Tôi Có Kĩ Năng Cắm Sừng Đặc Biệt

Quyển 1 - Chương 1: 01 - CHIA TAY LẦN ĐẦU




"Vừa mới mở màn đã thấy ngay một tảng xanh biếc*."

***

Lạnh lẽo, tựa hồ gần như toàn bộ cơ thể đều bị nhấn chìm trong nước đá vậy. Sự buốt lạnh đến thấu xương đó cắt qua làn da, tan vào máu thịt, thấm vào tận xương tuỷ. Như thể chỉ trong một giây nữa thôi, ngay cả trái tim cũng sẽ ngừng đập vì cái lạnh đến cực độ này.

Tống Vũ Thừa đột nhiên mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm trên nền nhà lạnh giá, toàn thân ướt đẫm. Chiếc nhiệt kế treo tường có khắc những đường chia vạch nhiệt độ màu đỏ tươi cách đó không xa đang hiển thị con số ba độ cực kì kinh khủng.

Anh tức khắc cảm thấy không có hơi sức nào để trào phúng nữa.

Phúc lợi hậu hĩnh dành cho người chấp pháp thuộc Cục Quản lí Thời Không đã nói đâu rồi? Trời má, đến lượt anh mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Tốt xấu gì ở đời thực cũng là một vị luật sư tiếng tăm lẫy lừng trong giới chính trị và pháp luật nhưng vừa đến đây chuẩn bị làm nhiệm vụ đầu tiên thì anh đã suýt chút nữa bị đông lạnh chết.

Tự nhấc thân mình cứng đờ lên khỏi mặt sàn, anh thay bộ quần áo đang mặc trên người ra trước đồng thời tăng nhiệt độ điều hoà lên cao, chờ mãi đến khi nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường rồi mới ngồi xuống, thuận thế nhìn lướt qua giới thiệu cốt truyện do hệ thống cung cấp.

Ngay sau đó, anh đã bị nội dung cốt truyện chọc tức đến ê răng.

Luôn có những người thất bại bị lạc lối trong đường tình, đánh mất phẩm giá, vứt bỏ cốt cách ngay thẳng của bản thân, cam nguyện trở thành trò mua vui cho kẻ khác.

Cả cuộc đời của nguyên thân đúng thật là một trò cười như vậy.

Mà cũng thật trùng hợp, thế giới đầu tiên Tống Vũ Thừa tiếp nhận lại là một thế giới hiện đại giả tưởng nơi hôn nhân nam nam hợp pháp. Nguyên thân ở thế giới này trùng tên với Tống Vũ Thừa. Cậu là một thiếu gia ngây thơ, sau khi mất đi cha mẹ lại bị họ hàng cướp hết gia sản. Và, điều đáng buồn nhất chính là "chú chân dài" Hứa Mục Chi - người mà cậu xem như chiếc phao cứu mạng của mình, lại là một tên cặn bã từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài.

Ai mà ngờ được Hứa Mục Chi huấn luyện cậu tỉ mỉ suốt năm năm, vẽ ra cho cậu một giấc mơ cổ tích phù hoa cũng chỉ để biến cậu thành một kẻ thế thân hoàn hảo của người khác mà thôi. Và diện mục xấu xí nhất của những chân tướng tàn khốc ấy đều phơi bày vào giờ khắc cậu đang chuẩn bị ngỏ lời thương.

"Em không muốn!" Trong căn phòng được trang trí đẹp đẽ tựa một chiếc lồng chim tinh xảo, cậu thiếu niên đỏ hoe đôi mắt, giằng co với một tên đàn ông cao lớn. Cậu không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Cậu đã không còn người thân nào nữa rồi, Hứa Mục Chi là thân thuộc duy nhất còn tồn tại của cậu. Vậy mà, vì muốn dâng một hòn đá kê chân cho Sở Vanh - bạch nguyệt quang* hoàn mĩ nhất trong lòng y, Hứa Mục Chi lại ra lệnh cho cậu tự tay huỷ hoại thanh danh, tiền đồ của mình mặc dù y biết rõ cậu còn muốn lấy lại sản nghiệp của cha mẹ và ấp ủ ước mơ thể hiện tài năng.

