Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 93: Đảo Odin




Sau một đêm phiêu lưu trên bờ biển, khi trời tờ mờ sáng, con thuyền cuối cùng cũng đến một bến cảng. Trần Sơ tìm một góc không người, bế Lâm Xuân bay lên vách đá rồi tự nhiên hoà vào dòng người.

“Đói quá.” Mặt trời mọc trên biển đẹp đến vô cùng, nhưng Lâm Xuân đã nhịn đói cả ngày lẫn đêm nên bây giờ cô không còn mà ngắm nữa, nhìn gì cũng thấy giống đồ ăn.

Trần Sơ nhìn cô gái tội nghiệp đứng ở ven đường, an ủi: “Để anh đi hỏi xem gần đây có quán ăn nào không.”

“Vâng vâng vâng.” Lâm Xuân gật đầu lia lịa.

Anh thấy buồn cười, sau đó đi về phía mặt trời, chặn một anh đẹp trai tóc vàng đang chạy bộ trên bờ biển, hàn huyên đơn giản mấy câu, lát sau đã quay về: “Cũng gần, đi bộ thêm hai cây nữa sẽ có một cửa hàng tiện lợi.”

“Tận hai cây nữa cơ ạ.” Lâm Xuân không muốn đi thêm bước nào nữa.

Thôi, cứ đi thôi, không đi thì chẳng có cái gì ăn đâu. Hơn nữa hai cây cũng không quá xa, chỉ mất ba mươi phút mà thôi, nửa tiếng sau sẽ được ăn rồi. Sau khi xây dựng tâm lí cho mình, cô đang định đứng thẳng dậy thì có một bóng lưng bỗng ngồi xổm trước mặt cô.

“Em lên đi.” Trần Sơ nói.

Lâm Xuân sửng sốt, bỗng chốc không biết phải làm sao.

Anh thấy cô cứ đứng im thin thít nên đã ngoảnh mặt nói với cô: “Hôm qua em ngủ mê mệt như thế, chắc là dị năng bị tiêu hao quá mức, cần thêm thời gian để khôi phục, không cần phải tốn sức nữa, anh cõng em đi.”

Nói xong, anh cũng không cho cô phản bác, anh ngoắc ngoắc ngón tay làm cô có cảm giác mình bị đẩy đi, nhào thẳng vào lưng anh, anh tiện thể cõng cô lên, bước nhanh về phía trước.

Lâm Xuân nắm vai anh, thân trên cứng đờ ra không nhúc nhích.

Sao mình lại để đàn anh cõng mình… Không phù hợp chút nào.

Không phù hợp cái gì chứ, anh cũng bảo dị năng của mình bị tiêu hao quá mức nên giờ mình rất yếu. Kể cả là bạn bình thường, trong tình huống này cõng nhau cũng có sao đâu.

Lâm Xuân đang xoắn xuýt, cánh tay bỗng bị người ta kéo đi, không kịp đề phòng, người cô đã dính chặt vào lưng Trần Sơ.

“Hạ thấp trọng tâm, thế mới cõng dễ hơn.” Trần Sơ nói.

“À à.” Cô không dám lộn xộn nữa, nằm giả chết trên lưng anh.

Anh cong môi, không nói nữa, nghĩ đến chuyện cô vẫn đang đói nên anh đã đi nhanh xuống chân núi. Vì để cho cô sớm được ăn, anh đi bộ hai cây số chỉ trong mười hai phút, nhanh hơn cô chạy năm ki lô mét trong một tiếng đồng hồ.

“Chỉ có sandwich với sữa thôi, em ăn lót dạ trước đi, đến khách sạn mình ăn những món khác.” Trần Sơ đưa sandwich và cốc sữa nóng hổi cho Lâm Xuân.

Cô đã đói rã rời, cầm bánh rồi định ăn luôn.

– Từ từ đã.

Cô giật mình: “Sao thế ạ?”

“Bên trong có thịt nguội.” Trần Sơ nhắc nhở: “Em không ăn thịt được mà?”

Lâm Xuân vẫn còn di chứng sau khi sử dụng mõ, không thể ăn thịt, cô vốn đang đói, nhưng nếu lát nữa ăn thịt thì sẽ bị nôn, không còn muốn ăn gì nữa.

