Tiêu Mặc và Tần Hoan chơi ở thành phố L năm ngày, ngày bảy mới trở về Y thành phố.
Vừa ra khỏi sân bay, điện thoại của Tần Hoan liền vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói oang oang của Diệp Hiểu Hiểu, “Anh Tần, hai người đã về chưa? Cậu có muốn hát không? Chúng tớ đang… A a a a, bạn cùng bàn cậu đừng cướp mic của tớ.”
Tần Hoan nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, “Ca hát, muốn đi không?”
Mặt mày Tiêu Mặc cong cong, “Đi.”
Dừng một chút, y lại nói: “Anh có mệt không?”
Tần Hoan xoa xoa tóc Tiêu Mặc, lại trượt xuống, ấn cổ y, “Không mệt, anh lo là em có mệt hay không thôi.”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Hoàn toàn không.”
Họ không đặt lịch trình đi chơi nhiều, hơn nữa chơi một chút sẽ tìm một chỗ để ngồi và nghỉ ngơi, rất nhàn nhã, không mệt mỏi chút nào.
Tần Hoan gật đầu, “Được rồi, về nhà cất đồ ra trước đã, sau đó lại đi qua.”
Hai người họ về nhà một chuyến rồi ra lại, đã gần bốn giờ.
Cả hai đều xách theo một túi lớn trong tay, đó là quà mà họ mang đến cho tất cả mọi người.
KTV vẫn là KTV trước kia, chỉ đổi phòng thôi, lần này là phòng chủ đề Doraemon, vừa vào dường như đã đến thời thơ ấu.
Hình nền màu xanh nhạt, búp bê hoạt hình, ngay cả đèn trên đầu cũng là hình ảnh của mập màu xanh.
Mọi người nhìn thấy Tiêu Mặc và Tần Hoan, tiếng hát quỷ hồ lang tru trong nháy mắt tạm dừng, Tào Di Cảnh và Khương Hàng buông Diệp Hiểu Hiểu ra, mười đôi mắt đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
Một lúc lâu sau —
“Anh Tần, anh Mặc các cậu tới rồi!”
“Vẫn luôn ngóng các cậu về!”
“Còn nắm tay ha… Vừa trở về đã show ân ái, bà dì già vừa mới thất tình rất nghẹn lòng.”
Nghe đến đây, thanh âm thất chủy bát thiệt đều dừng lại, tầm mắt mọi người từ trên người Tần Hoan và Tiêu Mặc thu hồi lại, toàn bộ nhìn về phía La Âm.
“Cái gì! Cậu thất tình á!?”
“Mẹ kiếp, cậu yêu từ khi nào vậy?”
“Ai nào dám đá La công chúa của chúng ta!”
Diệp Hiểu Hiểu vẻ mặt không thể tin, cộng thêm đau đớn vô cùng, “Kỹ năng radar tìm kiếm của tớ chẳng lẽ đã thất bại?!”
La Âm nghe được những lời này của Diệp Hiểu Hiểu, trực tiếp không khách khí đập gối ôm tới, sau đó đổi vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Các cậu toàn nghĩ cái gì đâu không, tớ, bà dì già mười tám tuổi, đúng, ban nãy ở cửa bị một cậu bé gọi như vậy, tới giờ vẫn chưa từng yêu. Nhưng idol của tớ hôm qua tuyên bố thoát ế, là fan hâm mộ bạn gái, tớ thất tình rồi, hiểu chưa?”
“Ngưng –“
Tất cả mọi người trợn trắng mắt tập thể, nhanh chóng thu hồi sự quan tâm, tạm thời không muốn để ý đến La Âm, idol yêu đương, fan bạn gái thất tình… Thế giới của mấy người đu idol thực sự không thể hiểu được.
Tần Hoan nhìn mọi người, lắc đầu, sau đó cao giọng nói: “Các con, đến chia quà!”
Ngay sau khi lời này xuất hiện, tất cả mọi người liền vây quanh.
Tần Hoan cười cười với mọi người, cùng Tiêu Mặc đặt túi xuống, dựa theo bao bì mà chia quà cho mọi người.
Mọi người nhận quà, nhao nhao cảm ơn, “Cám ơn anh Tần, cám ơn anh Mặc!”
Còn lại một món quà Tần Hoan giao cho Khương Hàng, “Cho Dư Hải Dược, tớ vừa liên lạc với cậu ta, cậu ta nói buổi tối hai người sẽ gặp, cậu thay tớ chuyển cho cậu ta đi.”
