Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 34: Trò chuyện với linh thể




Đợt này bước vào không gian con, Lâm Xuân lại xuất hiện trong một căn phòng khép kín, điều khác biệt duy nhất ấy là gian nhà lần này giống như ngôi nhà của một gia đình giàu có, được bài trí một cách trang nhã, trang trí vô cùng tinh tế, đến cả bình hoa đặt bừa một chỗ cũng toát lên sự cổ xưa.

Sau khi đi vào, cô đứng im trong nhà, cầu nguyện mình có thể đợi được anh đồng nghiệp Vua Bẩn của mình.

“Sắp qua nửa tiếng rồi, đại ca ơi anh đã vào không gian con chưa vậy? Chúng ta đi vào chung một cửa thì chắc phải ra cùng chỗ chứ. Mãi mà chưa xuất hiện, hay là, anh không vào kịp?” Lâm Xuân nghĩ đến cảnh Vua Bẩn chưa vào không gian con thì chỉ muốn ngất lịm đi.

Đây là không gian con cấp B đấy, nếu chỉ có mình bước vào thì mình chết chắc rồi còn gì. Đã bảo nếu anh cảm nhận được năng lượng dao động thì phải đẩy em ra ngay cơ mà? Sao cuối cùng chỉ có mình em vào đây vậy hả?

Tại điều hòa đắt quá, tại nhà quá trống trải nên cô mới bị đồng tiền làm mờ mắt. Biết rõ bản thân mình đã xui tận mạng rồi, cớ sao lại phải liều mạng chỉ vì 200 nghìn tệ cơ chứ? Lâm Xuân ơi Lâm Xuân à, mặc dù có nhiều tiền đấy, nhưng phải sống thì mới tiêu được mà.

Cô khó chịu cuộn mình trong chăn, nằm lăn qua lăn lại trên giường, đúng, bây giờ cô đang ở trên giường. Không phải cô cố tình nằm ngủ trên giường người ta đâu, thực sự là vì chỗ này lạnh quá. Lúc đến đây cô còn mặc áo cộc tay, nhưng nhiệt độ trong phòng max là 0 độ, cô không thể chịu được nên đành quấn mình trong chăn.

Cô đợi gần nửa tiếng đồng hồ, đón nhất những điều xấu nhất có thể xảy ra. Có thể Vua Bẩn đã không vào đây, hoặc anh đã vào rồi nhưng lại xuất hiện ở nơi khác.

Dù là giả thiết nào đi chăng nữa thì việc cô có thể bây giờ là dựa vào chính bản thân mình.

“Nếu em còn sống để đi ra ngoài, nếu anh không cho em 400 nghìn thì em sống mái với anh.” Lâm Xuân hung hăng vén chăn lên nhưng rồi lại rét run cả người, vội vàng chui vào trong chăn: “Thời tiết ở đây làm sao thế, lạnh kinh khủng khiếp.”

Cô ôm chăn bước xuống giường, lò dò đi ra cửa sổ, bắt chước mánh khóe nhìn trộm học được ở trong phim cổ trang, nhổ nước miếng vào ngón tay, nhẹ nhàng bóc miếng dán cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, bao phủ toàn màu trắng là trắng, không nhìn thấy thêm một màu nào hết.

Tuyết rợp trời như thế này, thảo nào lại lạnh đến vậy.

Lâm Xuân ôm chăn đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng thì tìm thấy một tủ quần áo bằng gỗ đằng sau tấm bình phong. Cô mở ra, thấy quần áo được xếp gọn gàng. Đồ lót, áo trong, áo khoác, không thiếu thứ gì, hơn nữa đây là quần áo của phụ nữ.

Cô không hề ngạc nhiên với điều này, với cách trang trí của căn phòng, nhìn qua đã biết đây là phòng của phụ nữ thời xưa.

