Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 122-2




Edit: @graycat24 Winnie

Áo tắm mê mang_ing: “Đây là khen tôi đẹp sao?”

Giường nhịn không được, thương hại nói: “Đứa nhỏ ngốc, hai người bọn họ đang chơi cái trò gọi là anh biết tôi biết, nhưng cả hai làm bộ không biết, hiểu không? Mi chỉ là một công cụ trong đó thôi.”

Áo tắm thuần khiết cho rằng chính mình chỉ vì bơi lội mà tồn tại: “Không hiểu.”

Nhưng mà lập tức buộc phải đã hiểu.

Bồn tắm thở dài: “Tôi cảm thấy đồ vật trong ngôi nhà này đều bị khai phá công năng mới hết rồi..”

Giường hừ một tiếng: “Như cậu lần trước kiêm công năng của tôi đấy sao!”

Bồn tắm bình tĩnh tự nhiên: “Lại không phải tôi đoạt của cậu mà, là hai người họ thấy vui thôi, dạo này lá gan của Miên tỷ ngày càng lớn.”

Sô pha bên ngoài xen giọng: “Có là gì, tôi chỉ nói một câu, tôi không thèm để ý, tôi đât thực hoan nghênh! Tôi bên này thích hợp một trên một dưới nằm hai người, song song ngủ không cần phải xuống đất nha!”

Áo tắm ngây thơ mờ mịt áo tắm: “Chúng ta thật sự không đi bơi lội sao?”

Đồ lót tình thú bị bỏ quên trong ngăn kéo thật lâu liền rơi lệ: “Tôi mới là tình thú nội nội! Là tôi đó! Tên kia là áo tắm đúng không, các người quên mất tôi đúng không, hức?”

Mỗi đêm sua khi hành nghĩa vụ, Dương Miên Miên ghé vào trên ngực anh cọ mặt, chính là lấy gương mặt đi cọ cọ, bên này cọ xong đổi bên kia, Kinh Sở cười: “Trên mặt ngứa sao, để anh thổi cho.”

“Không.” Cô lại đổi bên khác, tiếp tục cọ cọ, vẫn không đủ liền đem chân gác lên người anh lại cọ cọ, giống hệ như trẻn người có con rận chạy tới chạy lui, một khắc cũng không yên.

Nếu nói trước khi làm mấy động tác hài hòa kia thì chính là có ý trêu chọc, nhưng bây giờ ăn no rồi thì chính là đơn giản làm nũng.

Cô còn đem mặt chôn đến cổ anh, lại cọ cọ, lại mặt dán mặt ma trong chốc lát, đà vô cùng.

Kinh Sở dung túng cô xằng bậy, vỗ về da thịt bóng loáng ở lưng cô, như là đang vuốt ve, đôi khi lại xoa đầu, giống hệt như đang sờ một con mèo nhỏ.

Anh vẫn luôn cảm thấy Dương Miên Miên thiếu sự yêu thương, khi còn nhỏ không có mẹ ôm cô vào ngực vỗ về, không có cha cùng cô chơi cưỡi ngựa hay bế lên cao, cô thiếu cơ hội thân cận với người thân, cũng không thể âu yếm mang tình cảm.

Anh nguyện ý từng chút từng chút, mang những thứ cô thiếu hụt cùng tiếc nuối trước đây bù đắp lại cho cô.

Dương Miên Miên bị anh dung túng như vậy, càng là dán đến gần, ở trên vai anh cắn cắn cái dấu răng, ở trên ngực viết mấy công thức mới học, viết xong viết xong vừa lòng mà ngẩng đầu, bẹp một ngụm hôn trên cằm anh, lúc anh đang dở khóc dở cười lại thành tư thế nằm bò, chọc cơ bụng, cực kì vừa lòng, mặt thò lại gần tiếp tục cọ cọ.

Kinh Sở không biết nên làm gì, cảm thấy cô xem thân thể anh như công viên giải trí, chơi trò chơi mãi không xong: “Tiểu Dương, chúng ta đi tắm được không?”

Đi tắm tức là phần giải trí kết thúc…… Dương Miên Miên ngưng động tác cọ mặt, sau đó bẹp một chút trở mình, nằm yên, mười phần nghiêm túc mà nói: “Ngực đau."

Kinh Sở: “……” Anh buồn cười, ôm cô đến trong lòng ngực: “Tiểu Dương, em sao lại đáng yêu như vậy.”

