"Được, không nói cho bà ấy."
Kinh Tần cũng xem là hiểu biết vợ trước của mình rất rõ, mẹ ruột Kinh Sở - Bạch Hương Tuyết từ nhỏ sống trong nhung lụa, cuộc đời bà chỉ có khúc chiết duy nhất chính là gả cho ông, may mắn hai người tuy rằng không yêu nhau, nhưng lại có sự tôn trọng nhau như khách, trước sau là bạn tốt, ông cũng không làm bà chịu chút ủy khuất nào.
Bạch Hương Tuyết tình cảm phong phú, nếu bà ấy nghe nói con trai mình đang thống khổ như vậy, chỉ sợ so với Kinh Sở bà càng thương tâm khổ sở hơn.
Cha con bọn họ tuy không nói ra ngoài mặt nhưng trong lòng mỗi người luôn tự hiểu rõ, vẫn luôn ở bảo hộ nàng. Đây cũng là lí do vù sao khi sự việc kia xảy ra, Kinh Sở nói sẽ lựa chọn ở cùng cha, mà không phải mẹ- người cùng anh ngày thường thân cận hơn nhiều lần.
"Mẹ có khỏe không?" Kinh Sở đổi đề tài, anh không muốn tâm trạng cứ trầm thế này tiếp diễn.
Kinh Tần cũng dùng một giọng nhẹ nhàng trả lời: "Rất tốt, bà ấy chắc hôm nay lại đi hẹn hò rồi."
"Đối phương có thể tin được không?" Kinh Sở không khỏi có chút lo lắng, anh sợ cái loại việc thường thấy ở những danh tác cổ điển kiểu như:
Trong đêm mưa từ đâu xuất hiện một nam nhân anh tuấn, tiêu sái tới gõ cửa, cái anh tuấn tiêu sái nam nhân tới gõ cửa, nói với bà ấy "Cùng ta đi thôi" bà lập tức đi theo hắn lưu lạc thiên nhai. Kiểu người phụ nữ như mẹ anh đây chính là người luôn là có thể hấp dẫn ánh mắt nam nhân, cũng cực giàu có và cả lãng mạn tình hoài.
Kinh Sở còn nhớ lúc nhỏ, Hương Tuyết đã từng yêu qua một họa sĩ tranh sơn dầu, tài hoa hơn người nhưng lại nghèo rớt mồng tơi, bà ngẫu nhiên nhìn đến tác phẩm của liền bị hắn hấp dẫn, hai người nhanh chóng lâm vào bể tình.
Khi đó bà nói với Kinh Tần: "Lão Tần, tôi yêu một người khác, chúng ta ly hôn đi."
Kinh Tần vui vẻ đồng ý, hơn nữa chúc mừng bà: "Chúc mừng em, hy vọng em hạnh phúc."
Thời điểm thủ tục ly hôn còn chưa hoàn thành, cái lão họa gia kia đã yêu một người khác - cô ta là người mẫu, sinh ra ở phố chợ, thô tục, đanh đá, nhưng là mới mười tám chín tuổi, mỗi một tấc da thịt đều là tuổi trẻ, họa gia ái mộ nàng mới mẻ, thế là đem Bạch Hương Tuyết vứt bỏ sau lưng.
Cho nên một tháng sau, bà ấy lại cùng Kinh Tần nói: "Lão Tần, tôi thất tình."
Kinh Tần liền an ủi: "Có sao chứ, hắn ta là người không có mắt, nếu có gặp lại sẽ càng thấy em đáng giá hơn cô gái kia, càng yêu em hơn, không phải sao."
Bởi vậy hôn cũng không có ly thành, nhưng bà vẫn tiếp tục, bởi vì vẫn luôn ở truy tìm tình yêu đích thực, Bạch Hương Tuyết thoạt nhìn trước sau vẫn còn trẻ, tính cách lại tựa như thiếu nữ.
Kinh Sở khi còn nhỏ cũng cảm thấy cực kì kỳ quái, anh cảm thấy gia đình mình không giống như người thường, nhưng dù là Bạch Hương Tuyết hay Kinh Tần, đều rất đủ tư cách của người làm cha mẹ, bọn họ yêu thương anh, dạy dỗ anh, bọn họ tuy không yêu nhau, nhưng không khí gia đình trước sau hài hòa, cha mẹ tựa như bạn cũ, quan hệ thập phần tốt đến không thể tốt hơn.
Kinh Tần vẫn luôn duy trì mối quan hệ vợ chồng với người vợ này, không cần biết bà ấy yêu người nào đi nữa, ông đều chúc phúc bà, hơn nữa nói cho bà không cần vì chuyện quá khứ mà buồn rầu.
Cho nên Bạch Hương Tuyết mỗi lần rơi vào bể tình việc đầu tiên làm sẽ là vui vẻ thông báo cho Kinh Tần: "Lão Tần, tôi yêu rồi!"
Thất tình liền chạy về nhà cùng ông khóc lóc kể lể: "Lão Tần, tôi lại thất tình."
Ba mươi năm đi qua, Kinh Sở đã từ kinh ngạc biến thành bình tĩnh, lớn lên liền bắt đầu cùng Kinh Tần nhọc lòng quan tâm đối tượng Bạch Hương Tuyết vừa mắt có đáng tin cậy hay không.