“Cứ thay quần áo trước đã rồi nghĩ cách đi ra ngoài, nếu không năng lượng trong người mình sẽ bị không gian con hút cạn.” Lâm Xuân lạnh không chịu nổi, chẳng quan tâm đến việc quần áo có đẹp hay không mà chỉ chọn những bộ nào dày thật là dạy. Mặc xong thì đi tìm giày, may mà tìm được đôi ủng được làm từ da động vật nằm dưới đáy tủ quần áo. Cô sung sướng khôn xiết, không quan tâm tới chuyện chủ nhân của đôi ủng có mắc bệnh phù chân hay không, cô đá phăng đôi dép lạnh cóng của mình rồi xỏ chân vào ủng.

“Cũng tạm ấm rồi đấy.” Chỉ là chiếc áo khoác có màu đỏ rực rỡ quá. Bên ngoài tuyết trắng xóa, sự tương phản giữa hai màu đỏ và trắng vô cùng bắt mắt. Nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác bởi vì trong tủ chỉ có mỗi cái áo khoác này. Một là không mặc, hai là chỉ có thể mặc cái áo màu đỏ thôi.

“Nom như tiểu thư nhà giàu mà sao không sắm thêm mấy cái áo khoác nữa. Nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn cảm ơn chị đã cho em mượn quần áo.” Mặc dù Lâm Xuân biết chủ nhân của ngôi nhà đã mất, hoặc cũng đã hóa thành linh hôn nhưng trước khi rời đi, cô vẫn nói lời cảm ơn một cách chân thành với căn phòng trống rỗng.

Nếu như không có quần áo trong phòng thì căng nhất một tiếng hồ là cô đã bị chết cóng ở đây rồi. Hoặc là, nếu không xuất hiện trong phòng mà phải đến một nơi hoang vu nào đó thì cô cũng sẽ chết rét thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Xuân bỗng thấy mình không quá xui xẻo.

Trước khi bước ra cửa, cô mở kho hàng của hệ thống để lấy mái tóc của Sadako ra rồi đội lên đầu, sau đó lại lấy cây thước của bậc hiền triết, phải trang bị đầy đủ cả hai vật phẩm thì cô mới có sức mạnh sương sương.

“Chị Sadako, chị dẫn em ra ngoài đi.” Muốn thoát khỏi đây thì nhất định phải tìm được cửa ra, mà nơi nào có cửa ra thì nơi ấy chắc chắn sẽ có người.

Lâm Xuân mở cửa, đón nhận cơn gió cắt da cắt thịt rồi bước vào cơn bão tuyết.

Mái tóc của Sadako bị gió tuyết thổi bay khắp nơi nhưng vẫn luôn có một lọn tóc chỉ đường cho cô.



Lâm Xuân đi ra ngoài sân theo chỉ dẫn của mái tóc, vừa mới đi qua hành lang thì đã gặp một linh thể đang bưng khay. Mặc dù linh thể không có gương mặt cụ thể, quần áo mặc trên người và cả đồ trong tay đều nhờ năng lượng chuyển hóa mà thành. Cô đoán lờ mờ, có lẽ đây là dáng vẻ trước khi chết của linh thể được không gian con phục hồi lại.

Linh thể mà cô nhìn thấy đang cầm một thứ giống như cái khay, cô đoán, hình như hồi còn sống, linh thể là tì thiếp của ngôi nhà này.

Lâm Xuân lanh trí núp sau cánh cổng hình vòm, đợi linh thể cô hầu gái rời đi thì cô mới cẩn thận bước ra khỏi cổng rồi đi về phía trước. Ai ngờ chưa đi được mấy bước, vừa mới rẽ thì đã chạm mặt một cô tì nữ khác đang bưng khay. Một người một linh thể, cách nhau đúng hai bước, ánh mắt linh thể xanh biếc, nhìn cô không chớp mắt.

“!!!” Lâm Xuân chết sững.

