Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 72: Dị thường




Dương Miên Miên từ đầu chí cuối cũng không tự tìm cho mình đáp án, nhưng việc này cũng không cản trở sở thích đọc sách của cô. Những quyển sách phong phú đã bù đắp cho những lúc rảnh rỗi, giống như đại hạn gặp mưa rào, muốn dừng cũng không được.



Mỗi cuối tuần, cô cùng Đặng Mạn Linh, Đồng Hân đến thư viện, hai người bạn ôn bài còn cô thì đọc sách. Có thể do ở bên nhau lâu ngày, sắp tới lại có hai cuộc thi thử, cho nên cũng có thể xem bọn họ đã trở thành bạn tốt.



Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, Dương Miên Miên đến thư viện mượn được một đống sách, trong lòng chẳng có bất cứ suy nghĩ gì, chọn một chỗ trống bắt đầu đọc.



Một lúc lâu sau bình giữ nhiệt lên tiếng: “Miên Miên, uống nước đi, mỗi ngày 8 ly nước, không được quên!”



Vừa ngửa cổ uống nước, vừa liếc sang Đặng Mạn Linh và Đồng Hân đang thì thào tranh luận, cô nháy mắt: “Hai cậu ôn tập xong rồi?”



Đồng Hân trả lời: “Chưa! Nè Linh, tớ thấy cậu nghĩ quá nhiều rồi, chúng ta vẫn nên đọc sách tiếp thôi.”



“Tớ cảm thấy lạ lắm”, Đặng Mạn Linh lại tiếp tục lý luận, “Chị tớ trước nay chưa từng nói mấy lời như vậy.”



Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, rút cây bút từ trong balo, viết lên tờ giấy ghi chú: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi!”



Trong KFC bên cạnh thư viện, Dương Miên Miên gọi một phần ăn, vừa đau lòng vừa rút từng tờ tiền, đành phải dời sự chú ý của mình: “Chị cậu làm sao?”



Đặng Mạn Linh cắn cắn ống hút: “Tớ nghĩ chị tớ xảy ra chuyện rồi, tuần trước chị nói muốn đi du lịch ở Quảng Tây, nhưng qua một thời gian rất lâu chị không liên lạc về, tin nhắn cũng không có hồi đáp, điện thoại cũng không gọi được.”



Đồng Hân xen vào: “Không phải sau đó chị đã gửi tin nhắn là không có chuyện gì rồi sao?”



“Nhưng nội dung tin không phải rất kỳ lạ sao?”, Đặng Mạn Linh cho hai người bọn họ xem tin nhắn trong điện thoại di động, “Chị hỏi tớ cho Thúy Thúy ăn chưa, Thúy Thúy là tên con chim anh vũ nhà tớ nhưng nó chết năm ngoái rồi.”



Đồng Hân vừa nghe xong cũng cảm thấy là lạ: “Chị vẫn không nghe điện thoại sao?”



“Thật ra tối hôm qua chị có gọi cho tớ, báo mọi việc rất tốt, ở bên này rất khỏe, gia đình không cần lo lắng”, Đặng Mạn Linh cắn môi, “Nhưng chuyện tin nhắn thì giải thích thế nào đây? Tớ cũng đã nói với ba nhưng hình như ông cũng chẳng quan tâm, cho rằng đây chẳng có gì là to tát. Ông nói lần này chị đi đã có gửi gắm người thân rồi, hình như là một người cô họ, chắc chắn sẽ không có việc gì!”



Đồng Hân lại nghiêng người đến hỏi: “Nếu là họ hàng thì chắc không có việc gì đâu, cậu gọi cho người cô đó chưa?”



“Tớ thuyết phục ba tớ gọi, cô ta trả lời chị rất khỏe. Ngày nào cũng đi tham quan mấy khu vực lân cận rất vui vẻ.”



“Vậy chắc cậu lo nghĩ quá rồi!”, Đồng Hân kết luận.



Đặng Mạn Linh thở dài, trong lòng cũng xao động không yên: “Tớ cũng cho rằng tớ lo lắng thái quá, nhưng thật sự tớ thấy không an tâm, Miên Miên cậu nghĩ sao?”