Nhìn gương mặt năm xưa mình từng yêu thương nhất, lòng cậu trào dâng nỗi bi thương, lạnh lẽo đến mức tay chân cậu gần như chẳng thể cử động.

"Hứa Mục Chi, em đã ở bên anh được năm năm rồi. Ngoại trừ căn nhà này ra, em chưa từng đòi hỏi từ anh một đồng nào cả. Hễ anh đến đây dùng bữa thì dù ba ngày tiếp theo chỉ có thể uống nước lạnh, em đều chuẩn bị những món ăn ngon nhất cho anh. Còn những sở thích của anh, em đều chấp nhận hết*. Em vẫn cứ tưởng rằng đây là sự bù trừ giữa hai người yêu nhau, nếu anh đã mạnh mẽ thì em sẽ mềm mỏng vậy. Kết quả là, giờ đây anh lại cho em biết rằng em chỉ là một kẻ thế thân."

"Anh có thấy chuyện này rất nực cười không?"

Víu chặt lấy cổ tay áo của Hứa Mục Chi, cậu mong mỏi nhìn thấy được sự quan tâm từ ánh mắt y, dù chỉ là một chút để ý thôi cũng được. Nhưng đáng buồn thay, chẳng hề có. Thái độ khinh miệt như đang nhìn rác rưởi ấy của y khiến cậu hiểu rõ vị trí của mình trong lòng Hứa Mục Chi cực kì dễ dàng.

Từ đầu chí cuối, cậu chẳng qua chỉ là một món đồ chơi không đáng được nhắc tới mà thôi.

Đồ chơi, ha ha. Một định nghĩa vừa đáng thương mà lại nực cười biết bao. Sự tuyệt vọng và không cam lòng còn vương lại của nguyên thân vẫn cứ không ngừng dao động sâu trong không gian tinh thần của Tống Vũ Thừa.

Anh bừng tỉnh từ giữa dòng hồi ức ngắn ngủi của nguyên thân, đột nhiên nở một nụ cười. Nhưng ngay sau đó, tin nhắn anh vừa nhận được trong điện thoại đã khiến cho nụ cười trên môi anh càng thêm phần mỉa mai.

Thư kí Dương: Sếp Hứa bảo mày phải diễn y như kịch bản, một chữ cũng không được bỏ sót.

Như để hô ứng tin nhắn này, chiếc máy vi tính trên bàn đúng lúc phát ra âm thanh nhận được thư điện tử mới. Tống Vũ Thừa bước đến, xem qua hòm thư, đúng là kịch bản của chương trình "Hoán Đổi Nhân Sinh" thật. Cốt truyện liên quan đến nó cũng trở nên rõ nét theo.

"Hoán Đổi Nhân Sinh" này chính là ngòi nổ mấu chốt nhất đã châm ngòi cho bi kịch cuộc đời của nguyên thân.

Những năm gần đây, các show thực tế càng ngày càng hot. Trong số đó, "Hoán Đổi Nhân Sinh" là chương trình ăn khách nhất hiện nay. Điểm hấp dẫn nhất của nó là việc hoán đổi thân phận giữa những người thuộc ngành nghề, gia cảnh khác nhau để họ trải nghiệm cuộc sống của nhau.

Theo như lời của Hứa Mục Chi, chương trình này là bàn đạp tốt nhất giúp Sở Vanh thay đổi hình tượng quá khứ trong mắt công chúng của mình.

Sở Vanh ra mắt từ lúc nhỏ, có cả ngoại hình lẫn kĩ năng diễn xuất lại học giỏi, là em trai quốc dân nổi tiếng nhất. Giờ đây muốn quá độ thành nam thần dịu dàng thì cần phải có người làm nền.

