Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em

Chương 63




Edit: jimixiao

[Cặp nhẫn kim cương]

—–oOo—–



Sau khi bức ảnh chụp ở công viên được tung ra, Tây Nam đã liên hệ với Văn Từ và được biết đó là bức ảnh chụp từ năm, sáu năm trước. Vì vậy cô đã lập tức yêu cầu đoàn đội liên hệ với các nền tảng có quan hệ hợp tác với các tài khoản tick V, đại ý là nói thời gian trôi qua quá lâu, Văn Từ không thể nhớ rõ nên về tình có thể bỏ qua, chứ không phải điều này chứng minh Văn Từ cố tình nói dối.

Sự thật đúng là như vậy, không ai có thể nhớ được trò chơi mình đã tham gia một lần từ năm sáu năm trước.

Chỉ là, hình tượng bị hại của Văn Từ  lúc ban đầu quá mức hoàn hảo, nên dư luận hiện tại công kích Văn Từ về mặt đạo đức, đối với sai lầm này, chỉ một câu “không nhớ rõ” hiển nhiên không thể khiến người qua đường chính nghĩa có thể mù quáng tin tưởng.

Mà bức ảnh thứ hai chụp ảnh Văn Từ đang bơi lội được đăng tải khi Tinh Từ đang liều mạng ra thông báo để tẩy trắng việc “nói dối” của Văn Từ.

Tây Nam thậm chí còn không biết, một người sợ nước như Văn Từ ba năm trước đã học khoá huấn luyện bơi lội.

Khi Văn Từ rơi xuống nước, tâm điểm tranh luận sôi nổi luôn là liệu Mạt Minh có cố ý làm vậy hay không, như thể sự thật của vấn đề chỉ tồn tại trong hai sự lựa chọn này. Hiện tại bức ảnh vừa xuất hiện, cũng chứng minh động cơ mà Văn Từ nói không đúng, không biết có phải đang nói dối hay không, dù sao việc giãy giụa trong nước phân nửa là đang diễn trò…

Cho nên phương án lựa chọn thứ ba cũng nổi lên khỏi mặt nước, đó là Văn Từ hãm hại Mạt Minh.

[Nói chuyện mấy năm trước đã quên tôi còn tin, nhưng chuyện mình có thể biết bơi hay không chuyện này cũng không thể quên đi]

[Lúc trước che trời lấp đất đăng tải văn bản tôi không biết bơi và suýt nữa chết đuối. Hiện tại chứng minh anh ta biết bơi, thà rằng nói anh ta bị doạ sợ tôi còn cảm thấy mình không bị lừa gạt]

[Lúc trước cảm thấy Mạt Minh thật đáng sợ, cố ý hại Văn Từ rồi nói là vô tình, nhưng giờ tôi thấy Văn Từ cũng thật đáng sợ, đơn giản chỉ biểu diễn một chút, khiến người khác không biết Mạt Minh cố ý hay vô tình, thân phận người bị hại của anh ta là điều không thể tránh khỏi]

[Ý tứ lầu trên là Văn Từ tự mình cởi khóa dây an toàn, sau đó vu hại Mạt Minh? 】

[Có khả năng như vậy, Mạt Minh hẳn là đã tận mắt nhìn thấy Văn Từ cởi dây an toàn nên mới không thèm để ý đến máy quay, tôi đoán anh ta cũng rất bối rối]

[Liên tiếp bị vả mặt, tôi thật muốn biết lời nào của Văn Từ có thể tin, bây giờ tôi nghi ngờ những gì tôi đã nghe và thấy đều là giả]

Tây Nam nhanh chóng phát hiện, giai đoạn trước tấn công quá mạnh mẽ, dẫn đến dư luận tiêu cực hiện tại càng không thể khống chế.

Đoàn đội của Thành Cảnh và Triệu Lê vốn đang hoảng loạn, trong nháy mắt tỉnh táo, đặc biệt là Trần Lệ, người đại diện của Thành Cảnh, có thể nói là cao thủ marketing ngang ngửa với Tây Nam ở trong giới. Thành Cảnh là nghệ sĩ trọng điểm được bồi dưỡng sau Hạ Thanh, đương nhiên hắn ta sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tuyên truyền tăng nhiệt độ cho Thành Cảnh. Lúc này, hắn ta càng vì Thành Cảnh mà lập kế hoạch, một tay đảm nhận việc vớt nhiệt độ.

Lúc đầu là hai người ngược gió mà đi mà lúc này đã gây được sự chú ý đủ lớn.