“Đúng vậy, em không thể ăn thịt.” Lâm Xuân bị anh nhắc mà muốn ứa nước mắt, sao cô lại xui như thế chứ, đến cả miếng thịt nguội kẹp trong bánh sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi mà cũng không được ăn.

Cô đói quá rồi, ăn liên tục ba cái bánh sandwich mới thấy tỉnh người ra, nhưng thịt trong bánh đều thuộc về Trần Sơ hết. Nhưng điều này cũng chẳng mấy dễ dàng với anh, nhìn ánh mắt đáng thương của cô làm anh cũng không ăn ngon được.

“Không sao, một tháng sẽ qua nhanh thôi.” Anh an ủi.

“Giờ là một tháng rưỡi rồi.” Lâm Xuân được an ủi mà càng muốn khóc hơn.



“…” Suýt nữa quên mất, lúc ở trong trại Miêu cô cũng gõ mõ rất nhiều: “Một tháng rưỡi cũng trôi qua rất nhanh, sau này không dùng mõ là được.”

“Trừ khi em không vào không gian con nữa.” Cô nói nghiêm túc.

“…” Lần này Trần Sơ chẳng vỗ về được nữa, nghĩ kiểu gì cũng chả thể có chuyện Lâm Xuân không vào không gian con được nữa.

“Được rồi, không ăn thịt nữa, ăn chay khoẻ mạnh hơn.” Cô nói.

Đây rõ ràng là những lời tự an ủi chính mình, Trần Sơ biết điều không tiếp lời nữa, cười gật đầu phụ hoạ.

“À, mình đang ở đâu thế ạ, không có hộ chiếu, cũng không thể dùng Sadako, mình về kiểu gì đây, không thể lênh đênh trên biển đâu nhỉ?” Lâm Xuân hỏi.

– Đây chắc là đảo ở nước Y, đừng lo lắng đến việc quay về, chúng ta có thể bay theo chiều máy bay.

– Bay theo chiều máy bay?

“Ra sân bay đợi, chọn một chiếc phi cơ về Trung Quốc, anh đưa em lên, bay theo chiều máy bay.” Trần Sơ giải thích.

Còn cái kiểu nhảm nhí này cơ á?

“Thế là mình ngồi bên ngoài máy bay ạ?” Lâm Xuân hỏi.

“Phụt~” Trần Sơ không nhịn được cười: “Lừa em đó, vừa nãy mua đồ anh đã quẹt thẻ lương, bây giờ chắc chắn trụ sở chính đã phong toả vị trí của chúng ta rồi. Lát nữa mình đi tìm khách sạn để nghỉ một đêm, sẽ sớm có người liên lạc với mình, sắp xếp cho mình về nước.”

Lâm Xuân sực vỡ lẽ, cô hiểu rồi, Trần Sơ bay được nhờ dị năng hệ phong, vậy nên mới có thể đi theo máy bay, còn người dị năng không biết bay sẽ có những cách khác để về nước.

– Đi thôi, mình vào khách sạn, tắm rồi đánh một giấc.

Sau khi ăn uống no nê, cả hai đã khoẻ hơn nhiều. Lâm Xuân lần đầu ra nước ngoài nên nhìn đâu cũng thấy mới lạ, Trần Sơ thấy cô dạo chơi vui quá nên cũng không thúc giục, hai người thong dong dạo bước, hoà vào dòng người qua lại, như thể một cặp đôi đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài.

“Mì Lan Châu?” Lâm Xuân đột nhiên chỉ vào một quầy hàng ở đầu đường, nói với vẻ ngạc nhiên quá đỗi.

Trần Sơ nhìn theo hướng cô chỉ, nhìn thấy một gian hàng bán mì Lan Châu, hình như người chủ vừa mới mở hàng, đang bày bàn ghế ra đường.

Giọng nói của Lâm Xuân ngạc nhiên và sung sướng hết đỗi, khiến người chủ đang bày hàng ở đầu bên kia cũng nhìn lại, thấy hai người họ, niềm nở chào hỏi: “Đồng hương rồi.”

