Qua thật lâu, Kinh Sở trả lời: "Tiểu Dương!”
"Dạ?"
"Nếu có một ngày như vậy, anh làm sao cam lòng liên lụy đến em". Bồn tắm trong nhà Kinh Sở cũng khá lớn, anh kéo tay Dương Miên Miên để cô ngồi đối diện mình, người con gái ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần lót, lúc này ngồi trong bồn tắm, toàn bộ người ướt đẫm, chỉ tiếc, không lộ ra đường cong (bởi vì không có, cho nên thực sự là một câu chuyện bi thương). Đuôi tóc thắt bím của cô bị ngâm trong nước , những bím tóc ướt đẫm khiến cô cảm thấy khó chịu . Gỡ những bím tóc xoã xuống đan xen từng ngón tay luồn qua trông giống như nhân vật nữ chính trong mưa ..."Em không cảm thấy mình bị liên lụy", cô mím môi, "Vậy nếu có một ngày em xấu đi, không xinh đẹp như hiện giờ, anh sẽ bỏ em sao?"
Kinh Sở suy nghĩ một chút, liền nói: "Tuyệt đối không!". Anh không phủ nhận mình thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nhưng nếu có một ngày cô mất đi dung mạo anh sẽ càng yêu thương cô hơn.
Dương Miên Miên rất nhanh nói: "Vậy em cũng sẽ không!".
Kinh Sở cảm thấy ý nghĩ của cô vừa đáng yêu vừa ngây thơ, anh cũng biết cô không nói dối, nhưng "Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử", nếu một người bị tê liệt, ăn uống ngủ nghỉ đều cần người chăm sóc thì dù có bao nhiêu yêu thương cũng bị ăn mòn, nếu như có một ngày như thế anh nhất định sẽ chọn ra đi, hiện tại cô trẻ trung xinh đẹp như vậy mà bản thân anh lại lớn hơn cô nhiều, nếu thật sự đến một ngày anh vừa bệnh lại vừa tàn phế thì làm sao anh nhẫn tâm làm lỡ thanh xuân cùng tương lai của cô. Chỉ là nghĩ như thế thôi, hiện tại cũng không cần nói ra, đối với anh, chỉ cần cô nói ra câu này là đủ rồi.
Anh nhận ra được tâm ý chân thành thuần khiến của cô, cảm nhận được tình yêu chân thật của cô vì thế anh không cùng cô tranh luận chủ đề này nữa, anh chỉ hôn trán cô một cái: "Tiểu Dương Dương!".
Miên Miên khóe miệng cong cong, giống như cảm thấy ngượng ngùng lại giả bộ bình tĩnh, cho sữa tắm vào lòng bàn tay rồi hướng về thân thể anh xoa lên, còn đặc biệt chú ý tránh khu mẫn cảm, nhưng mà điều này cũng không có ích gì, bởi vì bất kể nói thế nào, cô gái mình yêu ở trên người sờ tới sờ lui từ sau lưng, cơ bụng tới bắp đùi thì kiểu gì cũng vẫn có cảm giác.
Dương Miên Miên ủy khuất nói: "Không phải tại em nha!". Lần này cô thật sự không làm gì hết.
Kinh Sở ho nhẹ: "Là anh!"
Dương Miên Miên nhìn nhìn anh, không lên tiếng, đưa khăn lông cho anh lau khô, Kinh Sở đem khăn nhận lấy: "Cái này anh tự mình làm, em mau đi thay đồ, kẻo cảm."
"Bây giờ là mùa hè, cảm thế nào được." Dương Miên Miên nói một câu, vẫn là đi lấy quần áo, Kinh Sở còn không chịu ra ngoài, cô liền ôm quần áo đứng ở nơi đó trừng mắt với anh: "Em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài."