Tình hình bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát

 Hầu hết các tài khoản tick V có tầm ảnh hưởng mạnh đều đã hợp tác với Tinh Từ, hợp tác hàng ngày là tuyên truyền quảng bá, những tài khoản này giúp ích rất nhiều, nhưng tại thời điểm này, mặc dù là có chuẩn bị từ trước, vẫn có những tài khoản quay lưng lại, không những không chịu hợp tác, mà còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Tây Nam có thể nhìn ra được người đứng sau màn thao túng cũng làm ra không ít, hơn nữa đối phương am hiểu việc chơi đùa với dư luận. Lúc đầu một bộ phận vì Văn Từ mà phất cờ hò reo, lấy đạo đức của Văn Từ đẩy đưa lên cao, cũng không phải do đoàn đội của cô làm, cô cũng không yêu cầu đoàn đội tận sức đẩy đưa chuyện Văn Từ không am hiểu trò chơi và không biết bơi. Một loạt các tài khoản qua đường lai lịch không rõ “tốt bụng” đó giống như trong bông có dấu kim, âm hiểm đến cực điểm.

Ngoài việc để đoàn đội tiếp tục thông cáo ra ngoài, Tây Nam cũng đã liên hệ với nền tảng weibo ngăn chặn chuyện bức ảnh này lên hot search. Giải trí Tinh Từ được chống lưng bởi tập đoàn Thịnh Đạt cường đại. muốn ngăn chặn dư luận cũng không quá khó, nhưng ảnh hưởng ác ý đã được tạo thành, Văn Từ là nghệ sĩ bồi dưỡng hàng đầu của Tinh Từ, hình tượng thiết lập chính là nghệ sĩ đối với lưu lượng coi như sinh mệnh, mỗi một sai lầm đều sẽ sụp đổ không dậy nổi.

Hoặc là để thời gian xoá nhoà ảnh hưởng xấu, từng bước ra những thông cáo tích cực tẩy trắng dần dần, hoặc lập tức đưa ra một chiến lược PR hoàn hảo để đăng tải vào tối nay.

Đương nhiên, Tây Nam muốn điều sau.

Văn Từ vừa đến công ty, Tây Nam liền kêu hắn đi tìm Mạt Minh.

“Hãy đi tìm Mạt Minh và đề nghị chụp ảnh chung hai người.” Tây Nam nói với Văn Từ: “Hãy phá bỏ những tin đồn về mối bất hòa của hai người.”

Sắc mặt Văn Từ vô cùng khó coi.

“Hai bức ảnh trên mạng kia tôi đều có lý do hợp lý để đứng ra tranh luận trên mạng. Vấn đề là khiến cư dân mạng tin tưởng.” Ánh mắt Tây Nam nghiêm túc: “Điều họ đang tranh cãi là Mạt Minh hãm hại cậu hay cậu vu hại Mạt Minh. Nếu mối quan hệ của hai người tốt đẹp, loại tranh cãi này sẽ tự nhiên biến mất, chuyện này như cũ có thể dễ dàng xử lý”.

Văn Từ sắc mặt phức tạp: “Em hiểu rõ ý của chị Nam,  nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, em không cho rằng Mạt Minh sẽ hợp tác”.

Tây Nam chợt nhớ ra hôm nay Mạt Minh đã chính thức chấm dứt hợp đồng với Tinh Từ, Mạt Minh không còn là nghệ sĩ mà cô có thể tùy ý sai sử, bây giờ cô không có lý do gì để yêu cầu Mạt Minh phối hợp cùng với cô.

Sau một hồi suy nghĩ, Tây Nam gọi điện thoại cho Mạt Minh, trong ấn tượng của cô, Mạt Minh tính tình ôn hoà luôn tôn trọng cô, ngay cả khi anh rời khỏi Tinh Từ, cô vẫn cho rằng Mạt Minh sẽ nể mặt cô mà giúp đỡ.

Tâm trạng của Tây Nam có chút phức tạp, thời gian đầu công ty bị vướng vào việc thao túng dư luận nên không mấy thiện cảm với Mạt Minh, mà hiện tại công ty đang gặp phải phản ứng dữ dội từ dư luận lại phải trông cậy vào Mạt Minh giúp đỡ, chuyện này làm ra thật không có đạo đức.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tây Nam, Mạt Minh vừa ăn cơm tối xong, đang dắt Tiểu Hàm đi dạo ven hồ.

Yêu cầu của Tây Nam không ngoài dự đoán của anh, anh không tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng lúc này anh đại khái có thể đoán được dư luận đã phát triển đến đâu.

Anh biết Tây Nam vẫn như cũ là một người đại diện xuất sắc.

Buổi tối lạnh lẽo, nhưng không khí bên hồ lại rất trong lành.

