Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 100: Lạc đà




Edit+Beta: Winnie



Ngày hôm sau lúc 9 giờ, Tùng Tuấn tới phòng Kinh Sở gõ cửa, một hồi lâu mới mở, hắn vừa thấy liền thăm dò: “Hai người các người chưa đi sao?”



" Cô ấy còn đang ngủ.” Kinh Sở đè thấp thanh âm, cùng Tùng Tuấn đi đến ngoài cửa nói chuyện.



Tùng Tuấn liếc mắt một cái từ trên xuống dưới đánh giá Kinh sở:



“Không phải chứ người anh em, ngày hôm qua ngủ trễ như vậy.”



Kinh Sở nghĩ trong lòng, việc này có thể trách anh sao?



Tùng Tuấn nhếch khóe miệng, cười đến hết sức vui mừng, vỗ vỗ vai anh: “Làm đi, tôi cũng không cười cậu, đều là đàn ông, tôi có thể hiểu, vậy các người còn muốn đi du ngoạn hay không?”



“Chờ cô ấy tỉnh ngủ rồi nói sau.” Kinh Sở nhìn nhìn thời gian, “Có thể kịp ăn cơm trưa cũng không tồi.”



“Giữa trưa, hai người có thể cùng nhau đi dạo, tôi sẽ không đi chung, còn bây giờ cậu có muốn đi cùng tôi cứ để cô ấy một mình ở chỗ này ngủ?”



Kinh Sở bất đắc dĩ nói: “ Như vậy khi cô ấy tỉnh nhìn không thấy người sẽ không vui, tôi ở cùng cô ấy, cậu đi đi.”



Tùng Tuấn buông tay: “Tôi chính là hỏi nhiều một câu, dù sao trọng sắc khinh bạn thấy sắc quên nghĩa chính là điều thường tình, tôi cũng hiểu, nên đi trước đây, hai người các ngươi cứ tiếp tục ngủ đi.”



Hắn đi rất nhanh, Kinh Sở suy nghĩ một chút, đi theo xuống lầu ăn cơm sáng lại lấy cho Dương Miên Miên chút điểm tâm, nhưng chỉ sợ là không kịp ăn, hôm qua làm ầm ĩ đến quá muộn, phỏng chừng trúng tuyển ngọ tái khởi tới.



Kết quả Dương Miên Miên ngủ đến giữa trưa cũng không muốn rời giường, Kinh Sở xem cô đã thức, lại nhắm mắt ở trong chăn bất động, thật là vừa tức giận vừa buồn cười, trên giường làm những chuyện đó anh còn không thích sao, đương nhiên là thích, háo sắc là bản tính trời sinh của đàn ông, huống chi anh lại ơt tuổi này, một chút trêu chọc đều không chịu nổi, nếu không cả đêm liền ngủ không tốt, tỉnh lại chính là mướt mồ hôi đầy người.



Nhưng Dương Miên Miên tuổi còn nhỏ, anh chỉ có thể tự khắc chế nhiều một chút, miễn cho làm đau cô, bị thương cô, ai biết nha đầu này hoàn toàn không cảm kích, ba ngày hai giấc nhàn rỗi không có việc gì đều phải tới điểm điểm hỏa, làm người vừa thương vừa hận.



Lúc thương cô còn đem cô ôm ôm ở trong ngực, lúc hận lại hận không thể cởi quần đánh mông.



Thật là, có người bạn gái nhỏ tuổi quả thực rầu thúi ruột.



Kinh Sở đứng ở đầu giường cảm khái nửa ngày, duỗi tay vỗ vỗ chăn: “Còn ngủ?”



Dương Miên Miên đầu hướng trong chăn co rụt lại, hiển nhiên là không chịu đứng lên.



Kinh Sở quát lớn: “Đứng dậy, nếu không đứng dậy tự gánh lấy hậu quả.”