Kinh Sở "..." Thế giới tại sao biến hóa nhanh như vậy, Dương Miên Miên lại biết thay quần áo là phải tránh anh. Như thế cũng tốt, hiện tại anh cũng không chịu nổi dày vò, vẫn là đừng đi tìm chết. Kinh Sở nghĩ như vậy liền đi ra ngoài. Dương Miên Miên lúc này vừa hát vừa chuẩn bị tắm, trong phòng tắm ‘Tiểu đồng bọn’ nhẫn nhịn cả buổi trời cuối cùng cũng bắt đầu tuôn ra.
Bồn tắm: "Miên Miên, chị hôm nay ngoan như vậy là muốn làm gì?"
Bồn cầu: "Miên Miên, có phải hay không bị nói trúng tim đen rồi, nói mau, muốn làm loạn cái gì đây?"
Gương: "Không phải phong cách của Miên Miên nha!"
Bồn rửa tay: "Các cậu đều quá ngây thơ rồi, cái này gọi là lấy lùi làm tiến, quá thông minh!"
Dương Miên Miên ngân nga câu hát không để ý tới chúng nó, hơi nóng bốc lên trên gương nổi lên một tầng hơi nước, nó bất mãn hết sức: "Em cũng muốn nhìn Miên Miên tắm, Miên Miên giúp em lau được không?"
"Không được!" Dương Miên Miên chậm rãi gội đầu, tóc của cô quá dài gội rất phiền phức cô vì tiết kiệm nước luôn luôn đều là vừa tắm vừa đem tóc gội sạch.
Vòi hoa sen thật thà nói: "Miên Miên!”
"Hả?"
"Ngực chị lớn hơn một chút rồi!”
"Có thật không?" Dương Miên Miên vội vàng lau sạch gương để quan sát, "Hình như đúng là vậy.”
Gương mang theo ánh mắt xoi xét, đánh giá Miên Miên từ đầu đến chân rồi nói: "Miên Miên, ngực em có thể cho chị 80 điểm, mặt max điểm, eo max điểm, chân max điểm, làn da max điểm, tóc max điểm."
"Chị không có ngực." Cô nói thầm.
"Mông cũng không đủ cong, cho nên còn phải trừ 10 điểm nữa." Gương dùng ánh mắt thông suốt nói.
Dương Miên Miên cười một tiếng, mặc đồ rồi đi ra ngoài, thơm đến mức khiến Kinh Sở muốn ôm một cái, kết quả vừa ngồi xuống đùi đã cảm thấy (⊙v⊙) hoảng, cô cúi đầu nhìn xuống lầm bầm hai tiếng, vặn vẹo uốn éo mông, liếc mắt một cái. Cái bộ dáng kia không cần mở miệng cũng biết cô muốn nói "Không phải tại em."
"Đừng, đừng!" Kinh Sở ấn vai cô "Đừng nhúc nhích!" Vốn là vừa nãy thời gian dài như vậy vẫn chưa ‘xẹp xuống’, lại bị cô cọ cọ … thật là muốn chết mà. Nhưng mà cái này cũng có ích gì. Cái gì nên tới tất sẽ tới!
Quần lót Kinh Sở: "Cái quái gì vậy, hôm nay tớ mới vào vị trí chưa tới 10 phút liền phải nghỉ việc, có thiên lý hay không a?"
Quần lót Miên Miên: "Tại sao cũng lôi tớ vào??? Người ta còn muốn ở với Miên Miên hết đêm nha, bại hoại!"
Trong ngăn kéo, quần lót số 2: "Hy vọng hôm nay tớ có thể kiên trì lâu một chút.”
Váy ngủ Miên Miên thở dài: "May mắn tôi tránh được một kiếp!"
Vận khí của nó tốt hơn so với đồng bọn, một đêm này ngoại trừ lần ngoài ý muốn kia vẫn bình yên vô sự.
Kinh Sở ở nhà dưỡng bệnh nghỉ ngơi, tiện thể quan tâm tới thành tích thi cử của Miên Miên: "Thành tích thế nào rồi?"
"8h tối có thể biết được!" Miên Miên ở trước cửa đổi giày, trong tay mang theo đồ ăn vừa mua về: "Hải Tặc không cần em nữa."