Bị phát hiện rồi à? Cô ấy sẽ tấn công mình ư? Bây giờ mình nên chạy trốn hay giả vờ không nhìn thấy gì?

Mặc dù cô đã từng vào không gian con nhưng suốt quá trình ấy, cô toàn chạy trối chết, chỉ giao lưu với linh thể qua việc nhặt những viên đá sức mạnh đã rơi xuống đất sau khi họ chết. Mà trong tài liệu trợ lí Đàm gửi cho cô cũng chỉ viết rằng linh thể là thổ dân của không gian con, chứ không nói rõ về cách ứng phó với những linh thể đấy.

Tâm trí Lâm Xuân đang nghĩ đến vô số giải pháp, cuối cùng cô quyết định giả vờ không nhìn thấy, dời mắt đi nơi khác, định đi lướt qua linh thể.

Làm người mà, phải dĩ hòa vi quý, có thể tránh được chiến tranh thì đừng đánh nhau làm gì hết.

Cô bước từng bước về phía trước, và khi cô đi, đôi mắt của linh thể tì nữ cũng di chuyển từng chút từng chút theo sự chuyển động của cô. Sau đấy, cô cảm giác có gì đó sai sai, bởi vì cô nhận ra cái miệng của tì nữ, chắc là miệng đấy nhỉ, dù sao thì dưới mắt cô ấy có một cái chấm đen, càng ngày càng to ra, càng ngày càng tròn hơn, sau đó thì thét ầm lên.

– #@%#¥%

Lâm Xuân chẳng hiểu cô hầu gái đang hét cái gì, nhưng cô vẫn vô thức chạy ra bên ngoài. Linh thể tì nữ ở đằng sau thấy cô chạy thì cầm khay đuổi theo, truy đuổi trong chốc lát, ở đằng sau linh thể tì nữ đã xuất hiện một đội linh thể bảo vệ, người nào cũng giơ gậy rồi giơ đủ mọi thứ, tràn ra từ bốn phía, loáng cái đã chặn cô lại ở giữa sân một cách thành công.

Kiếp này coi như bỏ!

Lâm Xuân nhìn đám linh thể chật kín xung quanh, nói giảm nói tránh thì cũng phải gần 30 người, tay cô run run giơ thước của bậc hiền triết, vùng lên đấu tranh nốt lần cuối.

“¥%#¥… ##” Một linh thể cao to lực lưỡng chạy ra khỏi đám người, nói với cô cái gì đó. Cô không hiểu ý người ta nhưng cô có thể cảm nhận được sự tức giận trong câu nói của đối phương.

“Anh… Anh nói gì đây, tôi không hiểu?” Lâm Xuân hỏi.

– Tên trộm này, tại sao lại trộm quần áo cô chủ nhà chúng tôi?

Hả????

Cô sững lại, hình như cô vừa hiểu người ta nói gì thì phải? Cô có thể hiểu được ngôn ngữ của linh thể, à nhầm, ngôn ngữ của thổ dân ở không gian con?

Gượm đã, quần áo của cô chủ? Lâm Xuân cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, thử hỏi: “Quần áo tôi đang mặc là của cô chủ các anh?”

“Đúng!” Tiếng của linh thể là giọng đàn ông khàn khàn, cô đoán người ta là quản gia của ngôi nhà.

Mình hiểu thật này!

“Này, các anh hiểu lầm rồi, tôi không trộm đồ, tôi chỉ mượn thôi.” Được giao tiếp với nhau là tốt rồi, Lâm Xuân vội vàng giải thích: “Ở đây lạnh quá, tôi không mặc quần áo thì sẽ chết rét mất, tôi không còn cách nào cả nên mới mượn đồ của cô chủ bọn anh. Các anh định trơ mắt nhìn tôi chết rét, không cứu người nữa sao?”

“Không xin phép mà tự ý lấy đồ thì đã là ăn trộm rồi, người đâu, bắt lại.” Linh thể quản gia cất tiếng.

