Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 87




Edit: Ji

[Chuyện này cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên…]

—–o0o—–

Nghĩ đến đây, Hàn Thiệu Chu không khỏi nhớ lại ba năm mình bị coi là thế thân.

Ngay cả khi biết về quá khứ của Mạt Minh, ngay cả khi hiểu được tình cảm sâu nặng của Mạt Minh dành cho Chu Tự, hắn vẫn cảm thấy đau lòng, điều đó khiến hắn thỉnh thoảng lại cảm thấy tức giận với người ngồi bên cạnh mình.

“Ai—–” Mạt Minh đột nhiên rúm người lại kêu đau.

“Sao vậy?” Hàn Thiệu Chu theo bản năng hỏi: “Cắt phải thịt?”

Mạt Minh mím môi gật đầu: “Đau quá.”

Hàn Thiệu Chu nhìn thấy lông mày của Mạt Minh nhướng lên, bộ dáng yếu đuối, hắn cau mày trầm mặc một lát rồi cúi đầu tiếp tục cắt: “Tôi không phải bạn trai của cậu, đừng lộ ra vẻ mặt này với tôi, vô dụng.”

“…”

Trong thành phố tìm được một nhà hàng xa hoa ngồi xuống, Hàn Thiệu Chu không gọi món ngay, cảm thấy còn quá sớm nên kêu người phục vụ mang hai bình trà trước.

Hai người chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, chưa đến năm giờ chiều, trong nhà hàng lớn chỉ có hai người bọn họ ngồi.

Lúc trước hắn luôn muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện sau đó sẽ cùng Mạt Minh tính sổ, nhưng khi biết hết mọi chuyện rồi, Hàn Thiệu Chu đột nhiên cảm thấy điều đó thật vô nghĩa.

Lăn qua lộn lại cũng chỉ là chuyện hắn bị coi là thế thân. Người đàn ông này chưa bao giờ coi trọng hắn, làm sao anh có thể đồng cảm với hắn được. Vấn đề này đã đến mức không thể giải quyết được, cứ như vậy mà buông tay không để ý đến, có lẽ là cách kết thúc tốt nhất.

Hàn  Thiệu Chu lơ đễnh lật mở thực đơn, thỉnh thoảng nhướng mi liếc nhìn người đối diện.

Mạt Minh cầm tách trà, cúi đầu thổi hơi nóng của trà, lông mi mảnh và dày run lên.

“Tiền trong thẻ của cậu tôi cũng chưa động đến.” Hàn Thiệu Chu nói xong, hờ hững lật xem menu trong tay: “Đến ngân hàng báo mất, làm lại thẻ đi.”

Mạt Minh ngẩng đầu: “Tại sao?”

Hàn Thiệu Chu cũng không ngẩng đầu: “Chuyện này đi ngược lại nguyên tắc làm việc của tôi. Tuy rằng có một số việc khiến tôi bực mình, nhưng cậu thiếu đạo đức là việc của cậu, tôi cũng không thể giống cậu thiếu đạo đức như vậy”.

Mạt Minh: “…”

Hàn Thiệu Chu đặt thực đơn xuống, cầm tách trà trên bàn: “Chuyện này cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên. Dù cậu có nói bao nhiêu lý do, tôi cũng sẽ không thể quên đi sự tức giận này…”

Tách trà gần tới bên miệng, Hàn Thiệu Chu nhướng mày âm thầm liếc mắt nhìn Mạt Minh, Mạt Minh khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm tách trà trong tay, trong mắt không nhìn ra cảm xúc gì.

“Đương nhiên, tôi biết sự tức giận của tôi đối với cậu cũng không có chút nào ảnh hưởng, tôi cũng không bởi vì mình tức giận mà làm gì cậu”. Hàn Thiệu Chu tiếp tục: “Cho nên cứ như vậy đi, tôi hiện tại đối với cậu cũng không có ý gì, cứ coi như cậu là con thỏ mà cắn tôi một miếng… tôi cũng không vì một con thỏ mà so đo làm gì”.

Mạt Minh: “…”

“Cậu không có gì để nói?” Hàn Thiệu Chu hỏi.

Mạt Minh trầm mặc chốc lát: “Về chuyện gì?”

Hàn Thiệu Chu đặt tách trà xuống, dựa lưng vào ghế sô pha, sau khi tên nhóc đối diện cởi áo khoác xuống, trên người mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu trắng, trông như quả trứng vừa mới bóc vỏ, càng khiến mắt hắn tối sầm lại..