Dương Miên Miên hướng trong chăn lại rụt một tấc, hiển nhiên một điều anh không thể làm khó dễ được bộ dáng vô lại của cô.



Kinh Sở yên lặng cầm di động, mở ghi âm: “Ân ~ em biết sai rồi, không được……”





Dương Miên Miên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngồi dậy vỗ tay đoạt qua di động xóa ghi âm, thẹn quá thành giận: “Anh sao lại có thể lưu cái này?!”



Kinh Sở nén cười, nhìn đến cô chậm rãi đỏ mặt, kỳ thật cũng không phải hắn cố ý lục lại ghi âm kia, đêm qua nửa đường nhận được tin tức, xem xong tùy tay nhấn một bên, lúc nhấn không phát hiện đụng phải ghi âm, kết quả liền cấp ghi lại một đoạn, sau anh phát hiện liền nhanh chóng tắt, vốn dĩ tưởng xóa được, nhưng nhịn không được liền muốn biết phản ứng của Dương Miên Miên sau khi nghe xong.



Quả nhiên vẫn là đáng giá.



“Dùng thật tốt, chuyên môn trị em.” Kinh Sở ban đầu còn cố ý đưa cô, thấy cô thật sự tức giận liền vội vàng ôm vào trong lòng ngực dỗ dành, “Ngoan, rời giường, không đứng dậy bụng sẽ đói, em xem dạ dày em nhất chịu không chịu nổi đói bụng, hôm nay cơm sáng đã không có ăn.”



Dương Miên Miên ngủ đến gương mặt đỏ bừng, sợi tóc xoã tung, ngồi ở trên đùi Kinh sở phát giận: “Anh sao lại có thể ghi cái kia!”



“Bởi vì lúc ấy thanh âm của tiểu Dương cực ngọt nha.” Tối hôm qua lúc mới vừa kết thúc hắn vừa nghe cái này đều thiếu chút nữa cầm giữ không được, thanh âm kia thật sự có bao nhiêu là ngọt.



“Anh đi đi.” Dương Miên Miên khí trứ, một phen đẩy ra hắn, nhảy xuống giường tiến trong phòng vệ sinh rửa mặt.



Di động: “Xứng đáng, tôi một chút cũng không đồng tình với cô. ╮(╯▽╰)╭”



Dương Miên Miên rửa mặt xong ra tới còn chưa nguôi giận, Kinh Sở cầm lược chải đầu cho cô: “Còn sức lực đâu?”



Miên Miên ôm cánh tay không hé răng.



“Miệng đều phải quải chai dầu.” Kinh Sở sợ cô thật sự tực giận, nhanh chóng dỗ ngọt: “Không tức giận, tức giận sinh khí nóng sẽ không xinh đẹp.”



Kinh Sở lời hay nói tẫn, cường điệu lặp lại: “Em không muốn nghe về sau sẽ không nghe." Nhưng trong lòng lại nghĩ lần sau muốn nghe liền trực tiếp nghe bạn gái mình phát sóng trực tiếp. ( #winnie: Anh thật sự rất là......)



Cuối cùng Kinh Sở giở trò ôn ôn nhu nhu hôn cô trong chốc lát, đem vị Thái Hậu nương nương này hầu hạ thoải mái, lúc này Miên Miên mới xem như yên ổn, vui vẻ cùng anh đi ra ngoài ăn cơm trưa.



Dương Miên Miên ăn uống không hề kén chọn, mì thịt bò Lan Châu ngon đến nức lòng, Kinh Sở liền cảm thấy hắn dưỡng lâu như vậy, nha đầu này vẫn là một "đứa nhỏ" ham ăn.



Đây chính là việc Kinh Sở nửa vui nửa lo, vui chính là không nhọc lòng, lo chính là như vậy dễ lừa gạt, thay đổi nhà người khác dễ dàng nuôi được, nghĩ như vậy, về sau còn phải hạ nhiều thêm vài phần công phu, nuôi đến nhà người khác cơm đều không ăn mới tốt.