“Vâng vâng.” Lâm Xuân chạy vụt qua chỉ với hai ba bước, nếu vừa nãy không ăn ba cái sandwich liên tục, cô đã bảo ông chủ làm cho cô một tô mì ngay lập tức rồi.

“Hai người ở đâu thế, đến đảo Odin nghỉ mát à?” Đảo Odin là một khu du lịch nổi tiếng của nước Y. Nơi đây có rất nhiều khách du lịch, gần như ngày nào ông chủ cũng có thể nhìn thấy đồng bào Trung Quốc của mình. Mà người Trung khi thấy tiệm mì Lan Châu trên đảo Odin cũng vô cùng bất ngờ, đây cũng là niềm vui của ông chủ khi mở quán mì ở đây.

“Thành phố Tấn.” Lâm Xuân trả lời: “Ông chủ, chú có bán trưa không? Cháu muốn ăn mì.”

“Có chứ, hôm nay chú định bán đến mười giờ tối, cháu muốn đến lúc nào cũng được.” Ông chủ đáp.

“Muộn thế ạ? Mọi người bảo ở nước ngoài không có chợ đêm mà nhỉ?” Cô hỏi.

“Đang là lễ hội thờ thần biển mà.” Ông chủ nói.

– Lễ hội thờ thần biển?

“Cháu không biết à? Hai đứa không đến đảo Odin vì lễ hội thờ thần biển sao?” Ông chủ ngạc nhiên hỏi.

“Bọn cháu đi du lịch tự túc rồi ngang qua đây, sáng nay vừa mới đến nên không biết rõ lắm.” Trần Sơ bịa ra một lí do.

“Thảo nào, hai đứa may lắm đây. Theo lời giải thích của chính quyền đảo Odin về lễ hội thờ thần biển, một nghìn tám trăm năm trước, thần biển Poseidon đã đi ngang qua đây, thấy được sự vất vả của ngư dân trên đảo nên đã ra lệnh cho biển đổi hướng, và mang đàn cá đến đây. Từ đó, đời sống trên đảo Odin đã trở nên sung túc. Để tỏ lòng biết ơn với Poseidon nên người dân đã tổ chức lễ hội thờ thần biển. Nhưng nói trắng ra là chính quyền địa phương tổ chức để làm tiền thôi.” Ông chủ cười nói: “Nhưng lễ hội cũng long trọng lắm, khá thú vị, hình như chủ đề năm nay là ma cà rồng.”

“Ma cà rồng? Lễ hội thờ thần biển cơ mà ạ?” Lâm Xuân ngạc nhiên, hình như ma cà rồng chẳng liên quan gì đến thần biển mà ta.

“Chắc vì năm nay có phim ma cà rồng nổi quá, nên ban tổ chức mới nghĩ ra trò này, buổi tối còn có tiệc khiêu vũ ở lâu đài ma nữa đấy.” Ông chủ đáp.

“Lâu đài ma?” Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên, cô cũng đã xem bộ phim ma cà rồng mà ông chủ đề cập, hồi phim được phát hành ở Trung Quốc, Tống Nhiễm Nhiễm đã rủ cô đi xem, cô cực kì u mê những ma cà rồng xinh gái, đẹp trai và mạnh mẽ như vậy. Đặc biệt ở cuối phim, cảnh ma ca rồng tổ chức tiệc khiêu vũ trong lâu đài ma đã trở thành một bữa tiệc thị giác cho những người háo sắc.

“Em muốn tham gia không?” Trần Sơ thấu tỏ sự phấn khích của cô.

“Phải có vé vào cửa chứ.” Lâm Xuân chỉ nghĩ về nó thôi.

“Không cần, cần vé thì kiếm tiền sao được?” Ông chủ quá hiểu về chiêu trò ăn tiền của chính quyền.

“Là sao?” Cô không hiểu.

