Tôi Chỉ Yêu Một Người

Chương 5






  Cả 3 cô được xếp vào lớp 11S. Chung lớp với ả Uyển Dư. Băng Di chọn bàn cuối kế cửa sổ, còn Di Gia chọn bàn kế bên Băng Di, và cuối cùng là Thường Hi bàn trên Băng Di. Ả Uyển Dư thì ở bàn 3 cùng dãy với Di Gia. Buổi học nhanh chóng bắt đầu cho đến khi ra chơi.
***Giờ Ra Chơi***
  Cả 3 cô đi mua đồ ăn căn tin rồi ra ghế đá học viện thưởng thức, Di Gia gặm miếng bánh mì ngọt gật gù.
- Đồ ăn không tệ nha.
  Thường Hi cốc đầu giọng trách cứ.
- Đồ ngốc, đó không phải đồ ăn của học viện.
  - Ai ya, Hi ngốc, biết rùi mà.
  Di Gia ôm đầu la oai oái, rùi cả 2 cô bạn kia dí nhau lòng vòng bỏ lại Băng Di ở đó, cô nhìn theo 2 đứa bạn mình mà bình thản dọn dẹp rác rồi uống nước, có vẻ do quá quen với tình huống này nên Băng Di cũng không để tâm nhiều. Cô ngồi im chợt nhớ đến anh mình, cô nâng niu chiếc lắc môi khẽ mỉm cười hạnh phúc, đột nhiên có tiếng nói vang lên bên cạnh cô.
- Không ngờ em cười đẹp như vậy đấy, mèo con ạ.
  Cô giật mình nhìn qua, thì đã thấy cái tên phiền phức Ý Hiên đang ngồi cạnh chống cằm nhìn cô chăm chú, trên môi vẫn giữ nụ cười đểu sát gái. Cô trở lại vẻ mặt bình tĩnh, đưa giọng lạnh nói.
- Sao anh lại ở đây.
  Anh đứng dậy xoay 1 vòng cho cô.
- Anh vẫn còn đi học mà, em phải gọi anh là senpai đấy.
  Cô thờ ơ quay đi.
- Ừ.
  Thấy thái độ thờ ơ của cô, Ý Hiên vẫn giữ nét mặt tươi cười kia, ngồi xuống cạnh cô.
- Về chuyện anh là mafia, mong rằng em sẽ giúp anh giữ bí mật.
  Cô nhìn qua gật đầu rồi lại quay đi. Thấy thái độ của cô, anh ngạc nhiên hỏi.
- Em không thắc mắc tại sao anh lại yêu cầu em giữ bí mật ư.
  Cô tựa lưng vào ghế, trả lời mắt vẫn nhìn xa xăm.
- Tại sao phải thắc mắc, ai cũng có 1 bí mật riêng cơ mà, tại sao tôi lại phải quan tâm bí mật của anh làm gì.
  Câu nói của cô làm Ý Hiên rất bất ngờ, Di Gia cùng Thường Hi gọi theo cắt đứt làn suy nghĩ của anh.
- Băng Di, về lớp thôi.
- Tới liền.
  Cô đứng dậy phủi bụi rồi đi cùng 2 cô bạn về lớp, để lại anh ở đó. Ý Hiên bắt chéo chân, quay lại vẻ lạnh lùng hằng ngày trên môi vẫn là nụ cười quyến rũ thường ngày. Một cậu con trai tóc đỏ từ sau thân cây đi ra, ngồi xuống cạnh Ý Hiên, giọng đùa cợt.
- Xem xem ai đã làm sếp của chúng ta rung động rồi đây. Tôi có nên chúc mừng cậu không nhỉ.
  Ý Hiên cười bí hiểm.
- Cô ấy khác với bọn phụ nữ kia đấy, Hoắc Minh.
  Chàng trai tên Hoắc Minh đưa mắt nhìn thân ảnh Băng Di, khẽ gật gù.
- Đúng a, rất khác. Ra cô ấy là nhị tiểu thư của Lãnh Gia sao.
  Ý Hiên đưa tay xoa cằm.
- Lãnh Băng Di, tên thật hay. Có lẽ tôi đã bắt đầu để ý cô mèo nhỏ này rồi.
**** Tại Lớp Học****
  Di Gia thắc mắc hỏi.
- Cái người hồi nãy nếu tớ không lầm là nhạc sĩ Ý Hiên, anh ta nổi tiếng lắm đấy. Cậu quen anh ta à, Băng Di.
  Băng Di đang đọc sách, liền ngưng lại rồi trả lời bình thản.
- Không quen, chỉ chào hỏi sơ thôi.
  Thường Hi quay xuống, tay bấm điện thoại nói.
- Anh ta là còn có 1 người bạn thân là Hoắc Minh, là người chuyên cung cấp các loại vũ khí cho quân đội và nước ngoài. Có vẻ 2 người này khá bí ẩn, bọn mình nên cẩn thận trước họ.
  Di Gia gật đầu đồng tình, rồi chợt nhớ ra gì đó, Di Gia lại tiếp tục.