“Thật sự đau.”

Kinh Sở liền không cười: “Anh mới vừa cắn đau em?”

“Không phải.” Cô nghiêm túc nghĩ: "Lúc học bơi lội, áp lực đè nén nên hơi đau, anh ôm em không đau.”

Kinh Sở hôn lên môi cô, thuận thế cắn mấy ngụm: “Đừng tưởng rằng lấy cớ thì có thể không học bơi lội, ngày mai vẫn đi.”

“Đi liền đi bái.”

Đi liền đi, nhưng áo tắm vẫn phải mặc bộ bảo thủ kia, nếu không sẽ không che được dấu vết _(:3)∠)_

Liên tiếp hai ngày cuối tuần được bạn trai ái huấn luyện, Dương Miên Miên thuận lợi qua môn bơi lội, về sau tới tiết thể dục có thể đến thư viện, không cần học.

Thời gian đi học đương nhiên là vừa vội vã lại vừa phong phú, nhưng có chút hậu quả đó là, cô cùng Đặng Mạn Linh tuy học cùng trường nhưng lại xa cách.

Đối với Đặng Mạn Linh mà nói, cuộc sống đại học có ý nghĩa nhẹ nhàng vui sướng, cô học chuyên nhưng cũng chỉ có một môn cao số làm người đau đớn muốn chết, còn lại các chương trình học đều siêu nhẹ nhàng và thú vị.

Mạn Linh bỏ thời gian đa số ở các hoạy động xã đoàn, cũng tham gia vào Hội Học Sinh, học tập đã không còn là mục tiêu chủ yếu của cô.

Vốn dĩ cô cho rằng Dương Miên Miên sẽ giống như trước cao trung, nhẹ nhàng, lại không có nghĩ đến cô lại đi ngược với tất cả mọi người, bắt đầu học tập đến đáng sợ.

Mỗi ngày thời gian cô không phải ở trong lớp học thì chính là ở thư viện, quản lý thư viện biết mỗi ngày cô đều đến mượn sách, đương nhiên việc này với việc Miên Miên lớn lên xinh đẹp làn người khác đã gặp khó quên khác nhau.

Dần dà, cô cùng Đặng Mạn Linh sinh ra mục tiêu tương phản, không có bao nhiêu thời gian ở bên nhau nói chuyện phiếm chơi đùa, mối liên lạc giữa hai người cứ như vậy mà phai nhạt dần đi.

Nhân sinh giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng sẽ có người xuống xe, đôi khi có vài người bạn cbir đi cùng ta một quãng đường rồi vội vàng ly biệt, duyên khởi duyên diệt, đại để như thế.

Các cô cũng chưa từng ngoại lệ.

Nhưng bạn bè mới sẽ luôn đến. Dương Miên Miên vừa quen một vị học tỷ năm tư đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, bởi vì đã học xong các khóa học, cô mỗi ngày đều ở trong thư viện cho đến khi đóng cửa mới về.

Bởi vì thường ngồi ở vị trí cách Dương Miên Miên rất gần, hai người đánh quá vài lần đối mặt, cũng liền nhận được, có đôi khi còn sẽ nói vài câu, học tỷ IQ không quá cao, cho nên ngẫu nhiên Dương Miên Miên sẽ chỉ cô ấy giải đề, đáp lại học tỷ sẽ nói co cô biết nơi nào bán cơm hộp ngon, ở đâu mua đồ rẻ nhất, nhà ăn nào nâu sngon nhất.

Này đó đều là kinh nghiệm quý giá, Dương Miên Miên nhanh chóng ghi nhớ, sau đó đi ăn thử, có khi còn đóng gói mang về nhà cho Hải Tặc.

Úc, đúng rồi, bởi vì khai giảng, thời tiết cũng không quá nóng, thường ngày mỗi buổi tối cô sẽ về nhà của chính mình ngủ, Hải Tặc cũng đã về nhà, tuy rằng ngày đó cô mang nó dạo quanh đi cáo biệt, siêu cấp nhiều tiểu mẫu cẩu liền quay chung quanh nó, dễ dàng thấy, có Teddy, so hùng, Satsuma các loại chủng loại khác nhau.

Chỉ cần là giống cái giống như đều đi đến, còn mấy bạn đực đều lựa chọn đi vòng, mặc chủ nhân kéo sao cũng không lại.

Chú chó nào đứng đầu không cần phải thương lượng nữa.

240519