“Muốn tham gia tiệc khiêu vũ ở lâu đài ma, cháu phải có trang phục từ thời trung cổ, sau đó mặc nó rồi đi lang thang trên con phố chính ở đảo Odin. Trong lúc này, nếu cháu vô tình gặp được ma cà rồng thì sẽ có cơ hội được họ mời và lấy được thư mời của dạ tiệc, thế nên không mua được vé vào cửa đâu.” Ông chủ khen tấm tắc: “Không biết thiên tài nào nghĩ ra ý tưởng này, đỉnh ghê. Hai hôm nay doanh số bán ra của cửa hàng quần áo trung cổ bằng doanh thu hàng năm luôn rồi. Vấn đề là người ta còn rất sẵn lòng vung tiền ra, con gái chú cũng mua một bộ, chú bảo con bé đây là thủ đoạn moi tiền của chính quyền thôi nhưng con bé có nghe đâu.”

Gương mặt ông chủ toát lên vẻ đau khổ vì bị lừa tiền.

“Nghe hay quá.” Lâm Xuân nghe mà tim đập thình thịch, con gái không thể có sức miễn dịch với những thứ lãng mạn như này.

Được ma cà rồng mời, ai mà từ chối nổi cơ chứ.

“Ông chủ, tiệm quần áo đó ở đâu thế?” Trần Sơ hỏi ông chủ.

“Hai đứa cũng muốn dự à?” Ông chủ càm ràm nhưng cũng không thấy lạ, chỉ tay về một phía: “Hai đứa cứ đi thẳng đường này, khoảng mười phút sẽ thấy, tìm bừa một cửa hàng cũng có bán quần áo đấy.”

– Cảm ơn ông chủ.



Cả hai rời khỏi quán mì, đi thẳng trên phó, Lâm Xuân rất muốn đi nhưng vẫn băn khoăn: “Bọn mình tham gia tiệc khiêu vũ thật sao? Không vội về thành phố Tấn ạ?”

“Hộ chiếu sớm nhất cũng phải mai mới xong, dù sao hôm nay mình không về được đâu.” Trần Sơ nói.

“Nếu mình không đi được thì tiện thể tham dự nha anh?” Cô hiểu ý anh.

“Được.” Anh cười.

“Anh Trần Sơ, thế em vay anh ít tiền mua quần áo nhé. Đợi về nhà em trả lại cho anh, em không mang theo thẻ.” Trung Quốc toàn quét mã QR trả tiền, đừng nói đến thẻ, Lâm Xuân ra ngoài còn không thèm mang tiền mặt, đúng kiểu cầm điện thoại đi khắp nhân gian.

– Không cần, công ty trả tiền cho.

“Này cũng được thanh toán ạ?” Cô ngạc nhiên.

“Bọn mình vượt qua gian khổ để ra khỏi trại Miêu, quần áo vừa bẩn vừa rách, mua bộ mới để thay cũng là chuyện hợp tình hợp lí.” Trần Sơ giải thích.

“Đúng, quá hợp lí luôn.” Lâm Xuân đồng ý cái rụp.

Đúng là cái việc ăn chặn bòn rút của công ty phải nhờ cả vào nhân viên lão làng.

Khi đi mua quần áo, Lâm Xuân đã dùng hành động để nói cho Trần Sơ biết, phụ nữ đi mua sắm có thể lực khủng bố đến nhường nào. Cô cứ thể khiến cho người dị năng có thể chất cấp S như Trần Sơ trở nên mệt mỏi, cuối cùng mới chọn ra được hai bộ váy.

Một bộ cho cô, bộ còn lại tặng cho Tống Nhiễm Nhiễm, đợt trước cô đi xem phim ma cà rồng với Tống Nhiễm Nhiễm, cô bạn cũng đã bảo muốn mua một bộ váy như vậy. Cô thấy quần áo ở đây được may rất đẹp nên nhân tiện mua tặng bạn mình luôn.

– Đi thôi, đến khách sạn nào.

“Vâng.” Lâm Xuân bước đi với vẻ căng tràn sức sống, làm gì còn bộ dạng sống dở chết dở hồi sáng nữa.

Trần Sơ bật cười lắc đầu, dẫn cô đến khách sạn đắt nhất đảo odin.

Không phải anh muốn moi tiền của công ty, lúc Lâm Xuân đang chọn quần áo, anh đã mượn điện thoại cố định của cửa hàng để gọi cho từng khách sạn một, chỉ có mỗi nơi này còn phòng mà thôi.