Kinh Sở đem cái túi để vào bếp: "Khả Khả sinh rồi ư?"
"Một ổ, mặc dù lai nhưng vẫn rất đẹp." Dương Miên Miên sáng sớm hôm nay về nhà, không thấy Hải Tặc đâu, ‘Tiểu đồng bọn’ nói nó ngày hôm qua cả đêm cũng không về, cô không cần nghĩ cũng biết nó đi tìm lão bà. Không nghĩ tới là Khả Khả sinh tối hôm qua. Hải Tặc chui lỗ chó phía vườn hoa vào trong, đứng ở ngoài cửa sổ canh chừng, chủ nhân nhà này tốt bụng, cũng không đuổi nó đi, biết nó là tới ngó ngàng ‘vợ mình’, còn mở cửa cho nó vào.
Hải Tặc biểu hiện vô cùng lịch sự, trước khi vào cửa liền ở bên ngoài chùi chân lên thảm rồi mới vào nhà, hơn nữa cũng không chạy loạn, chỉ im lặng canh nằm một bên canh Khả Khả. Hôm nay, Dương Miên Miên đến nhà bà lão kia, bà khen Hải Tặc hết lời, nào là vừa ngoan vừa biết chuyện.
Khả Khả sinh bốn con chó con, mặc dù là lai nhưng không ngờ lại rất dễ thương, khiến chính Miên Miên cũng hoài nghi không biết Hải Tặc lại có thể chói lóa như vậy, đúng là được lãi to mà!
Dương Miên Miên cũng không thể đến tay không, may mắn là tiêu tiềng vì Hải Tặc cô cũng không sân si, nên cô mua một chút thức ăn cùng đồ vật này nọ cho chó con đem qua. Cô vốn dĩ xinh đẹp nên người khác nhìn cũng thích, bà chủ nhà Khả Khả vui mừng chào đón Hải Tặc qua chơi với chó con lúc nào cũng được.
Vì thế kế hoạch đưa Hải Tặc tới nhà Kinh Sở của Miên Miên thất bại, nó hiện tại có vợ con rồi, chủ nhân là cô đây cũng vô tình bị vứt bỏ.
"Em có lúc hoài nghi Hải Tặc nhà chúng ta mới là người vứt bỏ em cơ!" Dương Miên Miên nói xong cũng cảm thấy không đúng, nhưng Kinh Sở cũng không nghe được, cười rồi đi xuống nhà bếp nấu cơm. Cô liền lập tức chuyển đề tài: "Anh sao mà nấu được, để em"
Cô nóng lòng muốn thử, quyết phục hận. Cô tuy rằng nấu canh không tệ, nhưng những món khác quả thực khó khăn tới cực điểm, cho dù Kinh Sở đứng ở bên cạnh chỉ, cô cũng thiếu chút là phát điên.
"Một chút là bao nhiêu, là như thế này, hay nhiều hơn?"
"Gần nửa muỗng."
"Gần nửa muỗng là bao nhiêu, như vậy phải không?"
"Miên Miên, đây là một chút xíu."
"Gần một nửa và một chút xíu khác nhau chỗ nào 〒▽〒???", đến cuối cùng Dương Miên Miên quả thực muốn khóc ngất, nhưng tính cách cô không phải dễ chịu thua, cho nên càng thất bại càng cố gắng.
Vết thương Kinh Sở khá hơn nhiều, có thể tự mình xuống bếp, sau đó liền kiên quyết không cho cô nấu cơm: "Tiểu Dương Dương, ‘Xích hữu sở đoản, thốn hữu sở trường’, mỗi người có một chuyên môn, em không cần phải biết làm mọi thứ, có anh ở đây, đói bụng cũng không đến lượt em phải làm đâu!"
Dương Miên Miên ảo não: "Canh em nấu không phải rất ngon sao?”
Kinh Sở trong lòng nghĩ, không dám nói ra đả kích cô, ngược lại nói: "Em ra xem TV đi."
