Tôi Có Một Thằng Bạn Thân

Tôi Có Một Thằng Bạn Thân - Chương 6: Đêm lầm lỡ




Năm thứ hai đại học, tôi và Thế Anh đã có cái bước ngoặt lớn trong cuộc đời.



Tháng năm năm ấy, chúng tôi đi họp lớp cấp ba. Bạn bè mấy năm không gặp, chúng nó ai cũng bận rộn học hành, cả tôi cũng thế. Hẹn biết bao nhiêu buổi chúng nó mới đến đông đủ. Bạn bè ai cũng có đôi có cặp cả, trừ tôi và con bé tên Trâm. Thế Anh cũng có người yêu, xinh lắm, tôi nghĩ họp lớp nó sẽ đi cùng Thế Anh đến. Nhưng không, thằng Thế Anh nó đi một mình, người yêu nó bận đem chó đi tiêm. Nghe buồn cười nhỉ, chả lẽ thằng bé không bằng một con chó?



Thế là từ hai thành ba. Vì chúng tôi cô đơn lẻ bóng nên bị phạt uống rất nhiều rượu, cái thứ chất lỏng ấy vào đến cổ họng tôi cay xè, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cứ thích uống, chẳng lẽ vì nó quá mới lạ chăng?



Thế Anh nó còn uống nhiều hơn cả tôi, nó còn uống đỡ cả cho tôi nữa, nhưng tôi cần gì nó uống thay chứ, cái đồ có người yêu bỏ bạn. Từ đợt nó quen em Thư - người yêu nó, nó chẳng còn đi với tôi nhiều nữa. Em học cùng trường nó nên sáng nào nó cũng sang nhà trở em đi học. Tôi đi một mình, thấy hơi trống trải tí thôi, nhưng em là người yêu nó mà, còn tôi chỉ đơn thuần là bạn. Nó giật lấy cái li trong tay tôi.



- Mày điên à? Đừng uống nữa.



- Kệ m* tao, mày là cái đ*o gì mà cấm tao uống.



Tôi là như thế, rượu vào là nói năng lung tung hết cả lên, cái gì bực nó tôi xổ ra hết. Chẳng hiểu sao từ ngày nó có người yêu, tôi chẳng muốn nhìn mặt nó nữa. Bởi vì ghen tị ư? Nó càng cướp tôi lại càng uống nhiều, bực nó lắm ý mà chả nói ra được. Cái Trâm nó bảo có việc xin phép về trước. Thế là chỉ còn tôi với thằng Thế Anh bơ vơ.



Kết thúc, hơn 11 giờ đêm, tôi say mèm. Bằng chút ý thức cuối cùng tôi gọi về cho mẹ xin ngủ nhà cái Tuệ, tôi đang say như thế này thì về mẹ dần cho thành cám. Thế Anh là lớp trưởng nên chúng nó bảo đưa tôi về, vì chỉ 2 chúng tôi không có đôi có cặp.




Tôi nói nó thuê cho tôi một phòng khác sạn. Chúng tôi đều say. Tôi nhớ mang máng là có người đã hôn cổ tôi, rồi dần dần hạ xuống sương quai xanh. Sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa.



Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, chân tay rã rời. Trong đầu tôi chợt hiện lên những hình ảnh tối hôm qua. Nhìn sang bên cạnh, nó vẫn còn ngủ, tôi lay mạnh nó.



- Dậy, dậy đi mày ơi!



Nó mở mắt nhìn tôi, chưa đầy một giây sau, như hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, nó mới sửng sốt.




- Cái quái gì vậy...đêm qua, tao và mày...



- Ừ, mày và tao.



Tôi nín thở, thầm cầu nguyện cho cái việc tối qua nó chưa sảy ra. Cũng có thể mà, chỉ là ngủ chung với nhau và không mặt quần áo thôi, cái Tuệ bảo trong ngôn tình có nhiều chuyện như thế. Nhưng đời chẳng phải ngôn tình, cái dấu vết trên ga giường trắng tinh đã làm tôi bừng tỉnh. Tôi đã mất đi cái quý giá nhất đời người con gái. Và càng buồn cười hơn là cho một thằng bạn thân.




Tôi và nó cần một cuộc nói chuyện thật nghiêm túc sau khi mặc quần áo và thu dọn cái dấu vết đêm qua. Chỉ cần nhìn thấy nó là tôi thấy nhục nhã. Cũng phải thôi, cái quý nhất của tôi lại mất đi trong cái giây phút bồng bột mà tôi chẳng hề hay biết, chua sót!



- Nhi, tao xin lỗi, tao sẽ chịu trách nhiệm với mày.



- Không, tao và mày chẳng ai có lỗi cả. Chúng ta đều say. Mày chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả. Đi đi và tao sẽ coi như chuyện này chưa từng sảy ra.



- Nhi...



- Bây giờ mày đừng nói gì cả, tao thực sự cần yên tĩnh, đây chẳng phải chyện đùa, mày và tao phải suy nghĩ lại cho thật kĩ. Tao đi trước, chào!



Tôi cầm cái túi sách rồi ra về. Ngoài đường phố nhộn nhịp mà lòng tôi nặng trĩu. Cái dấu vết nhơ nhuốc đêm qua dù đã rửa sạch mà sao tôi vẫn thấy bản thân mình bẩn thỉu nhỉ? Tôi đi bộ về nhà, mẹ và ba tôi đang ăn sáng. Tháng này ba tôi ở lại nhà một tuần, và đây là ngày cuối. Tôi sợ, chẳng muốn đối diện ba mẹ tôi. Nếu để họ biết cái trong trắng của con gái họ vừa mất đi tối qua trong một đêm lầm lỡ thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc sẽ giết tôi mất. Ba mẹ tôi đều là người coi trọng chuyện trinh tiết, vậy mà tôi lại đánh mất nó.



Chán nản, tôi lên phòng, làm một giấc ngủ thật ngon. Chỉ cần ngủ thôi và tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp lên, có phải không?