Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 12




Hôm sau.

Mặt trời nhú lên từ phương Đông, lộ màu trắng như bụng cá.

Bấy giờ trời mới tờ mờ sáng.

Giang Thuật còn đang chìm trong mộng đẹp, chợt bị đánh thức bởi những tiếng đập cửa dồn dập.

“Ra liền, ra liền!”

Giang Thuật tròng áo ngắn tay vào, giãy giụa bò dậy từ giường.

“Ai thế, sáng sớm tinh mơ không cho người khác được ngủ ngon.” Giang Thuật vừa làu bàu vừa mở cửa.

Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, mà chính là anh quản lý Uông Hữu Vi của Giang Thuật.

Uông Hữu Vi mang đôi mắt thâm quầng như mất ngủ nguyên đêm, nhưng điều kì lạ lại là, lúc này chú ta mày mắt sáng láng, trông cực kỳ tươi tỉnh.

Hơn nữa.

Mặt Uông Hữu Vi còn tràn ngập vẻ kích động khó nén.

Nhìn thấy Giang Thuật.

Một người đàn ông nặng trên trăm ký như Uông Hữu Vi còn kích động ôm chầm lấy anh chàng.

“Giang Thuật, chú hot rồi!”

Hả?!!

Đôi mắt nho nhỏ của Giang Thuật tràn đầy nỗi nghi hoặc to to.

Mình hot á?

Chuyện là sao thế!

Chẳng lẽ trong thế giới này, bị chửi như hót hay cũng là hot chắc!

Uông Hữu Vi vỗ bả vai Giang Thuật, rồi chống nạnh cười ha ha, “Giang Thuật, anh biết ngay chú là mầm non sao lớn mà! Anh nhờ vả bao nhiêu người mới giành được cho chú cơ hội tham gia ghi hình “Hội cà khịa của các sao”, quả nhiên đáng giá lắm. Lần này chú cất cánh bay cao, cuộc sống cực khổ nghèo túng của anh em mình cuối cùng cũng qua rồi!”

Hai hàng lông mày của Giang Thuật bắt đầu xoắn tít lại, một loại dự cảm bất an âm ỉ trong lòng anh chàng.

Giang Thuật giơ tay cắt ngang điệu cười say sưa của Uông Hữu Vi, nhíu mày hỏi, “Anh Uông, chuyện rốt cuộc là sao ạ?”

Uông Hữu Vi sửng sốt, “Chú không để ý tài khoản Weibo của mình à, cả đêm qua, tài khoản của chú đã tăng 30 nghìn follower đấy!”

Khi nói đến con số 30 nghìn này, Uông Hữu Vi vẫn kích động tới độ bất giác kẹp chân lại.

Weibo tăng follow hả?

Đấy là chuyện nằm trong dự đoán của Giang Thuật.

Dù gì.

Trong đám người tức tối chạy qua rủa xả anh chàng, kiểu gì chẳng có mấy ông rảnh háng chửi xong tiện thể follow luôn.

Giang Thuật cũng không lo về chuyện tăng follower.

Follower tăng càng lắm, thì có nghĩa anti của anh chàng càng đông.



Ấn tượng của người qua đường với anh chàng sẽ càng hẻo.

Bởi vì tất cả số follower tăng thêm đều là antifan mà!

Họ không chửi vào mặt ông đã là khá lắm rồi, ông còn mong kiếm được tiền từ họ, có mà nằm rừng mơ bắt con tưởng bở.

“Anh Uông, không cần phải vui vẻ thế đâu ạ, mới 30 nghìn follower thôi mà, đừng làm quá lên thế.” Giang Thuật xua xua tay, nói một câu bâng quơ.

Anti-fan ấy mà, đừng nói 30 nghìn, có thêm 1-2 triệu Giang Thuật cũng chẳng sợ.

Ở đằng Uông Hữu Vi, nghe hết câu đấy của Giang Thuật, mặt chú ta lộ vẻ vui mừng.

Quả nhiên…

Chú ta không nghĩ lầm, Giang Thuật là một người muốn làm nên nghiệp lớn.

Sở dĩ thằng cu này khinh 30 nghìn follower, là vì mục tiêu của nó còn cao cả hơn 30 nghìn follower nhiều.

Có câu này người ta bảo đúng lắm.

Ai không muốn làm siêu sao hạng nhất thì không phải là sao có tầm.

Nếu Giang Thuật có chí hướng ấy, vậy thì quản lý như chú ta nhất định phải hỗ trợ bằng tất cả sức mình và sức tài nguyên của công ty. Dù có phải nợ ơn nghĩa người khác, chú ta cũng phải cố gắng giúp đỡ Giang Thuật.

Giang Thuật lấy một đôi dép lê ra cho Uông Hữu Vi thay.

Anh chàng tự pha cho bản thân và Uông Hữu Vi mỗi người một cốc mì, sau đó lấy di động mở Weibo, chuẩn bị xem thử bài post của mình đã bị đám anti-fan đạp ra bã thế nào rồi!

Followers: 32.145

Đây là số follower hiện tại trên Weibo của Giang Thuật.

Còn hơn Uông Hữu Vi tận hơn 2000 người.

Nhưng toàn là anti-fan, cũng chẳng có gì để gáy.

Nghĩ vậy.

Giang Thuật click vào bài viết mới nhất của mình.