Thế nhưng, người như vậy quá khó tìm. Gia cảnh phải tốt, ngoại hình cũng không thể quá tệ, còn phải tự nguyện chấp nhận diễn cái kịch bản ham ăn biếng làm kia. Thử hỏi nào có ai hợp hơn so với nguyên thân đã từng bị y huấn luyện đâu?

Có thể nói là hao tổn tâm huyết vô cùng.

Lật kịch bản, Tống Vũ Thừa lạnh lùng nhìn những nội dung có thể đánh giá là "rác rưởi" kinh điển, cảm thấy đó đều là mấy thứ tẻ nhạt, cổ lỗ sĩ. Ngược lại, thư kí Dương - kẻ gửi kịch bản này cho anh, càng khiến anh có hứng thú hơn nhiều.

Nói là thư kí Dương thôi chứ thực ra cũng là một trong số những tình nhân đông đảo của Hứa Mục Chi. Yết giá rõ ràng, quan hệ xác thịt thì càng không thiếu. Bởi vậy, có thể thấy, chân ái mà Hứa Mục Chi đã nói cũng không hề thâm trầm, sâu sắc gì cả.

Rốt cuộc, vừa hô hào khắc cốt ghi tâm lại vừa không ngừng chịch người khác, thậm chí còn tìm không biết bao nhiêu là kẻ thế thân để nuôi dạy, huấn luyện thành vô vàn những "Sở Vanh" khác. Quả thực là dối trá, đạo đức giả đến tởm lợm. Cũng chỉ có nguyên thân ngốc nghếch là bị tẩy não, tự mình từ bỏ vì một câu nói "Thứ đê tiện mua được bằng tiền" của Hứa Mục Chi.

Nghĩ đến đây, ý mỉa mai trong mắt Tống Vũ Thừa càng thêm rõ ràng.

Tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Vẫn là từ thư kí Dương. Chắc chủ yếu cũng do Tống Vũ Thừa chưa trả lời kịp thời nên gã gọi đến luôn.

"Mày có thấy rõ mệnh lệnh của sếp Hứa chưa đó?" Giọng điệu của thư kí Dương vừa cứng nhắc lại xen lẫn một chút khinh miệt. Câu nói tiếp theo của gã thì tràn ngập ý đe doạ: "Đừng quên, tất cả những gì mày đang có bây giờ đều là do sếp Hứa ban cho đấy. Nếu chút chuyện cỏn con này mà mày cũng làm không nổi thì đừng có hòng được đi học nữa."

Nói xong, gã chờ đợi Tống Vũ Thừa xin lỗi như thường lệ.

Gã thư kí này là hạng người chẳng hề tốt đẹp gì. Gã không có bản lĩnh gì cả, chỉ là một con chó săn của Hứa Mục Chi, một kẻ bán mông đổi lấy chức vị mà thôi. Theo lẽ thường, nguyên thân và gã không thù không oán, hà tất phải cố tình làm khó?

Chung quy cũng bởi vì gã chột dạ.

Tình nhân của Hứa Mục Chi nhiều khôn kể, y giữ gã ta lại chẳng qua cũng chỉ vì tiện dụng. Tuy nhiên, gã này một bên ăn tiền của Hứa Mục Chi, một bên lại chơi trò mờ ám với một cậu thịt tươi* khác. Nguyên thân thì lại tình cờ phát hiện ra chuyện này. Vì vậy, dù biết tỏng nguyên thân sẽ không lắm mồm nhưng gã vẫn sợ việc này sẽ bị phanh phui. Gã hận không thể lập tức hại chết nguyên thân ngay để tránh hậu hoạ. Đó là nguyên do vì sao gã cứ luôn làm khó dễ nguyên thân mọi lúc mọi nơi.

Nhưng nguyên thân lại là một cậu nhóc ngốc nghếch. Cậu nghĩ thư kí Dương là phụ tá đắc lực của Hứa Mục Chi nên vẫn cứ kiên nhẫn nhượng bộ gã mãi.