Mạt Minh nhìn mặt hồ trong veo nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần anh ta tắt điện thoại, chuyện này không có cái gì ảnh hưởng đến anh ta, phải không, chị Nam.”

“…”

Đây chính là lời mà Tây Nam đã nói với Mạt Minh ngày hôm qua.

“Mạt Minh, tôi thay mặt công ty xin lỗi em” Tây Nam nói.

“Lời xin lỗi chân thành nhất là yêu cầu Văn Từ đứng ra công khai thừa nhận đã hãm hại tôi”.

“Nếu vậy thì việc yêu cầu bọn em chụp ảnh chung có ích gì.”

Mặc dù Tây Nam mơ hồ về cái gọi là sự thật, nhưng bản năng nghề nghiệp nói cho cô biết, một khi Văn Từ làm ra điều này, hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn là dư luận tiêu cực hiện nay, nó gần như sẽ là một đòn mạnh phá huỷ hình tượng của hắn.

“Vì vậy, cuộc điện thoại của chị Nam là vô nghĩa.”

“Mạt Minh, coi như là nể mặt chị. Chị biết, em vốn là người tốt bụng…”

“Với thủ đoạn của chị Nam, tẩy trắng cho anh ta chỉ là vấn đề thời gian”. Mạt Minh nhẹ giọng nói: “Cái giá mà anh ta phải trả vì toàn bộ chuyện này quá ít ỏi không đáng kể, mà tôi với tư cách là một nạn nhân, tôi đã bị tấn công rất nhiều vì anh ta. Cho đến nay, một tiếng xin lỗi anh ta cũng chưa từng nói. Chị Nam cảm thấy tôi nên tiếp tục tốt bụng sao?”

Lời Mạt Minh nói thẳng khiến Tây Nam câm nín.

Cô khó có thể tin một người hiền lành như Mạt Minh lại dùng lời lẽ sắc bén như vậy phản bác cô.

Ngập ngừng một lúc lâu, trong lòng Tây Nam đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, cô ngập ngừng hỏi: “Mạt Minh, chuyện trên mạng em có tham dự không?”

Nói xong, Tây Nam cảm thấy thật vô lý.

Sao có thể như thế được.

Mạt Minh nói: “Em vẫn luôn nghe theo lời chị Nam, luôn tắt điện thoại.”

“…”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tây Nam, Mạt Minh thấy Thành Cảnh đã gửi vài tin nhắn.

[Thành Cảnh]: Cảm ơn ân nhân của tôi, vì đã làm cho độ nổi tiếng của tôi càng cao hơn [đầu chó]

[Thành Cảnh]: Những người mắng chửi anh trước đây quay ra chất vấn Văn Từ, chết cười. Đoàn đội của Văn Từ hẳn là phải thức suốt cả đêm.

[Mạt Minh]: Cảm ơn

[Thành Cảnh]: Không có gì ngoài lời cảm ơn? Đối xử với khách hàng tốt một chút đi.

[Mạt Minh]: Được

[Thành Cảnh]: Quyết định thế nhé, chủ nhật tuần này, để tôi hỏi Triệu Lê có thời gian không.

[Mạt Minh]: Được.

Tây Nam lo lắng trạng thái của Văn Từ không tốt nên đã yêu cầu Văn Từ về nghỉ ngơi hai ngày, để công ty xử lý tình hình hỗn loạn trên mạng, để hắn tập trung vào chuyện thử vai trong tác phẩm mới của Lưu Hách Khôn.


Văn Từ thật sự là tâm trạng không tốt, vướng vào một đống dư luận hỗn loạn khiến hắn chỉ có thể chịu nhục, đồng thời cũng cảm thấy hết sức ngớ ngẩn. Hắn vẫn là nên một bộ dáng nhàn nhã được chiếu sáng dưới hào quang chứ không phải là bộ dáng chật vật như lúc này.

Chỉ hận bản thân không thể quay lại ba năm trước đây.

Thẩm Bội Linh tự trách bản thân rất nhiều, bà ta cho rằng sở dĩ Văn Từ bị nghi ngờ và chỉ trích trên mạng là do bức ảnh bà ta vô tình đăng tải cách đây 2 năm, đồng thời càng thêm chán ghét dư luận đang đứng về phía Mạt Minh.

Bà ta chắc chắn Mạt Minh đã khiến Văn Từ rơi xuống nước, hung thủ từ đầu đến cuối không hề nói lời nào, chỉ im lặng đứng bên ngoài, quả thật rất đáng giận.

