Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 67: “Không chết được” cũng bị coi là xui xẻo?




Lâm Xuân nhìn người phụ nữ càng ngày càng điên dại, không còn hứng tra hỏi nữa, thậm chí cô còn thấy đáng buồn. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu cảm xúc, tại sao cứ phải trở nên xấu xí và vặn vẹo chỉ vì một người đàn ông cơ chứ?



Tình yêu là một thứ tuyệt đẹp cơ mà? Nếu như tình cảm khiến người ta khó chịu và sai lệch như thế thì cô thà không có còn hơn.

“Kéo đi thôi.” Lâm Xuân nói với Sadako.

Mái tóc dài trải ra, một lọn tóc đen nhánh bao vây Lâm Song Ngọc, kéo ả đi ngay khi Lâm Xuân bước vào hành lang không gian. Mấy giây sau, Lâm Xuân xuất hiện ở số 106 đường Xuân Phong, phòng làm việc của tổ sáu. Trong phòng nghỉ cũng có một chiếc TV, Lâm Xuân không muốn dẫn ả về nhà nên đã lôi ả đến đây.

Chắc chắn không thể mặc kệ cái loại thầy nguyền rủa có tư tưởng lệch lạc như Lâm Song Ngọc được, phải giao cho đội thi hành án. Lâm Xuân đã là nhân viên chính thức của tổ chức chính phủ, vậy nên cô cũng biết phương thức liên lạc của đội thi hành án. Cô đã nghĩ đến việc gọi cho cục ngay trong nhà Lâm Song Ngọc, nhưng suy xét đến cha mẹ của ả vẫn đang ở nhà, đội thi hành án có đến cũng khó mà giải thích nên cô đã mang ả đi ra ngoài. Sau này cục trao đổi với cha mẹ Lâm Song Ngọc kiểu gì, cô không cần phải tham dự, cũng chẳng cần quan tâm.



Lâm Xuân nhìn Lâm Song Ngọc đang bị Sadako cuốn như con nhộng, dùng điện thoại của công ty để gọi cho đội thi hành án. Sau khi tóm tắt mọi chuyện một cách đơn giản, cục nói rằng hai mươi phút nữa sẽ đến bắt người.

Lâm Song Ngọc nghe Lâm Xuân bảo sẽ đưa mình lên đội thi hành án thì bỗng giãy giụa điên cuồng, nhưng dù ả vùng vẫy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Sadako. Trong sự hỗ trợ của cả Sadako và cây thước, Lâm Xuân không sợ ả sẽ trốn được, cô lôi điện thoại ra, định lướt mạng trong khi chờ đội thi hành án đến.



Vừa mới lấy máy ra, Lâm Xuân thấy được tin nhắn WeChat của Tống Nhiễm Nhiễm hỏi cô về tới nhà chưa.

Lâm Xuân nhân tiện trả lời tớ về rồi.

Tống Nhiễm Nhiễm: Nhanh thế á?

Lâm Xuân sững sờ, cô nhìn đồng hồ thì mới sực ra, bình thường đi từ nhà Tống Nhiễm Nhiễm về nhà mình cũng phải mất ít nhất nửa tiếng, mà bây giờ mới hai mươi phút trôi quá. Cũng bởi trong hai mươi phút này, cô đã chạy qua mấy nơi nên nó làm cô có ảo giác rằng thời gian đã trôi đi rất lâu rồi.

Lâm Xuân suy nghĩ một lát rồi trả lời: Nhà tớ bị vỡ ống nước mà, nên tớ bắt taxi về luôn.



Tống Nhiễm Nhiễm cũng không nghi ngờ, quan tâm hỏi chuyện nhà cô: Nhà cậu thế nào rồi, có bị hỏng nặng không?

Lâm Xuân: Không sao đâu, ống nước chỉ vỡ xíu thôi, không bị tràn nước ra nhiều quá, bị ngập phòng vệ sinh thôi ý mà.

Tống Nhiễm Nhiễm: Thế thì tốt, cậu mau gọi người đến sửa đi.

Lâm Xuân đáp một chữ “Ừ”, chợt nghĩ đến chuyện của Tống Uy, cô do dự không biết có nên tìm lí do để nói bóng nói gió với Tống Nhiễm Nhiễm về chuyện Tống Uy bị người ta thôi miên hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tìm được lí do hợp lí nên thôi.

