Tôi Chỉ Muốn Ly Hôn

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lầu trên có XB

Đỉnh đầu Trình Minh Hạo đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Yến Kiêu, cố gắng muốn tìm ra được điểm khác thường trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Yến Kiêu cũng giải thích gì nữa, ung dung thu hồi chân, đặt túi laptop lên trên bàn, đoan chính ngồi lại ghế.

Diệp Phi nhíu mày, mắt nhìn về phía nhà tạo mẫu vẫn chưa hoàn hồn, cho y một ảnh mắt “Đây là người rất không bình thường trong lời anh đúng không nhỉ”.

Nhà tạo mẫu: “…”

Không phải, y không bịa chuyện thật mà!

Rõ ràng vừa nãy, bọn họ có khuyên thế nào người này vẫn không hề lay động, sao giờ lại sửa miệng đồng ý sửa rồi?

Miệng đàn ông, đúng là lừa người!

“Tốt rồi, ” Diệp Phi khẽ cười trêu, “Lần này nhóm fans vợ của anh sẽ vô cùng kích động đấy.”

Ngũ quan Yến Kiêu thiên hướng mạnh mẽ, đường nét thâm thúy, tướng mạo cực kỳ anh tuấn. Từ lúc gây dựng sự nghiệp tới giờ ngẫu nhiên sẽ bị cánh truyền thông chụp được, đưa tới vô số lời tán dương. Dù cho đã qua bảy năm, nhưng vẫn chễm chệ trong các diễn đàn bầu chọn những người đàn ông đẹp trai nhất, tất nhiên là được chụp trộm.

Chỉ là hắn làm việc quá khiêm tốn, không tiếp nhận quá nhiều phỏng vấn, trừ khi tất yếu, nếu không sẽ xuất hiện trước màn ảnh, khiến cho một đám fans mê sắc đẹp tiếc nuối không thôi.

Ánh mắt Diệp Phi rơi lên trên người Yến Kiêu, không kiêng kị đánh giá hắn.

Bởi vì tính chất công việc, những năm gần đây, cậu gặp qua vô số kể minh tinh, nhưng không một ai trong số đó so được với người trước mắt này.

Đáng tiếc, giữa hai người chỉ là hợp tác, nếu để nói là chồng chồng, còn không bằng nói là đối tác. Lúc trước Diệp Phi vì cần một lượng vốn lớn để giải quyết cảnh khốn khó của Đỉnh Nguyên, mà Yến Kiêu lại cần đối tượng để ứng phó chuyện kết hôn.

Hai người ăn nhịp với nhau, sau khi thương thảo xong về các điều khoản trong hợp đồng hôn nhân liền đi lãnh chứng.

Nghĩ tới đây, Diệp Phi thổn thức, trước kia thanh tâm quả dục*, một lòng phát triển sự nghiệp của mình, không ngờ cậu lại có ngày không yêu tiền của Yến Kiêu nữa, mà lại bắt đầu thèm thân thể của hắn…

*Thanh tâm quả dục: Đại khái lòng trong sạch, không quá ham muốn những thứ xa hoa.

Diệp Phi hắng giọng, đuổi ý nghĩ dâm tà của mình ra ngoài. Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng không có dự định tiến thêm với Yến Kiêu. Sinh mệnh chỉ còn dư lại hai năm, vẫn là đừng gây tai họa cho người ta cho rồi, huống chi Yến Kiêu đối với cậu cũng không có hứng thú.

“Không phải là, ” Tuy rằng Trình Minh Hạo vẫn chưa rõ tại sao Yến Kiêu lại đáp ứng, dù sao đạt được mục đích là tốt rồi, đi tới kể cho Diệp Phi, “Cậu không biết đám fans vợ của cậu ta điên cuồng bao nhiêu đâu, mỗi lần cúng tôi đăng tin lên blog. Em gái điều hành lúc cũng phải bị kẹt nửa ngày mới đăng nhập vào lại được.”

“Đúng là sếp Yến mà, ” Diệp Phi cười khẽ, ngước mặt nhìn Yến Kiêu ở trong gương, “Không hổ là kẻ đốt cháy trái tim*.”

