Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 96: Bao vây thành phố




Không thấy Lâm Xuân đâu nhưng dưới ghế vẫn còn đôi giày cao gót màu đen. Vừa nãy Trần Sơ kiểm tra vết thương của cô nên đã cởi giày ra.

Chỉ đúng một giây, tối đa một giây đồng hồ, đây là thời gian anh bị cặp đôi kia che mất tầm nhìn, trong thời khắc ngắn ngủi như vậy, chắc chắn cô vẫn còn ở trong phòng tiệc.

Tiếng “vù” vụt qua, phòng tiệc bỗng nổi gió, giá cắm nến, rèm cửa, bàn ghế, thức ăn đã bị thổi bay trong thoáng chốc, cả phòng tối sầm đi, chỉ còn lại ánh đèn điện mờ tối trên trần nhà.

– Có chuyện gì thế?

– Gió ở đâu ra?

– Bé cưng ơi, em có sao không?

Cô không ở trong phòng tiệc?!

Trần Sơ không cảm nhận được sự hiện diện của Lâm Xuân trong căn phòng, ánh mắt anh loé lên tia sáng xanh, cơn gió bay ra ngoài cửa sổ, bao phủ toàn bộ lâu đài.

Bấy giờ, bên ngoài lâu đài, trong góc không người, Dracula cùng một người phụ nữ tóc đỏ mặc áo choàng bước ra từ một không gian méo mó.

“Nguy hiểm thật, suýt nữa đã bị kẹt ở trong.” Cô gái tóc đỏ sợ hãi quay người nhìn toà lâu đài bị dị năng hệ phong bao trùm.

“Sao mới ra ngoài lâu đài mà không đến Hall Town luôn?” Dracula hỏi. Hall Town là một thị trấn cách đảo Odin hai trăm cây số.

“Giác quan của Trần Sơ mạnh quá, đứng gần làm tôi không dám dùng nhiều dị năng.” Cô gái tóc đỏ nói ra nỗi lo của mình, mà sự thật chứng minh rằng cách làm của cô không hề sai, vừa nãy nếu cô không nhanh nhạy thì bây giờ đã bị rơi vào vị trí mà Trần Sơ phong toả rồi.

“Chỉ là một đứa cấp S thôi, hai ta kết hợp lại mà còn sợ nó.” Dracula khinh thường.

Trần Sơ được coi là cao thủ trong hàng những người dị năng cấp S, nhưng dù xuất sắc thế nào đi chăng nữa, liệu cậu ta có thể đối phó với hai người dị năng cấp S cùng một lúc được không?

“Muốn đánh nhau thì vẫn còn nhiều cơ hội, giờ đưa ông đến trụ sở chính đã.” Cô gái tóc đỏ không kích hoạt dị năng ngay mà dẫn Dracula đi bộ ra xa toà lâu đài.

Nhớ đến mệnh lệnh của thủ lĩnh, Dracula không nói nữa, chủ động đi trước để dẫn đường, cả hai hoà vào dòng người, đi khoảng hai ba phút rồi tiến vào một căn phòng tràn ngập tượng gỗ.

Elsigina, nữ, 5 tuổi, đây là năm thứ hai cô bé hoá thành con rối.

Bartlett Herbert, nam, 31 tuổi, đây là năm thứ mười anh ấy hoá thành con rối.

Craigie Osmond, nam, 25 tuổi, đây là năm thứ năm mươi anh ấy hoá thành con rối.



Sau khi bị Dracula dẫn vào nhà, hệ thống xem bói hiện lên liên tục, mặc dù Lâm Xuân bị biến thành rối gỗ nhưng các giác quan của cô vẫn còn đó, cô nhìn căn phòng đầy ắp con rối, chí ít cũng phải có cả trăm loại tượng gỗ tinh xảo mà thấy lạnh sống lưng, rợn hết cả người.

Chẳng lẽ tất cả những con rối ở đây đều là người thật?

Thực ra Lâm Xuân cũng rất mông lung, cô không biết vì sao mình lại hoá thành rối gỗ, cô chỉ nhớ mình đang ngồi trên ghế đợi anh Trần Sơ quay lại, trước mắt bỗng dưng tối hù đi, đến khi tỉnh lại cô đã hoá thành con rối, bị người ta nắm chặt trong tay và đưa ra khỏi lâu đài.

Cô khi biến thành con rối không thể động đậy, cũng chẳng thể hét lên, giác quan vẫn còn đó nhưng lại không thể điều khiển được bản thân.

“Cạch!” Một con rối gỗ được trưng bày trên giá bị vạt áo của cô gái tóc đỏ khua qua nên đã rơi xuống đất.