Dương Miên Miên đang ăn khoai tây chiên, đột nhiên cô mở miệng hỏi: “Tớ nhớ năm ngoái cậu có đeo một dải băng tang, là ai mất vậy?”



Đặng Mạn Linh không ngờ đến cô sẽ hỏi câu này, sững người một chút rồi mới trả lời: “Là mẹ tớ .. Mẹ tớ bị ung thư.”



“Uhm”, Dương Miên Miên không nghĩ câu trả lời lại là như vậy, có chút lúng túng, một lúc lâu sau mới nói tiếp, “Cậu gọi điện thoại cho chị của mình đi.”





“Ngay bây giờ?”



“Ừ!”



Đặng Mạn Linh bấm điện thoại,không hiểu: “Gọi cho chị tớ làm gì?”, vừa dứt lời, điện thoại đã nối thông: “Alo, Linh Linh à?”



Đặng Mạn Linh chưa kịp trả lời, Dương Miên Miên đã cướp điện thoại: “Alo, chị, em là Linh Linh, chị bên đó thế nào rồi a?”



Bên kia ngừng một lúc mới đáp lời: “Khỏe, nhưng gần đây rất bận.”



“Mẹ lo cho chị lắm, dặn em nói với chị phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bị ốm khiến cô phải lo.”



Đầu dây bên kia lại ngập ngừng một lúc sau mới nói: “Biết rồi, sức khỏe của mẹ sao rồi?”




“Cũng không tốt, hay bị ho khan.”



“Em nhớ chăm sóc mẹ, chị ở đây rất tốt. Thôi không nói nữa, chị có việc rồi!”, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.



Dương Miên Miên trả điện thoại lại cho Mạn Linh: “Chị cậu xảy ra chuyện rồi.”



Đặng Mạn Linh sợ hết hồn: “Hả???”



“Đừng lo lắng, còn có thể trả lời điện thoại chứng tỏ vẫn chưa xảy ra vấn đề nghiêm trọng, cũng không phải là bắt cóc gì đó … đại khái … bị lừa bán hàng đa cấp thôi”, Dương Miên Miên liếm liếm ngón tay dính tương cà, “Tớ có ghi âm lại, đưa cho ba cậu rồi báo cảnh sát đi.”



Đặng Mạn Linh từ nãy đến giờ vẫn há mốc mồm nhìn Dương Miên Miên, sau đó cô ta gọi điện thoại cho ba mình, nhưng người trả lời là giọng một người phụ nữ: “Chào cô Đặng, chủ tịch Đặng đang họp.”



“Điện thoại của tôi mà ba tôi không nghe máy sao?”, Đặng Mạn Linh nổi trận lôi đình, “Chương Dư Hân cô đừng có đáng!”



“Cô Đặng đừng hiểu lầm, chủ tịch hiện tại không tiện nghe điện thoại.”



Đặng Mạn Linh tức giận ngắt máy, tức đến ngẹt thở: “Mụ đàn bà kia đúng là không có gì tốt, đừng mong tớ cho mụ ta bước vào căn nhà này nửa bước!”



Dương Miên Miên: “…”, đây không phải là câu chuyện muôn thuở giữa chủ tịch và thư ký sao?



“Mặc kệ ông ta, tớ tự báo cảnh sát!”, Đặng Mạn Linh trở nên kích động, “Nếu chị tớ thật sự xảy ra chuyện, để xem ông ta giải thích với tớ thế nào?”



Nhưng báo cảnh sát cũng không được thuận lợi cho lắm. Cảnh sát nói vụ này có thể thành lập hồ sơ vụ án nhưng manh mối không đủ, do vậy kết quả điều tra thu được cũng không lớn.



Không ai biết Đặng Mạn Vân ở đâu.




Tâm trạng Đặng Mạn Linh cực kỳ chán chường, ngồi ở hàng ghế chờ trong Cục cảnh sát, viền mắt ửng đỏ, Dương Miên Miên nhìn cô ta một lúc, sau đó thở dài: “Cậu ở đây đợi tớ một chút, tớ có chút việc riêng.”