*Kẻ đốt cháy trái tim ( 芳心纵火犯): Là một ngôn ngữ trực tuyến, từ này thường dùng để chỉ những chàng trai khiến các cô gái mê mẩn và bị cám dỗ.

chapter content



“Từ này dùng chuẩn thật.” Trình Minh Hạo cười ha ha, quét đi phiền muộn vừa rồi, phấn khởi mở weibo mở cho Diệp Phi xem những đoạn tin nhắn do fans gửi được chụp màn hình lại.

Yến Kiêu bỗng nhiên mở miệng: “Fans vợ là gì?”

“Cái này mà cậu cũng không biết, ” Trình Minh Hạo thuận miệng nói tiếp, “Đó là những em gái thường thích gọi thần tượng của mình là chồng chứ gì nữa.”

Yến Kiêu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi kết hôn rồi.”

Trình Minh Hạo đang bận lướt weibo, không ngẩng đầu lên nói: “A? Đúng rồi, vậy thì sao chứ.”

Yến Kiêu đối với tông giọng không để tâm của anh ta bất mãn hết sức, nghiêm mặt nhấn mạnh: “Tôi đã có vợ.”

Trình Minh Hạo: “…”

Quên mất tính tình của người này chứ.

Giống như nhiều anh tài khác, Yến Kiêu có IQ cực cao, có tài năng vượt xa những người bình thường trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Nhưng tương tự, hắn lại rất kém về khoản xã giao.

Không đánh giá được cảm xúc thực của đối phương qua hoàn cảnh, không hiểu ẩn ý của lời nói, và … ám ảnh 100% bởi suy nghĩ của bản thân. 

“Có cần tôi đem giấy kết hôn cho cậu xem không.” Giọng hắn trầm thấp, không phải giọng điệu nghi vấn, mà giọng điệu mang theo một loại công kích mơ hồ.

Trình Minh Hạo không chịu được lườm hắn một cái, đẩy Diệp Phi về phía trước: “Được được được, cậu có cậu có, đây, vợ cậu đây.”

Diệp Phi bị anh ta đẩy lảo đảo, vừa vặn dựa vào ghế của Yến Kiêu. Cậu cũng không dời đi, thuận thế chỉnh tư thế, nheo mắt lại: “Cái đề tài này cứ chờ tôi rời đi rồi hai người lại tiếp tục thảo luận tiếp được chứ.”

Trình Minh Hạo giơ tay làm động tác ‘im lặng’. Lôi kéo nhà tạo mẫu qua ghế sôpha ngồi xuống, nghiên cứu kiểu tóc mới của Yến Kiêu.

Diệp Phi thu hồi tầm nhìn, trầm ngâm mấy giây, cúi đầu hỏi Yến Kiêu: “Gần đây anh có thời gian không? Tôi có chút việc muốn nói với anh.”

Tính toán thử một chút, hợp đồng hôn nhân của cậu và Yến Kiêu mới vừa thực hiện được nửa năm, mà ước định trên hợp đồng là mười năm. Mà giờ, Diệp Phi lại muốn sớm ngưng hẳn hợp đồng ấy.

Cậu và Yến Kiêu ít nhiều cũng có thể xem là nhân vật công chúng, nhất cử nhất động đều dễ bại lộ trước nhiều người. Nếu tương lai tin cậu ở ngoài tìm đàn ông bị tra được, truyền ra tin tức lén ăn vụng này nọ thì không tốt lắm.

Cách ổn nhất đó là ly hôn trước tiên, tránh rắc rối sau này. Những điều khoản đã bàn bạc kỹ đột nhiên thay đổi, tuy rằng có chút tiếc nuối về Yến Kiêu, nhưng chỉ có cách đó mới không gây hậu quả đáng tiếc. Kết hôn giả thôi mà, dù sao Yến Kiêu cũng thuộc tầng lớp tư bản, tìm người mới thích hợp hơn sẽ không quá khó khăn.

“Đều rảnh, ” Yến Kiêu trả lời rất nhanh, như thể bất cứ lúc nào cậu cần đều được, lại hỏi, “Chuyện gì thế?”

“Ở đây không nói được…”

Hình ảnh phản chiếu trong gương, lộ ra vẻ mặt chần chờ của Diệp Phi. Yến Kiêu chăm chú nhìn cậu phút chốc, nhưng không vừa lòng lắm vì chỉ có hình ảnh trong gương.

Hắn khẽ ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh mắt của Diệp Phi ở giữa không trung: “Tối nay thì sao?” Hắn dừng lại mấy giây, nói thêm, “Tối nay tôi rảnh.”