“Cô cẩn thận vào.” Dracula nói với vẻ bất mãn, cúi người nhặt con rối đội mũ cao bồi lên, vặn lại cánh tay của nó một cách nhuần nhuyễn, sau khi xác định nó không bị hư hại gì thì mới đặt lại về chỗ cũ.

“Đây là rối gỗ sống à?” Cô gái tóc đỏ hỏi.

“Tất cả ở đây đều là con rối sống.” Dracula đáp.

“Ông là đồ biến thái.” Dẫu rằng cô gái tóc đỏ cũng không phải người tử tế gì, nhưng bây giờ nhìn hàng trăm con rối trong cửa hàng, cô ta cũng cảm thấy khó chịu.

Dracula im lặng, chỉ vuốt lại bảng giá nhàu nhĩ, trên bảng ghi rõ giá mặt hàng là năm mươi euro.

“Ông thu thập nhiều con rối như thế, trưng bày trong tiệm mà chỉ bán có năm mươi euro?” Cô gái tóc đỏ ngạc nhiên.

“Cũng xem tâm trạng thế nào đã, ngày lễ giảm giá, mười euro cũng bán.” Dracula trả lời.

“Biến thái!” Cô gái tóc đỏ không thể hiểu được đam mê biến con người thành rối gỗ rồi bán với giá vài chục euro của ma cà rồng.

Biến thái! Đợi chị chạy thoát, chị chắc chắn sẽ giết chết thằng biến thái này!

Lâm Xuân cũng đang chửi thầm.

– Mày không trốn được đâu.

“!!!” Cô không thể nhúc nhích nhưng ánh mắt cô vẫn đang nhìn lên trên, cô có thể thấy nét mặt của Dracula, vừa nãy hắn đã cúi đầu nhìn cô.

Tên biến thái này nghe thấy tiếng mình nói ư?

“Biến thái, ông nghe thấy lời tôi nói đúng không?” Lâm Xuân nói trong lòng nhưng Dracula chẳng thèm để ý đến cô nữa, hắn dẫn cô gái tóc đỏ đi vào căn phòng đằng sau cửa hàng.

“Cô có thể mở hành lang không gian ở đây.” Dracula nói.

Dịch chuyển không gian càng xa càng tốn nhiều thời gian chuẩn bị, đó là lí do vì sao cô gái tóc đỏ không xuyên không ngay trong toà lâu đài. Tuy nhiên, khi thời gian sắp xếp càng lâu thì thời gian dị năng dao động càng dài hơn. Vậy nên trong lúc chuẩn bị rất dễ bị Trần Sơ phát hiện. Cũng vì thế, hai người mới không dịch chuyển lần hai ngay sau khi rời khỏi lâu đài mà bước vào ngôi nhà con rối này.

Đây là phòng của Dracula, vào lần thứ hai thức tỉnh dị năng, Dracula trở thành nghệ nhân rối gỗ, có thể biến con người thành con rối và phong toả tất cả những nguồn dị năng dao động. Thành ra, trong căn phòng chật kín tượng gỗ, sự dao động dị năng sẽ được che giấu ở mức tối đa. Đây cũng là nguyên nhân tại sao thủ lĩnh của Lửa Xanh lại chọn Dracula để thực hiện nhiệm vụ này, bởi vì chỉ có dị năng của hắn mới cướp được Lâm Xuân ra khỏi tầm nhìn của Trần Sơ một cách yên ắng.

Bây giờ, chỉ cần hành lang không gian mở ra, bọn hắn sẽ suôn sẻ quay về trụ sở chính của Lửa Xanh.

“Được quá, tôi cần hai mươi phút.” Cô gái tóc đỏ ước lượng thời gian mà mình cần.

“Tôi đứng trông ở ngoài.” Dracula nói xong, đang định bước ra, hắn chợt cảm nhận được một nguồn dị năng cực kì khủng khiếp đang dao động xung quanh.

“Trần Sơ?” Cái tên cả hai sực ra đầu tiên chính là Trần Sơ, bây giờ bọn chúng không màng tạo hành lang không gian nữa mà đồng loạt chạy ra ngoài. Ai ngờ vừa mới đến đại sảnh đã thấy cơn cuồng phong quét sạch khu phố, thổi bay từng cái khung cửa.

“Nguy rồi!” Cô gái tóc đỏ đột nhiên mở cửa đi ra ngoài, nhìn trận cuồng phong bay qua trước mặt, cuối cùng chững lại ở bên ngoài thành phố, hoá thành một kết giới vô hình.

