Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 149: Ngoại truyện 1




Về nhà ăn Tết

***

Quê của Lâm Xuân ở một ngôi làng thuộc tỉnh J tên là Lâm Khê. Ngôi làng rất nhỏ, có khoảng hai trăm hộ gia đình nhưng quanh năm trong làng chỉ có khoảng năm mươi hộ. Kinh tế quê nhà phát triển kém, chỉ có người già và số ít trẻ em không được cha mẹ đưa đi mới ở lại đây, còn người trẻ chủ yếu làm việc ở nơi xa, Tết mới về quê một lần.

Hôm nay là ba mươi Tết, ngôi làng vắng lặng bấy lâu bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Lâm Xuân vừa mới bò ra ngoài chiếc TV 21 inch cũ kĩ đã nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, vang dội.

“Sao năm nay pháo ném vang thế?” Vì không chuẩn bị trước nên cô hoảng tới nỗi suýt nữa chui tọt về.

Cô bước ra khỏi TV, đập vào mắt cô là chiếc chăn dày sụ trên giường mình.

Chiếc chăn “Hoa khai phú quý” này được bà cô nhờ người may bằng vải bông từ hồi cô còn học tiểu học, nặng khoảng sáu cân, đắp mười mấy năm trời vẫn còn ấm. Nhất là mỗi khi cô về nhà, bà sẽ mang chăn ra ngoài phơi, để khi ngủ cô có thể ngửi thấy mùi nắng vương lại.

– Cạch!

Có âm thanh vang lên ngoài cửa sổ, Lâm Xuân hoàn hồn, bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng người tóc bạc đang ngồi xổm bên giếng để rửa rau.

Ánh mắt cô sáng lên, vội chạy ra ngoài, la lớn: “Bà ơi.”

Bà Lâm ngoảnh lại khi nghe thấy tiếng, nhìn thấy Lâm Xuân, vừa ngạc nhiên vừa hân hoan mừng rõ, bỏ luôn mớ rau trong tay xuống chậu, đứng dậy hô: “Xuân Xuân, con về rồi đấy à?”

“Con về rồi.” Lâm Xuân ôm bà nội, nũng nịu rúc đầu vào vai bà.

“Con về từ bao giờ?” Bà Lâm hỏi.

– Con vừa về thôi ạ.

– Thế sao bà không nhìn thấy con?

“Con đi bằng cửa sau nên bà không thấy ạ.” Lâm Xuân bịa chuyện.

“Ông con thì sao? Ông ra cổng làng đón con đó, hai ông cháu không gặp nhau à?” Bà Lâm hỏi.

Cô sững lại: “Ông đi đón con ạ?”

“Ừ, hôm qua con nói với bố là sáng nay về mà, nên ông ra đứng đợi ở cổng làng từ sáng sớm luôn đấy.” Bà Lâm nói.

Lâm Xuân không ngờ ông sẽ đi đón mình nên hơi chột dạ: “Lúc về con không thấy ông đâu, chắc ông sang nói chuyện với nhà ai rồi.”

Dù sao trí nhớ của ông cũng không tốt lắm, ông lại là người thích tán gẫu với mọi người nên chắc chắn sẽ không đứng im ở cổng thôn để đợi mình đâu.

“Chắc chắn lại đi nói chuyện với ông Hùng của con rồi. Con đi gọi ông về đi, ông ấy không muốn ăn cơm à?” Bà Lâm nói.

“Vâng, để con đi.” Lâm Xuân ra khỏi nhà, đi đến cổng làng theo con đường bê tông mới được sửa vào năm nay. Trên đường cô gặp được rất nhiều người nhưng cô không nhận ra những ai bé hơn mình, cũng chẳng quen biết những người hơn tuổi mình, cô chỉ thân với các ông các bà thôi.