Ánh mắt Diệp Phi sáng lên, thời gian của cậu chỉ vỏn vẹn có hai năm, có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này thì còn gì bằng. Cậu gật đầu, vừa muốn nói chuyện, thì phía sau giọng Trình Minh Hạo oang oang truyền đến: “Anh Kiêu, cậu quên rằng 8 giờ tối nay chúng ta có cuộc họp qua trực tuyến rồi sao.”

Anh ta thầm kinh ngạc, trí nhớ Yến Kiêu rất phi thường, từ lịch trình làm việc hàng ngày cho đến các số lẻ trong báo cáo tài chính, chỉ cần hắn đã xem qua, thì sẽ không bao giờ quên được, hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?

Yến Kiêu liếc nhìn anh ta, nói: “Không có.”

“Có mà.” Hóa ra Yến Kiêu cũng có lúc quên. Trình Minh Hạo cười hớn hở mở điện thoại lên, đưa tới: “Cậu xem đi, tuần trước đã sắp xếp xong, là ngày hôm nay.”

Yến Kiêu từ chối nhìn điện thoại của anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không nhớ lầm.”

“Nhưng …”

“Tôi cũng không gấp đâu, ” Diệp Phi tùy ý khoác tay lên vai Yến Kiêu, đánh gãy cuộc đối thoại của hai người, cười nói, “Anh bận thì lúc về nhà lại nói sau, được không.”

Cùng ngày lĩnh chứng, Diệp Phi liền chuyển tới căn hộ của Yến Kiêu, chỉ có điều hai người không chung phòng mà thôi.

Từ lúc bị Diệp Phi đụng vào người, cả người Yến Kiêu liền cứng lại, tất cả giác quan đều tập trung ở vai trái. Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Diệp Phi như xuyên thấu qua lớp mỏng manh truyền đến trên người, cảm giác ấm áp hơn hẳn cảm giác trong các giấc mơ của hắn.

Hắn không động đậy mà ngồi im một chỗ, hơi thở cũng nhẹ đi. Như thể Diệp Phi là loài động vật nhỏ nào đó, chỉ cần Yến Kiêu cử động mạnh chút thôi sẽ khiến cậu nhanh trốn mất.

Diệp Phi đợi một hồi, không thấy Yến Kiêu trả lời, nghi ngờ gọi một tiếng: “Yến Kiêu?”

Hầu kết Yến Kiêu giật giật, không tự nhiên dời mắt đi. Mấy giây sau, lại không nhịn được di chuyển về. Nửa ngày, mới phun ra một chữ: “Được.”

“Thôi được rồi, ” Diệp Phi đứng thẳng người dậy, “Anh bận tiếp đi, tôi đi trước đây.” Cậu phất tay tỏ ý chào Trình Minh Hạo, nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Mới vừa cất bước, Yến Kiêu ở phía sau gọi lại: “Diệp Phi.”

Diệp Phi xoay người, hỏi: “Còn việc gì nữa?”

“Em có thể dùng gian phòng này, ” Yến Kiêu nói, tốc độ nói của hắn chậm hơn so với bình thường, giống như đang suy nghĩ các câu từ, nhưng không rõ ràng lắm, “Tôi bảo người thêm một chiếc ghế nữa, như vậy hiệu suất sẽ càng cao hơn.”

Vì để tăng thêm sức thuyết phục, liền bỏ thêm một câu: “Tôi tính qua rồi.”

“Không cần đâu.” So với việc ngồi cùng Yến Kiêu, Diệp Phi thích ngồi một mình hơn.

Hai năm nhìn như rất ngắn, nhưng trên thực tế khoảng thời gian này phát sinh cái gì, Diệp Phi đã quên gần hết. Cậu cần phải xét lại, miễn cho việc nói ra lời không nên nói.

“Chỉ vài bước thôi, không mất bao nhiêu thời gian.”

“Cứ ngồi ở đây đi, ” Yến Kiêu đứng lên nhường chỗ, đẩy ghế tới cho Diệp Phi, kiên trì, “Bắt đầu cắt tóc luôn được không?”

Vóc người hắn rất cao, eo lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, đứng bên cạnh ghế chấp nhất chờ Diệp Phi tới. Biểu tình trên mặt nghiêm túc, khiến người ta không đành lòng từ chối được.

