Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 113-2




Dương Miên Miên ăn cơm xong không có việc gì làm, cũng không muốn làm việc gì, liền có suy nghĩ quấn lấy Kinh Sở, nhìn thấy anh đi rửa chén liền chạy đến từ sau lưng ôm lấy anh, lúc đi phơi quần áo cũng muốn đi theo cùng, sau đó bị Kinh Sở một phen ôm trở về lại giường: "Đợi anh một chút, anh sẽ quay lại, ngoan!"

Cô ở trên giường lăn một vòng, nâng má chờ anh tới.

Trong khoảnh khắc lại cảm thấy trong phòng quá mờ, muốn đem bức màn kéo ra, Kinh Sở đúng lúc tiến vào, kéo tay cô ra khỏi bức màn: "Đừng nhúc nhích."

"Trong phòng quá tối." Miên Miên oán giận.

Kinh Sở đem cô ôm về trên giường, thuận tiện mở đèn: "Em có biết em phơi đen bao nhiêu rồi không, giờ lại còn chuẩn lại phơi nắng, không muốn trắng lại à."

Dương Miên Miên kinh hãi, lập tức chạy tới trước gương, quả nhiên phát hiện chính mình đen đến độ thương tâm muốn chết đi: "Em sao lại đen đi nhiều như vậy chứ 〒▽〒"

"Cho nên em phải ngoan ngoãn ở trong nhà, không được phơi nắng, em xem kìa, da mặt đều bị em phơi đến hư."

Dương Miên Miên trong lòng xúc động: "Không phơi nữa."

Cả buổi chiều hôm đó anh đều ôm Dương Miên Miên xem TV, cô chỉ xem được chốc lát liền ngủ rồi, cũng phải thôi, lúc ở sa mạc chính là ăn không ngon ngủ cũng không yên lại còn phải dãi nắng dầm mưa, trước kia vốn dĩ đã nuôi được chút thịt, rốt cuộc hiện tại thoạt nhìn vừa đen lại vừa gầy nếu không phải có ngũ quan đẹp, sẽ thật là xấu mất thôi.

Kinh Sở tắt TV, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, rồi đem nàng ôm chặt thêm một chút.

Chờ cô ngủ xong một giấc, tỉnh dậy đã thấy Hải Tặc ghé vào chỗ mép giường cô ngủ, nhìn thấy cô liền lắc lắc cái đuôi tỏ vẻ mừng rỡ, Dương Miên Miên cao hứng: "Là anh đem Hải Tặc tới đây sao?"

"Ừ." Kinh Sở nhân lúc cô ngủ đã đi đón Hải Tặc tới, vốn còn nghĩ nếu có cái vạn nhất, anh còn có thể tìm lấy cớ lừa gạt cho qua, may mắn Hải Tặc vừa tiến vào đã đánh hơi được mùi của Dương Miên Miên, chạy thẳng đến phòng ngủ, làm hắn thật muốn thở dài một hơi.

"Vậy giờ nó sẽ ngủ ở đâu đây?"

"Anh mua một cái oa, để nó ngủ ở trên ban công đi, bên cạnh chính là công viên, nó có thể ngồi thang máy được không?"

"Có thể nha, nó còn ngồi trên phương tiện giao thông công cộng được đó!" Dương Miên Miên ngữ khí vạn phần tự hào.

Chờ đến giờ cơm chiều, cô nóng lòng muốn mang Hải Tặc đi dạo khắp bốn phía, thậm chí còn nói với nó: "Buổi tối sẽ có rất nhiều " cô gái xinh đẹp " tản bộ nha, tuy rằng chị biết em có ca cao, nhưng chỉ kết bạn thôi, hẳn là có thể nhỉ."

Kết quả khi ra tới cửa lập tức bị Kinh Sở xách trở về: "Định đi đâu?"

"Dắt nó đi dạo." Dương Miên Miên cũng không muốn cùng anh tách ra, lôi kéo tay anh, nói, "Anh đi cùng em luôn nha."

"Nó tự mình đi là tốt rồi, anh sẽ giúp nó nhấn thang máy."

"Ai, vì sao chứ?" Dương Miên Miên mờ mịt không rõ.

Kinh Sở nhìn cô: "Nó đi ra ngoài, chúng ta chỉ có hai người."

"A?"

"Anh cảm thấy, chúng ta cần cho nó một chút không gian riêng." Kinh Sở cúi đầu hôn hôn cô, hỏi ý.

Dương Miên Miên bị anh hôn đến thần trí bất định, mơ hồ liền ừ một tiếng, đặc biệt không lương tâm tìm một người để dắt Hải Tặc đi.

Kinh Sở nhìn nó vào thang máy, lúc này mới trở về đem Dương Miên Miên một đường ôm thẳng đến phòng ngủ.

Dương Miên Miên chợt thấy thẹn thùng: "Anh có phải luôn nghĩ về em không nha?"

Kinh Sở không nói lời nào, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, môi khẽ hạ dán lên môi cô, ôn nhu trằn trọc, Dương Miên Miên cảm thấy hình như có chỗ không thích hợp, nhưng cô lại hoàn toàn đắm chìm trong sung sướng gặp lại anh, muốn lơ đi nghĩ về chuyện khác cũng không thể. Suốt ngày trong tâm trí đều là làm sao ở cạnh anh lâu thêm.