“Con bé này là ai thế, con dâu của nhà nào đấy?” Ở nông thôn, xem mắt là mốt trong mỗi dịp Tết. Vật nên chỉ cần thấy khuôn mặt mới, không quan trọng nam hay nữ, mọi người cũng sẽ tự hỏi đó có phải người yêu mới của ai không.

– Nói linh tinh gì thế, con gái của A Lượng đấy.

– À à à, con gái của vợ đầu, con bé toàn bị bỏ rơi ở nhà đúng không?

– Đúng.

– Đã lớn thế này rồi, xinh xắn thật đấy, đã lập gia đình chưa?

– Con bé đang học đại học, không biết đã tốt nghiệp chưa.

“Tốt nghiệp năm nay rồi, còn tìm được công việc xịn lắm, làm cho nhà nước, công chức đấy, công ăn việc làm ổn định.” Một ông lão vừa ra ngoài đã thấy con trai với con dâu đang xì xào về Lâm Xuân nên ông nói luôn.

“Bố, sao bố biết?” Con trai ông lão vô cùng ngạc nhiên.

“Hừ, từ cái ngày con bé Xuân Xuân tìm được việc, ông nội nó suốt ngày ra rả trong làng, ngày nào cũng khoe, bố nghe mà tai đóng kén lại rồi.” Ông lão khó chịu ra mặt

Con trai ông thấy vậy thì buồn cười, hiểu rằng bố mình bực dọc vì bị bạn mình lấn lướt.

Con dâu thấy ông nói như vậy thì rục rịch: “Con bé có bạn trai chưa bố?”

Anh chồng vừa nghe đã biết vợ mình định làm gì, cộc cằn hỏi: “Em lại định mai mối à?”

Người phụ nữ gật đầu lia lịa: “Anh từng gặp con trai anh họ con rồi đấy, nó vừa cao vừa gầy, làm việc ở Thẩm Quyến, tốt nghiệp ba năm rồi, tiền lương cũng được mười lăm nghìn tệ, em thấy hai đứa xứng đôi lắm.”

Anh chồng nhìn vợ: “Cháu em lùn mà, ngoại hình cũng bình thường.”

Người phụ nữ khó chịu: “Lùn thì sao? Đi giày vào cũng phải cao đến mét bảy, con trai cứ phải đẹp mã để làm gì, mài ra ăn được à? Quan trọng nhất phải là người tử tế tốt đẹp. Anh cũng biết nhà anh họ em có điều kiện thế nào rồi đó, có mỗi đứa con trai, mấy năm trước đã mua nhà ở thành phố, sau này chắc còn mua ở Thẩm Quyến nữa. Ai cưới thằng bé là hời lắm đấy. Với lại, con bé này không được bố mẹ yêu thương, có khi chả ai quan tâm đến chuyện cưới xin của nó ấy chứ, em cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi.”

Anh chồng im lặng, nói hay ghê, như thể con gái nhà người ta không ai thèm lấy vậy. Con bé xinh thế kia, khéo ở trường cũng được ối người theo đuổi ấy chứ. Song anh cũng biết, giờ mà cãi nhau với vợ là năm mới không yên bình.

Vậy nhưng ông lão nghe xong cũng gật đầu: “Quyên này, con làm mai cũng được nhưng phải tìm người tử tế. Xuân Xuân là đứa trẻ tốt, xinh đẹp, đã thế còn ngoan ngoãn học giỏi.”

Lâm Xuân nằm trong số ít đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi ở quê, ông bà trong làng đều được theo dõi quá trình trưởng thành của Lâm Xuân nên ai cũng coi Lâm Xuân như cháu gái mình.

Anh chồng câm nín: “Bố, sao bố cũng xí xớn thế?”

Ông lão trừng con trai: “Anh thì biết cái quái gì, cái thằng A Lượng vô lương tâm đấy có quan tâm đến Xuân Xuân đâu, bố đã bỏ bê như thế, mẹ kế chắc chắn cũng chả thèm tìm bạn đời cho Xuân Xuân đâu, mà chuyện cưới chồng không thể lỡ làng được. Lão Hòe cũng hay bảo với bố là đợi Xuân Xuân tốt nghiệp rồi kết hôn, dù gì con bé cũng phải có tổ ấm của mình.”