Toang rồi, giao tiếp được với nhau mà không hiểu được ý nhau thì chết!

Ngay khi Lâm Xuân đang rơi vào tuyệt vọng thì lời nhắc của hệ thống bỗng vang lên.

Khốn nạn, không biết thương người, phạt 10 thước.

Kĩ năng được kích hoạt rồi?

Cô vội vàng giơ thước lên, chỉ vào linh thể quản gia: “Chìa tay ra.”

Linh thể quản gia cứng đờ lại, đứng đực ra, tay phải từ từ giơ lên.

“Bộp!” Lâm Xuân giơ tay tét một phát, nghe thấy linh thể quản gia hét lên, người cũng vặn vẹo hẳn đi. Đến khi linh thể ổn định lại thì đã yếu đi rất nhiều, không còn rắn rỏi như lúc trước. Dường như, cây thước không chỉ mang đến nỗi đau về mặt thể xác mà còn khiến linh thể suy yếu.

Từ từ, thổ dân có phải con người đâu, vậy ra… Vậy ra thước của ông Mạnh Tử có thể đánh linh thể được sao? Nếu là thật, thế thì cây thước này…

Vũ khí giết người đấy!

Lâm Xuân kích động đến mức chỉ ước được hôn thước một cái.

“Được thầy dạy bảo, trò biết lỗi rồi.” Linh thể quản gia rặt vẻ nghe lời, như thể cái đánh vừa rồi đã dạy lại anh ta về đạo làm người.



Cô? Biết lỗi?

Biết lỗi thì có thể sửa đổi, không còn gì tốt đẹp hơn như vậy.

“Dạ, xin hỏi thầy còn chỉ bảo gì nữa không ạ?” Hình như linh thể quản gia có thể nghe được lời nhắc của hệ thống, đáp lời ngay tức khắc.

Lâm Xuân ngẩn người, thử hỏi một câu: “Tôi muốn rời khỏi không gian con, các anh biết làm thế nào để đi ra ngoài không?”

“Thưa cô, không gian con là gì?” Linh thể quản gia hỏi.

Không biết á? Cũng phải, không gian con là tên mà người bên ngoài gọi chứ người ở đây chắc chắn không biết không gian con là gì. Như kiểu nếu có người ngoài hành tinh thì người Trái Đất cũng không biết người ngoài hành tinh gọi Trái Đất là gì. Đây cũng vậy, nếu mình hỏi người ta cách rời khỏi đây thì cũng vô ích thôi.

Tài liệu ghi rằng, có hai cách để thoát khỏi không gian con. Một là giết đủ thổ dân ở đây, tích cóp viên đá sức mạnh theo số lượng nhất định để mở cổng không gian trong đúng một lần. Hai là phải giết sạch toàn bộ thổ dân của không gian con.

Cả hai cách đều phải giết linh thể. Nếu lúc trước có thể giết thì Lâm Xuân sẽ giết hết, dù gì đó cũng là cách duy nhất để thoát khỏi không gian con. Nhưng bây giờ, nhờ cây thước mà cô đã giao tiếp được với linh thể ở đây, giờ mà giết thì cô không thể xuống tay được. Hơn nữa, hiện tại người ta cũng không mắng cô đánh cô gì hết.

“Các anh có viên đá sức mạnh không?” Cô không muốn giết linh thể nhưng cô cần viên đá sức mạnh.

“Viên đá sức mạnh?” Linh thể quản gia lắc đầu nói: “Viên đá sức mạnh ở khắp thành đã bị thành chủ mang đi rồi.”

“Tại sao thành chủ lại mang đi hết viên đá sức mạnh?” Lâm Xuân không biết linh thể quản gia đang nói về chuyện quá khứ hay chuyện của hiện tại, nhưng dù thế nào thì chắc chắn trong tay thành chủ cũng có rất nhiều viên đá sức mạnh.