Hàn Thiệu Chu yên lặng nhìn Mạt Minh, thật lâu sau mới nói: “Ba năm qua, cậu có từng nghiêm túc với tôi, có hiểu tôi chút nào không?”

Mạt Minh sững sờ, vừa định mở miệng, Hàn Thiệu Chu lại nói tiếp: “Quên đi, tôi không muốn biết, không có ý nghĩa.”

Mạt Minh ngoan ngoãn im lặng.

Sau hơn mười giây, anh lại nghe thấy người đàn ông đối diện bực bội nói: “Cùng chung chăn gối ba năm, không đến mức trong lòng cậu tôi không có chút vị trí nào phải không?”

“Tôi…”

“Quên đi.” Hàn Thiệu Chu lập tức ngắt lời, “Tôi không muốn nghe.”

“…”

Không biết qua bao lâu, Mạt Minh nhìn thấy người đàn ông đối diện rối rắm chuẩn bị muốn hỏi cái gì, anh liền mở miệng trước: “Anh là người tốt.”

“…”

Hai người ăn xong rời khỏi nhà hàng, khoảng sáu giờ tối, trời mưa tầm tã.

Còn ít nhất hai đến ba giờ nữa mới về đến Xuyên Hải. Mạt Minh không muốn trở về trong đêm tối trời mưa to. Anh định ở một khách sạn gần đó một đêm, chờ sáng mai trời tạnh mưa rồi mới trở về.

Hàn Thiệu Chu cũng có ý tưởng giống như Mạt Minh, trực tiếp lái xe đến cổng khách sạn năm sao của thành phố thì dừng lại, yêu cầu Mạt Minh trả tiền phòng cho hắn ở quầy phục vụ.

Mạt Minh cảm thấy Hàn Thiệu Chu có vẻ tức giận, bắt đầu từ lúc ở nhà hàng khi anh nói hắn là người tốt.

Trong lúc chờ thang máy ở cửa thang máy, Hàn Thiệu Chu đột nhiên nói: “Lúc trước trong cơn tức giận tôi đã đập phá căn hộ của cậu, tôi sau này đã đền bù tổn thất cho cậu rồi”.

Mạt Minh nhíu mày, anh không hiểu người đàn ông này tại sao lại nói ra lời này.

“Cho nên” Hàn Thiệu Chu nói: “Cậu không thể vì chuyện này mà có thành kiến với tôi”.

“…”

Mạt Minh trầm mặc vài giây, sau đó thì thầm: “Anh làm hỏng hoa của tôi…”

Giọng nói trầm thấp, nhưng Hàn Thiệu Chu vẫn nghe thấy.

Hàn Thiệu Chu lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ lại đánh cậu?”

“…”

Mạt Minh khóe môi khẽ giật, lựa chọn không nói lời nào, Hàn Thiệu Chu nhìn anh bộ dáng bướng bỉnh, muốn vươn tay nhéo nhéo mặt của anh, tốt nhất là nhéo cho anh phải khóc đi.

Thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra.

Hàn Thiệu Chu định đi vào trong, nhưng sau đó lại ngẩn ra, nhìn người trong thang máy, lập tức nở nụ cười: “Chú, thật là trùng hợp.”

Bàng Nguyên Thanh bước ra khỏi thang máy, đeo kính mỏng, đôi mắt dài chỉ khẽ ngẩn ra, sau đó cười nói: “Là Tiểu Hàn, không ngờ lại gặp nhau ở đây”

Ánh mắt Mạt Minh trực tiếp rơi vào người đàn ông này, người này cao ngang ngửa Hàn Thiệu Chu, âu phục cùng giày da, đầu tóc và lông mày được cắt tỉa gọn gàng, trên mắt đeo một chiếc kính viền vàng, ba mươi đến bốn mươi tuổi, mũi cao thẳng, môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú, khí chất tao nhã, là một khuôn mặt phương Đông.

Anh biết người đàn ông này…

Bàng Nguyên Thanh, là người chú không có quan hệ huyết thống với Hàn Thiệu Chu, chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thịnh.

“Tới đây có việc riêng, còn chú thì sao?”

“Đi công tác, chú đi gặp khách hàng.” Bàng Nguyên Thanh ánh mắt rơi vào Mạt Minh đứng bên cạnh Hàn Thiệu Chu: “Tiểu Hàn, đây là bạn của con sao?

