Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 51: Đánh tan




“Giết người không có tác dụng, bởi cô có chạy cũng không thoát”, Dương Miên Miên đập tan mọi ảo tưởng của cô ta, “Cô vốn dĩ không biết đường thoát thân.”



Tâm trạng Vương Na trở nên kích động: “Vậy tôi phải làm sao đây? Chấp nhận cuộc sống nô lệ đến cuối đời sao?”



Nếu có kinh nghiệm, Dương Miên Miên sẽ hiểu tuyệt đối không nên kích động họ vào lúc này, nhưng phương diện này Dương Miên Miên chưa từng trải qua.



Cô chọn cách im lặng, một lúc lâu sau nhanh trí chuyển đề tài: “Vậy những người khác đều ở trong thôn Tào Gia Câu?”



“Bị bọn chúng nhốt trong hầm”, Vương Na cắn môi, “Tôi rất muốn chém đám khốn khiếp ấy thành trăm mảnh.”



Cô chỉ mới bị bắt đi có ba tháng, do đó tinh thần và sức phản kháng vẫn còn mãnh liệt. Nhưng nếu là ba năm, ba mươi năm, có lẽ những sức mạnh ấy cũng sẽ dần bị mài mòn.



“Tôi đi tìm đám khốn khiếp ấy, cô ở đây đợi tôi.”



“Tôi cũng muốn đi!”



Dương Miên Miên rất muốn nói “Cô chỉ chuốc thêm phiền phức cho tôi, hơn nữa tôi không thể bảo vệ cho cô.”. Nhưng ngay trong giây phút ấy, cô tự dưng nhớ đến lời của Kinh Sở, do đó cô nói : “Nhưng tôi có việc khác muốn nhờ cô giúp đỡ.”



Vương Na không yên tâm, nhắc cô: “Tất cả thôn dân ở đây đều là đồng bọn của lũ khốn đó, nếu như cô bị bọn chúng phát hiện, thật sự rất nguy hiểm. Hơn nữa, bọn chúng còn có súng.”



Dương Miên Miên đẹp hơn cô ta rất nhiều, một khi bị thôn dân bắt gặp, chắc chắn cô sẽ không có kết thúc tốt đẹp.



Dương Miên Miên trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách phân tán sự chú ý của bọn chúng.”



Cô không có sức mạnh chỉ còn cách dùng mưu vạch ra kế hoạch vẹn toàn.



Từ lúc lên núi, điện thoại di động không có sóng, không có cách nào liên lạc với Kinh Sở, cô bèn dùng ám hiệu. Cô lấy bao tay của mình ném lại trên con đường nhỏ phía sau núi, dựa vào nó Kinh Sở sẽ lôi kéo được một đám người, cô tin với bản lĩnh của Kinh Sở chắc chắn sẽ xử lý được bọn chúng.



Cố gắng hết sức Dương Miên Miên mới tìm được một nơi để ẩn náu. May thay ở gặp được Lão Nhị, hắn đang giở trò với một cô gái. Trong phòng vang lên những tiếng gào thét chói tai. Cửa bị khóa, cô lấy chiếc kẹp tóc cạy ổ khóa. Mọi chuyện coi như êm xuôi.



Cô mò vào trong phòng, Lão Nhị vẫn chưa phát hiện ra cô. Nấp trong tủ áo cô lại vớ được cây súng. Cơ hội ngàn năm có một, bỏ qua thì cô sẽ bị tóm. Dương Miên Miên không chút do dự, trực tiếp rút súng điện dí thẳng vào cổ hắn.



Lão Nhị co giật, rồi nhanh chóng ngất đi.



Dương Miên Miên thốt lên khen ngợi: “Hiệu quả tốt hơn hẳn so với tưởng tượng của chị nhé!”



Súng chích điện: “╭(╯^╰)╮ em là đồ vật phòng thân tốt nhất đó!”



Dương Miên Miên nhét nó vào thắt lưng, quay sang cô gái đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc: “Mau tìm cho tôi dây thừng, tôi trói hắn lại.”



Gặp may nên cô giải quyết tên Lão Nhị không chút khó khăn, nhưng nếu một đám thôn dân ùa vào, chắc chắn cô đấu không lại. Vương Na đã nói, nơi đây toàn bộ đều là tai mắt của bọn chúng. Biết sức yếu, không nên chống với bọn chúng thì hơn.