Hai mươi phút cũng chỉ xem được hai tập phim ngắn, Lâm Xuân còn chưa xong xem tập thứ hai, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.



Lâm Xuân vội vàng đứng lên bước ra cửa, đi được nửa đường bỗng sực ra điều gì đó, giơ tay tháo mái tóc của Sadako trên đầu xuống, cất vào kho hàng. Chuyện cô sang nước F cứu người đã được livestream toàn cầu, mái tóc nổi bật quá, vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Nhìn Lâm Song Ngọc đã biết ả chưa bao giờ tiếp xúc với giới dị năng, không nhận ra cũng là điều bình thường, nhưng đội thi hành án là thành viên của tổ chức chính phủ, chắc chắn có thể phát hiện ra được.

Khi mở cửa, một người dị năng chừng bốn mươi tuổi mặc đồng phục lịch sự chào Lâm Xuân: “Chào cô, tôi là Trương Thành, đội trưởng đội thi hành án.”

“Chào đội trưởng Trương.” Lâm Xuân nhìn Trương Hàn, lúc trước Trần Sơ gọi cho đội thi hành án, anh ấy cũng dẫn cấp dưới đến bắt người.

“Thầy nguyền rủa đâu?” Trương Hành hỏi.

“Ở bên trong.” Lâm Xuân chỉ vào Lâm Song Ngọc đang vùng vẫy trên mặt đất.

Trương Hành nhìn sang, thấy phạm nhân không bị trói buộc, hơn nửa còn vội vàng giơ tay phải về phía anh, anh không hề nghĩ ngợi, vung tay lên ném một cái còng số tám ra. Dường như còng tay có ý thức của riêng mình, bay luôn về phía tay phải đang giơ lên của Lâm Song Ngọc, sau đó đè tay ả xuống, khoá chung cùng với tay trái.



Vậy nhưng, Lâm Song Ngọc cũng rất ngoan cố, dù cả hai tay đã bị còng lại nhưng ả vẫn giơ cao tay lên, ngửa lòng bàn tay về phía Lâm Xuân.

Trương Hành tưởng ả ta vẫn muốn đánh lại nên đã nói lạnh lùng: “Không cần giãy giụa, dị năng của cô đã bị tôi khoá lại rồi.”

Lâm Xuân sững lại, bỗng sực ra điều gì đó, vội vàng cất thước đi. Ngay khi vừa thu hồi thước, tay phải của Lâm Song Ngọc bị ép giơ lên cũng đã hạ xuống theo ý thức của chủ thể.

Trương Hành thấy mình đã ra uy thành công, hài lòng gật đầu, nói với cấp dưới của mình: “Áp giải lên xe.”

“Vâng.” Cấp dưới bước đến bên Lâm Song Ngọc.

Lâm Song Ngọc nhận thấy điều sắp xảy ra, ả kích động hét ầm lên: “Chúng mày không thể bắt tao, tao không làm gì hết, chúng mày không có bằng chứng, tại sao lại bắt tao? Tao muốn kiện chúng mày, tao phải tìm luật sư tố cáo chúng mày, nhà tao giàu, sẽ mời được luật sư tốt nhất để tố cáo…”

Có lẽ đồng chí trong đội thi hành án thấy Lâm Song Ngọc ồn quá, không biết anh đã dùng cách gì khiến ả tắt âm ngay lực tức. Đúng vậy, bờ môi Lâm Song Ngọc vẫn đang mở ra mở vào nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì nữa.



Dù đã trải qua rất nhiều nhưng đến tận bây giờ, Lâm Xuân vẫn thấy dị năng thật thần kì làm sao.

“Cảm ơn cô đã cống hiến cho trật tự của giới dị năng, chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc sau này.” Trương Hành nói mấy câu rập khuôn với Lâm Xuân rồi rời đi.

“Đội trưởng Trương, anh đợi một chút.” Lâm Xuân gọi Trương Hành lại.

Trương Hành dừng chân, nhìn cô với vẻ khó hiểu.

“Chuyện là thế này, anh trai của bạn tôi bị chị ta thôi miên, không biết có cách gì để hoá giải được hay không.” Mặc dù việc này cũng có thể nhờ Vua Bẩn nhưng nhờ anh là phải trả tiền, mà tiền này thì cô không thể bắt Tống Uy thanh toán được. Lâm Xuân ngẫm nghĩ, nếu đội thi hành án muốn giải quyết hậu quả, vấn đề này cũng nên được xem xét.