Khách sạn chỉ còn phòng VIP, có hai buồng ngủ riêng, vậy nên không cần phải đặt thêm phòng nữa. Vừa vào phòng, Lâm Xuân đã về buồng của mình để rửa mặt, Trần Sơ thì ngồi trong phòng khách, ung dung pha cà phê. Sau khi pha xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Anh ngừng khuấy tách cà phê, đứng dậy đi ra mở cửa, đứng ngoài có một người đàn ông trung niên tóc đen mắt đen.

– Trần Sơ?

– Tôi đây.

“Xin chào, tôi là Lâm Kỳ, tôi là nhân viên trong văn phòng dị năng Trung Quốc ở nước Y.” Người đàn ông trung niên tự giới thiệu bản thân.

“Chào anh, mời vào.” Trần Sơ nghiêng người mời đối phương vào phòng.

“Không không, tôi chỉ đến để thẩm tra thân phận hai người, sau khi xác minh xong, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị hộ chiếu cho hai người về nước, dự tính ngày mai sẽ xong.” Vừa dứt lời, Lâm Kỳ đưa chiếc túi trong tay cho Trần Sơ: “Trong này có điện thoại di động, thuận tiện cho anh liên lạc với trụ sở chính.”

“Cảm ơn.” Trần Sơ nhận lấy điện thoại.

“Tạm biệt.” Nói xong, Lâm Kỳ quay người rời đi.

Trần Sơ vừa đóng cửa lại, điện thoại đã đổ chuông, nhìn thấy một dãy số quen thuộc trên màn hình, ánh mắt anh đanh lại nhưng vấn ấn nghe: “Đội trưởng Đường.”

“Tại sao cậu lại ở nước Y?” Giọng nói nôn nóng của Đường Thiên Nguyên vang lên ở đầu dây bên kia.

“Không gian trại Miêu thay đổi, lúc ra ngoài bị chệch hướng.” Trần Sơ đáp.

– Sau khi mang bản đồ địa mạch vào trại Miêu, trong trại đã xảy ra chuyện gì, tại sau năm ngày sau cậu mới xuất hiện, hai ngày trước cậu đã đi đâu?

Năm ngày?

Trần Sơ cau mày, mở điện thoại ra theo bản năng, kiểm tra ngày tháng, nhận ra hôm nay đã là năm ngày sau rồi.

“Không biết, chiều hôm qua chúng tôi mới đi ra ngoài, sau khi đi ra vẫn luôn lênh đênh trên biển, sáng nay mới quay về đất liền.” Anh nói.

“Chắc hẳn không gian nhiễu loạn đã tác động đến thời gian và không gian, cụ thể thế nào đợi bọn họ về rồi hẵng nói.” Đầu bên kia có người nói ra những phân tích của mình với Đường Thiên Nguyên.

“Ừ.” Ông ta đáp lại người đó rồi mới nói với Trần Sơ: “Lâm Xuân cũng ra ngoài, sao hai người không về nước ngay?”

“Trong chuyến đi vào trại Miêu lần này, dị năng của Lâm Xuân bị hao mòn quá độ, cô ấy bị thương, không thể sử dụng dị năng không gian được nữa, cần rất nhiều đá sức mạnh để bổ sung. Mong là đội trưởng Đường có thể báo cáo với trụ sở chính để tiến hành tiếp tế.” Trần Sơ tiện thể đưa ra quyền lợi cho Lâm Xuân.

“Có chút đá sức mạnh mà thôi, đợi con bé về, muốn bao nhiêu đá thì cứ nói để trợ lí Đàm báo cáo.” Chỉ là dăm ba viên đá, Đường Thiên Nguyên vui vẻ đồng ý.

“Cảm ơn đội trưởng Đường.” Trần Sơ chân thành cảm ơn ông, cơ hội hiếm có, phải nhường cho Lâm Xuân được hưởng nhiều hơn.

“Hai người nhận được hộ chiếu thì về nước ngay, khi về sẽ nói chuyện cụ thể sau.” Ông ta định cúp điện thoại.

“Còn hai chuyện nữa.” Trần Sơ nói.

– Chuyện gì?

“Tôi gặp đại tư tế trong trại Miêu.” Anh nói ra chuyện đầu tiên.



