Tôi Có Năm Lão Chồng

Tôi Có Năm Lão Chồng - Chương 16




Về đến nhà vừa đúng bữa cơm chiều, vốn ngay từ đầu còn đều bình thường, thẳng đến khi anh Năm nghẹn ra một câu thế này “Sáu, có ai đánh em à… Đây…… Bạn làm sao?”



Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều hướng lại bên này nhìn tôi.



Bởi vì tôi vẫn như thường ngày ngồi trong lòng anh Cả, nên anh cả lập tức đè cánh tay đang che lấy mặt tôi lại, cả người tỏa ra hàn ý lãnh liệt.



Ngay sau đó năm anh toàn toàn bộ nổ tung, anh Hai anh Ba hai người thay nhau bức cung, tôi thật không dám nói ra chính là tên chết tiệt kia gây ra chuyện này.



Vốn các anh sợ người khác muốn thượng tôi, cái này… thật là bị nói trúng rồi.



Một bộ dáng ngoan ngoãn nhưng điếc không sợ súng bày ra.



Kết quả của việc ương ngạnh chính là làm cho anh Hai nổi giông nổi bão “Nếu không nói thật anh sẽ để cho anh Cả dụng gia pháp!!!”



Tôi sửng sốt, ngây ngốc quay đầu hỏi anh Cả “Nhà của chúng ta có gia pháp ạ?”



Anh Cả không nói gì hết, trở tay đem tôi ấn xuống đùi anh, thuận đường xả quần tôi, lộ mông ra.



‘Ba ba’ không chút khách khí hạ xuống mông tôi hơn mười bàn tay, anh Cả nhiều năm làm nặng, sức lực đương nhiên không nhỏ, tôi không phản ứng lại, cứ thế chịu đòn.



Chờ đến khi mông sưng lên, tôi ở quán bar bị nôn, thêm việc bị bắt đến đồn cảnh sát, bây giờ mông đau, uất ức trong lòng liền theo nước mắt trào ra.




“Haiz~, anh Cả làm thật a! Dọa đến em ấy rồi…” Thấy nước mắt của tôi, anh Hai nóng ruột phản ứng lại.



“Anh Cả đừng đánh nữa, dọa em Sáu vậy đủ rồi.”



“Nè… Anh……”



Bốn anh mỗi người một lời khuyên anh Cả.



Anh Cả ôm tôi vào lòng, ấn đầu của tôi vào ngực anh, một bên ôm, một bên vỗ vỗ lưng tôi, vẫn không nói lời nào.




Anh Hai cùng mấy anh hoặc đứng hoặc ngồi bên cạnh tôi, nắm tay hoặc đặt tay lên chân tôi, giống như an ủi tôi vậy.



Cứ như thế, tôi ngược lại còn khóc lớn hơn.



Đẹp cũng tốt, mà xấu xí cũng tốt, tất cả hỉ nộ ái ố đều xả ra chỉ khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.



Chờ đến khi khóc xong, tôi mới kể cho các anh nghe chuyện vào thành phố lần này.



Ở nhà A Duy ba ngày tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Các anh có thể cả đời gắn với ruộng đồng, nhưng tôi lại không muốn các anh bị giới hạn trong núi, sinh tồn giữa một nơi hoang vu hẻo lánh thế này.




Kỳ thật, chính mình cũng có chút tâm tư, thật đúng như lời nói của tên hỗn đản kia.



Kết quả, các anh vốn đã yên lòng xuống lại bị tôi làm cho bạo phát…



Lúc này, anh Hai thần kỳ im lặng, anh Ba cũng không một tiếng động, anh Tư im lặng, không khí nhất thời ngưng trọng.



Ngay cả bàn tay anh Cả đang vỗ về tôi cũng dừng lại.



Thời điểm khi tôi đang lo lắng có nên mở miệng nói một chút gì đó không, anh Cả đã nói trước.



“Ngay từ đầu bọn anh đã biết em là người đọc sách viết chữ, trình độ cao hơn bọn anh rất nhiều, lại có thể làm được đại sự, không có khả năng sống hỗn loạn với bọn anh được.” Tiếp theo ngừng lại một chút “Dục Viễn nếu muốn đi, cứ nói ra, mấy anh sẽ phải buông tay thôi.”



Trừ bỏ hai ngày đầu anh Cả gọi tôi là Tiểu Viễn, từ đó về sau đều kêu tôi là em Sáu, chưa hề như hôm nay xưng hô xa cách đến vậy.



Nước mắt không tự chủ được lại bắt đầu lăn xuống, khóc đến mức gần như không thở được, dọa mấy anh phải chạy lại vỗ lưng uy nước cho tôi.



Mọi người vẫn không nói chuyện, chờ tôi nín, thút tha thút thít kể lại sự tình.



Chủ yếu vẫn là cái câu ‘năm tên nông dân’ mà tên quy tôn tử kia đã nói.