Hàn Thiệu Chu đang định giới thiệu, nhưng Mạt Minh đã nhanh chóng lễ phép nói: “Xin chào, Bàng tổng, tôi là Mạt Minh.”

Sau một giây, Mạt Minh nhìn chằm chằm vào mắt Bàng Nguyên Thanh, nhẹ nhàng nói: “Là bạn của Chu Tự.”

Bàng Nguyên Thanh khẽ gật đầu: “Ừm, tôi nhớ anh ấy là một ca sĩ rất được yêu thích, vậy cậu Mạt cũng là người trong giới giải trí?”

“Vâng.” Mạt Minh khiêm tốn nói: “Tôi nghe Chu Tự đã từng nhắc tới Bàng tổng, hôm nay rất vinh dự được gặp ngài”.

Bàng Nguyên Thanh nhìn Mạt Minh mỉm cười, nhưng không nói gì, mà quay sang phía Hàn Thiệu Chu: “Tiểu Hàn, bệnh tình của ông ngoại con ngày càng nặng, ông vẫn luôn nhắc con mãi. Con có thời gian, thì qua xem một chút”.

“Được, con tính toán đi thăm trong hai ngày tới.”

Bàng Nguyên Thanh cũng không có nói chuyện với Hàn Thiệu Chu quá lâu, nói vài câu, sau đó cùng trợ lý rời đi, ánh mắt vô tình dừng lại trên người Mạt Minh nửa giây.

Người đã đi xa, Mạt Minh vẫn trầm ngâm như suy nghĩ điều gì.

“Thật hiếm khi thấy cậu có thái độ tích cực như vậy.” Hàn Thiệu Chu nói: “Hơn nữa, Chu Tự không phải là thần tượng của chú tôi, cậu nói hắn ta là bạn cậu có ý nghĩa gì?”

Mạt Minh quay đầu nhìn về phía Hàn Thiệu Chu: “Hả?”

Hàn Thiệu Chu hừ lạnh một tiếng, bước vào thang máy, theo sau là Mạt Minh.

“Bàng tổng thường ngày rất bận sao?” Mạt Minh hỏi.

“Đỉnh Thịnh là ông ta quản lý, cho nên đương nhiên bận rộn.”

“Tôi nhớ Hồng Một là công ty con của Đỉnh Thịnh. Bàng tổng ngày thường có quan tâm đến sự phát triển của các nghệ sĩ Hồng Một không?”

“Loại chuyện nhỏ này ông ta quan tâm làm gì? Nếu ông ta muốn ngủ với nghệ sĩ nào, có lẽ ông ta sẽ để ý một chút”. Hàn Thiệu Chu nói xong, cau mày nhìn Mạt Minh: “Cậu hỏi cái này làm cái gì?”

“Chỉ là tò mò.”

Hàn Thiệu Chu cúi người sát vào mặt Mạt Minh, Mạt Minh mím môi, khẽ chớp mắt.

“Cậu có phải để ý đến chú của tôi không?” Hàn Thiệu Chu lạnh lùng hỏi.

Mạt Minh lập tức lắc đầu.

“Vừa rồi cậu nói Chu Tự có nhắc tới chú tôi với cậu”, Hàn Thiệu Chu hỏi, “Anh ta biết chú tôi sao?”

“Tôi chỉ là tùy tiện nói”.

Chu Tự không đề cập đến Bàng Nguyên Thanh với anh, nhưng phản ứng của Bàng Nguyên Thanh vừa rồi khiến anh cảm thấy ông ta biết Chu Tự.

Hàn Thiệu Chu hơi híp mắt: “Cậu nhìn không đúng lắm…”

“…”

Hàn Thiệu Chu đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía cửa thang máy: “Dù không đúng lắm cũng không liên quan gì đến tôi”

Phòng của Mạt Minh ở tầng 33. Anh nhớ lúc anh và Hàn Thiệu Chu đang đợi thang máy ở tầng trệt, thang máy chở Bàng Nguyên Thanh từ tầng 33 đi xuống.

Nói cách khác, Bàng Nguyên Thanh đó ở cùng tầng với anh.

Hành lang dài có rất nhiều phòng, không thể phán đoán được Bàng Nguyên Thanh đang ở phòng nào.