- Hình như họ học chung lớp với đám người Việt Trạch, với lại anh Thiệu Huy cũng học chung lớp với họ.
  Thường Hi bật dậy mạnh.
- CÁI GÌ.
  Di Gia vội kéo nhỏ xuống, bụm miệng lại.
- Làm gì mà la lớn dữ vậy.
  Thường Hi hoang mang.
- Có 1 mình anh ấy, làm sao mà chống trả hết được cơ chứ.
  Băng Di dừng đọc sách, ngóc đầu nói.
- Cậu nghĩ anh ấy vô dụng vậy à.
Thường Hi liền đập tay ngộ ra 1 vài điều.
- Ờ ha, tớ quên. Anh ấy mạnh như trâu ấy, có khi không phải người cũng không chừng. Tớ đã từng chứng kiến anh ấy tập luyện lôi cả 10 cái bánh xe tải lớn đấy. Sau vụ chứng kiến đó làm cho tớ bị ám ảnh mấy ngày luôn.
  Mặt của Thường Hi xám ngoét khi nhớ lại vụ đó, Di Gia cười trừ.
- Thật kinh khủng a.
  Băng Di cười nhẹ, rồi lại chăm chú đọc sách. Từ ngoài cửa, 1 đám con gái xông vào mặt trang điểm loè loẹt. Nhỏ cầm đầu đi vào.
- Ba đứa mới nhập học đâu ra đây.
  Di Gia đẩy ghế, quay lại nhìn.
- Kêu gì.
  Nhỏ kia đi lại.
- Tụi mày là học sinh mới mà láo à, ỷ gia đình có quyền thế thì lên mặt à. Bữa nay tao dạy cho tụi mày 1 bài học, để sau này nhớ mà tránh xa chị Uyển Dư của tụi tao ra.
  Chưa kịp giơ tay, ả đã bị Di Gia đá phát vào bụng té xuống sàn ngất xỉu, Di Gia bẻ tay rắc rắc.
- Đánh thì đánh, nói cái gì mà dài dòng.
  Cả bọn kia liền nhảy vào, Thường Hi tóm cổ áo 2 đứa kia quăng mạnh ra ngoài lớp học. Di Gia tát mạnh vào mặt nhỏ kia. Băng Di bị tiếng ồn làm phiền, đành gấp sách lại để vào ngăn bàn. Xung quanh đã được Di Gia và Thường Hi xử lý xong, con nhỏ cầm đầu cũng lồm cồm bò dậy, thở dốc, Di Gia ngồi xuống mặt ngầu nắm lấy tóc nhỏ đó giơ lên nhìn thẳng trực diện cô.
- Tôi mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi còn thấy mặt cô ở cái trường này, ngày mai mà cô còn xuất hiện ở đây thì cô nên biết cái kết cục của mình rồi đó.
  Rồi mấy đứa mặt loè loẹt nhanh chóng dìu nhỏ cầm đầu dậy rồi đi mất. Di Gia cùng Thường Hi phủi bụi trên người, các học sinh khác không dám ý kiến gì, tin tức nhanh chóng lan nhanh khắp trường. Từ khi nào 3 cô đã có nhiều fan hâm mộ ở cả 4 khu. Tin tức đó đã làm cho Uyển Dư rất tức giận, ả ta đứng phía sau sân trường cho đàn em đánh đập con nhỏ cầm đầu lúc nãy. Giọng chửi bới.
- Đồ ăn hại, có 1 việc duy nhất cũng không làm được.
  Cô gái kia ôm người quì xuống run rẩy.
- Xin chị tha cho em, làm ơn.
  Uyển Dư cầm gậy định đánh lên người cô gái kia, thì có bàn tay nắm lấy thanh gỗ. Uyển Dư nhìn qua liền tái mặt, buông tay khỏi gỗ, run rẩy cúi đầu.
- Anh..anh Vương Mạc.
  Vương Mạc lạnh lùng bóp nát thanh gỗ, đưa tay kia bóp lấy cổ Uyển Dư nâng lên áp sát vào thân cây. Giọng lạnh như băng.
- Tôi không quan tâm cô làm gì 2 cô gái kia, nhưng... nếu cô làm gì gây tổn thương đến Băng Di. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ phải hối hận cho việc làm của mình đấy, Uyển Dư.
- Vân..vâng.
  Anh buông lỏng tay, Uyển Dư ngồi phịch xuống đất ho khù khụ. Vương Mạc lia mắt lạnh qua cô gái kia.
- Còn cô, ngày mai cô không cần đến học viện nữa. Cô chính thức bị đuổi khỏi học viện.
  Rồi lạnh nhạt quay đi, vừa đi lấy trong túi ra chiếc khăn lau tay, như vừa chạm phải thứ gì đó rất bẩn, rồi thẳng tay quăng vào thùng rác. Uyển Dư đứng đó, ánh mắt hằng tơ máu, tay nắm chặt đến bật máu.
- Băng Di, tao sẽ không tha cho mày đâu. Đợi đó.