Vẫn phải nghĩ cách khác.



-x-x-x-x-x-x-x-x-



Ở trên núi, Lão Tam ra đề nghị: “Không xong rồi, trời sắp tối, quá nguy hiểm, chúng ta phải trở về ngay thôi.”



Kinh Sở ngẫm nghĩ một chút, thời gian chắc cũng đã đủ, do vậy anh ngoắc tay Lão Tam: “Hút điếu thuốc?”



“Được! Chúng ta nghỉ một lát, tôi mệt chết đi được!” Hắn nhận điếu thuốc từ tay Kinh Sở.



Kinh Sở ra hiệu cho hắn đi cùng anh tiến lên phía trước một chút.



Lão Tam hơi nghi ngờ nhưng vẫn cùng anh đi sâu vào phía trong: “Sao?”



“Anh hãy thành thật nói cho tôi biết”, gương mặt Kinh Sở trở nên nghiêm túc, “Có phải là đã hết hi vọng …”



Lão Tam chưa kịp trả lời, liền thấy lóe sáng trên đỉnh đầu. Trong nháy mắt hắn bị Kinh Sở bịt miệng, tay bị còng lại. Anh nhanh tay lấy chiếc bao tay nhét vào miệng hắn, đồng thời nói vọng ra: “Lôi Bân có mang theo giấy vệ sinh không?”



Lôi Bân tuy chưa biết kế hoạch của Kinh Sở nhưng thân là cảnh sát bao nhiêu năm, nhiều khi chỉ cần nghe sơ là hiểu vấn đề, liền lập tức đáp lời: “Có, để mang đến”. Sau đó, anh ta đi vào bên trong. Vừa bước vào đã thấy Lão Tam đang vặn vặn vẹo vẹo, anh ta giật mình, Kinh Sở thì thào: “Giao cho anh.”




“Được!”



Kinh Sở làm như không có chuyện gì xảy ra, bên cạnh ra ngoài, vỗ vỗ vai Lão Tào: “Hút thuốc không?”



“Hút không quen thuốc của các anh”, Lão Tào từ chối, Kinh Sở cũng không ép, lấy ví tiền từ trong túi, rút một tờ sau đó lại giả bộ đi sâu vào bên trong. Lão Tào nhìn tờ tiền trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, liền bước theo sau Kinh Sở.



Kinh Sở đi được tầm khoảng mười mấy mét, đứng sau thân cây đại thụ để che bớt tầm mắt. Sau đó anh cố ý ra vẻ thần thần bí bí sợ người khác nhìn thấy, thì thầm: “Tôi biết trời tối rất nguy hiểm, nhưng tôi không thể nào về tay không. Tìm cô ấy giúp tôi, 100 đồng 1 tiếng.”



Lão Tào trợn mắt: “100 đồng 1 tiếng?”



“Ừ!”, Kinh Sở ngừng một chút, nói tiếp: “Anh giúp tôi thuyết phục mọi người, tôi cho riêng anh 200 đồng 1 tiếng.”



Lão Tào nuốt nước bọt cái ực, không thể thoát khỏi sức hút của đồng tiền, ngay lập tức đồng ý. Hắn vừa xoay người đã bị Kinh Sở khống chế, nhét vào miệng hắn chiếc găng tay còn lại.



Găng tay: “(#‵′) Tức chết mà, anh không để ý đến tâm trạng của em sao. Em đi méc Miên Miên! Đồ xấu xa! Xấu xa!”



Lão Tam và Lão Tào đã bị khống chế, còn đám thôn dân kia thì dễ như trở bàn tay, khi bọn họ không còn nhìn thấy Lão Tam và Lão Tào thì nhanh chóng quy hàng cảnh sát.



Trời dần dần tối, một làn khói đen bốc lên từ phương hướng phía thôn Tào Gia Câu.



Kinh Sở cuối cùng cũng không giấu được ý cười, giãn mi: “Xem ra ‘bên đó’ cũng thuận lợi.”