“Cô không cần lo lắng, cô ta chỉ là cấp D, không thể thôi miên vĩnh viễn, ám thị trong thâm tâm không quá mạnh, một khi nạn nhân thoát khỏi thôi miên, khoảng một tuần sau sẽ tỉnh táo trở lại.” Trương Hành nói.

Nghĩ là không cần phải quan tâm đến Tống Uy, nếu không bị Lâm Song Ngọc kéo dài thôi miên, một tuần sau Tống Uy sẽ khỏi lại mà chẳng cần dùng thuốc. Lại nói, Tống Uy đúng là bị oan khủng khiếp, từ khi bị Lâm Song Ngọc thích, tuần nào anh cũng bị ả cũng thôi miên một lần, khổ ghê gớm. Nhưng may mà cấp bậc của Lâm Song Ngọc không cao, nếu năng lực của ả cao hơn nữa thì không chỉ dừng ở việc thôi miên mà còn khiến cho anh ngủ luôn.

Nghĩ vậy, Lâm Xuân bỗng không còn ghét Tống uy nữa.

Anh cũng may đấy, có người em gái như Tống Nhiễm Nhiễm, nếu không anh cứ sống hết đời với Lâm Song Ngọc đi.

Chửi thầm như vậy, sau đó Lâm Xuân lại khoá chặt cửa, đội tóc giả rồi quay về nhà.

Mấy hôm sau, cuộc sống của Lâm Xuân về đúng quy củ, sáng nào cũng đến escape room, chiều thì qua công viên, trung bình mỗi ngày nhận được năm trăm tệ, thu nhập điểm công đức giao động trong khoảng tám mươi đến một trăm sáu mươi điểm. Điểm công đức lên xuống thất thường, chủ yếu phụ thuộc vào người trong cuộc có cố gắng để tránh được vận rủi hay không.

Hôm nay, Lâm Xuân ngồi bên ngoài nhà ma, cầm điện thoại nghiên cứu bản thiết kế do nhà thiết kế gửi cho cô, tổng cộng có ba bản vẽ cùng với bảng giá, nhà thiết kế cho cô hai ngày để chọn, như vậy thì chị ấy mới có thể giao cho nhà máy sản xuất tủ quần áo theo đúng yêu cầu. Trong thời gian chờ đợi, chị ấy cũng có thể sắp xếp để thợ chuyển đồ nội thất qua nhà và lắp đặt trước.

Đúng là đắt xắt ra miếng, Lâm Xuân nhìn ngắm hiệu quả của bản vẽ thiết kế, mường tượng ra căn nhà của mình sẽ trông như thế này sau một tuần nữa nên không khỏi vui mừng và mong đợi.

– Ở đây có nhà ma, dạo này nhà ma này hot lắm, nghe nói còn kèm thêm phù thuỷ xem bói nữa.

Sao xem bói lại thành thứ “kèm thêm” rồi? Rõ ràng nhờ có xem bói nên nhà ma mới hot, muốn “kèm thêm” thì cũng phải là xem bói kèm nhà ma chứ.

Lâm Xuân nguýt dài, nhìn ra nơi cất tiếng, chỉ thấy một cặp đôi trẻ đeo kính râm có khí chất xuất chúng đang đứng trước “bàn công ích” của cô.

“Luật thú ý thế, chỉ bói vận rủi, không xui không lấy tiền.” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng êm ái, vang lên ở phía xa xa, dễ nghe vô cùng.

“Em đọc cái này đi, trước khi xem bói thì phải quyên góp vào đây năm tệ.” Người đàn ông quay đầu, thấy người phụ nữ đã quét mã QR, ngạc nhiên hỏi: “Em muốn xem bói à?”

“Ừ.” Người phụ nữ trả lời.

“Năm mươi nghìn tệ?” Người đàn ông thấy số tiền mà bạn mình đã chuyển, hoảng hốt vội vàng cản lại nhưng anh còn chưa nói hết câu, cô ấy đã chuyển khoản xong rồi, anh đành chịu: “Chỉ cần năm tệ thôi mà, em chuyển năm mươi nghìn làm gì?”