Cô ta gật đầu, nhưng vẫn nắm tay Dương Miên Miên không cho đi: “Tớ phải làm gì bây giờ, chị tớ sẽ không sao chứ?”



“Cậu muốn nghe lời nói thật lòng sao?”



“Đương nhiên!”



“Sẽ không sao”, Dương Miên Miên khẳng định, “Trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ không chọn giết người, họ lại không thuộc tổ chức khủng bố”, ngừng lại một chút rồi tiếp lời, “Quá đáng lắm cũng chỉ là ‘tẩy não’ thôi.”



Nhưng dĩ nhiên mấy lời này làm sao có thể an ủi được Đặng Mạn Linh, cô ta trở nên hoang mang lo sợ: “Tớ nên làm gì đây?”



“… Là một cô bé ngoan, mỗi ngày cố gắng học tập thật tốt.”



Ai ngờ được cô nàng nhu nhược Đặng Mạn Linh lúc này lại trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ: “Không! Tớ muốn đi tìm chị, tớ nghe nói bọn chúng thường hay giới thiệu người mới gia nhập. Tớ cứ lần theo dấu vết này chẳng phải là sẽ biết chị tớ ở nơi nào sao?”



“Có can đảm!”, thật ra mà nói Dương Miên Miên tự mình sẽ tìm cách nhưng cũng không thích hợp với Đặng Mạn Linh, “Tớ lại nghĩ đến chức năng định vị của điện thoại di động á!”



Đặng Mạn Linh: “"(⊙v⊙) Ừ! Đúng rồi ha!”



Chuyện này thì làm sao có thể làm khó được cao thủ máy tính Bạch Bình. Tuy nhiên gọi bốn năm cuộc đều bị ngắt máy, nhưng Đặng Mạn Linh vẫn không ngừng kiên trì, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, điện thoại vừa kết nối, cô ta nói nguyên một tràng: “Chị! Mẹ xảy ra tai nạn rồi, chị mau về thôi!”



Đầu dây bên kia Đặng Mạn Vân khá sửng sốt, nhưng cũng ra bộ ngạc nhiên và gấp gáp: “Hả? Sao cơ? Mẹ không sao chứ?”



Đặng Mạn Linh tiếp lời: “Vẫn còn nằm trong phòng phẫu thuật, chị mau về đi … Nếu không … Chị không còn có cơ hội nhìn thấy mẹ lần cuối!”



Dương Miên Miên nghĩ thầm, lợi hại thật, đúng là thời đại này ai cũng có năng lực diễn xuất kinh hồn.




Tuy nhiên Đặng Mạn Vân đến cuối cùng vẫn không trực tiếp đồng ý, cứ viện lý do rất bận không thể trở về, nếu mẹ không có chuyện gì thị gọi ngay cho Vân Vân.



Đặng Mạn Linh hỏi: “Chị tớ có thể trở về không?”



“Có thể!”, Dương Miên Miên nghiêng đâu qua, “Tìm được chưa á?”



“Hừm, ở một huyện nhỏ ở Quảng Tây”, Bạch Bình in địa chỉ ra đưa cho hai người bọn họ.



Kinh Sở cầm lại tờ giấy: “Chuyện này để cho anh, hai em quay trở về đi, ngày mai còn đi học nữa.”



“Chúng ta chỉ cần quay về đợi tin tức thôi sao?”, Đặng Mạn Linh tròn mắt, “Muốn tớ chờ trong bao lâu đây? Một ngày? Hai ngày? Hay một tuần lễ?”




“Anh bảo đảm sẽ nhanh thôi, được không?”