“Bởi vì sắp xảy ra đại nạn, thành chủ phải dùng viên đá sức mạnh để củng cố trận pháp, nếu trận pháp bị phá vỡ thì cả tòa thành sẽ bị tuyết bao phủ.” Linh thể quản gia đáp.

Bị tuyết bao phủ, không phải chỗ các anh đã bị tuyết phủ rồi à?

“Trung tâm trận pháp ở đâu?” Lâm Xuân hỏi.

“Tòa Phong Tuyết, tòa cao nhất trong thành.”” Linh thể quản gia trả lời.

Nếu là tòa nhà cao nhất thì chắc cũng dễ tìm thôi, nếu đi vào suôn sẻ, nhặt được đủ viên đá sức mạnh thì cô có thể ung dung rời khỏi đây.

Nhìn thái độ của linh thể quản gia thì chắc hẳn người ở đây rất kính nể những bậc hiền triết, xem ra người nắm giữ cây thước này được mặc định là chủ nhân của nó sau khi năng lực được kích hoạt, cũng trở thành người thầy trong lời của linh thể quản gia.

Quả nhiên, dù thời thế khác nhau, hiền triết vẫn mãi là hiền triết, ông Mạnh tử quả là bậc thầy về giáo dục. Đỉnh cao, đỉnh cao!

Hơn nữa, khi năng lực được kích hoạt, cô còn hiểu được ngôn ngữ của không gian con, chẳng lẽ khi giơ thước đặt câu hỏi, để tiện cho việc hỏi đáp, giúp cho hai ngôn ngữ khác nhau có thể trao đổi được bình thường nên cây thước đã bỏ đi sự bất đồng ngôn ngữ, mở ra cuộc trò chuyện bằng linh hồn?

Vẫn là câu nói đấy, ông Mạnh Tử đỉnh cao quá!

Lâm Xuân không còn căng thẳng nữa, như thể mình đi ra nước ngoài, mới đầu không hiểu ngôn ngữ của nhau, đâu đâu cũng xa lạ nên cô sẽ thấp thỏm và lo sợ. Chỉ khi nào cô hiểu được ngôn ngữ của đất nước ấy, có thể nói chuyện được với người dân ở đấy thì sẽ hết sợ.

“Anh dẫn tôi qua được không?” Cô hỏi.

“Xin lỗi, tôi không thể rời khỏi phủ đệ này, nhưng tôi có thể dẫn cô ra cổng, chỉ đường cho cô.” Quản gia nói.

Thế cũng được.

“Vâng, vậy anh dẫn tôi ra ngoài đi.” Rời khỏi đây đã rồi tính sau, ra ngoài xem có gặp được Vua Bẩn không nữa. Lâm Xuân vẫn hi vọng rằng Vua Bẩn đã vào đây rồi.

Nếu Vua Bẩn đã vào thì đàn anh Trần Sơ cũng sẽ vào nhỉ? Mặc dù mới đầu anh Trần Sơ không định bước vào không gian con, nhưng nhỡ anh cũng tiến vào thì sao?

Tiếc là trong không gian con không có TV, nếu mà có thì thể nào Sadako cũng bò được vào cái TV gần anh Trần Sơ nhất. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh Trần Sơ phải vào đây đã.

Lâm Xuân vừa nghĩ vừa đi theo chỉ dẫn của linh thể quản gia. Nhờ có sự dẫn đường của quản gia nên cô không còn bị linh thể ở phủ đệ căm thù, bước ra ngoài cổng một cách an toàn.

Linh thể quản gia đứng trong cửa, cúi chào cô: “Cô cứ đi về hướng Đông sẽ thấy tòa Phong Tuyết.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Xuân nói lời cảm ơn, giẫm lên làn tuyết trắng, đi đến tòa Phong Tuyết. Đi được một đoạn thì lời nhắc của hệ thống lại xuất hiện.

Kĩ năng chấm dứt.

