Nếu lần này có thể thức tỉnh hai lính gác và dẫn đường thuộc tính hắc ám thì có lẽ sẽ giảm bớt rất nhiều gánh nặng."
Sĩ quan phụ tá: "..."
Thuộc tính hắc ám trăm năm khó gặp, ngài vừa mới mở miệng đã muốn tận hai người ư? Nguyên soái à, ngài nói nghe đơn giản ghê ấy!
"Muốn trào phúng gì thì nói đi, đừng để nghẹn trong lòng." Dường như Diệp Tấn có thể đọc được nội tâm của sĩ quan phụ tá, y cười khẽ một tiếng, đầy hứng trí tiếp tục chú ý tình hình chiến đấu ở trung tâm võ đài. Không biết nhìn thấy gì mà giọng điệu của y hơi cao lên một chút: "Ồ?"
Tuy tinh thần lực của dẫn đường không có sức phá hoại mạnh như của lính gác, nhưng nó có ảnh hưởng rất lớn đối với quần thể này. Huống chi, Thích Diêm bộc phát quá đột ngột, trong khoảng cách gần như thế khiến Lệ Trang cảm thấy da đầu tê rần, đợi đến khi hắn định nâng tinh thần lên chống đỡ thì chỉ với một khoảng khắc ngắn ngủi đó, Thích Diêm đã tìm được sơ hở. Cậu chuẩn xác trở mình đặt người nọ dưới thân, thế cục lập tức thay đổi.
Dưới tình huống cát vàng mù mịt và khí lưu tinh thần lực dập dờn xung quanh, Thích Diêm nhìn xuống Lệ Trang, vẻ mặt cười như không cười: "Không phải muốn nghỉ ngơi à, nằm thì thoải mái hơn một chút nhỉ?"
Cằm của Lệ Trang bị Thích Diêm đè lại như đang chặn họng khiến hắn thở gấp, Lệ Trang không khỏi thấp giọng ho hai tiếng, không cho là đúng cười một cách khiêu khích: "Đúng là thoải mái thật, hay là cậu đè thêm lát nữa đi."
Thích Diêm đã quen chặn họng người ta, nhưng rất ít khi cậu nhìn thấy có người không biết xấu hổ đến mức này. Rõ ràng cậu chiếm được thế thượng phong, nhưng nghe cứ như cậu đang bị người ta chiếm lợi vậy. Cậu xụ mặt, tinh thần lực mạnh mẽ quanh thân chợt tăng thêm sự áp bách: "Được, vậy cậu cứ hưởng thụ đi."
Vừa rồi, khi Thích Diêm bắt đầu sử dụng tinh thần lực thì Lệ Trang vô cùng kinh ngạc. Lúc này, thấy cậu vẫn còn dư thừa năng lượng lớn như vậy thì sự ngạc nhiên chợt lóe lên mặt hắn, Lệ Trang lập tức ý thức được hình như mình đùa giỡn hơi quá nên bật thốt lên: "Ấy, cậu bình tĩnh chút đi, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu mà làm quá như vậy thì tôi sẽ động thủ thật đó!"
Thích Diêm cười lạnh lùng: "Vậy thử xem."
"Đệt, cậu đúng là không nói lý mà!" Lệ Trang nhịn không được chửi thề một tiếng, đáng tiếc là bây giờ hắn đang bị đè trên mặt đất không thể nhúc nhích, có muốn tránh cũng tránh không được. Trong khoảnh khắc đòn đánh vung tới thì hắn lập tức ngưng tụ tinh thần lực lại để nghênh đón.
Người ngoài không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe "ầm" một tiếng thật lớn, vùng cát vàng đang nhấn chìm hai người họ như bị một quả đạn truy kích bắn vào và nổ tung cả ra.
Các tân binh không có tấm chắn tinh thần nên bị dòng khí lưu khổng lồ va chạm làm ngã ào ào xuống đất, chờ bọn họ choáng đầu hoa mắt đứng lên và tập trung nhìn thì thấy trên võ đài vốn bằng phẳng chợt xuất hiện một vết lõm rất lớn.