Năm mươi nghìn tệ? Lâm Xuân cũng hết hồn, kể từ ngày cô kê bàn công ích ở đây, dù có rất nhiều người chuyển khoản hơn năm tệ nhưng đây là người đầu tiên quyên góp hẳn năm mươi nghìn tệ. Hơn nữa, Lâm Xuân cũng dám cam đoan rằng, tương lai sau này cũng không có ai chuyển khoản nhiều hơn số tiền này nữa.

“Quyên góp thôi mà.” Người phụ nữ đáp.

Đúng là người đẹp thiện lành, tuy người phụ nữ đeo kính râm và đội mũ, làm người ta không thấy rõ được gương mặt nhưng nhìn cô ấy quyên góp hào phóng như vậy, bây giờ cô ấy chính là người đẹp nhất nhà ma, không, phải là người đẹp nhất cái công viên này.

“Đây là chiêu trò cả thôi, ở trên viết là quyên góp từ thiện nhưng nhỡ đâu đó lại là tài khoản ngân hàng do chính người ta lập ra thì sao.” Dường như người đàn ông đã chứng kiến rất nhiều trò lừa đảo như vậy.

Hừ, anh giai ơi, em vẫn đang ở đây đấy, anh nghi ngờ em thì anh nói bé đi được không. Nếu anh không tin thì anh cứ đi tìm hiểu xem trang web quỹ phúc lợi cộng đồng của Hội chữ thập đổ và mã QR xem có đúng hay không.

“Không sao đâu, em cũng có tiền mà.” Người phụ nữ đáp ráo hoảnh.

Chẳng những có tiền mà còn hào sảng nữa. Đây là lần đầu tiên Lâm Xuân nghe người ta khoe giàu sang mà không cảm thấy ghen ghét với người giàu.

“Chị đẹp, xem bói đi, em miễn phí cho chị.” Chỉ mới nói ra mấy câu, người đẹp đã ấn tượng với chỗ xem bói của Lâm Xuân hơn hẳn.

Cả hai cùng quay sang nhìn Lâm Xuân.

Gương mặt Lâm Xuân cũng đong đầy vẻ mong đợi, muốn nhìn xem người đàn ông vừa phàn nàn sẽ phản ứng như thế nào khi thấy người bị mình càm ràm cũng xuất hiện ở đây, tiếc rằng cả hai đều đeo kính râm nên cô không thể thấy rõ nét mặt.

Hai người họ nhìn nhau, sau đó bước đến chỗ Lâm Xuân, mà khi cả hai vòng qua bàn quyên góp, đi lên phía trước được hai bước, ống quẻ màu vàng đen bỗng lắc lư.

Xui xẻo ư? Nếu như có thể giúp được chị đẹp ấy thì tốt.

Lâm Xuân đang nghĩ như vậy, trong hệ thống, quẻ dần dần mở ra.

Đỗ Bác Dung, nam, 30 tuổi, anh ấy định tỏ tình ở công viên nhưng không thành công.

Tỏ tình thất bại? Khổ quá trời.

Lâm Xuân hẵng còn thù dai, vậy nên khi thấy kết quả xem bói liên quan đến người đàn ông này, cô vẫn cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng đến khi nhìn thấy quẻ thứ hai xuất hiện, nụ cười trên môi đã cứng đờ ra.

Cảnh Lộ, nữ, 25 tuổi, ngày nào cũng muốn chết, hôm nay cô ấy không chết được, xui quá đi thôi.

Ngày nào cũng muốn chết, chị ấy bị trầm cảm sao? Với lại, hệ thống, cậu nghiêm túc đấy à? Không chết được cũng là xui xẻo ư?

“Với người trong cuộc, bất cứ điều gì đi ngược với mong muốn của họ và khiến họ đau khổ đều được coi là xui xẻo.” Hệ thống trả lời.

Ngày nào chị ấy cũng muốn chết, tâm trạng có thể tốt lên được sao?

“Không chết được thì càng đau khổ hơn.” Hệ thống đáp.

Bấy giờ, cả hai đã bước đến trước mặt Lâm Xuân, Cảnh Lộ nhìn bảng giá “Phí xem bói: 10 tệ” bắt mắt được đặt trên bàn, nói bằng chất giọng êm tai: “Xem bói mất mười tệ à? Chị quyên góp năm mươi nghìn tệ nên em miễn phí cho chị mười tệ sao?”