Lan Châu cảnh đẹp không nhiều lắm, nơi phong cảnh đẹp rất ít, mới lạ nhất chính là sa mạc, có thể cưỡi lạc đà, Dương Miên Miên lớn lên ở một vùng phía nam, chưa từng gặp qua sa mạc, đột nhiên vừa thấy, cả người đều bị kinh sợ.



Cùng bê tông cốt thép rừng cây đại đô thị khác nhau, sa mạc phóng tầm mắt nhìn lại, mênh mang vô biên, đột nhiên vừa thấy, đương nhiên sẽ kinh sợ, Kinh Sở xem Dương Miên Miên kia trừng lớn đôi mắt cái miệng nhỏ khẽ nhếch kinh ngạc bộ dáng cũng không ngoài ý muốn, sờ sờ đầu cô: “Không muốn cưỡi lạc đà à?”



“Muốn!” Dương Miên Miên lần đầu đáp sảng khoái đến như vậy.



Cưỡi lạc đà không dễ, giữa lưng có một phần bị lõm xuống, leo lên liền bị tuột, Kinh Sở hiếm thấy Dương Miên Miên có tính cách của một đứa trẻ, tự nhiên tùy ý cô đi, tuy rằng lúc này nắng ở sa mạc không gắt, nhưng độ nóng cũng không thấp, một lát sau liền đem cô kéo tới: “Đi rồi.”



Dương Miên Miên cũng cảm thấy nhiệt, nhưng cô có điểm luyến tiếc.




Nguyên nhân là vì cô cảm thấy nơi sa mạc này đang sống, tuy rằng sa mạc sẽ không cùng cô nói chuyện, nhưng cô lại cảm giác được nó tồn tại, không nhanh không chậm, nhưng đều có linh hồn.



Dương Miên Miên vẫn luôn cho rằng chính mình chỉ có thể nghe thấy thanh âm của vạn vật, nhưng sa mạc cũng không phải nhân công chế tạo, cũng không có nhân vi giao cho sứ mệnh đặc biệt, nhưng cô vẫn như cũ có thể cảm giác được một ít, lại không cách nào giao lưu.



Cô cũng không suy nghĩ cẩn thận duyên cớ



Kinh Sở thấy trên tóc lông và mày của Dương Miên Miên đều dính hạt cát, lại không mang lược, chỉ có thể dùng tay thay thế phủi tóc cô, nhìn đến trên mí mắt cô còn có cát sỏi liền nói: “Nhắm mắt.”



Dương Miên Miên ngoan ngoãn nhắm đôi mắt, Kinh Sở nhẹ nhàng thổi rớt hạt cát, Dương Miên Miên vừa mở mắt, thấy đầu tiên chính là biểu tình ôn nhu kiên nhẫn của anh.



Hơn nữa, thật đẹp trai nha……



Dương Miên Miên nghiêm túc mà nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nhón mũi chân, hôn trộm một chút ở trên mặt anh.



Kinh Sở bị cô hôn lén có chút giật mình, xem cô ửng đỏ mặt lại cảm thấy ôn nhu, nâng mặt cô hôn một cái, lại dùng khăn ướt thay Miên Miên tinh tế chà lau sạch sẽ.



Bên cạnh còn có một đôi tình nhân vừa đến, người nam ham chơi đến cuồng điên, đem bạn gái ném ở một bên quên lãng, cô gái kia vừa thấy bên này ân ân ái ái tràn đầy mật ngọt, xem lại chính mình bị bạn trai ném ở một bên phơi nắng, tính tình lập tức liền tức giận, dậm chân một cái, tiến lên nhéo lỗ tai người bạn trai:



“Anh nhìn xem người ta kìa! Anh có ý thức trách nhiệm của bạn trai chưa?”