Lệ Trang bị Thích Diêm ấn dưới đáy vết lõm, hai người họ giằng co trong im lặng.
Nhúm tóc cột sau ót của Thích Diêm đã bị bung ra, những sợi tóc màu bạc trắng rũ xuống hai bên mặt cậu, tùy ý để dòng khí lưu mất trật tự làm bay phấp phới.
Thích Diêm đang ở độ tuổi phát triển, khuôn mặt cậu lại vô cùng xinh đẹp, nếu không phải bầu không khí ở hiện trường quá giương cung bạt kiếm thì nhìn thế nào cũng thấy đây là cảnh "cường đoạt dân nữ" đầy ám muội.
Có mấy tân binh không nhịn được, vì quá mức khẩn trương nên âm thầm nuốt nước miếng.
Nhìn kìa, dẫn đường này có mạnh mẽ quá mức không vậy?
Hai luồng sức mạnh va chạm khiến cát bụi xung quanh bị tản đi cả, Lệ Trang cũng rất cố gắng chống đỡ đợt bộc phát của Thích Diêm, lúc này, cả người hắn cứ như mới ngâm trong nước vậy, mồ hôi mồ kê chảy đầm đìa.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn còn lòng dạ để ý ánh mắt ở bốn phương tám hướng, vừa thở vừa nói: "Nói thật... chúng ta thu tay lại rồi cùng... cùng nghỉ ngơi một chút ha?"
Thích Diêm vốn không quá hứng thú với việc thắng bại, bây giờ cậu cũng mệt ngất ngư rồi, nghe Lệ Trang nói vậy thì cũng cân nhắc một phen.
Nhưng cái tên Lệ Trang này không sợ chết mà chêm thêm một câu: "Dù sao nhiều người đang nhìn như vậy, tôi ngại lắm."
Thích Diêm: "..."
Tinh thần lực cực lớn phà vào mặt.
Lệ Trang khiếp sợ: "Á đù, không phải đã nói là ngưng chiến rồi à, sao cậu lại lên cơn nữa vậy?"
Thích Diêm: "Cút!"
Có ngu mới nghe cậu!
Trên ghế chủ trì, Diệp Tấn nhìn tình hình chiến đấu tiếp tục gây cấn giữa võ đài thì cảm khái lắc đầu: "Tuổi trẻ tốt thật."
Tổng giáo quan bên cạnh không chịu nổi nữa, không phải bởi vì mức độ chiến đấu kịch liệt không đủ thỏa mãn, mà là vượt quá mong đợi rồi.
Hắn ta nhìn vết lõm lớn ở trung tâm võ đài đang lan dần ra thì tim như bị dao cắt vậy.
Võ đài này mới hoàn thành tu kiến chưa được bao lâu, còn chưa chính thức đưa vào sử dụng nữa đó, kết quả bị hai tân binh hủy hoại như vậy!
Tổng giáo quan âm thầm đánh giá sắc mặt của Diệp Tấn, sau đó bóng gió dò hỏi: "Nguyên soái, hay là... hôm nay tới đây thôi ạ? Hai người này vẫn chưa học cách vận dụng tinh thần lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ hỏng mất."
Diệp Tấn đã xem được thứ muốn xem nên bèn gật đầu: "Cũng đúng."
Tổng giáo quan như trút được gánh nặng, hắn ta chậm rãi thở phào một hơi, sau đó nhìn võ đài đang bị tinh thần lực bao phủ và đang nghĩ xem nên xen vào để dừng hai người đang đánh nhau như thế nào.
Không đợi hắn ta hành động thì Diệp Tấn bình thản nói: "Đừng cưỡng chế can thiệp, làm vậy dễ khiến bọn họ bị cắn trả lại lắm. Để tôi đi cho."
Tổng giáo quan cười: "Ngài tự mình đi ạ?"
Vứa dứt lời thì bóng người trước mặt hắn ta chợt lóe lên, Diệp Tấn vốn đang ngồi trên vị trí chủ trì đã xuất hiện ở rìa võ đài trong giây lát. Cứ như y không cảm nhận được một chút cường độ áp bách nào mà cứ chậm rãi đi đến chỗ hai tân binh kia.