Lâm Xuân buột miệng đáp: “Nếu chị thấy giá thấp quá, em có thể đổi giá thành năm mười nghìn tệ.”

Cảnh Lộ sửng sốt, ngay sau đó đã nhìn Lâm Xuân rồi bật cười thành tiếng như thể nghe được truyện hài nào đó.

Đỗ Bác Dung ngạc nhiên nhìn nụ cười của bạn gái, tựa như rất lâu rồi anh không được thấy cô cười, anh sững lại trong thoáng chốc mới phản ứng lại được. Sau ấy, trông anh còn vui hơn cả Cảnh Lộ, nói với Lâm Xuân: “Cô nhóc còn nhỏ mà biết làm ăn quá.”

Mặc dù vẫn là kiểu câu hơi mỉa mai nhưng lời anh nói không hề mang theo ác ý và chỉ trích, giọng nói chất chứa sự trêu chọc thích thú.

Có lẽ anh rất yêu Cảnh Lộ, yêu tới nỗi chỉ cần người ấy mỉm cười là quên ngay “mánh khoé” năm mươi nghìn tệ.

Bỗng, Lâm Xuân bắt đầu hi vọng rằng anh có thể tránh được vận xui của mình và tỏ tình thành công. Nếu như thành công, phải chăng bệnh trầm cảm của Cảnh Lộ sợ tốt lên nhờ sự chữa lành của tình yêu?

“Anh có muốn xem bói không?” Lâm Xuân hỏi lại.

“Anh cũng được miễn phí à?” Đỗ Bác Dung vui vẻ hỏi.

“Hình như vừa nãy chỉ có chị đẹp quyên góp, anh đã từ thiện chưa?” Lâm Xuân hỏi Đỗ Bác Dung.

Anh đơ ra, thật thà lắc đầu: “Dù anh không quyên góp, nhưng Cảnh… Bạn anh đã từ thiện năm mươi nghìn mà.”

Lâm Xuân: “Bạn anh quyên góp là chuyện của bạn anh, không liên quan đến anh. Muốn xem bói, xin mời quyên góp năm tệ cho Quỹ hưu trí nông thôn của Hội chữ thập đỏ. Thêm nữa, nếu như anh nghĩ tài khoản của quỹ lại giả thì anh cứ việc đi điều tra.”

Thấy nữ phù thuỷ nói nghiêm túc như vậy, Đỗ Bác Dung cũng nhận ra mình đã hiểu lầm người ta, gương mặt có hơi gượng gạo: “Anh xin lỗi, anh… Anh đi từ thiện.”

Đỗ Bác Dung quyết định dùng hành động thực tế để bù đắp cho lời xin lỗi, anh quay lại bàn công ích, quét mã QR, sau đó cho Lâm Xuân xem số tiền chuyển khoản của mình.

Lâm Xuân nhìn lướt qua, thấy Đỗ Bác Dung cũng quyên góp năm mươi nghìn tệ, hào phóng phất tay: “Em sẽ xem bói miễn phí cho anh.”

Cảnh Lộ thấy vậy lại bật cười, Đỗ Bác Dung bỗng cảm giác rằng mình tốn năm mươi nghìn tệ thật sự đáng giá, bấy giờ lại nói đùa với Lâm Xuân: “Em bảo chỉ bói ra vận xui mới lấy tiền, nhỡ hôm nay anh tốt số, em miễn phí cũng thành công cốc thì sao?”

Lâm Xuân bình tĩnh trả lời: “Yên tâm, em không để anh lỗ đâu.”

Đỗ Bác Dung nghiền ngẫm một lát, nét mặt dần trở nên kì lạ: “Thật ra nếu so với xui xẻo thì anh thấy phí tiền cũng chẳng sao.”

Xem bói mất mười tiền, cũng không ai chấp nhận xui xẻo chỉ vì mười tệ cả.

Cảnh Lộ nín cười, cổ vũ anh: “Em cũng muốn biết phí xem bói của anh có thành công cốc không, hay anh cứ thử xem sao?”

“Được.” Cảnh Lộ đã khuyến khích, Đỗ Bác Dung cũng không dài dòng mà ngồi xuống đối diện Lâm Xuân.