Nhớ lại đời trước, thư kí Dương nhận ra nguyên thân đã bị tra công vứt bỏ nên thừa lúc cậu đang đi tham gia chương trình, gã đã dứt khoát tung tin đồn về nguyên thân trên diễn đàn trường học của cậu. Đồn rằng nguyên thân bị người bao dưỡng, hơn nữa còn công khai một đống ảnh nhạy cảm, tóm lại là sử dụng nhiều thủ đoạn đê tiện. Những ngón tay đang cầm di động của Tống Vũ Thừa bất giác siết chặt lại do bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tàn lưu của nguyên thân.

Suy cho cùng thì, đối với nguyên thân, sự trả thù của thư kí Dương mới đúng là khởi đầu của vực sâu tuyệt vọng.

Bởi lẽ, dù bị tra công vứt bỏ nhưng cậu vẫn còn việc học để gửi gắm hi vọng của mình. Thế nhưng, khi nhà trường quyết định đuổi học cậu vì vấn đề tác phong, cậu mới thực sự cùng đường, mất đi mục đích sống.

"Rác rưởi, vô dụng, bạch nhãn lang.*" Không biết đây là tin nhắn chửi rủa thứ bao nhiêu cậu nhận được trên Weibo rồi. Kể từ lúc chương trình được phát sóng, việc này chưa bao giờ ngừng lại. Rồi những tin đồn ở trường học cũng lan đến khu vực cậu sinh sống, ai nấy cũng đều nhìn cậu bằng ánh mắt như đang nhìn một thứ "ti tiện", "bẩn thỉu".

Quả thực là hết đường thanh minh, hết cách giãi bày*. Mỗi một tội danh giả dối hư ảo ấy giống như từng lưỡi dao sắc nhọn đâm nát trái tim của nguyên thân, để lại những mảnh vụn đầm đìa máu tươi.

Quả thực hẳn nên để tất cả bọn họ phải trả giá đắt.

Nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm đột nhiên bao vây lấy Tống Vũ Thừa. Đôi mắt trong veo cũng chợt hiện những vệt đỏ đáng sợ. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh đã lấy lại bình tĩnh.

Ở đời thực, anh làm luật sư đã nhiều năm nên từng trải qua vô vàn sự việc*. Ngay cả những ác quỷ xấu xa nhất, anh cũng đã từng tiếp xúc qua. Những thăng trầm thế này trong cuộc đời của nguyên thân đối với Tống Vũ Thừa mà nói thì vẫn chưa tính là vấn đề chết người. Còn gã thư kí Dương đang tác oai tác quái với anh chẳng qua cũng chỉ là một tên hề đang nhảy nhót mà thôi.

Mở loa ngoài, Tống Vũ Thừa lật xem ảnh chụp trong điện thoại. Quả nhiên, anh chỉ lướt qua mới vài tấm thôi đã tìm thấy bằng chứng chứng minh thư kí Dương đang lén lút vụng trộm với cậu thịt tươi kia. Anh suy tư một chút, nhanh chóng có ngay một phương hướng.

Nguyên thân quả thực rất ngốc, có chứng cứ trong tay mà lại để cho người ta dẫm đạp mình như con vậy. Gã thư kí kia và Hứa Mục Chi quả thực là rắn chuột một ổ*, đều chẳng phải thứ gì tốt. Nếu đã rơi vào tay anh, đương nhiên là anh sẽ không dễ dàng buông tha cho rồi.

Huống chi, nhiệm vụ của anh chính là cắm sừng Hứa Mục Chi. Đã thế thì cứ bắt đầu từ gã thư kí này trước tiên vậy, cho y thấy cái sừng mới nhú đầu tiên trên đầu mình.

Nghĩ đến đây, Tống Vũ Thừa khẽ cười một tiếng, đột nhiên hỏi lại gã thư kí một câu: "Tôi phát hiện ra là mỗi lần thư kí Dương nói chuyện với tôi đều có thái độ rất kiêu căng. Nhưng tôi không hiểu, đều là kẻ bán mình như nhau cả, sao anh lại có ảo giác bản thân ưu việt hơn người khác* được nhỉ?"