Dương Miên Miên ngồi ở sô pha không tới năm phút liền đứng lên đi theo phía sau anh : " Em đến giúp anh!”
Kinh Sở đưa cô một cái máy đánh trứng để cô đánh trứng, tối hôm nay muốn ăn trứng chiên bông bụp giấm. Đang tính quay lại coi cô làm thế nào liền trông thấy gương mặt cô buồn bã ỉu xìu, cặp mắt thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại di động của mình. WeChat trong lớp đang thảo luận điểm.
Anh bật cười, không nghĩ tới Dương Miên Miên coi như đã biết trước kết quả mà vẫn còn hồi hộp như vậy.
Chờ đến hơn bảy giờ, Kinh Sở ở trong bếp rửa bát, Dương Miên Miên ở bên ngoài nhận một cú điện thoại, anh nghe thấy cô la lên một tiếng, vội vã rửa tay đi ra ngoài , mới vừa bước ra cửa bếp liền nhìn thấy cô chạy vọt khỏi phòng ngủ, nhảy lên sofa, rồi lao thẳng vào trong ngực anh: "Em đứng hạng nhất!"
Cô hưng phấn khiến gò má đỏ lên, hai mắt sáng ngời, âm thanh bởi vì quá kích động mà hơi run. Kinh Sở qua một giây đồng hồ mới phản ứng được vì sao cô lại kích động như vậy, gương mặt tràn ý cười: "Đứng nhất toàn thành phố?”
Dương Miên Miên dùng sức gật đầu, trong tay còn nắm điện thoại di động , mà lúc này điện thoại di động đã không thể chờ đợi được nữa hướng về tiểu đồng bọn tuyên bố: "Hạng nhất ! Hạng nhất toàn thành phố ! Miên Miên là thủ khoa!"
Trong nháy mắt , cả gian phòng tràn ngập tiếng vỗ tay và hò reo, suýt chút nữa sập trần nhà. Mọi người mồm năm miệng mười chúc mừng cô, thế nhưng Dương Miên Miên đều không nghe thấy, cô nhìn Kinh Sở, chờ mong anh biểu dương.
Kinh Sở không chút do dự khen cô: "Miên Miên, em quá tuyệt!" Anh hôn lên mặt cô một cái .
Đại não Dương Miên Miên hưng phấn tới cực điểm. Cô tuy rằng vẫn có lòng tin với chính mình, nhưng thi đại học bản thân liền như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cao thủ không biết bao nhiêu, trên đời người thông minh cũng không phải chỉ có một mình cô, bởi vậy cô tin tưởng mình tuyệt đối có thể thi tốt, nhưng không chắc chắn chính mình có thể hái được vòng nguyệt quế.
Nhưng hiện tại, cô biết được chính mình thật sự đã làm được, cô đứng nhất toàn thành phố, dù cô so với bạn cùng tuổi thành thục hơn nhưng khó nén vui mừng cùng kích động.
Cô dùng hết sức ôm chặt Kinh Sở, đến nửa ngày mới nhớ tới điện thoại tới còn chưa tắt: "Cảm ơn thàyTrương!"
Cái gì nghe được, cái gì không nên nghe đều lọt vào tai nhưng thày Trương cũng không thèm để tâm, hân hoan chúc mừng cô: "Do em cố gắng nên mới có thành tích này. Có thể dành học bổng ở Nam Đại rồi!"
Cúp điện thoại, vẫn chưa đến tám giờ, trong WeChat vẫn còn nhiều người đang than thở nếu kết quả thi không tốt phải học lại, trong lòng lo lắng không yên. Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, cảm thấy không nên khoe khoang vào lúc này, nên biết điều một chút thì tốt hơn, vì vậy ném di động sang một bên, áp mặt vào lồng ngực Kinh Sở, cọ cọ.
Kinh Sở vẻ mặt tươi cười, kéo cô ngồi ở trên ghế salông hỏi : "Em tính đăng ký ngành gì , học ở thành phố Nam luôn sao?"