Bao vây thành phố, Trần Sơ bao vây thành phố rồi.

“Chúng ta không ra ngoài được nữa.” Sắc mặt cô gái tóc đỏ xấu hẳn đi. Trần Sơ không tìm được Lâm Xuân trong toà lâu đài nên đã dùng dị năng hệ phong để phong toả toàn bộ đảo Odin.

“Chết tiệt, dị năng cấp S mà làm được như này à? Hay là do dị năng hệ nguyên tố thì mạnh hơn?” Dracula cũng là người dị năng cấp S, hắn nghĩ rằng dù mình có hao mòn toàn bộ sức mạnh trong người cũng không thể làm được như vậy.

“Đây không phải cấp S.” Cô gái tóc đỏ cảm nhận nguồn năng lượng dao động còn sót lại, gương mặt toát lên vẻ kinh hoàng.

“Không còn cách nào khác à? Ta có thể dịch chuyển một khoảng cách ngắn, rời khỏi đảo Odin rồi tính sau.” Dracula gợi ý.

“Mấy phút trước còn được chứ giờ thì chịu.” Cô gái tóc đỏ ngừng lại rồi nói tiếp: “Không còn cách nào hết, sức mạnh của Trần Sơ đã vượt qua ngưỡng cấp S rồi, dù di chuyển một khoảng cách ngắn cũng sẽ bị phát hiện.”

“Thế chờ thôi, đảo Odin không to cũng chẳng nhỏ, trên đảo cũng phải có ít nhất mấy trăm nghìn người, tôi không tin nó có thể bao vây được mãi.” Dracula hừ một tiếng: “Dù nó có dám thì chính phủ nước Y và Trung Quốc cũng không cho nó làm bậy làm bạ đâu. Hôm nay lễ hội thần biển đã kết thúc, ngày mai rất nhiều du khách sẽ rời đi, đến lúc đó mình hoà lẫn vào trong đám người bình thường, không ai ngăn được hết.”

“Đó là ông, còn tôi thì sao?” Cô gái tóc đỏ liếc Dracula.

Dracula là nghệ nhân rối gỗ, có khả năng ẩn thân bằng chính dị năng của mình, hắn có thể giả vờ làm người bình thường nhưng cô ta thì không.

“Tôi sẽ biến cô thành con rối rồi mang cô ra ngoài.” Dracula nhìn cô ta, nở nụ cười đầy quyến rũ.

Cô ta hừ một tiếng, quay trở về nhà.

Trở lại cửa hàng, Dracula đặt con rối Lâm Xuân mà mình đã cầm trong tay từ đầu đến giờ xuống một lâu đài được bao bọc trong chiếc lồng kính. Cô ngồi xổm trên khoảng sân ở ngoài, bên cạnh còn được trang trí bằng một chú mèo Garfield.

Tuy rằng Dracula cực kì biến thái nhưng hắn lại tận tâm tận lực với nghề mà mình yêu thích. Hắn không chỉ đặt Lâm Xuân ngồi vào trong mà còn điều chỉnh tư thế của cô, ví dụ như cánh tay giơ cao bao nhiêu, ánh mắt nhìn về phía nào.

Thằng biến thái chó chết, anh Trần Sơ sẽ tìm được chị nhanh thôi, đến lúc đó chị chắc chắn sẽ khiến mày bẽ mặt.



– Cạch!

Lâm Xuân vừa mới mắng xong, đầu tự dưng bị vặn mạnh, quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cô sợ tới nỗi suýt thì ngất lịm đi.

Áaaaaa, gãy cổ rồi.

– Mày là rối gỗ, dù gãy cổ cũng chẳng sao đâu.

May quá may quá, giờ mình là con rối, từ từ, mẹ cái thằng biến thái này, quả nhiên nó nghe được tiếng mình nói mà.

– Ngoan ngoãn ở đây đi, làm phiền ta, ta sẽ vặt đầu mi.

Lâm Xuân rất muốn chửi lại, bởi vì cô biết hai người đó không dám giết cô, hình như mục đích của chúng là dẫn cô đến một nơi nào đó.

“Hai người là thành viên của Lửa Xanh?” Cô hỏi.

“Cũng khôn đấy.” Dracula đáp.

Này mà cần trí khôn à? Cô sống hướng nội, có đắc tội với ai ngoài Lửa Xanh đâu. Nhưng vẫn có gì sai sai, dù Lửa Xanh biết cô là người đã cứu Từ Phi Hàng trong livestream toàn cầu của bọn chúng, nhưng cô và anh Trần Sơ chỉ tình cờ đến đảo Odin thôi mà, bọn cô bị sự hỗn loạn không gian đẩy tới đây, đến cô còn không biết mình sẽ xuất hiện trên đảo Odin, sao Lửa Xanh lại biết được?