"Mày nói gì?"

"Tôi nói, đều là kẻ bán mình như nhau thôi, sao anh lại cho rằng mình đẳng cấp hơn người khác được nhỉ?"

"Chậc, tôi hỏi anh này, kĩ năng chăn gối của Hứa Mục Chi thế nào? Chơi anh có sướng không? Có mắng anh là thứ đê tiện không? Có gọi tên Sở Vanh lúc cao trào không? Có chơi xong thì rút *** vô tình*, vừa xuống khỏi giường đã tát anh một cú đau ơi là đau không?"

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên tự nhiên mang thêm một chút cảm giác cấm dục nhưng cố tình mỗi một chữ cậu thốt ra đều trắng trợn đến cùng cực, gần như đào sâu đến tận tầng cuối cùng, bóc trần sự thật về mối quan hệ giữa thư kí Dương và Hứa Mục Chi.

Thư kí Dương thường ngày đúng là rất đẹp mặt, ỷ mình đi theo Hứa Mục Chi lâu rồi nên quen thói cáo mượn oai hùm. Gã đúng là giạng chân đổi lấy tiền đồ thật nhưng tuyệt đối không để ai chỉ vào mũi nhục mạ mình như vậy, đặc biệt là thứ bỏ đi như Tống Vũ Thừa. Tức khắc, gã giận dữ đến mức run lên, giọng điệu cũng thay đổi, như đang nghiến răng nghiến lợi: "Tống Vũ Thừa, mày đang tìm đường chết."

"Kẻ đang tìm đường chết chẳng phải là anh hay sao?" Giọng Tống Vũ Thừa lạnh dần: "Cứ coi như tôi là một món đồ chơi của Hứa Mục Chi thì anh cũng chỉ là một thứ để giải toả ham muốn mà thôi, đâu có cao quý hơn tôi chỗ nào. Đừng có ra lệnh cho tôi, anh không xứng." Vừa dứt lời, anh đã cúp điện thoại, lên mạng đăng nhập vào một trang web, làm một việc khác.

Muốn quay hết "Hoán Đổi Nhân Sinh" phải tốn suốt một kì nghỉ hè. Mà trong kì nghỉ hè này, anh không ở Yến Kinh nên cần phải đảm bảo sân nhà mình không thể nổi lửa mới được. Nhất là sau khi anh vừa mới công khai mâu thuẫn* với thư kí Dương, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh nên càng phải cẩn thận gấp bội.

Từ trước đến nay, Tống Vũ Thừa hành sự đều rất quyết đoán. Anh đương nhiên hiểu rõ hậu quả của việc nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Hơn nữa, oán niệm tàn lưu trong linh hồn nguyên thân quá nặng, dù sao anh cũng phải xử lí một chút để cậu bình tĩnh lại đã.

Vì vậy, khi màn đêm buông xuống, một tài khoản đại V* của tạp chí bát quái trên Weibo đăng tải một tấm ảnh chụp thư kí Dương và cậu tiểu thịt tươi đang lén lút ăn vụng. Thư kí Dương nhiệt tình như lửa, dính sát trên người cậu ta, tư thế khó coi. Bức ảnh này mau chóng trở thành một chủ đề nóng hổi, thậm chí còn leo lên đầu bảng hot search.

Chết rồi...

Sau khi nhìn thấy tin này, thư kí Dương bỗng nhiên cảm thấy lạnh gáy. Khung cảnh này quá quen mắt, chẳng phải là cảnh tượng khi Tống Vũ Thừa tình cờ bắt gặp gã đang hẹn hò với cậu thịt tươi kia ư? Gã trăm triệu lần cũng không ngờ rằng trong tay Tống Vũ Thừa vậy mà lại có bằng chứng thật sự! Hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn trực tiếp công khai như vậy. Lật hết mớ tin tức bát quái tràn ngập trên mạng, sắc mặt thư kí Dương càng ngày càng tái đi.

