Ở nữa sau, lời tiên tri nói về một nhân vật, một nhân vật đủ mạnh để áp đảo hoàn toàn chiến trận. Hắn ta mạnh đến mức lịch sử phải khắc ghi tên hắn ngàn đời. Nhưng...hắn ta là ai ? Một High Race ? Hay một kẻ nào đó có thứ hạng rất cao ? Chà, có lẽ sẽ chẳng ai biết cho đến khi hắn xuất hiện.
Tôi có lẽ cũng chỉ là một nhân vật phụ trong bức tranh toàn cảnh ấy nên chỉ cần sống sót là tốt rồi. Chậm rãi, chúng tôi dần về đến ngôi nhà chung của tất cả thằn lằn.
Tuy nhiên, tôi còn một dấu chấm hỏi lớn nữa. Bảng nhiệm vụ bảo chỉ có 2, nhưng thật ra lại tận 3 Puberty Compressured-Muscle Bull. Tuy chỉ khác biệt một nhưng tất cả Intermediate đều là những kẻ có khả năng đánh bại hàng chục kẻ thù cùng hạng. Tất nhiên với điều kiện những kẻ thù ấy là những kẻ bình thường. Thực tế là trong Higher than Real không ai là bình thường, có 2 cá thể được gọi là "bất thường" và...2 còn lại, tôi và Lie, là "quái vật".
Đây hoàn toàn không phải kêu ngạo vì thật sự các chủng cực hiếm dù chỉ thuộc Lesser Race như chúng tôi cũng đã mạnh đến mức ở giữa Intermediate và High Race rồi.
Quay lại vấn đề, sai lầm ấy có thể khiến hàng chục thằn lằn chết, chỉ là có thể thôi, nhưng miễn là không phải 0% thì cái gì cũng có thể xảy ra. Do đó, kẻ đã vô tình ghim thông tin này lên đây có thể phạm tội thảm sát. Hoặc, hắn ta cố ý. Tất nhiên, đây là gián tiếp nên Web không phát hiện cũng bình thường, cũng phần nào vì không có hậu quả như thế. Nhưng tôi tuyệt đối...sẽ không tha kẻ nào dám đẩy mình vào nguy hiểm dù là vô tình hay có chủ đích. Chắc chắn rồi, khi điều tra ra tôi sẽ cho hắn nếm trải địa ngục hồng trần.
Tôi cứ thế suy nghĩ và cố liên kết tất cả thông tin trên đường về. Khi tới nơi, chúng tôi tiến thẳng tới Khu nhiệm vụ để báo cáo hoàn thành. Với phần thưởng, vì tôi và Lie đã tự mình đảm nhiệm 1 con nên chúng tôi mỗi người được 1/3, tức 4kg tinh thể mana. Còn lại Lyly và Leo mỗi người 2kg.
Tất nhiên sau đó chúng tôi đường ai nấy về. Nơi đầu tiên tôi đi không phải nhà, đó là trạm thông tin. Một góc của Khu giao dịch nơi chuyên buôn thông tin. Và rồi, tôi gặp lại cô ấy, Lilian. Nhìn thấy tôi, Lyly có vẻ sốc nhẹ rồi bình tĩnh trở lại, cười nói :
"Cậu cũng phát hiện ra, nhỉ ?"
"Chà, cô vẫn xảo quyệt như ngày nào."
Bằng giọng mỉa mai, tôi nói. Nghe thế Lyly làm một biểu cảm tội nghiệp có lẽ sẽ rất dễ thương trong mắt tôi nếu cô ấy là con người. Điều đó chỉ kéo dài một giây, rõ ràng là giả vờ, sau đó lạnh lùng nói :
"Cậu có tư cách nói tôi như thế ?"
"Bỏ đi, sao cũng được."
Nếu có một điều tôi biết chắc thì đó là dù chủng tộc nào, con gái chắc chắn sẽ thắng trong một cuộc cãi vã với một người khác giới nếu cố gắng, nên thôi, tôi bỏ cuộc sớm cho lành.
"Hehe, vậy là cậu thua tôi rồi nhé."
Cô ấy vừa cười khúc khích vừa nói. Nhíu mày thắc mắc, tôi hỏi :
"Từ khi nào cô thân thiện thế ?"
"Hửm, thì giờ tôi có hận cậu cũng có làm được gì đâu ? Với cả nếu thẳng thắng ra thì tôi nợ cậu một mạng đấy." Sau một hồi nghiêng đầu bối rối, Lilian trả lời.
"Haiz, kì lạ...hay nên nói lập dị nhỉ ?"
"Nè, cậu đang nói chuyện một mình à ? Tôi nghe rõ đó nha. Ai lại nói xấu người khác rõ ràng thế. Hừ !"
Cười trừ, tôi im lặng bước tiếp, hiểu rằng mình đang bị chọc. Thấy phản ứng của tôi, Lyly cười khúc khích.
Khi bước vào trong, tôi nhìn quanh một hồi, nhận thấy nhiều thằn lằn đang ngồi ở sau một cái quầy với xung quanh là một rào cách âm trong suốt bằng mana, rõ là có thể đi qua được. Nghĩ một hồi, tôi nhìn sang Lyly, người cũng đang quan sát, hỏi :
"Này, cô tới đây bao giờ chưa ?"
Lyly nghe vậy liền lắc đầu, gượng cười.
"Tôi cũng như cậu thôi."
"Tuyệt vời, bây giờ nên tìm chỗ nào uy tín đây ?"
"Kêu một quầy bất kì bán cho chúng ta thông tin về một quầy vừa uy tín vừa đa dạng thông tin thì sao nào ?"
"Nè, hỏi thật đó, cái kiểu thích trêu chọc người khác đó mới là con người thật của cô à ?"
Nhìn tôi với một ánh mắt mở to đầy bất ngờ trong nữa phút, sau đó cô ấy lại nở một nụ cười tinh nghịch và trả lời :
"Ai mà biết được."
"...Cạn lời rồi đó. Thôi đi quan sát xung quanh thử xem."
Cùng nhau, chúng tôi men theo con đường, băng qua nhiều quầy thông tin khác nhau. Những luồng gió từ các ma pháp trận thỉnh thoảng thổi qua tạo cảm giác sảng khoái và thư thái khó tả. Bên cạnh tôi, Lyly vẫn đang nở một nụ cười mà không ai hiểu được...Chà, điều này khá giống tôi...và dạo gần đây là Lie nữa...
Rẽ trái ở một ngã ba, hiện ra trước mắt chúng tôi là một quầy thông tin lớn hơn hầu hết các chỗ còn lại. Hơn nữa, có hàng chục thằn lằn đang xếp hàng chờ.
"Này, chỗ đó được không ?" Tôi hỏi.
"Nếu tôi nói không thì có lẽ chẳng còn chỗ nào đâu."
Sau khi thống nhất với nhau, chúng tôi cùng tiến vào xếp hàng.