Sau khi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, Mạt Minh xuống lầu đi tới quầy phục vụ, nói trong lúc đang tắm, hai ngàn tệ tiền mặt trong phòng biến mất, liền yêu cầu kiểm tra camera xem có ai vào phòng anh khi anh đang tắm không.

Khách sạn cũng phối hợp, liền dẫn hắn vào phòng giám sát, đồng thời yêu cầu mở camera giám sát hành lang tầng của anh.

Nhân viên dời đoạn ghi hình đi một chút, Mạt Minh nhanh chóng nhìn thấy Bàng Nguyên Thanh từ trong phòng đi ra, ngay bên cạnh phòng anh.

“Camera cho thấy không ai khác ngoài anh đi vào phòng.”

“Thật sự làm phiền mọi người”, Mạt Minh nói: “Có lẽ tôi để tiền ở chỗ khác, tôi sẽ quay lại tìm”.

Trở lại phòng, Mạt Minh nằm ở trên giường, nhìn trần nhà màu tuyết trắng vẻ mặt ảm đạm, mấy phút sau liền đứng dậy đi tới ban công nhỏ bên ngoài.

Ở độ cao của tầng 33, gió lạnh đến thấu xương, phía dưới xe cô, người đi lại chỉ nhỏ bằng những viên đá đang di chuyển.

Mạt Minh vịn vào lan can, nghiêng đầu gần như vươn ra nửa người ra ngoài, chật vật nhìn về phía ban công nhỏ phòng bên cạnh, hai bên cách nhau không xa, chính giữa có một bức tượng hình con chim đại bàng, chỉ cần đi qua tượng đá là có thể sang được ban công bên kia.

Mạt Minh nhíu mày, ánh mắt đảo qua tượng đá… có thể chống đỡ, anh không nặng, trèo lên cũng không thành vấn đề.

Hàn Thiệu Chu nghi ngờ Mạt Minh có hứng thú với bức tượng chim đại bàng, hắn đi ra ban công hút một điếu thuốc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạt Minh đang đứng ở ban công phía trên, nhìn chằm chằm bức tượng đang nghiên cứu cái gì đó, hai tay anh cua loạn không thể hiểu được.

“Cậu muốn lấy bức tượng kia sao?” Hàn Thiệu Chu đột nhiên nói.

Mạt Minh sửng sốt một chút, lúc này mới để ý Hàn Thiệu Chu ở dưới tầng, phát hiện phòng Hàn Thiệu Chu ở ngay dưới phòng Bàng Nguyên Thanh.

“Không…” Mạt Minh khoát tay trên lan can, chớp mắt nhìn Hàn Thiệu Chu: “Tôi nhìn xem một chút.”

Mạt Minh mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi màu trắng, nhìn từ dưới lên, Hàn Thiệu Chu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi chân dài trắng lóa mắt, từ mắt cá chân mảnh khảnh trở lên, áo ngủ phía dưới vừa đủ che đầu gối, gió đêm thổi qua vén lên một nửa, thật sự là câu dẫn người.

Hàn Thiệu Chu thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi.

Chết tiệt.

Trong đầu hốt hoảng, hắn nhớ tới Mạt Minh trước đây luôn thích nằm trên giường, dùng chân chọc chọc hắn, cong ngón chân đặt vào ngực hắn, thậm chí cào cổ, sau đó khanh khách cười, hắn sẽ nhân cơ hội túm lấy cổ chân anh, mặc cho anh giãy kiểu gì cũng không chịu buông ra, sau đó hắn sẽ theo chân một đường hướng lên trên hôn rồi cắn cho đến khi anh bật khóc, cả người run rẩy.

Nhưng tên nhóc này chưa bao giờ rút ra được bài học, đôi chân dài không biết bao lần bị hắn chà đạp, nhưng vẫn như cũ, lần sau lại tiếp tục.

Hàn Thiệu Chu lại ngẩng đầu, trong gió lạnh nhìn thấy Mạt Minh có vẻ lạnh, giơ một chân lên, dùng mu bàn chân xoa xoa bắp chân phía bên kia, lại suy tư cái gì nhìn tượng đá bên cạnh.

“Quay vào mặc quần” Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói.

Dù sau này chạm vào cũng không được, cũng không thể trơ mắt nhìn đôi chân của tên nhóc này bị đông lạnh, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ lao lên cọ xát sưởi ấm.

Không thể để bị đông lạnh được…=)))

—————

Ji: Tác giả dạo này toàn chơi chữ =)))