Gã không rảnh đâu mà kiếm chuyện với Tống Vũ Thừa nữa. Gã cần nghĩ cách xử lí quan hệ công chúng để gỡ tin này xuống ngay lập tức. Nếu không, một khi bị Hứa Mục Chi biết được, gã không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Tuy nhiên mọi thứ lại không như gã mong muốn. Mấy công ti quan hệ xã hội luôn xưng anh gọi em với thư kí Dương đều không hẹn mà cùng nhau giả chết, giữ im lặng tuyệt đối. Còn cậu thịt tươi kia thì thậm chí muốn liên lạc cũng không được luôn.

E rằng sẽ nguy to mất thôi.

Cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng, gã hốt hoảng đứng sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy mình như một con cừu non chờ bị người làm thịt, không có chút khả năng phản kháng nào. Mà tin nhắn gã nhận được từ Hứa Mục Chi ngay sau đó càng khiến gã sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt hết lưng áo của gã.

Hứa Mục Chi bảo người khác nhắn với gã rằng: "Thích chơi thì về sau cứ chơi đùa vui vẻ với bọn họ đi nhé."

Chơi đùa vui vẻ, chơi với ai cơ? Nghĩ đến các loại thủ đoạn "chơi" người trong giới, gã thư kí tức khắc mặt cắt không còn một giọt máu.

Gã đã đi theo Hứa Mục Chi nhiều năm như vậy, không ai hiểu rõ tâm tư của Hứa Mục Chi hơn gã. Một câu này đã trực tiếp cắt đứt tương lai của gã. Gã ngây dại, ngồi đờ ra tại chỗ, bất lực để nỗi sợ hãi nhấn chìm bản thân từng chút một.

——————————————

Mà lúc này, Hứa Mục Chi lại chẳng hề giận điên lên như mọi người tưởng tượng. Suy cho cùng, thư kí Dương cũng chỉ là một con chó y nuôi cho đến khi gan nó to ra mà thôi. Y có thể nâng đỡ gã thì tự nhiên cũng có thể đẩy gã vào đường cùng. Thứ khiến y cảm thấy kinh ngạc thực ra là hành động của Tống Vũ Thừa. Hứa Mục Chi chơi đùa cậu năm năm nên tất nhiên y biết rõ Tống Vũ Thừa cũng có lúc ương bướng. Y chỉ không ngờ rằng, cậu cũng dám duỗi tay gây hấn với y.

Công cụ giải toả ham muốn và búp bê thế thân đều không phải thứ quan trọng gì đối với y. Nhưng điều y ghét nhất chính là có người tự tiện hành động mà không có sự cho phép của y. Khoé môi Hứa Mục Chi cong lên, y mỉm cười đầy sâu xa nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến cùng cực, rõ rành rành là y đang tức giận.

"Có cần cảnh cáo cậu ta không ạ?" - tâm phúc của Hứa Mục Chi chủ động dò hỏi.

"Không cần, một món đồ chơi mà thôi. Cho người theo dõi chút là được. Chỉ cần cậu ta diễn theo kịch bản, việc khác đừng quản." Nói xong, Hứa Mục Chi tự mình gửi tin nhắn cho Tống Vũ Thừa, trong tin chỉ có vỏn vẹn một câu: "Nếu diễn không tốt, kết cục của thư kí Dương sẽ thành kết cục của cậu."

Giết gà dọa khỉ!

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, trong nháy mắt, Tống Vũ Thừa lòng như gương sáng. Anh đã cảm giác được ý châm chọc và uy hiếp từ những câu chữ của y.

Anh hiểu rõ, dù cho mình có xử lí được gã thư kí Dương cáo mượn oai hùm, làm Hứa Mục Chi mất thể diện đi chăng nữa thì trong mắt y anh vẫn chỉ là một đứa mồ côi không thể tạo nên sóng to gió lớn gì nổi. Chẳng qua là do hiện tại anh vẫn còn hữu dụng nên Hứa Mục Chi lười phản ứng mà thôi. Còn về chuyện chương trình thực tế sắp tới, nếu anh dám không diễn theo kịch bản, Hứa Mục Chi tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha anh. Nhưng anh có được kí ức của nguyên thân, anh biết một khi mình đã diễn theo kịch bản thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị công chúng chê trách.