Toàn trường chợt yên lặng vì sự xuất hiện của Diệp Tấn, chỉ có hai người trên võ đài là đang giằng co kịch liệt. Lúc này, ngoại trừ đối phương ra thì họ hoàn toàn không còn sức chú ý đến những chuyện khác.
Thật ra, trong lòng Thích Diêm cũng rất khiếp sợ, cậu định cho tên lưu manh này một chút giáo huấn, nhưng bây giờ phát hiện cái tên Lệ Trang này còn giấu nghề nhiều hơn so với cậu tưởng tượng.
Tinh thần lực đối đầu trong thời gian dài khiến hai người sắp cạn hết sức lực, nhưng càng về sau thì càng phải chống đỡ, ngay cả Thích Diêm cũng hiếm khi bị kích thích dục vọng chiến thắng một cách mãnh liệt như thế này.
Một trận chiến cỏn con giờ lại trở nên quan trọng.
Không muốn thua người này.
Trong đầu Thích Diêm lóe lên suy nghĩ như vậy, đáy mắt cậu tối lại, cậu lại tăng thêm một chút lực.
Cậu nhìn ra được trạng thái của Lệ Trang cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Nếu cường độ tinh thần lực của hai người khó phân mạnh yếu thì thứ cuối cùng để so chính là xem ai không chịu đựng nổi trước.
Đôi mắt đối diện sâu thẳm, nó khác với vẻ cà lơ phất phơ lúc trước, Thích Diêm có thể nhìn thấy ý chí chiến đấu giống y như cậu trong mắt Lệ Trang.
Bốn mắt giao nhau, thời gian từng giây từng phút dần dần trôi qua.
Thích Diêm ngày càng căng thẳng, theo thể năng dần dần tiêu hao và tinh thần tan rã, cậu dần không thể nghe được những âm thanh ầm ĩ xung quanh, tầm mắt cậu cũng hơi mơ hồ. Bỗng có một giọng nói như búa gõ, nó vang lên bên tai hai người một cách rõ ràng: "Dừng ở đây thôi."
Vừa dứt lời thì chợt có một sức mạnh vô hình, im hơi lặng tiếng tham dự vào giữa hai người.
Tinh thần lực mạnh mẽ đang va chạm ngay lập tức bị tản ra không còn chút gì.
Áp lực trên người buông lỏng, Thích Diêm kiệt sức lảo đảo thân mình, lúc tầm mắt như biến thành màu đen thì cậu mơ hồ nhìn thấy người đàn ông trước mặt là ai.
Thích Diêm chậm rãi há miệng, cậu chợt phát hiện cuống họng mình khàn đến mức không nói được, còn chưa kịp nói gì thì bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Sau khi hồi phục tinh thần thì Thích Diêm và Lệ Trang - kẻ trái người phải, bị Diệp Tấn xách lên như xách gà.
Thích Diêm muốn phản kháng theo bản năng, nhưng toàn thân mệt rã rời như mất cảm giác khiến cậu không thể giãy giụa được. Cậu chỉ có thể nhấc mí mắt nặng nề lên nhìn bộ mặt không hài lòng của Lệ Trang bên kia, hiển nhiên hắn cũng không khác gì cậu, ngay cả chút sức lực để cử động cũng không có.
Không hiểu sao Thích Diêm cảm thấy trong lòng cân bằng một chút, dưới cơn mệt mỏi ùn ùn kéo đến, cậu dứt khoát bất động.
Hiển nhiên Diệp Tấn cũng cảm nhận được tâm trạng không vui của hai nhãi con này, y vừa mang bọn họ ra ngoài vừa thấp giọng cười một tiếng: "Hôm nay tới đây thôi, trở về chỉnh đốn trạng thái lại, đừng để ngày đầu tiên nhập doanh đã lâm bệnh thế này. Học tập cho tốt vào, sau này ra khỏi doanh trại, sớm muộn gì tương lai của Đế quốc Ánh sao cũng giao cho các cậu."
Dù thần thái hay ngữ điệu cũng đều nói lên rằng, tâm trạng của y không tệ.