Anh cũng không ngờ anh và Dương Miên Miên dùng cách thức như nhau, đều dụ người ra góc khuất, sau đó đánh lén. Khi bọn họ quay về Tào Gia Câu thì mặt trời đã khuất bóng về hướng Tây, Dương Miên Miên chỉ huy Vương Na cùng mấy cô gái khác làm bữa tối, rồi nói lớn: “Từ trước đến nay vẫn là các cô bị bỏ đói, lần này đến lượt bọn họ.”



“Mẹ khiếp! Con tiện nhân!”, vợ lão trưởng thôn chửi đổng, “Mau thả bọn tao ra!”



“Tôi không đồng ý”, Dương Miên Miên bắt chéo chân, cười như không, “Bà thì được phép trói người, còn tôi thì không? Cho bà biết, tôi không phải cảnh sát, bà kiện cáo cũng vô dụng. Tôi chỉ thích ăn miếng trả miếng. Bà vừa đánh Vương Na thế nào, tôi sẽ xử bà như thế.”



Dương Miên Miên hắng giọng: “Nào! Thừa dịp cảnh sát chưa đến, chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán!”




Vừa nghe xong những lời này, Vương Na là người đầu tiên xông tới dùng hai tay đánh liên tục vào mụ ta, đau tay lại vớ cây chổi quật liên hồi.



Dương Miên Miên nói nhẹ như không: “Đừng đánh chết lại mang tội ngộ sát, chúng ta chỉ là đang tự vệ.”



Nếu nghe thấy những lời này Kinh Sở chắc tức chết.



Lão Nhị đã tỉnh, bị trói nằm đó ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào Dương Miên Miên mà không dám phản kháng. Không phải lão sợ Dương Miên Miên, mà là cây súng trong tay cô.



Nhiều người như vậy nhưng lại như những đứa trẻ vâng lời răm rắp. tất cả đều do khẩu súng trong tay Dương Miên Miên đang chĩa thẳng vào đầu bọn chúng, bằng không bảy tám tên đàn ông cũng không bị mấy đứa con gái liễu yếu đào tơ trói chặt nằm một đống ở đây.



Có một cô gái cũng bị Lão Nhị cường bạo, đi thẳng về phía hắn đá mạnh một cái, không ngờ hắn bật dậy, dù hai tay đã bị trói rất chặt những vẫn có khả năng áp chế cô gái. Hắn thoi mạnh vào bụng cô ta. Cô ta không cách nào phản kháng



Dương Miên Miên chạy tới dí súng vào hắn: “Thả cô ta ra!”



Lão Nhị cứng đờ người, ngay khi Dương Miên Miên vừa quay lưng, hắn nhắm thẳng hướng tay cô bật mạnh thân người. Dương Miên Miên dĩ nhiên không đỡ nỗi cú huých mạnh này liền ngã xuống đất, súng cũng bị văng ra.



Lão Nhị quét chân, kéo khẩu súng về phía mình.



Ngay lúc này không biết từ đâu xuất hiện một gã đàn ông trung niên gầy gò, tiến đến cởi trói cho hắn, hắn đứng phắt dậy, chĩa thẳng súng về phía Dương Miên Miên.



Hắn cười lạnh: “Oắt con, mày quá khinh thường tao đó!”



Dương Miên Miên vừa té ngã, tay bị sướt mất miếng da, cô đứng dậy, phủi phủi quần áo, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn.



“Ngay bây giờ …”, hắn khàn giọng, chậm rãi lên tiếng: “Mày cởi hết quần áo ra cho tao.”



Dương Miên Miên thổi thổi bàn tay đang bị thương rồi nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp: “Biết không? Tao rất thích đấu với những đứa tự cho mình là thông minh.”



Tiếng bước chân dồn dập.




“Cảnh sát đây! Mau bỏ súng xuống.” Kinh Sở đứng đối diện cũng chĩa súng về phía hắn.



Dương Miên Miên đi đến khoác vai hắn, nghiêng đầu giọng châm biếm: “Mày có bản lĩnh thì ngay lập tức nổ súng đi.” Gương mặt cô tràn đầy ý khiêu khích.



Lão Nhị mặt không biến sắc, từ từi giơ tay như muốn đầu hàng, nhưng trong nháy mắt hắn xoay người rồi bóp cò.



Nhưng không có tiếng súng nổ.



Dương Miên Miên cười khẩy: “Bởi vậy tao đã nói, tao rất thích đấu với mấy kẻ tự cho mình là thông minh.”