Lão Hòe là tên của ông Lâm Xuân, trong quan niệm của ông, con gái đến tuổi phải lấy chồng, kết hôn rồi thì mới có người bảo vệ chở che.

Người phụ nữ nghe bố chồng nói vậy thì lôi điện thoại ra ngay: “Vâng, con gọi cho anh họ để mai cho hai đứa nó gặp nhau.”

Anh chồng: “…”

Ông cụ bảo: “Nếu Xuân Xuân chê thì đừng bắt ép con bé.”

Người phụ nữ cực kì tự tin: “Bố yên tâm, con bé chắc chắn sẽ ưng.”

Anh chồng không nhịn được nữa: “Hai người không đi hỏi chú Hòe à, nhỡ con bé có bạn trai rồi thì sao?”

“Không có đâu.” Ông cụ tự tin vô cùng: “Lão Hòe chả giữ kín được chuyện gì đâu, nếu Xuân Xuân có người yêu, thể nào ông ta cũng phải đi rêu rao khắp làng.”

Lâm Xuân chẳng hề hay biết mình mới đi bộ có hai trăm mét thôi mà đã có người muốn giới thiệu bạn trai cho mình. Cô đi tới cổng làng, sau đó nhìn thấy ông nội mình đang “to tiếng” trò chuyện trên trời dưới biển với ai đó ở trước cửa ngôi nhà cách cổng làng năm mươi mét.

Ông bà Lâm đã nhiều tuổi rồi nên thính lực không được tốt cho lắm, mắt cũng kém nên bây giờ phải nói to mới nghe được. Hồi năm nhất năm hai đại học, Lâm Xuân còn gọi điện cho ông bà, chứ khi lên năm ba, ông bà càng ngày càng lãng tai, lắm lúc gọi về mà ông bà không nghe rõ cô đang nói gì.

Cô nghĩ đến mua điện thoại có loa to cho ông bà nhưng di động dành cho người cao tuổi lại hay bị nhiễu âm, mà ông bà lại không dùng điện thoại thông minh nên dần dà, cô cũng ít gọi về nhà.

Nghĩ đến đây, Lâm Xuân luồn tay vào kho hàng để lấy ra hai cái hộp, bên trong đựng hai chiếc vòng phật. Giữa các hạt tràng còn treo một ngọc bích hình hồ lô, cô đã nhờ bạn nhỏ Vân Chu chế tạo cho mình. Hồ lô ngọc bích dưỡng sinh do người dị năng hệ mộc cấp A làm ra sẽ bồi bổ sức khỏe cho người bình thường mà không cần tốn quá nhiều công sức.

Bé Vân Chu bảo đeo chuỗi vòng này một đêm là có thể cải thiện thính giác, không biết có thật hay không.

Đương suy nghĩ, Lâm Xuân đã đến gần ngồi nhà ấy. Tới nơi cô mới phát hiện ra ông nội nhà mình to tiếng như vậy là đang cãi nhau chứ không phải tám chuyện bình thường.

– Mày là loại vong ân bội nghĩa, đồ nghé con, khốn nạn, bố mày đã bảy mươi bảy rồi mà mày còn muốn lấy tiền dưỡng lão của bố mày, mày có còn là con người không hả?

– Phắn đi, chuyện nhà tôi không cần ông lo.

– Tao cứ lo đấy, tao là bác cả của mày.

– Tôi gọi bác là đang khách sáo với ông thôi, ông tưởng mình là người thân của tôi thật đấy à?

– Mày có tay có chân mà sao không tự kiếm tiền đi?