Thú vị biết bao? Một cái ngõ cụt, tiến thoái lưỡng nan.

Tuy nhiên, đúng lúc này, hệ thống đột nhiên gửi thông báo nhắc nhở cho anh khiến dòng suy nghĩ của anh đứt đoạn. Sau khi đọc kĩ nội dung, Tống Vũ Thừa bị chọc cười.

Cái này có coi như là không lầy không vui không? Một cái bàn tay vàng tuyệt hảo mà sao lại đặt tên kì cục vậy nhỉ.

Hệ thống: Hệ thống Cắm Sừng Chuyên Nghiệp đã khởi động lại thành công, kích hoạt thiên phú của nguyên thân, "Các người sẽ không bao giờ đoán được bàn tay tôi có thể làm ra tạo vật đẹp đẽ đến mức nào"~

***

Tác giả: (tác giả khá nhiều nhưng tóm lại là giới thiệu truyện khác nên editor xin phép không edit)

Editor: Muốn edit truyện này từ lâu lắm rồi nhưng giờ mới đào hố. Mong sẽ cố gắng không lười, sớm ngày lấp hố.

*Chú thích:

1. chỉ việc cắm sừng/ bị cắm sừng

2. 白月光 (bạch nguyệt quang): ý chỉ người được ái mộ, yêu thương trong lòng một người khác nhưng không thể ở cạnh, không thể có được người đó - Theo dembuon.vn

3. 照单全收 (chiếu đơn toàn thu): thành ngữ, ý chỉ việc nhận hết quà tặng dựa trên danh mục, trong ngữ cảnh này ý chỉ việc chấp nhận hết mọi thứ.

Điển cố thành ngữ: Ở thời Minh, có một tên tể tướng Nghiêm Tung cực kì chuyên quyền. Ông ta tham ô, nhận hối lộ như cơm bữa. Vào dịp sinh nhật, ông ta tổ chức yến tiệc linh đình, quan lại dâng cho ông ta vô số kì trân dị bảo như là "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" và vân vân. Có một số quan viên chuyên nịnh hót lo lắng rằng món quà mình tặng không có giá trị nên đã gửi danh sách lễ vật cho Nghiêm Tung. Nghiêm Tung thản nhiên nói: Chiếu đơn toàn thu. (Nhận tất) - Theo Baike.

4. 小鲜肉 (tiểu tiên nhục): chỉ những nam minh tinh trẻ, có ngoại hình đẹp đang nổi.

5. 白眼狼 (bạch nhãn lang).: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo - Theo Baomoi.com.

6. 百辞莫辩 (bách từ mạc biện): ý chỉ dù dùng bất cứ câu chữ nào cũng không thể giải thích, thanh minh được.

7. 阅尽千帆 (duyệt tẫn thiên phàm): nhìn qua hàng vạn con thuyền đi đi về về, ngụ ý đã từng trải qua vô số loại chuyện.

8. 蛇鼠一窝 (xà thử nhất oa): thành ngữ, ý chỉ bọn xấu cùng một giuộc với nhau.

9. 高人一等 (cao nhân nhất đẳng): thành ngữ, ý chỉ cao hơn một bậc so với người khác, tài trí hơn người - Theo Baike, Vtudien.com.

10. 拔屌无情 (bạt điểu vô tình): ý chỉ chơi xong trở mặt, tác giả ghi thẳng từ "屌" (từ chửi tục chỉ bộ phận sinh dục nam) nên editor giữ nguyên, không edit tránh đi nhưng đã censor.

11. 撕破脸 (tê phá liễm): ý chỉ công khai, thẳng thừng đối đầu, mẫu thuẫn với nhau.

12. Ý chỉ tài khoản lớn, có nhiều lượt theo dõi, có dấu tích V trên Weibo.