Khương Hàng thay Dư Hải Dược nhận lấy, “Ừ, tớ sẽ đưa cho anh ta.”
Tần Hoan nhìn Khương Hàng, “Các cậu… thế nào rồi? Lâm Chí Phong nói với Mặc Mặc, Dư Hải Dược ông nội cậu ấy rất phản đối hai người ở cùng một chỗ, đã cắt đứt chi phí sinh hoạt của Dư Hải Dược.”
Khương Hàng cười cười, “Đừng lo lắng anh Tần, bọn tớ rất tốt.”
Cậu nghĩ một chút rồi nói: “Theo lời của Dư Hải Dược… Bây giờ anh ấy đang làm một dự án với mấy người bạn, trước mắt vẫn ổn.”
Tần Hoan nhìn chăm chú vào Khương Hàng, ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy, cho đến khi xác định Khương Hàng không nói dối, hắn mới gật đầu nói: “Vậy là được rồi.”
Giang Hoài đoạt lấy micro từ trong tay Diệp Hiểu Hiểu, giao cho Tần Hoan, “Anh Tần, tới một bài?”
Dư Ny nói: “Đúng rồi, anh Mặc và anh Tần hát cùng nhau nhé?” Nói xong cô đưa micro trong tay mình cho Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc cầm micro, có chút luống cuống, “Tớ…”
Ngoại trừ tiết âm nhạc ở trường tiểu học và trung học cơ sở, y đã không còn mở miệng hát nữa.
“Hát không hay cũng không sao, thử xem?” Tần Hoan kéo tay Tiêu Mặc, lại cười cười với y.
Hà Húc phối hợp mọi người vỗ tay, “Thử xem.”
La Âm cũng nói: “Anh Mặc đừng lo lắng, cậu xem Diệp Hiểu Hiểu hát như vậy, mà ngày nào cũng làm vua Mic!”
“Đừng chỉ nói tớ, lớp phó thể dục còn tệ hơn tớ kìa, tốt xấu gì thì tớ cũng có âm điệu, còn lớp phó thể dục ngay cả âm điệu cũng không có!” Diệp Hiểu Hiểu thành công kéo Trương Tuân xuống nước, “Không sao cả anh Mặc, thật sự, kém đến đâu cũng có thể cho lớp phó thể dục đội sổ. Cho nên cậu cứ yên tâm lớn mật mà hát, chờ cậu hát xong thì tớ sẽ tặng cho cậu danh hiệu vinh dự ‘Ca thần của thành phố Y’.”
Trương Tuân vô tội bị trúng đạn: “…”
Tiêu Mặc cũng không quá muốn danh hiệu: “…”
Tần Hoan giả vờ nhấc chân muốn đạp Diệp Hiểu Hiểu, “Cậu tự nâng danh hiệu Ca Thần, đừng gây họa cho Mặc Mặc nhà tớ.”
Tiêu Mặc nhìn mọi người, bị ánh mắt cổ vũ và chờ mong bao vây, y chậm rãi gật đầu, “Vậy thì hát một bài…”
Giang Hoài ngồi bên cạnh máy hát, hắn giúp chọn bài hát, “Muốn hát cái gì?”
Tần Hoan hỏi Tiêu Mặc, “ được không?”
Tiêu Mặc suy nghĩ, “Biết một chút.”
“Vậy thì hát nó đi.” Tần Hoan báo tên bài hát cho Giang Hoài, Giang Hoài chọn xong, quay đầu lại ra dấu “OK” với họ.
Bài hát đã được ngắt đến bài mà Tần Hoan chọn.
Khi giai điệu vang lên, Tần Hoan hát câu đầu tiên, “Bên sông Seine, cà phê bên trái, tay anh một ly, nếm thử vẻ đẹp của em…”
Đây là một bài tình ca.
Vô cùng ngọt ngào.
Chẳng bao lâu đã đến lượt Tiêu Mặc.
Cả bàn tay Tiêu Mặc đều bị Tần Hoan bao trong lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng của hắn đối với Tần Hoan, tâm tình khẩn trương chậm rãi thả lỏng, y mở miệng, nhận một câu sau, “Tiệm hoa hồng, ai viết sai tên, bóng bay tỏ tình, gió thổi đến đường đối diện…”
Giọng điệu lạnh lùng đặc trưng của Tiêu Mặc vang lên, tất cả mọi người đều bất động.