Lúc đi tản bộ về Hải Tặc vẫn ở dưới lầu chờ người tới rồi cùng nhau ngồi thang máy, cái nút quá cao, nó nhảy dựng lên cũng ấn không đến, may mắn một điều là những hộ gia đình nơi này đều cực kì có tố chất, trong đó có một bé gái nhỏ còn bế nó lên để nó tiện ấn số tầng lầu, bé gái đó còn khen nó thật thông minh.

Nhưng khi trở lại ngoài cửa nó phát hiện...... Nó bị khóa ở bên ngoài rồi.

Hải Tặc thở dài, nhận mệnh mà ghé vào cửa, dùng móng vuốt đẩy đẩy cửa. (*bất lực*)

Một lát sau Kinh Sở mới lại đem cửa ra để nó đi vào, anh xoa đầu của nó: "Ngày mai đi cho mày làm một cái môn tạp."

Hải Tặc bình tĩnh mà đi đến hướng ban công, Kinh Sở cho thêm nước vào chiếc chậu của nó, chắc chắn nó ngủ ngon rồi mới một lần nữa trở lại phòng ngủ.

Dương Miên Miên tránh ở trong chăn ngượng ngùng: "Hải Tặc đã về rồi sao?"

"Ừ, đi ngủ thôi." Kinh Sở sờ sờ mặt cô: "Em có thấy mệt không?"

"Hmmm." Buổi chiều này cô lại ngủ một giấc, hiện tại tinh thần cũng xem như tốt hơn, nhưng lại nổi hứng muốn làm nũng, "Eo đau, chân đau, chỗ nào cũng đau hết."

Kinh Sở đi đến bồn tắm mở nước ấm, đợi nước vừa đủ liền ôn nhu ôm cô đi tắm rửa, giống hệt như cách chăm một đứa nhỏ giúp cô gội đầu, cô ghé vào bồn tắm bên cạnh thổi phù phù, rồi vốc nước lên tạt sang anh, anh cũng không tức giận, vẫn luôn dùng ánh mắt ôn nhu đặc biệt nhìn cô.

Thoáng đấy đã trôi qua nhiều ngày, mỗi ngày lúc cô tỉnh lại Kinh Sở đã mua đồ ăn trở về, Hải Tặc cũng đã ra ngoài ngao du, nó có thói quen đi dạo bên ngoài, mãi tới buổi tối mới quay về ăn cơm, bảo an dưới lầu đã quá quen thuộc với nó, nếu thấy nó muốn đi thang máy còn thay nó ấn nút tầng lầu.

Kinh Sở kêu cô lên ăn cơm trưa, sao đó lại cùng cô thư giãn, xem TV, đánh bài, đọc sách đều có thể.

Dương Miên Miên nhớ thương câu chuyện Liệt Lâu, còn đặc biệt đi tìm xem lịch sử Tây Vực, nhưng Kinh Sở tựa hồ không hy vọng cô xem quá nhiều, mỗi lần cô vừa mở ra y như rằng anh liền tới ôm cô, làm dời đi lực chú ý, nhưng lúc cô xem các loại sách khác anh lại đi làm việc nhà, giặt quần áo, vo gạo nấu cơm.

Nếu chỉ một ngày hai ngày cũng không có gì để nói, nhưng qua thời gian dài, Dương Miên Miên bỗng nhận ra sự quái dị, và cô vẫn không thể nói là quái ở đâu.

Cô từng nói với Kinh Sở rằng muốn quay về nhà cũ, Kinh Sở tuy đáp ứng là đáp ứng rồi, nhưng kết quả vừa chuyển đầu đem cô lăn lộn đến không sức lực nhúc nhích, ngày hôm sau nghe nói nhiệt độ bên ngoài gần bốn mươi độ, thế là cô cứ cuộn tròn ở trong phòng hưởng điều hòa, một chút cũng không muốn động đậy.

Điều duy nhất đáng giá để cao hứng là làn da của cô chậm rãi trắng trở lại, không giống như lúc trước, cứ y như từ Châu Phi chạy nạn đến.

Nhưng Kinh Sở cứ hù dọa cô suốt, nói cô cứ thử phơi một chút đi rồi sẽ chẳng bao giờ trắng lại được đâu, vì vậy để bảo đảm sự xinh đẹp của bản thân, cô vẫn kiên nhẫn ở trong nhà.

Lúc đầu Dương Miên Miên vẫn luôn tin, cho đến khi cô nghe thấy bức màn nói: "Tôi cảm thấy tôi gần đây thực sự được sủng ái quá luôn đó nha, hơn một tuần rồi, tôi cư nhiên không có bị kéo ra một lần nào cả!"

Dương Miên Miên đột nhiên phản ứng lại.

Cô đã trở lại hơn một tuần, Kinh Sở thế nhưng không để cô ra khỏi cửa, chuyện đó còn chưa tính, anh ấy vẫn luôn không đi làm, khi hỏi tới liền nói rằng kỳ nghỉ vẫn còn chưa có kết thúc mà.

Còn có chính là, anh không cho cô kéo bức màn ra, thà rằng ban ngày ban mặt bật đèn lên cũng không cho cô phơi nắng, đến cả bọn Hải Tặc đều bị anh chuyển vào trong nhà, không để cô đi qua ban công.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Cô phơi nắng có nghiêm trọng đến như vậy sao?

10:53 - 03/02/19

- ---------

Winnie: Có ai đoán được lý do không nè?