“Cậu nói cái gì?!!!” Đầu dây bên kia vang lên những tiếng ầm ĩ, hiển nhiên những người khác cũng nghe thấy lời anh nói, giờ đang thảo luận dự dội.

“Đại tư tế có năng lực xuyên qua sự hỗn loạn không gian, có thể thông qua kẽ hở không gian để tiến vào một không gian con khác.” Trần Sơ bình tĩnh nói tiếp.

Đầu bên kia lại ồn ào, mãi sau, có giọng của người khác vang lên: “Trần Sơ, cậu bảo có hai chuyện, vậy chuyện còn lại là gì?”

“Pho tượng ở giữa trung tâm trại Miêu là một thầy tà thuật đang ngủ say, có cùng cấp bậc với đại tư tế, bà tay đã thức tỉnh rồi.” Anh tiếp tục tung ra quả bom thứ hai.

– Thầy tà thuật cùng cấp bậc với đại tư tế?!

Trần Sơ còn chưa nói hết, anh không màng đến sự căng thẳng ở đầu dây bên kia, tung thêm quả bom nữa: “Bà ta có thể đến Trái Đất thông qua việc kí sinh.”

Trên người anh có lời nguyền của đại tư tế, vậy nên anh không thể tiết lộ chuyện đại tư tế có thể rời khỏi không gian con, nhưng chuyện của Miêu Ca Vân thì được.

– Gì cơ?!!

Qua loa điện thoại, anh có thể nghe thấy ít nhất sáu giọng nói cùng vang lên.

“Trần Sơ, tôi là Quan Trạch Dương – trường ban cơ mật, bây giờ tôi hỏi cậu một câu, cậu phải suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời.” Mãi sau, giọng nói cuối cùng cất lên đã tiếp chuyện với Trần Sơ.

– Anh hỏi đi.

“Thầy tà thuật này ra ngoài chưa?” Quan Trạch Dương hỏi.

Trần Sơ bắt đầu nhớ lại, lúc ấy Miêu Ca Vân chiến đấu với đại tư tế, toàn bộ trại Miêu bị ảnh hưởng, hơn nữa không gian thay đổi nên không thể mở cổng, chắc hẳn không có người dị năng nào rời đi thông qua cổng không gian được. Không ai đi nên Miêu Ca Vân cũng chẳng thể kí sinh được.

“Chưa.” Sau khi suy ngẫm, anh đã đưa ra câu trả lời.

“Cậu chắc không?” Quan Trạch Dương hỏi.

“Ít nhất bà ta không thể đi ra khỏi trại Miêu được.” Trần Sơ đáp.

“Được, tôi sẽ cử người mua vé máy bay sớm nhất cho cậu, nhận được vé thì về nước ngay.” Quan Trạch Dương nói.

“Ừ.” Trần Sơ trả lời.

“Còn chuyện gì nữa không?” Quan Trạch Dương không yên lòng hỏi.

– Còn.

“Vẫn còn?!” Quan Trạch Dương thấy đầu mình dại đi, anh chỉ buột miệng hỏi như vậy chứ không mong có chuyện gì hết: “Việc gì nữa?”

“Tôi mới nói được một nửa về chuyện của thầy tà thuật.” Trần Sơ ngừng lại một lát rồi nói: “Thầy tà thuật không chỉ kí sinh để rời khỏi không gian con mà trong cơ thể bà ta còn phong ấn tai hoạ có cùng đẳng cấp với bản đồ địa mạch, đấy là dịch bệnh.”

“Bịch bịch bịch~~~” Đầu dây bên kia điện thoại ngân lên vật nặng rơi xuống đất, chẳng biết có bao nhiêu người đang đứng ngồi không yên.

“Cậu chắc chắn?” Giọng Quan Trạch Dương cũng đanh lại.

“Tôi chắc chắn.” Bản thân anh đã bị lây nhiễm dịch bệnh mới có thể khẳng định chắc nịch như thế.

“Triệu tập hội nghị Liên hiệp quốc! Mau!” Sau khi Quan Trạch Dương gào lên, điện thoại đã cúp máy.

Trần Sơ đặt máy xuống, nhìn chằm chằm ly cà phê lạnh ngắt, lặng người trong dòng suy tư.