Kĩ năng chấm dứt, thoát khỏi phạm vi khống chế hả?

Lâm Xuân ngoảnh lại, thấy linh thể quản gia đứng cách mình khoảng năm mét. Vậy ra, phạm vi hoạt động của cây thước là năm mét.



Cô nhớ rõ phạm vi, tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc ấy, mái tóc của Sadako cũng chỉ sang hướng Đông. Như thế thì có thể đoán được rằng, ở đấy không chỉ có viên đá sức mạnh mà còn có cả cổng ra luôn.

Có lẽ vì tuyết rơi nên ngoài đường chẳng có một bóng người, nhà nào cũng đóng kín cửa, không thấy tiếng động gì.

Lạ thế? Chẳng những không có linh thể mà còn không có người dị năng luôn?

Mới đầu Lâm Xuân đi rất cẩn thận, nhưng một lúc sau, thấy trên đường chẳng có gì bất thường nên cô cũng bớt cảnh giác, bắt đầu chạy vụt đi. Ngay khi cô đang chạy đến mức nóng cả người thì ống quẻ bỗng lắc lư.

Vân Chu, nam, 9 tuổi, bị đánh vì ăn trộm đồ của người khác.

Xem bói? Ở đây có người hả?

Trộm đồ? Sao nghe quen thế nhỉ?

“Cút ngay!” Lâm Xuân còn chưa phân tích kĩ càng thì ở cánh cửa bên phải bỗng vang lên tiếng trẻ con. Cô nhìn cánh cửa ở ngay đối diện mình rồi lùi về sau ba bước trong vô thức.

Mà khi cô vừa lùi xuống thì một tiếng nổ lớn phát ra từ bên trong cánh cửa, sau đó cánh cửa đồng khổng lồ cao ba mét đã bị nổ tung rồi đổ sập xuống, một mảnh vụn bay “vèo” một phát sang chỗ cô đứng, cắm thẳng vào vách tường đối diện.

“…” Lâm Xuân.

Biết ngay là sẽ ăn hành luôn mà.

Cô vẫn chưa hoàn hồn sau tai nạn, một bóng hình gầy đét bỗng lăn ra khỏi đám bụi mịt mù, cậu quay lưng về phía cô, mặc áo khoác màu xám tro, người toàn máu là máu, quỳ một chân xuống thở hổn hển.

Bất chợt, cậu nhạy bén, cảm nhận được có người đang đứng sau lưng mình rồi đột ngột quay phắt lại, loáng chốc đã chuyển sang trạng thái chiến đấu, nhìn Lâm Xuân với ánh mắt cảnh sát.

Bấy giờ, Lâm Xuân mới nhìn rõ ngoại hình của cậu bé, gương mặt trẻ con bầu bĩnh, trông hơi quen. Cô còn chưa nhớ ra mình thấy quen ở đâu thì cậu bé bỗng giơ tay phải lên, trong tay cậu cầm một khẩu súng lục. Khẩu súng ngắm thẳng vào cô.

“Người nước R à?” Cậu bé lạnh lùng hỏi.

Lâm Xuân nhìn thấy súng thì giơ tay lên trong vô thức: “Em nhầm rồi, chị là nước Trung, đồng bào với nhau đấy.”

“Đồ lừa đảo, nhìn phát đã biết chị là người nước R.” Cậu bé nói chắc nịch: “Bố tôi nói rồi, ở không gian con mà gặp người nước R thì giết cho bằng sạch.”

“…” Chị Sadako giết em rồi.

Khi cậu bé chuẩn bị nổ súng, Lâm Xuân lanh trí, đọc làu làu giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội: “Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa… Yêu nước, kính trọng, trung thực, thân thiện.”

“Người Trung Quốc?” Cậu bé sững lại, buông khẩu súng trong tay xuống.

Có thể đọc đọc thuộc lòng những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội thì chắc chắn là người Trung Quốc rồi.

Hết chương 34.