“Văn Văn, nghe mẹ nói, hay là con đi gặp Tiểu Hàn, chuyện này nhất định phải để Mạt Minh có lời giải thích.” Ở trên bàn ăn sáng, Thẩm Bội Linh nghiêm túc đề nghị: “Mà Tiểu Hàn cũng thật là, giờ phút này cũng không biết đang làm gì. Để đám người trên mạng tuỳ ý chửi bới Văn Văn”.

Văn Từ tâm trạng không tốt, nói thẳng:” Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Hàn Thiệu Chu bây giờ không thích con, anh ấy thích Mạt Minh.”

Thẩm Bội Linh và Văn Trung Sùng đồng thời sững sờ.

“Con ăn xong rồi.”

Văn Từ đứng dậy rời bàn ăn, xoay người đi lên lầu.

Văn Trung Sùng đặt tờ báo xuống, quay đầu nhìn vợ: “Hai đứa nhỏ cãi nhau à? Tiểu Hàn sao có thể thích Mạt Minh?”

“Cho dù là một con chó được nuôi ba năm, nhất định cũng sẽ có cảm tình, nhưng đó không thể gọi là thích được.” Thẩm Bội Linh đặt bộ đồ ăn trong tay xuống:” Nhưng mà Văn Từ đã nói như vậy, giữa Tiểu Hàn và Mạt Minh kia nhất định phải có chuyện gì đó…Có một số việc không thể kéo xuống được, nói không chừng trong lúc tức giận Tiểu Hàn làm ra chuyện gì đó…”

“Đứa nhỏ này luôn cứng đầu, chúng ta cũng không dễ dàng tham gia chuyện của nó…”

 “Có thời gian phải nhắc nhở Tiểu Hàn một chút, còn phải cho người đi tìm hiểu lai lịch của Mạt Minh”. Thẩm Bội Linh nhấc điện thoại lên: “Cái loại ngủ với người khác vì tiền thì có cái gì mà sạch sẽ, hại Văn Văn nhà chúng ta, tôi muốn xem loại gia đình nào mới có thể dạy dỗ ra loại người này”.

Sau chín giờ sáng, Thẩm Hi Hi lái xe đến biệt thự của Văn gia.

Sau khi chào hỏi Thẩm Bội Linh, Thẩm Hi Hi nói rằng có việc quan trọng cần phải gặp Văn Từ, vì vậy cô ta chạy lên lầu tìm Văn Từ.

Văn Từ đang dựa vào ghế sô pha bên cửa sổ phòng ngủ đọc sách, Thẩm Hi Hi gõ cửa đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, liền hỏi có chuyện gì.

“Anh họ, anh còn tức giận à?” Thẩm Hi Hi nhỏ giọng nói: “Em còn đang nghĩ muốn giúp anh”.


Tin tức ban đầu “rơi xuống nước ngoài ý muốn” là do cô ta nhờ Dương Quan liên hệ với một công ty marketing làm, còn dùng một khoản tiền nhỏ để lấy được video và hình ảnh cắt ghép từ ê-kip chương trình, nhưng khả năng của họ chỉ là tạo ra dư luận lúc ban đầu. Chính Tinh Từ đã tiếp quản dư luận này trong giai đoạn sau và duy trì dư luận này như một cách tăng lưu lượng.

Sáng hôm qua Thẩm Hi Hi còn đến tìm Văn Từ để tranh công, nhưng không ngờ buổi chiều bị lật xe.

“Anh họ, đừng nóng giận, kỳ thực em đến tìm anh để cho anh xem một thứ sẽ giúp anh bình tĩnh lại.” Thẩm Hi Hi nói xong, xoay người khóa cửa lại.

Nhìn thấy vẻ thần bí của cô, Văn Từ cau mày nói: “Chuyện gì?”

Thẩm Hi Hi lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, vẻ mặt phức tạp nói: “Em vốn dĩ muốn trực tiếp trả lại cho Anh Hàn, nhưng chậm trễ mấy ngày liền…nên đã quên. Hiện tại trả lại em cũng không biết giải thích như thế nào, nên nghĩ đưa cho anh họ để trả lại cho anh ấy…”.

“Là cái gì?”

Thẩm Hi Hi cúi người, nhẹ nhàng mở nắp hộp lên: “Anh họ, nhìn này, là nhẫn đôi kim cương của anh Hàn và anh”.

Văn Từ cầm lấy hộp nhẫn trong tay Thẩm Hi Hi, nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, hai chữ cái trên chiếc nhẫn vàng trắng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, là hai chữ HW.

“Cái này ở đâu ra?” Văn Từ hỏi Thẩm Hi Hi.

“Nó rơi ra từ áo của anh Hàn”.