“Sao các người biết tôi sẽ ở đây?” Lâm Xuân hỏi.

– Thủ lĩnh của bọn ta biết tất cả mọi thứ.

“Thủ lĩnh của các người là ai?” Cô vội hỏi.

Dracula bơ cô, hắn đã chỉnh xong góc độ của con rối, đậy lồng kính lại rồi quay người rời đi.

Đúng, khi nói chuyện với Lâm Xuân, hắn cũng đang hí hoáy với con rối do cô biến thành.

Cửa hàng con rối rơi vào thinh lặng trong loáng chốc, xung quanh toàn tượng gỗ do người thật hoá thành, được đặt ở nhiều tư thế khác nhau trong tủ kính. Lâm Xuân bỗng hoảng loạn, may mà cô được ở trong lâu đài có lắp một chuỗi đèn đầy màu sắc, giúp cô thoát khỏi bóng tối. Tiếng chất vấn của cô gái tóc đỏ vang lên ở phía xa xa.

– Sao ông lại để mục tiêu ở bên ngoài?

– Để giấu một cái cây thì tốt nhất phải giấu ở trong rừng.

Mãi sau, khi căn phòng rối gỗ hoàn toàn chìm vào lặng im, không còn tiếng thở nào nữa.

“Hệ thống, hệ thống.” Bây giờ Lâm Xuân mới dám thì thầm gọi tên hệ thống.

“Làm sao?” Hệ thống hỏi.

“Cậu có cách cứu tôi không?” Lúc này Dracula và cô gái tóc đỏ không ở đây, giờ là thời điểm tốt nhất để chạy trốn.

– Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.

“Tôi có thể cho cậu điểm công đức.” Lâm Xuân nhìn lại mình chỉ còn sáu mươi ba điểm công đức, đơ ra rồi nói tiếp: “Cho nợ trước đi, cậu muốn bao nhiêu điểm, đợi tôi trốn thoát tôi sẽ kiếm ngay.”

“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói, dù tôi có gợi ý cho cô nhưng cô đã thành tượng gỗ rồi thì không thể thực hiện được.” Hệ thống đâm đúng chỗ đau.

“Cậu đỉnh thế cơ mà, có thể giúp tôi chết đi sống lại, chẳng lẽ không thể cứu tôi thoát khỏi trạng thái con rối này à?” Cô bị xe tông bao nhiêu lần, toàn là hệ thống chữa cho cô hết. Ngay cả khi cô không hiểu gì hết thì cô cũng biết đây là một sức mạnh cực kì khủng bố.

“Tôi chữa trị cho cô là do quy tắc đề ra lúc hệ thống trói buộc với cô, ngoài quy tắc ra, tôi chả làm được gì hết.” Hệ thống đáp.

“Thế là không còn cách nào hả?” Lâm Xuân chưa từ bỏ ý định.

– Không có.

Cô đành buông xuôi, xem ra cô chỉ còn cách đợi ai đó đến cứu mình thôi.

Bấy giờ, Trần Sơ đang đạp một chân lên ngực Blou Duncan, giẫm mạnh xuống người anh ta.

“Á!” Blou Duncan hét lên đau đớn, cảm giác xương sườn mình đã gãy nát ra: “Thưa anh, tôi thật sự không biết bạn gái anh ở đâu hết.”

“Mày là người cuối cùng tiếp xúc với em ấy.” Trần Sơ lạnh lùng nói.

– Tôi chỉ qua mời cô ấy khiêu vũ, sau khi cô ấy từ chối, tôi đã mời người khác, quý cô đấy vẫn còn ở dưới tầng, không tin anh cứ đi hỏi mà xem.

– Nói đi, mày đưa thư mời cho Lâm Xuân là có âm mưu gì đúng không?

“Không không, tôi chỉ thấy cô ấy đẹp quá…” Blou Duncan nhìn vào đôi mắt u ám của Trần Sơ, đành cất đi những lời khen ngợi: “Trong vũ hội hôm nay, lâu đài có tổng cộng mười một người được chọn làm nhiệm vụ phát thư mời, tôi chỉ là một người trong số đó. Tôi vô tình gặp người yêu anh thôi, tình cờ gửi thư mời cho cô ấy.”