Bình luận phía dưới đã lên tới hàng nghìn.

“Sức chiến đấu của hội anti-fan khoẻ nhỉ, không sao, bão táp tới càng mãnh liệt càng tốt.”

Nụ cười dần rạng rỡ trên khoé môi Giang Thuật, anh chàng hớn hở mở bình luận ra.

“Làm fan cả đời, khỏi giải thích!”

“Anh bé dạn thế, nhưng mị thích cái tính tình ngay thẳng này lắm, fan fan!”

“Ding, phát hiện ra một chiếc trai đẹp, số lượng chồng +1.”

“Qua đây nhờ bên Nicolas đề cử, bản thân tôi cảm thấy đây là tập hài nhất của “Hội cà khịa của các sao”, bên tổ chương trình mà không mời anh làm khách mời cố định thì đáng tiếc thay.”

“Em là fan của Tô Nam, đúng ra em phải chửi á, mà giờ em lại thấy hơi thích anh giai này rồi, biết làm sao đây!”

Nhìn mấy bình luận đứng top có số like siêu cao này, nụ cười của Giang Thuật đột nhiên cứng lại.

Comment chửi đâu?

Cả đống bình luận cay cú căm hờn ở đây đâu rồi!



Sao lại biệt tăm biệt tích thế này!

Giang Thuật không tin nổi.

Ngón tay anh chàng điên cuồng vuốt xuống phần bình luận.

Nhưng buồn một nỗi là.

Những bình luận ác ý kia thực sự đã biến mất.

Khu bình luận trong bài viết này, phần lớn đều là mấy câu khen ngợi.

Toang rồi!

Di động của Giang Thuật rơi xuống mặt bàn, anh chàng tựa cả người lên ghế, đờ đẫn ngây dại nhìn lên trần nhà.

Cua kiểu này… sai hết cả quỹ đạo rồi!

Dựa theo kịch bản ban đầu, chẳng phải bài đăng của mình sẽ bị hội anti-fan chiếm cứ, ấn tượng với người qua đường tan tành, cuối cùng vạn bất đắc dĩ phải về nhà thừa kế gia tài bạc tỷ ư!

Làm sao mới tỉnh giấc từ chiêm bao, bình luận chửi bới dưới bài viết đã biến hết thành ngợi khen thế này!

Ụ ẹ còn lấy cớ đấy về nhà thừa kế gia sản làm sao được nữa?

Ở đối diện Giang Thuật, Uông Hữu Vi đang đánh chén một hộp mì thịt bò hải sản hăng say. Thấy Giang Thuật ngửa đầu nhìn trời, ra chiều thở vắn than dài, chú ta bèn tâm hỏi, “Giang Thuật, chú không sao chứ.”

“Em không sao!” Giang Thuật ngồi thẳng người dậy, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, “Anh Uông, đống bình luận ác ý trước đó trong Weibo của em đâu, sao lại mất hết rồi?”

Uông Hữu Vi hút mì vào, cất lời bằng giọng điệu dạt dào đắc ý, “Ban đầu đúng là dưới bài viết của chú có khá nhiều anti-fan vào mạt sát, nhưng anh đã lập tức phát hiện ra tình hình, nhanh chóng vận dụng quyền hạn xoá hết đống comment chửi rủa ấy đi rồi. Vì chuyện ấy mà anh không được ngủ tẹo nào, canh dưới Weibo cho chú cả đêm đấy!”

Là quản lý của Giang Thuật, Uông Hữu Vi nắm giữ tài khoản và mật khẩu Weibo của Giang Thuật, tất nhiên có thể xóa một số bình luận trong bài đăng của anh chàng.

“Sao, quản lý là anh đây có trách nhiệm quá còn gì?” Uông Hữu Vi nhướng mày với Giang Thuật, tỏ vẻ cần được khen ngợi.

Mẹ… Mẹ kiếp, em cảm ơn anh quá cơ!

Giang Thuật thật sự không ngờ được rằng, một trong những thủ phạm của vụ này lại đang ngồi ngay trước mặt mình.

Toàn bộ comment chửi bới đều bị xoá sạch.

Kế hoạch cắt đứt con đường làm sao nhờ anti-fan của Giang Thuật tất nhiên đã đi tong.

Nhưng Giang Thuật lại không thể trách tội Uông Hữu Vi.

Bởi vì tất cả những gì Uông Hữu Vi đang làm, chính là chuyện mà một quản lý nên làm.

“Cảm ơn.” Giang Thuật gần như nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ này với Uông Hữu Vi.

“Hầy, cảm ơn với chả cảm huệ nỗi gì, không cần khách khí thế đâu, đây đều là việc anh nên làm mà.” Uông Hữu Vi mặt mũi sáng rờ rỡ, cười tươi hơn hớn mở miệng.

Giang Thuật giật giật khóe môi.

“Ấy, lại có đứa qua đây bôi xấu chú này, không sao, xem anh vận dụng quyền hạn khoá chặt mõm nó lại đây!” Uông Hữu Vi cười khà khà, tiện thể xoá luôn một bình luận chửi rủa vừa xuất hiện dưới bài post của Giang Thuật.

Giang Thuật: “…”

Xem ra, mình cần phải tính toán một chút, làm sao mới sa thải được ông quản lý Uông Hữu Vi này thôi!

[HẾT CHƯƠNG 13]