“Vậy được.” Diệp Phi nghĩ rằng Yến Kiêu có lẽ đang muốn giả bộ vẻ chồng chồng ân ái ở bên ngoài, nên không từ chối nữa, phối hợp ngồi xuống.

Dù gì bọn họ cũng sắp ly hôn rồi, lần cuối này cứ thuận theo hắn đi.

Salon phục vụ rất nhanh, vài phút sau đã dựa theo yêu cầu của Yến Kiêu, bố trí lại gian phòng. Diệp Phi và Yến Kiêu ngồi song song trước gương, ngồi im để cho nhà tạo mẫu tóc làm việc.

Diệp Phi đã sớm chọn xong kiểu tóc, tiến độ nhanh hơn nhiều so với Yến Kiêu. Cậu làm xong thì Yến Kiêu mới bước tới phần kết.

Vừa rồi hai người cũng đã nói qua, lát nữa Yến Kiêu sẽ về công ty, thuận đường chở Diệp Phi về nhà. Diệp Phi không muốn ngồi chờ trong phòng nữa nên cất bước đi ra ban công.

Bên ngoài đèn đã được thắp lên rực rỡ, trên cầu vượt là một biển trời được điểm xuyết bởi dải ánh sáng dài trên không. Các phương tiện lớn nhỏ liên tục lao về phía trước, tỏa sáng mà tràn đầy năng lượng.

Diệp Phi dựa vào lan can, châm thuốc, vừa nhìn điện thoại vừa hút.

Lướt đến những tin tức đứng đầu gần đây một lượt, điểm qua những tin tức ấn tượng rồi bấm vào weibo xem lịch sử tin nhắn từ trên xuống dưới. Mới vừa tới người thứ ba, thì phía sau đã truyền đến âm thanh mở cửa.

Diệp Phi ngước mắt, thấy Yến Kiêu đang đi tới.

Kiểu tóc mới khiến cho đường nét trên khuôn mặt của hắn càng thêm gọn gàng thanh thoát, anh tuấn đến bức người. Diệp Phi nhả ra một vòng khói, cười trêu: “Ui cha, soái ca ở đâu tới đây thế này, add wechat không anh đẹp trai?”

Yến Kiêu lẳng lặng nhìn cậu, không lên tiếng.

Trầm mặc chốc lát, khi Diệp Phi đang muốn dập thuốc lá để rời đi, thì Yến Kiêu bỗng nhiên nói: “Cho tôi một điếu.”

Diệp Phi ngẩn ra: “Anh cũng hút thuốc à?”

Không trách được cậu kinh ngạc, vào đời trước, Diệp Phi quen Yến Kiêu hơn hai năm, cũng chưa từng thấy hắn hút thuốc bao giờ.

Yến Kiêu “Ừ” một tiếng.

Diệp Phi không hỏi lại, ném hộp thuốc lá qua. Lười lấy bật lửa, trực tiếp ngửa đầu dùng thuốc lá của mình giúp hắn châm.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Yến Kiêu thậm chí có đếm được từng sợi lông mi của cậu. Thời khắc này, tiếng xe cộ náo nhiệt ở bên ngoài tựa như đều biến mất, chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

Sau làn khói lượn lờ, Yến Kiêu dùng mắt mình lưu lại từng tấc đường nét khuôn mặt của Diệp Phi, hầu kết giật giật, vô ý hút mạnh một hơi.

“Cuộc họp network diễn ra lúc mấy giờ thế?” Nhả một ngụm khói, Diệp Phi gảy tàn thuốc xuống thùng rác rồi hỏi Yến Kiêu.

Yến Kiêu không lên tiếng, thậm chí còn đứng yên ở vị trí cũ.

Đây là… Giận rồi sao?

Diệp Phi suy nghĩ một chút liền hiểu, có lẽ câu nói đùa vừa rồi đã chọc hắn tức giận. Quả nhiên, ngoài quan hệ hợp tác, Yến Kiêu sẽ không muốn tiếp xúc với mình quá gần.

Diệp Phi cũng không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh nữa, dụi tắt tàn thuốc, vứt vào thùng rác rồi nói: “Tôi chờ anh ở ngoài.” Sau đó nghênh ngang rời đi.

Mãi đến tận khi cậu đi xa, chắc chắn rằng cậu sẽ không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào từ ban công nữa. Yến Kiêu đang nghẹn đến đỏ mặt mới vịn lan can ho kịch liệt.