“Tiền của bố tôi chả là tiền của tôi, ổng cho tôi tiền đấy thì sao nào, chứ ổng định mang tiền xuống mồ à?” Gã đàn ông oang oang cái mồm, nói to đến nỗi ông Lâm bị lãng tai cũng nghe thấy rõ.

“Mày, mày…” Ông Lâm nổi cáu, kích động đến mức định nhào ra sống mái với gã. Lâm Xuân thấy vậy, vội vàng chạy đến kéo ông ra.

– Ông ơi, bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Ông Lâm thấy Lâm Xuân thì mừng lắm: “Xuân Xuân, con về rồi.”

“Vâng ạ, bà gọi hai ông con mình về nhà ăn cơm đấy.” Lâm Xuân dắt ông rời đi.

“Từ từ, đợi ông giúp ông Bình của con giải quyết xong vụ này đã.” Ông Lâm vịn vào khung cửa.

Lâm Xuân: “…”

Ông Bình là bạn thân của ông nội. Hồi cô còn nhà, ông Bình rất hay cho cô dưa hấu nhà ông tự trồng. Ông là người rất tốt, nhưng vì sinh con muộn nên ông nuông chiều hết mực, thành ra đứa con trai duy nhất của ông thành kẻ chả ra gì. Gã tên là Lâm Đại Nghĩa, bốn mươi tuổi, vô công rồi nghề, kết hôn hai lần nhưng vợ nào cũng li dị vì gã ăn bơ làm biếng. Mấy năm nay nghe nói gã làm việc ở công xưởng, thi thoảng lại gọi về đòi tiền, ông lão không biết chuyển tiền nên toàn nhờ Lâm Xuân gửi giúp, tổng số tiền qua tay cô cũng phải hơn mười nghìn tệ.

Giờ lại về vòi tiền.

“Không còn tiền thật mà, tiền của bố mẹ đã đưa cho con hết rồi.” Gương mặt ông Bình quá đỗi bi thương.

“Lừa nhau à, ông lại chả lắm tiền quá, tiền bán dưa hấu mọi năm đâu rồi?” Lâm Đại Nghĩa chất vấn bố mình.

“Tiền sinh hoạt của bố mẹ mà con.” Ông Bình làm ruộng với bán dưa ở trong làng, cũng có đồng ra đồng vào nhưng không quá nhiều, chỉ đủ trang trại cho cuộc sống của hai vợ chồng.

– Thế đưa đây.

Ông Lâm không thể chịu được nữa, tức tới nỗi muốn xông lên đánh nhau: “Mày muốn giết bố mẹ mày đấy à?”

Không chỉ ông Lâm mà đến cả Lâm Xuân không thể nghe thêm được nữa. Vốn dĩ cô định đưa ông về nhà rồi quay lại đây, nhưng giờ thì không kiềm chế nổi.

“Ông cẩn thận bị đau eo đấy, để con vào.” Lâm Xuân xắn tay áo, bước lên chắn trước mặt ông.

Ông Lâm sững người, sau rồi bảo: “Không được, con gái không được phép đánh nhau.”

Lâm Xuân: “Con không đánh nhau, con ra nói lí thôi.”

Ông Bình như tìm được pháo cứu sinh khi nghe cô nói vậy: “Đúng đúng đúng, Xuân Xuân là sinh viên, sinh viên biết trái biết phải, con mau giúp ông khuyên chú con đi.”

“Ông Bình yên tâm, con khuyên được ấy mà.” Nói xong, Lâm Xuân đi đến trước mặt Lâm Đại Nghĩa, cười nói: “Chú, mình vào nhà nói chuyện một lát.”

Lâm Đại Nghĩa phớt lờ con nhóc bịp bợm này: “Mày về nhà đi.”

Cô hạ giọng nói: “Chú, cháu có tiền.”

Nét mặt gã thay đổi tức thì, chủ động mở lời: “Đi, vào nhà rồi nói.”