Người bạn trai kia cũng không phải đèn cạn dầu, miệng mắng lại liền một câu: “Cô nhìn xem người ta! Phải có sự xinh đẹp như vậy thì tôi cũng toàn tâm toàn ý hoàn thành trách nhiệm của người bạn trai!”



Một câu nói làm người bạn gái kia tức giận đến đỏ cả đôi mắt, Dương Miên Miên cũng không buông tha người, lập tức bổ xuống đao: “Tôi cũng thật sự thấy chướng mắt loại người như cậu nha.”



Như vậy một câu làm cô gái kia bao gồm hướng dẫn du lịch đều cười phun.




Cưỡi lạc đà đi xem Bạch tháp sơn, dù cho phương bắc mặt trời đã xuống núi, bọn họ dạo xong trời cũng tối đen, Kinh Sở còn nhớ rõ đêm qua cô phí sức lực, liền hỏi: “Còn có đi được đến động không?”



Dương Miên Miên rất muốn nói cô đương nhiên đi được đến động, thể lực của cô vốn không tồi, đáng tiếc đêm qua tìm đường chết, hôm nay cả ngày đều cảm thấy chân mềm eo đau, biểu tình có một chút một do dự, Kinh Sở liền biết là chuyện như thế nào, ngồi xổm xuống: “Đi lên, anh cõng em.”



Đang chờ phúc lợi, Dương Miên Miên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, quyết đoán nhảy lên lưng anh, câu lấy cổ anh làm anh thay cô đi bộ, xong rồi mới nhớ tới hỏi thăm một câu: “Anh không mệt à?”



Kinh Sở một phách cô tiểu thí thí: “Hiện tại mới quan tâm anh, quá trễ.”



“Em không có không quan tâm anh, ý tứ của em chính là biết anh không mệt.” Thể lực Kinh Sở rất tốt, cô có quyền lên tiếng, lời này nói được một chút cũng không chột dạ.



Hai người đang uốn éo, thì bên kia đôi tình nhân lại tiếp tục mâu thuẫn, người bạn gái đi lâu lắm cảm thấy chân mỏi toan nghỉ một chút, ngồi ở bậc thang không đứng dậy, người bạn trai lại ghét bỏ nàng không thể làm, không ngừng nói thầm: “Cô như thế nào lại mệt mỏi, không phải mới vừa nghỉ quá sao, lũ con gái các người chính là yếu đuối”



Lời này Dương Miên Miên m nghe không nổi nữa, cùng Kinh Sở nói: “Em mà có bạn trai như vậy lập tức đem hắn ấn đầu xuống bồn cầu, không một chút do dự.”




Kinh Sở đặc biệt bình tĩnh: “Anh tin em sẽ làm vậy.”



So sánh với người kia, Kinh Sở biết nhu biết cương ôn nhu săn sóc thật đúng là chưa nói sai, Dương Miên Miên nhớ tới lúc trước anh ở phòng ngủ đánh giá, thật là tốt như châu ngọc, những câu đúng chỗ, có điểm thần côn tiềm chất: “Giường ở nhà anh là mua ở đâu?”



Đề tài này nhảy lên quá nhanh, Kinh Sở nhất thời không đuổi kịp ý nghĩ: “Như thế nào?”



“Chất lượng không tồi.”



Thật tinh mắt, rất khó đến, càng là ở bên ngoài tiếp xúc nhiều, càng là phát hiện trên thế giới mặc kệ là người vẫn là vật, đôi khi ngốc lên thật sự có thể đem làm người khác ngốc đến khóc.



Dương Miên Miên cảm thấy chính mình cần bồi dưỡng một trung thực tiểu đồng bọn, ví như hải tặc chính là thần trợ công, chính là nó không thể nói chuyện, rốt cuộc là thiếu một vòng, tiểu đồng bọn không thể là dễ dàng bị đào thải, còn có thể là mỗi ngày mang theo không cho người kỳ quái, ví như Tiểu Hoàng Cơ ( bao cao su) thông minh lanh lợi suy một ra ba, đáng tiếc bởi vì công năng đặc thù, rất nhiều thời điểm sẽ bị biến trở thành pháo hôi.