Cuối cùng Đặng Mạn Linh cũng bị thuyết phục về nhà, Đồng Hân lén lút kể chuyện của cô ta cho Dương Miên Miên: “Cậu đừng trách Linh lại cuống quýt lên như thế. Nhà cậu ấy tuy có tiền có của nhưng mẹ cậu ấy đau yếu quanh năm, hóa trị không biết bao nhiêu lần. Ba cậu ấy thì có tình nhân. Quan hệ của cậu ấy với ba vốn dĩ đã không tốt, sau khi mẹ mất, cậu ấy chỉ còn chị là người thân duy nhất. Quan hệ hai chị em cậu ấy rất tốt, nếu chị có việc gì, cả đời này Linh sống cũng không yên.”



Dương Miên Miên không có anh chị em, không thể hiểu được mối liên hệ tình cảm này nên chỉ có thể nói: “Nhất định sẽ tìm về được, không khó đâu.”



So với bọn buôn người, ổ lừa kinh doanh đa cấp dù sao vẫn an toàn hơn, nói gì thì nói bọn chúng chỉ cần tiền, cũng sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm. Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất là Đặng Mạn Vân không được làm mấy chuyện ngu ngốc.



Rất tin tưởng Đặng Mạn Vân cũng sẽ không hành động ngốc nghếch. Nếu như thật sự ngu ngốc, cô ta đã không nghĩ ra biện pháp cầu cứu em gái của mình. Thêm vào đó ngày hôm nay cô trả lời rất lý trí và thông minh. Do đó, Dương Miên Miên lại càng không lo lắng chuyện này, huống hồ chuyện này Kinh Sở đã biết, anh nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.



Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, kế hoạch thế nào cũng không bằng thế sự khôn lường.



Sự việc gì đến cũng phải đến.



Với Dương Miên Miên và Kinh Sở mà nói, cuối tuần là những ngày đặc biệt nhất, nhất là vào dịp Kinh Sở không phải tăng ca, hai người đang ngồi trên sofa, mở tivi nhưng hai người chẳng ai để ý vào màn hình. Dương Miên Miên kể mấy chuyện trường lớp, nói nói một hồi cũng đè Kinh Sở ra hôn.



Lúc đầu thì còn nhẹ nhàng, rất theo quy tắc, Kinh Sở đương nhiên lại càng quy củ hơn, nhưng càng về sau Dương Miên Miên càng không an phận.



Gác đùi lên chân Kinh Sở, còn cọ qua cọ lại, táy máy tay chân, không biết thân biết phân, cứ thế mà tiến tới hôn tới tấp.



Kinh Sở cũng không vượt quá ranh giới, anh giữ lấy eo Miên Miên, xoa xoa sống lưng cô theo thói quen, nhân tiện đánh giá: “Hơn một tháng rồi mà em chẳng mập hơn được là bao.”



“Đúng đúng, ngực không to ra thì thôi, lại còn đau muốn chết”, Dương Miên Miên tựa vào lồng ngực của anh hờn trách, “Buổi tối đi ngủ rất đau.”



“Trước khi ngủ, em ráng chườm nước ấm, sẽ đỡ hơn nhiều”, Kinh Sở xoa đầu cô, “Em đang trong giai đoạn phát triển, chuyện này bình thường thôi em đừng lo.”



Dương Miên Miên: “…” Khác chứ, thật sự rất khác nhau!



Đầu óc đang tính toán mấy chuyện đen tối, thì điện thoại reo vang, đúng là không biết chọn thời điểm mà.



“Em không nghe, chúng ta tiếp tục”, cô bịt tai, tiếp tục hôn Kinh Sở.



Kinh Sở xoa xoa mặt cô: “Ngoan, mau nghe điện thoại, không chừng có việc gấp!”



“Còn chuyện gì gấp ngoài việc lại hỏi mượn em sách bài tập?”, Dương Miên Miên bĩu môi, hậm hực đi nghe điện thoại.



Kết quả câu nói của Đồng Hân bên kia ập đến khiến cô như rơi vào trạng thái mơ hồ: “Linh nói muốn tự mình đi kiếm chị, tớ nghe đầu dây bên kia rất ồn ào hình như là đến nhà ga rồi.”



Dương Miên Miên: “…”. Chả trách bọn họ lại là bạn thân, ở một góc độ nào đó, Đặng Mạn Linh vẫn có chút gì đó giống giống cô.