Lâm Xuân nhìn hai ông với ánh mắt ông cứ tin con, đi theo Lâm Đại Nghĩa vào trong. Vừa mới đặt chân vào nhà, Lâm Đại Nghĩa đã sốt sắng ngoảnh lại hỏi cô: “Mày định cho tao vay bao nhiêu? Tao không lấy dưới mười nghìn tệ đâu đấy.”

Chẳng biết trong tay Lâm Xuân đã xuất hiện thêm cây thước từ bao giờ, đã vậy khi vào nhà cô còn đóng cửa lại.

“Chú này, mình giảng đạo với nhau tí nhỉ.” Lâm Xuân nở nụ cười tươi rói, vừa ngây thơ vừa hiền lành.

Thành thử trong vài phút tiếp theo, hai ông cụ đứng ngoài nhà tuy không nghe thấy Lâm Xuân khuyên can như thế nào nhưng lại nghe rõ được lời lời sám hối thống thiết của Lâm Đại Nghĩa. Tiếng hét thê thảm đấy khiến người nghễnh ngãng như ông Lâm cũng thấy ồn ào kinh khủng.

– Còn lấy tiền của bố mẹ nữa không?

– Áaaaaaa~~~

– Còn đánh bạc nữa không?

– Đau quá!

– Có đi tìm việc rồi làm ăn tử tế không hả?

– Chú tìm, chú tìm.

– Còn dám mắng bố mẹ nữa không?

– Không, không, không, chú sai rồi.

– Có hiếu với bố mẹ được không đây?

– Được, được, được, đừng đánh nữa. Truyện BJYX



Lâm Đại Nghĩa la hét thảm thiết vô cùng, khiến hàng xóm xung quanh xúm lại xem. Tới khi Lâm Xuân “khuyên bảo” xong ra ngoài đã thấy cả nửa làng đến đây hóng hớt. Mọi người được nghe ông Lâm kể rằng Lâm Xuân đang dạy đời Lâm Đại Nghĩa – kẻ mà cả làng ai cũng ghét.

“Sao rồi con?” Ông Lâm hỏi thay mọi người.

Lâm Xuân mỉm cười: “Xong rồi ạ, chú Đại Nghĩa bảo là sau này chú chắc chắn sẽ sửa đổi, sau Tết sẽ đi tìm việc ngay.”

“Thật à?” Ai cũng thấy khó tin.

Lâm Xuân không trả lời thẳng mà nghiêng đầu nhìn vào nhà: “Chú Đại Nghĩa, chú ra ngoài cho ông Bình thấy thái độ của chú đi.”

Lâm Đại Nghĩa run bần bật khi nghe thấy giọng cô, nhưng nỗi đau khắc cốt ghi tâm vừa nãy khiến gã không dám ở rịt bên trong, đành lê từng bước ra ngoài cửa, vừa khóc vừa nắm bàn tay đau đến chết đi sống lại nhưng da chẳng hề đỏ lên chút nào. Gã rên rỉ: “Con sai rồi, con sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi.”

Mọi người thấy một người đàn ông trưởng thành lại khóc đến mức này, chắc mẩm rằng gã sẽ đổi nết thôi. Thế là ai cũng lại gần an ủi, bảo rằng thay đổi là tốt, lãng tử quay đầu, sau này nhất định phải hiếu thuận với bố mẹ.

Lâm Đại Nghĩa nghe mà khóc. Bởi vì chỉ khi nào thâm tâm gã thấm nhuần những lời khuyên răn này và thật sự đổi thay thì cơn đau mới biến mất.

Lâm Xuân hài lòng cất thước đi, cô thấy bậc hiền triết hôm nay cực kì nóng tính, thậm chí còn chửi ba câu “thằng bất hiếu” lận.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Sang đến ngoại truyện, sau khi nghĩ lại thì tui sẽ bổ sung thêm về cảnh đời của Lâm Xuân, nhưng tui cũng không viết quá dài đâu.

Hết ngoại truyện 1.