Bởi những người ấy chẳng cần biết cũng chẳng quan tâm kẻ khác đang làm gì, luôn tự cho mình là đúng, vậy dĩ nhiên cũng có lúc sẽ tự đào hố chôn mình.



Lão Nhị mặt mày đen kịt.



Khi Kinh Sở cùng những cảnh sát khác đã giải thoát hết tất cả các thiếu nữ bị lừa bán thì trời đã khuya. Lão Tam và Lão Nhị đã bị bắt, không chỉ bị buộc tội buôn bán người mà còn thêm tội danh tàng trữ vũ khí phi pháp.



Tuy nhiên những thôn dân trong làng thì không, bởi mua người không là tội nặng, đặc biệt ở nơi đây cũng hình thành tập quán mua vợ nên việc này không có gì là to tát.



Đối với những thôn dân ở đây, đây không phải là việc làm trái pháp luật. Mu muội mới là điều cốt lõi.



Vương Na là cô gái mới bị bán đi chưa lâu, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng trốn khỏi nơi đầy ác mộng này. Trong mấy cô gái, có một cô đang mang thai ba tháng, dù cho bà mẹ chồng cùng ông chồng quỳ xuống van xin, cô vẫn muốn rời đi. Đồng thời kiên quyết phá thai.



“Tôi không muốn sinh đứa bé này.” Tuy nó là con nít nhưng đối với cô nó biểu trưng cho tội ác.



Nhưng có những người lại không muốn rời đi, ví dụ như vợ ông trưởng thôn. Trước đây bà ta cũng bị lừa bán rồi được mua về, sinh con đẻ cái, không cách nào trốn thoát. Dần dần bị vùng đất này đồng hóa, bà lại biến thành kẻ đầu sỏ trong các vụ đánh đập.



Ngoài ra còn một việc quan trọng hơn, Lão Đại và Lão Từ còn chưa sa lưới.



-x-x-x-x-x-x-x-x-



“Đội trưởng, anh thật không có nghĩa khí. Lén lén lút lút đi điều tra, lại hốt được một mẻ quá lớn. Quá đáng quá!” Liễu Ngọc lải nhải trong điện thoại.



Kinh Sở không đủ kiên nhẫn nghe cô ta dài dòng: “Thường Nhạn đâu?”



“Tôi đây!”, Thường Nhạn bình tĩnh đáp lời, “Cậu ở bên đó sao rồi?”



“Tất cả mọi việc đều thuận lợi. Tôi giao cho mọi người giám sát bên viện mồ côi có động tĩnh gì không?”



“Vẫn chưa thấy động tĩnh gì, có lẽ bọn chúng chưa nhận được tin.”



“Chờ tôi quay lại, chớ manh động.”



Liễu Ngọc mới nghe đến câu đó, đầu óc như được khai sáng, vội vàng hỏi: “Ủa không phải anh đã quay về ngay ngày hôm sau rồi sao? Theo tính toán bây giờ anh đã phải có mặt rồi chứ? Vậy hiện tại, Đội trưởng đang ở đâu?”



Kinh Sở không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó quay sang nhìn người đang vô cùng đáng thương nằm ôm túi chườm nóng trên giường kia: “Đáng đời!”



Dương Miên Miên không còn sức chống cự, chỉ còn cách trừng mắt nhìn anh.



Ngay sau khi rời thôn Tào Gia Câu, cô lại đến kỳ kinh nguyệt. Tháng này vì lo lắng nên kinh nguyệt không đều, đến sớm, bởi vậy ngày hôm nay ngoan ngoãn nằm bẹp dí một chỗ.



“Tôi đau quá!”



Kinh Sở không còn cách nào khác cũng không nỡ đuổi cô về vì nhà cô không có máy điều hòa. Cũng may, cô đã đến đây dọn dẹp vài lần nên cũng đã quen, không còn thấy ngại ngùng.



“Tôi ra ngoài một lát, em nằm ở đây nghỉ ngơi.” Sau đó anh đi thay túi chườm nóng cho cô. “Nhớ nằm yên!”



“Được rồi!”, cô mệt mỏi, gật đầu, chôn cả người vào trong chăn, tâm trạng cực kỳ thoải mái.