Nói tới chuyên ngành, Dương Miên Miên nhất thời suy sụp: "Em đăng ký ngành Tâm lý học, đây là chuyên ngành tốt nhất ở Nam Đại."
Lúc đó cô chọn lựa chuyên ngành đến điên cả đầu, không biết ngành tốt, cho nên trực tiếp liền đăng ký chuyên ngành tốt nhất Nam Đại , cũng chính là Khoa tâm lý học.
Kinh Sở vừa nghe liền hiểu, nhưng quốc nội tâm lý học cũng không phát triển như ở nước ngoài, mà Dương Miên Miên muốn đăng ký tâm lý tội phạm học ngoại trừ trường học đặc biệt , trên căn bản đều sẽ không ở khoa chính quy mở chuyên ngành như vậy , cô là rất khó chọn được trường học tốt.
"Em thật sự muốn học cái này?" Kinh Sở hỏi cô.
Dương Miên Miên cắn môi: "Em nói rồi, em sẽ chăm sóc cho anh."
Kinh Sở dở khóc dở cười: "Tiểu Dương Dương, anh cũng không cần em bảo vệ , đối với cảnh sát mà nói , mỗi một lần truy bắt đều là nguy hiểm, từ lúc quen biết chúng ta đều hiểu, mà em cũng biết , trong công việc cũng không phải anh một người là có thể giải quyết vấn đề, bất kể là Bạch Bình hay Thường Nhạn, Vệ Hàn .. kiến thức chuyên môn đều không thể thiếu, ai cũng không thể thay thế được. Chúng ta là một đội, phát huy sở trường của mình cùng giải quyết một vụ án, xưa nay đều không phải dựa vào một cá nhân là được. Anh công tác sẽ có đồng đội của anh cùng anh hoàn thành, em có thể tin tưởng."
Dương Miên Miên đương nhiên biết bọn họ có chuyên môn, dù sao lúc đó chính Thường Nhạn là người đầu tiên ý thức được nhắc nhở mọi người xảy ra vấn đề.
Nhưng trong lòng cô vẫn không dễ chịu .
"Nếu như là em, em sẽ làm tốt hơn so với bọn họ" Cô quật cường nói .
Kinh Sở nhất thời im lặng, một lúc sau mới nói: " Miên Miên, em biết Bạch Bình năm nay bao nhiêu tuổi không, cậu ta hai mươi hai tuổi, là đặc biệt tuyển vào, mấy năm trước hắn bắt đầu dựa vào suy luận của chính mình hiệp trợ cảnh sát phá án. Năm nay cậu ta tốt nghiệp , ngay lập tức được mời vào đội anh. Thường Nhạn năm nay hai mươi bảy tuổi , năm đó cô ta với anh là cùng tốt nghiệp đại học , được học bổng xuất ngoại, huấn luyện trong FBI của Mỹ được hai năm, mới về nước, cũng là một nhân tài.
Vũ Đào là binh linh vũ trang , giỏi võ, đấu tay đôi. Những người đấu với anh ta không qua được hết hiệp một. Anh ta các loại súng ống , là cao thủ sniper.
Sniper: Xạ thủ bắn tỉa.
Vệ Hàn xuất thân từ gia đình có truyền thống hành nghề Pháp y. Cha cậu ta là một pháp y nổi tiếng trong giới , chuyên môn của cậu ta từ xưa đến giờ anh chưa từng hoài nghi.”
(Liễu Ngọc: Đội trưởng! Còn em, còn em … còn em nữa!!!)
Dương Miên Miên không nói lời nào.
Kinh Sở nói thêm: "Miên Miên, anh hi vọng em có thể làm chuyện chính em muốn làm , cũng không phải vì anh mà làm, thậm chí anh cũng không hy vọng em theo ngành này. Quá nguy hiểm! Anh không nỡ. Chỉ cần nghĩ đến em trực tiếp đối đầu với đám tội phạm ác độc kia, anh đã run sợ … lo lắng đến mức ăn ngủ không yên. "