Lâm Xuân thầm thở dài, anh bị vợ quản ghê quá. Cô rút tấm vải đen ra khỏi quỷ cầu thuỷ tinh, bắt đầu xem bói: “Anh đặt tay lên đây, sau đó nói cho em biết tên của anh.”

Đỗ Bác Dung làm theo lời cô: “Đỗ Bác Dung, Đỗ trong Đỗ Phủ, Bác trong bác học, Dung trong khoan dung.”

Lâm Xuân giả vờ nhìn quả cầu: “Xong rồi.”

“Xong rồi?” Đỗ Bác Dung ngạc nhiên: “Em xem bói nhiều nhất cũng chỉ mất ba giây? Em có thấy rõ quả cầu không?”

Dù là diễn thì cũng phải diễn chuyên nghiệp vào chứ.

Lâm Xuân: “Thấy rất rõ, chúc mừng anh, không phí tiền rồi.”

Đỗ Bác Dung không hề tin lời cô: “Không phí tiền, tức là hôm nay anh gặp xui à?”

Lâm Xuân nhìn Cảnh Lộ, nói khéo: “Có lẽ hôm nay anh không thoát kiếp FA được đâu.”

Đôi môi Đỗ Bác Dung đã chẳng còn nở nụ cười, anh nhìn Lâm Xuân với vẻ mặt phức tạp và không thể tin nổi. Thoạt nghe thì thấy câu này có vẻ sáo rỗng, nếu bạn đi trên đường gặp được ai đó trông có vẻ như đang độc thân, bạn bước đến và hỏi câu này cũng không có vấn đề gì hết. Nhưng chỉ có mình anh biết, hôm nay anh dẫn Cảnh Lộ đến công viên để làm gì.

– Tinh, chúc mừng vật phủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

Cảnh Lộ thấy Đỗ Bác Dung ngồi đực trên ghế không nói câu nào, chị cũng thấy nữ phù thuỷ xem bói có hơi hướng nguyền rủa nên đã nhìn về phía cô với vẻ cộc cằn: “Cô phù thuỷ này, sao em…”

Cảnh Lộ còn chưa nói hết câu, Đỗ Bác Dung hẵng còn đờ đẫn đã đứng phắt dậy, cắt ngang lời Cảnh Lộ. Anh kinh ngạc nhìn Lâm Xuân, hỏi: “Chỉ hôm nay thôi?”

“Em chỉ có thể xem được hôm nay, mai sau… Em hi vọng anh có thể thành công.” Khi Lâm Xuân nói nửa câu sau, cô nhìn sang Cảnh Lộ đang đứng cạnh anh, ánh mắt tràn ngập sự ủng hộ.

“Cảm ơn em.” Kể cả nữ phù thuỷ có bói ra được thật, hay chỉ là đoán mò thông qua những hành động của anh, nhưng anh vẫn nói lời cảm ơn cô vì câu nói của cô.

“Em cũng thử đi, thú vị lắm.” Đỗ Bác Dung đã ấn Cảnh Lộ ngồi xuống ghế trong khi chị còn chưa kịp phản ứng.

Cảnh Lộ ngẩn ra, nhưng dù gì cũng đã ngồi xuống rồi, chị không hề giãy giụa mà học theo Đỗ Bác Dung khi nãy, cũng đặt tay lên quả cầu thuỷ tinh.

Mãi đến bây giờ, Lâm Xuân mới để ý thấy chị sơn móng tay màu đen, hơn năm ngón tay đã xăm đủ các hình ảnh lạ kì.

Xăm nhiều như vậy không đau ư?

“Cảnh Lộ.” Chị nói ra tên mình bằng một chất giọng êm ái.

Lâm Xuân “Ớ” lên, ngẩng đầu nhìn.

“Hôm nay là lịch trình cá nhân của bọn anh, không muốn gây ồn ào, mong em giữ bí mật.” Đỗ Bác Dung đứng bên cạnh vội vàng nói.

Không muốn gây ồn ào? Giữ bí mật? Cũng có phải minh tinh đâu… Từ từ, Cảnh Lộ?

“Chị là… Ca sĩ?” Lâm Xuân nhớ ra rồi, thần tượng của Tống Nhiễm Nhiễm là Cảnh Lộ, mấy hôm trước cả hai ăn cơm với nhau cũng nói đến chuyện này.

“Xem ra em không phải fan của chị rồi.” Cảnh Lộ đoán ra được qua thái độ của Lâm Xuân.