Tiểu Hoàng Cơ: “Tôi đã tạo nghiệt gì a (〒▽〒) làm một tiểu hoàng cơ, tôi dễ dàng sao?”



Cô suy nghĩ chuyện đứng đắn, Kinh Sở từ giường cái này điểm xuất phát, hoàn toàn vô pháp nghĩ đến nơi đứng đắn kia: “Em là ngại khách sạn giường không đủ rắn chắc?”



Dương Miên Miên phục hồi tinh thần lại, đặc biệt nghi hoặc mà nói: “Không, thực rắn chắc.”



Hai người không có thể đối thượng tần suất, may mắn Tùng Tuấn thực mau gọi điện thoại lại đây: “Tôi chọn được tiệm cơm rồi mời các người ăn cơm, thuận tiện cùng các người nói với hai người các cậu hôm nay tôi thu hoạch được cái gì.”



Theo lý thuyết Tùng Tuấn tiếp đãi khách là vì cậu ấy không thiếu tiền, cũng có đôi khi là vì kiếm tiền, tỷ như giúp phú thương tìm người tình, nhưng đôi khi thuần túy là vì nghĩa khí bạn bè, giống như lúc này cùng làm việc xấu chính là bởi vì có anh em quản văn nhận vụ án buôn lậu, người này Kinh Sở cũng biết, cũng là lão chiến hữu từ trước, quân nhân xuất ngũ sau về quê làm cảnh sát không phải số ít.



Mà Tùng Tuấn có ý hoa hoè loè loẹt cái gì đều có, bạn bè của cậu rất nhiều, phương pháp quảng, làm cái gì đều có cách, giúp lão bà đi bắt lão ông, giúp vị phú hào thần bí nào đó tìm người tình, cái gì cần làm đều có, tóm lại tiền là không thiếu.



Nhưng mà, có lẽ là thói quen, tuy rằng có tiền, bọn họ lại có sở thích giống nhau ăn cơm không thích đi ăn ở nơi sang trọng, hào nhoáng, mà thích đi ăn ở nơi ven đường, nhà hàng nhỏ, cảm thấy ăn ở nơi đó ăn món xào uống bia so với ở khách sạn năm sao uống rượu vang đỏ ăn đồ ăn nước Pháp ngon hơn nhiều.



Tổng thượng sở thuật, hôm nay Tùng Tuấn mời khách ăn cơm nơi cũng không xa hoa, nhưng lại là nơi có phong cảnh đặc sắc.



Tùng Tuấn gọi đồ ăn: “ Chắc anh ăn không quen bánh mật, tôi đã gọi cơm rồi, lão Đường hôm nay không rảnh nên tới không được, hiện tại hắn tới cũng chói mắt, lần trước phá đại án tử, mỗi người đều nhận được, hắn rút dây động rừng liền hỏng.”



Kinh Sở nhưng thật ra cũng không cảm thấy thất vọng, lần này anh chịu bị Tùng Tuấn lừa dối lại đây hỗ trợ, chủ yếu là vì mang Dương Miên Miên ra tới chơi, trông thấy việc đời, miễn cho cô cứ ở nam thành ếch ngồi đáy giếng, có một số việc là trong thành thị nhìn không tới, chỉ có ra cửa bên ngoài mới có thể cảm nhận ra tư vị mà thôi.



Tùng Tuấn cũng không hàm hồ, đồ ăn đi lên rượu vừa mở, uống một ngụm liền bắt đầu nói vào chủ đề.



Sự tình này, đều phải từ nơi mất trộm phật tượng kia bắt đầu nói tiếp.



28/10/18 - 20:20