Đúng, bọn anh tình cờ đến đảo Odin, không ai biết chuyện bọn anh ở đảo Odin ngoài một số người dị năng của tổ chức chính phủ, chẳng lẽ trụ sở chính bán đứng bọn anh? Không thể nào, kể cả có bị trụ sở chính phản bội thì họ cũng sẽ đối phó với anh chứ bắt Lâm Xuân làm gì?

Trừ khi bọn họ biết bí mật của Lâm Xuân.

Nhưng nếu họ biết bí mật của cô, vậy họ biết bằng cách nào? Có thể âm thầm bắt cóc Lâm Xuân ngay trước mặt anh, Trần Sơ không tin đây chỉ là sự trùng hợp chứ không phải âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu.

“Mày đã cho em ấy cái gì?” Lâm Xuân biến mất đột ngột, cô nhất định đã bị tác động bởi một loại dị năng đặc biệt nào đó, kiểu dị năng này thường sẽ có vật dẫn.

“Tôi chỉ tặng cô ấy một đoá hoa hồng, nhưng hoa này tôi hái trong vườn, không có gì đặc biệt cả.” Bây giờ Blou Duncan hối hận muốn chết, nếu biết người ta có bạn trai điên cuồng như này, có giết anh thì anh cũng không dám động vào người ta làm gì.

“Tốt nhất mày nên cầu nguyện em ấy được bình an, nếu không tao sẽ giết sạch cả dòng họ ma cà rồng nhà mày!” Trần Sơ không hỏi được gì, thả Blou Duncan ra rồi bay ra khỏi ban công, bắt đầu sục sạo khắp thành phố.

Anh đã bao vây toàn bộ đảo Odin, vậy nên chắc chắn Lâm Xuân vẫn còn ở đây.

– Tinh, nhiệm vụ xem bói thất bại, trừ 1 điểm công đức, xin vật chủ hãy tiếp tục cố gắng.

Lâm Xuân bị biến thành con rối, không thể cử động, chẳng có gì việc làm, chán chường ngồi đờ đẫn trong chiếc lồng kính bỗng được hoàn hồn bởi lời nhắc của hệ thống.

Nhiệm vụ xem bói thất bại? Ma cà rồng tóc vàng ư?

“Có khi bị anh Trần Sơ đánh rồi.” Lâm Xuân có lí do để ngờ vực về điều này, bởi vì ma cà rồng tóc vàng là người cuối cùng nói chuyện với cô, thể nào Trần Sơ cũng nghi ngờ anh ta.

– Lại bị trừ thêm một điểm công đức, nhưng không sao đâu, dù gì qua ngày mai cũng sẽ bị trừ hết thôi.

Hả? Hả hả???

Nếu như bây giờ Lâm Xuân có thể nhúc nhích, cô chắc chắn sẽ kích động đến mức nhảy cẫng lên: “Hệ thống, hệ thống, một ngày sau tôi sẽ bị trừ sạch điểm công đức, thế thì tôi sẽ bị xe đâm đúng không?”

“Đúng.” Hệ thống.

“Tôi có thể bị đâm ngay khi ở trong tiệm à?” Cô hỏi.

– Chỉ cần ở gần đây có xe là được.

“Vậy cậu có thể sử dụng quyền hạn của mình, chọn một loại xe bất thường như kiểu xe lửa hay tàu điện ngầm, máy bay được không!” Lâm Xuân hưng phấn: “Những chuyện càng lạ lùng, càng bất khả thi thì càng dễ gây chú ý. Làm như thế, anh Trần Sơ chắc chắn sẽ phát giác ra.”

Cô càng nghĩ càng thấy ý tưởng của mình quá đỗi tuyệt vời.

– Thế cũng cần phải có tàu hoả, tàu điện ngầm với máy bay ở gần đây. Và khi chúng đâm cô thì không được phép làm tổn thương những người vô tội.

Hình như có hơi khó nhằn.

“Không sao đâu, đây là đường dành cho người đi bộ, tự dưng bị xe đâm mới kì lạ đấy, thể nào anh Trần Sơ cũng để ý cho coi.” Lâm Xuân vỗ về bản thân.

“Nhưng cô cũng phải tính đến chuyện Trần Sơ không phát hiện ra.” Hệ thống lạnh lùng nói: “Để tôi nhắc cho cô nghe, bây giờ cô đã bị biến thành con rối, chưa chắc Trần Sơ đã nhận ra cô, cô cũng không thể làm nhiệm vụ xem bói được nữa, nếu cô cứ để mình bị không điểm công đức trong ba ngày liên tiếp, cô sẽ ngoẻo đấy.”

“!!!” Cậu đã bảo tôi sẽ không dễ chết rồi cơ mà??