“À không… Bình thường em không nghe nhạc, nhưng bạn em là fan của chị, fan cứng luôn ý ạ.” Lâm Xuân hơi ngượng ngùng.

“Không sao đâu.” Cảnh Lộ cũng không quá quan trọng việc này: “Em xem bói đi.”

Lâm Xuân không biết phải nói gì, cô cúi đầu bắt đầu xem bói. Khi bói cho Cảnh Lộ, cô tốn thời gian hơn lúc xem cho Đỗ Bác Dung rất nhiều, cô phải suy nghĩ nửa phút rồi mới ngẩng đầu lên.

“Lâu thế này, chắc chị cũng gặp xui rồi nhỉ?” Cảnh Lộ cực kì hứng thú với xui xẻo sắp xảy đến trong đời mình.

Lâm Xuân cúi đầu mất nửa phút để nghĩ xem mình nên nói cho chị ấy như thế nào. “Một người muốn chết nhưng hôm nay không thể chết được” thì xui ở đâu cơ chứ, cô vẫn không thể đồng tình với điều này.

“Điều này liên quan đến sự riêng tư của chị, chị có đồng ý cho bạn chị nghe không?” Cuối cùng, cô quyết định sẽ nói thẳng cho chị biết.

Đỗ Bác Dung ngây người, anh đang nghĩ xem mình có nên chủ động tránh đi không thì Cảnh Lộ đã lên tiếng: “Không cần, em cứ nói đi.”

Cảnh Lộ không nghĩ rằng một nữ phù thuỷ mới quen trong ngày hôm nay có thể biết được chuyện riêng tư của mình.

Lâm Xuân thấy Cảnh Lộ trả lời như vậy, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hẳn đi: “Em xem bói ra là tâm trạng của chị đang rất tồi tệ, ngày nào chị cũng muốn chết.”

Lâm Xuân không nói ra câu “hôm nay chị không thể chết được”, bởi vì trọng tâm của quẻ bói nằm ở câu “ngày nào cũng muốn chết”, và người cô muốn báo tin không phải Cảnh Lộ mà là Đỗ Bác Dung – người phải lòng Cảnh Lộ.

Quả nhiên, sau khi Đỗ Bác Dung nghe thấy kết quả xem bói của Lâm Xuân, gương mặt anh bỗng trắng bệch đi, nhợt nhạt vô cùng.

Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Cảnh Lộ lại mỉm cười: “Nếu như vậy, với chị thì đây chưa được gọi là xui xẻo.”

Thừa nhận rồi ư? Cảnh Lộ thẳng thắn bộc bạch ra rằng mình muốn chết? Bây giờ đến lượt Lâm Xuân phải ngỡ ngàng: “Quẻ bói vẫn còn nửa câu sau, ngày nào chị cũng muốn chết nhưng hôm nay không chết được.”

Cảnh Lộ “À” lên, nói đầy tiếc nuối: “Thế thì xui quá.”

– Tinh, chúc mừng vật phủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

“Cảnh Lộ.” Giọng nói của Đỗ Bác Dung chan chứa nỗi đớn đau bị đè nén, anh muốn nói gì đó nhưng dường như anh hiểu rằng, dẫu mình nói thế nào thì cũng chẳng có tác dụng.

“Anh Đỗ ơi, mình đi chơi nhà ma đi.” Cảnh Lộ làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chị đứng lên, vui vẻ đi vào nhà ma.

Đỗ Bác Dung đứng tại chỗ với khuôn mặt thống khổ, mãi tới khi Cảnh Lộ sắp đi vào nhà ma anh mới hoàn hồn, anh rầu rĩ nói với Lâm Xuân: “Xin em hãy giữ bí mật chuyện này nhé, anh sẽ trả em một trăm nghìn tệ làm tiền công.”

Lâm Xuân xua tay, cản anh không cho anh rút tấm chi phiếu ra: “Không cần, em sẽ không nói ra đâu.”

Đỗ Bác Dung cười gượng: “Cảm ơn em.”

Dứt lời, anh vội vã quay người đuổi theo Cảnh Lộ vào nhà ma.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Xuân: Nếu mình nhận một trăm nghìn tệ đấy thì có tính là tiền quẻ không nhỉ?

Hệ thống: Cô đoán xem.