Bạch Hương Tuyết tình yêu đến đến đi đi, nhưng trước sau có điều yêu, so sánh với bà, sinh hoạt cá nhân của Kinh Tần lại nhạt nhẽo đến khó tả, ngoại trừ công việc, thời gian còn lại của ông chính là đem con trai đọc sách, nghe nhạc, hay nghe Bạch Hương Tuyết nói về tình cảm sinh hoạt của bà, làm hại Bạch Hương Tuyết thường xuyên oán giận: "Lão Tần, ông thực sự là loại người tính cách lãnh đạm sao?"
"Lão Tần, ông không phải là đồng tính luyến ái chứ?"
"Lão Tần, thư kí của ông thế mà lại là nam?"
"Lão Tần, ông rốt cuộc có tình cảm đời thường hay không vậy!"
Kinh Tần nghe vợ trút nỗi lòng, tâm tư tự đồ sộ bất động, mãi đến lúc anh bốn mươi mốt tuổi qua một năm, vào một buổi cơm chiều, ông nói: "A Tuyết, tôi muốn ly hôn."
Bạch Hương Tuyết quả thực so với anh còn kích động hơn, thiếu chút nữa liền vui đến khóc: "Thật vậy sao? Thật tốt quá, tôi thật là cao hứng! Chúc mừng ông, nhưng người đó là nam hay nữ nhỉ?"
"A Thanh, em biết không?"
Bạch Hương Tuyết biểu tình lập tức liền nứt ra: "Sở Thanh Thanh?"
Bà thật cẩn thận mà nhìn ông, "Tôi nhớ không lầm thì, cô ấy giống như......"
"Khụ khụ," Kinh Tần ho khan một tiếng, thoáng có chút xấu hổ, "Hy vọng em sẽ không chê cười tôi."
Bạch Hương Tuyết lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không, tôi vì ông cao hứng còn không kịp, bất quá...... Chuyện này sẽ thực thuận lợi."
Kinh Tần bình tĩnh mà nói: "Tôi biết, nhưng tôi cảm thấy nếu quyết định bắt đầu, chúng ta trước tiên hẳn là nên ly hôn rồi, bằng không đối với cô ấy và cả em đều không công bằng."
Bạch Hương Tuyết cắn chiếc đũa: "Tôi không có ý kiến, con trai, con có ý kiến không?"
Năm ấy Kinh Sở mười tám tuổi, vừa mới thành niên, anh cũng lắc đầu: "Không có."
Dù sao anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, chỉ là vẫn luôn nghĩ Bạch Hương Tuyết muốn kết hôn mới ly hôn, không nghĩ tới người nói ra câu này trước lại là Kinh Tần.
Bất quá cũng không đáng nói, cha mẹ anh từ đầu kết hôn cũng đã có ước định, hiện giờ mục đích bọn họ liên hôn đã đạt tới, cuối cùng có thể từng người tự do, chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Tùy theo từng hoàn cảnh mà ly hôn vấn đề chính là ở việc phân chia tài sản, Kinh Tần đưa ra quyết định đem hơn phân nửa tài sản đưa cho Bạch Hương Tuyết, lý do cũng rất đơn giản: "Tôi có thể kiếm tiền, em thì không, có chút tài sản phòng thân, về sau cũng không cần lo lắng."
Bạch Hương Tuyết không ngừng lắc đầu, đối với loại chuyện này cũng là hai mắt bôi đen*, bà cự tuyệt: "Cho tôi tôi cũng chỉ có thể tiêu xài, tôi không có khái niệm đối với tiền bạc, vẫn là ông mỗi tháng lại đưa cho tôi thì tốt hơn đấy."
*
không hiểu rõ, mù mịt =.@ Kinh Tần không nói gì, nhưng vẫn như cũ đem rất nhiều cổ phần sang tên cho bà, ký xuống hợp đồng mỗi tháng lại cho bà phí, cũng đủ để tiêu xài sinh hoạt.
Bọn họ ở chuyện tiền bạc ai giữ cũng không khác nhau quá nhiều, bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, cũng không bận tâm tranh chấp.
Bạch Hương Tuyết chỉ hỏi một vấn đề duy nhất là: "Về sau hai người kết hôn, sẽ sinh con cái chứ?"
Kinh Tần không dấu diếm: "Nếu thuận lợi, hẳn là sẽ." Ngưng một lát, ông nói, "A Tuyết, em phải tin tôi."
"Tôi tin ông."
Nhưng mà, chẳng sợ sự tình đều an bài thỏa đáng, lúc này đây bọn họ cũng thuận lợi ly hôn, lại y như cũ không có ai đi đến được hạnh phúc cuối cùng.
Sở Thanh Thanh sau khi Kinh Tần ly hôn ba tháng lại nhảy sông tự sát, lưu lại một phong di thư:
" Nhân ngôn đáng sợ, em không muốn anh chịu tội, vì em mà bị người khác đàm tiếu.
Tình cảm của em dành cho anh không uổng phí, có chết đi cũng không hối hận. "
Năm ấy, Sở Thanh Thanh mười sáu tuổi.
21:28 - 17/12/18- -------
Wie: hai người Kinh Tần với Hương Tuyết làm Wie cảm thấy rất là "ba chấm".... Ơ mà Sở Thanh Thanh 16 tuổi có gì sai sai, nhưng bản convert để vậy nên Wie giữ nguyên vậy luôn.
"(×°×)~~