Nghe hay đấy.
Giọng của Tiêu Mặc và bài hát gốc rất khác nhau, y càng lạnh lùng, cũng mang theo sự trong trẻo của nam thiếu niên, quả thực có thể làm cho tai người ta mang thai.
Đồ Tuyết, La Âm, Dư Ny ba nữ sinh ngồi bên cạnh, nhịn không được lấy điện thoại ra, quay video.
Diệp Hiểu Hiểu ở bên cạnh cảm khái, “Đoạn này nếu đăng lên Tieba, ngày mai chắc chắn Tieba nổ tung luôn cho coi.”
Điều đó là hiển nhiên rồi.
Tiêu Mặc và Tần Hoan được Nhất Trung công nhận là CP xứng đôi nhất, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay của bọn họ, trang chủ trong nháy mắt sẽ bị tàn sát.
Song ca vẫn tiếp tục.
“… Có được em là có cả thế giới. Em yêu, yêu em, từ ngày đó trở đi, ngọt ngào rất dễ dàng…” Câu này Tiêu Mặc và Tần Hoan hát cùng nhau, giọng hát của hai người trùng hợp, một người dịu dàng, một người lạnh lùng, nhìn nhau, hát ra lời tỏ tình đẹp nhất.
Mọi người vây xem chỉ cảm thấy sâu răng.
Một bài hát không lâu, kết thúc sớm.
Khi bài hát dừng lại, tất cả mọi người vỗ tay, phòng riêng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tiêu Mặc buông micro xuống, quay đầu nhìn về phía mọi người, “Có được không?”
“Có, được, hay lắm!”
“Hai người tạo một nhóm nam ra mắt đi là vừa.”
“Hahaha, ý tưởng này là khả thi đấy, chúng tớ là fan hâm mộ đầu tiên của các cậu.”
Tần Hoan nắm tay Tiêu Mặc, hai người mười ngón tay đan vào nhau, “Mau đừng nói bậy, bài hát tiếp theo của ai, cầm đi hát đi.”
La Âm ánh mắt sáng ngời, “Các cậu hát thêm một bài nữa?”
Đồ Tuyết và Dư Ny cũng ồn ào.
Tiêu Mặc khoát tay áo, “Không hát nữa.”
Tần Hoan nói: “Hai bọn tớ vừa mới từ thành phố L về, đi đường dài, cần nghỉ ngơi, các cậu hát đi, chúng tớ nghe là được.”
Nghe vậy, mọi người cũng không khuyên nữa.
Chiến tranh cướp mic, bắt đầu lại.
Ở lại KTV cho đến hơn sáu giờ, thời gian bao phòng kết thúc, tất cả mọi người mới rời đi chung với nhau.
–
Quốc khánh nghỉ bảy ngày trôi qua, trở lại trường học, tất cả mọi người ngay lập tức hồi tâm, một lần nữa vào trạng thái ôn tập căng thẳng.
Kỳ thi giữa kỳ nhanh chóng diễn ra.
Sau lớp 12, thi cuối kỳ, kỳ thi giữa kỳ là tất cả đều là kỳ thi chung của thành phố, lần này là thành phố thống nhất ra đề kiểm tra.
Kết quả ra rất nhanh, thứ sáu sau khi kiểm tra, chủ nhật tất cả mọi người trở lại trường học, điểm số đã có.
Lúc tối tiết tự học, Thái Chân bước vào lớp học với thành tích các môn.
Thấy Thái Chân, mọi người dừng việc trong tay lại.
Diệp Hiểu Hiểu lúc trước đã đến văn phòng hỏi thăm một vòng, đã sớm biết thành tích, lúc này yên lòng đi, “Cô Thái, lần này chúng em có phải đều không thi tốt không?”
Kỳ thi này, ngoại trừ Tiêu Mặc và Tần Hoan, điểm số của mỗi người trong số họ thấp hơn ít nhất mười điểm so với trước đây.
“Đề thi lần này nhìn chung khá khó, không chỉ các em mà các em học sinh các trường khác cũng thi không quá tốt.” Thái Chân nhìn thẳng vào từng học sinh dưới bục giảng, lại chậm rãi nói, “Các bạn học sinh, đây không phải là tin xấu, ngược lại là tin tốt, càng sớm phát hiện ra thiếu sót, sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm và lấp thiếu sót, bây giờ mới là tháng 11, còn tám tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian rất đủ.”
Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu.
Súp gà cũng xem không ít.
Nhưng họ đã rất chăm chỉ kể từ khi bắt đầu khai giảng, sự khác biệt giữa lòng sông và biển cả quá lớn.
Căng thẳng và áp lực của lớp 12, nhiều người mặc dù đã rất chăm chỉ thích nghi, nhưng chỉ cần một việc nhỏ, vẫn có thể đè bẹp nó.
Không biết ai đã khóc trước.
Chẳng bao lâu trong lớp lại có thêm hai cô gái không nhịn được khóc theo.
Lần này các cô thụt lùi hơi lớn.
Nhưng khóc là một loại cảm xúc trút giận, khóc, có lẽ tốt hơn so với luôn luôn chịu đựng.
Thái Chân đi đến bên cạnh ba nữ sinh, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu bọn họ.
Chờ cho đến khi các cô gái khóc dần dần im lặng, Thái Chân mới nói: “Hôm nay tự học buổi tối, cô cho tất cả mọi người nghỉ một ngày, cô tìm một bộ phim cho các em xem. Các bạn trong lớp không muốn xem cũng có thể nằm sấp ngủ, hoặc làm bất cứ điều gì khác, nhưng chỉ có một chút thôi, không thể gây ồn ào cho người khác.”
Cô nói, ra hiệu cho học sinh ngay cửa sổ, dựa vào hành lang kéo rèm cửa, sau đó cắm usb vào máy chủ.
“Bộ phim này có thể tất cả các bạn đã xem, nhưng chắc chắn là chưa xem với tất cả mọi người, tối nay chúng ta không nói về thành tích, chúng ta chỉ đơn giản là thư giãn.” Thái Chân nói xong, mở loa lên.
Máy chiếu lên màn hình, hình ảnh cho thấy một cái tên
.
Các bạn cùng lớp đều im lặng.
Bộ phim đang phát sóng, một số người đang xem, một số người đang ngẩn ngơ.
Đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, đối mặt với áp lực xung quanh, nói thực thì chỉ có một vài người không lo lắng, hầu hết mọi người, ngay cả khi bề ngoài trông nhẹ nhàng, nhưng tim lại không có đáy.
Một lần thi không tốt, mang lại cho họ áp lực vô tận.
Tiêu Mặc và Tần Hoan nắm tay dưới bàn, hai người không nói gì, im lặng xem phim.
Bộ phim chiếu được một nửa, Tần Hoan bỗng hỏi Tiêu Mặc, “Mặc Mặc, em muốn thi ở đâu?”
Mục tiêu của Tiêu Mặc vẫn rất kiên định, “B Đại.”
Tần Hoan nói: “Vậy thì chúng ta không cùng trường rồi, anh muốn đi Q Đại.”
Hắn mỉm cười và nói, “Nhưng không sao, chúng ta có thể thuê chung một ngôi nhà bên ngoài, tạo thành một ngôi nhà.”
Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Hoan, trên mặt lộ ra nụ cười, một đôi mắt đẹp cong thành trăng lưỡi liềm.
“Ừm.”
Bộ phim kết thúc, Thái Chân lại đi lên bục giảng.
Cô nhìn ba cô gái vừa khóc, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ những gì cô đã nói với các em vào đầu năm học không? Các bạn cùng lớp, đừng bị suy sụp bởi kỳ thi nhỏ này, tương lai của các em có vẫn vô hạn.”
Không ai trong lớp nói chuyện, tất cả mọi người nhìn vào Thái Chân.
Đột nhiên, không biết ai dẫn đầu, tất cả mọi người đều cười.
Tiếng cười lan xa.
“Vâng, một kỳ thi thôi, chỉ là một cọng chỉ.”
“Bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ nghiêm túc hơn.”
“Năm lớp 12 mới qua hai tháng, nghẹn lòng cái đéo, tớ quyết định lấy anh Mặc làm chuẩn, rời giường lúc 6 giờ ngày mai!”
…
Tất cả mọi người một lần nữa tràn đầy sự tự tin và sức sống.
Bầu trời đêm nay rất sáng, đầy sao.
Đột nhiên, có một ngôi sao băng xẹt qua, để lại một quỹ đạo mờ nhạt trong không khí.
Mong muốn của tất cả mọi người, nó đã nghe được.
Mà vào tháng 6 năm sau, những mong muốn này chắc chắn sẽ trở thành sự thật.