Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 34




Lộc U và Bồ Sĩ Trạch hẹn gặp ở một phòng trà riêng, nói về câu “bệ hạ” kia của Lộc U.



Đến Tiểu Minh vẫn luôn đi theo bên người Lộc U cũng đi ra ngoài. Trước khi Tiểu Minh đi ra ngoài, đánh giá trạng thái của Lộc U một chút —



Cô lại đeo kính râm lên.



Ở trong nhà đeo kính râm, chỉ có thể là giả vờ giả vịt.



Bởi vì vừa rồi trước mặt công chúng cô nhào vào lòng Bồ Sĩ Trạch gọi “Bệ hạ”, xong việc lấy lại tinh thần, Lộc tiểu thư cũng cảm thấy mất mặt.



Tiểu Minh lại nhìn Bồ tiên sinh đối diện Lộc tiểu thư.



Khuôn mặt Bồ tiên sinh tuấn lãng, thần sắc lãnh đạm, ánh mắt đen tối không rõ, ngón tay không tự giác mà ở nhẹ gõ lên bàn. Nhìn xem, cũng là giả vờ giả vịt.



Để lại không gian cho hai kẻ vờ vịt diễn trò, Tiểu Minh đóng cửa lại đi ra ngoài.



Hương trà lượn lờ, Bồ Sĩ Trạch đánh giá Lộc tiểu thư ở đối diện.



Trong lòng anh có chút cảm giác quái dị.



Bởi vì trước đây do Diệp Nhất Sinh nhờ vả, anh mới xem mắt với vị Lộc tiểu thư này. Kỳ thật anh căn bản không có hứng thú, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, liền biết hai người không phải người cùng đường. Lộc tiểu thư tinh xảo có tiền, anh không trêu vào được. Nếu không thể trêu vào, chỉ có thể trốn tránh.



Nhưng mà tối hôm qua Bồ Sĩ Trạch mơ một giấc mộng.



Sau khi tỉnh mộng lại mơ hồ nhớ rõ ở trong mộng chính mình và Lộc tiểu thư đã trải qua một câu chuyện tình yêu, thỏa mãn ảo tưởng hoàng đế hậu phi.



Khả năng bởi vì là ở đoàn phim, mưa dầm thấm đất, mới có thể mơ kiểu này. Nhưng mà trong mơ nữ chính rất giống Lộc U, lại đẹp kinh diễm hơn nhiều so với Lộc U người thật, khiến cho Bồ Sĩ Trạch có điểm để ý —



Chẳng lẽ anh yêu thầm cô?



Còn sẽ tự động điểm tô cô cho đẹp ở trong mộng?



Anh trộm yêu thầm cô, bản thân cũng không biết tình cảm chân thật của chính mình?



Mà hôm nay giữa trưa Lộc U lao tới gọi anh là “Bệ hạ”.



Ngón tay Bồ Sĩ Trạch cong lại nhẹ gõ mặt bàn, hỏi Lộc U: “Vì sao Lộc tiểu thư gọi tôi là ‘bệ hạ’?”







Lộc U thực ảo não.



Trong mộng của cô nam chính lại có gương mặt của Bồ Sĩ Trạch.



Chẳng lẽ cô yêu thầm anh ta?



Cô đã từng xuân tâm manh động với anh ta, nhưng mà thanh niên nam nữ vừa độ tuổi xem mắt một cái không phải thực bình thường sao?



Đến nỗi bởi vì hảo cảm mà nằm mơ ư?



Chẳng lẽ cô trộm yêu thầm anh ta, bản thân cũng không biết tình cảm chân thật của chính mình?



Lộc U sao có thể thừa nhận.



Lộc U ôm ngực, cao ngạo nói: “Tôi gọi nhầm. Tôi đang sáng tác một kịch bản mới, không cẩn thận nhập diễn quá sâu, nên gọi nhầm rồi.”



Ánh mắt Bồ Sĩ Trạch khẽ nhếch, ánh nắng mùa thu ngoài cửa sổ tạo nên bóng đen nồng đậm dưới mí mắt anh. Khi anh chuyên chú nhìn Lộc U, như thâm tình chân thành, khiến người ta giật mình.



Tim Lộc U đập nhanh hơn.



Lại cứng rắn chống cự quay mặt đi. Lộc U nói: “Đừng nhìn tôi.”



Bồ Sĩ Trạch đang tự hỏi, nghe vậy không chút để ý: “Sao?”



Lộc U: “Cay mắt.”



Bồ Sĩ Trạch: “…”



Hai người nói chuyện kỳ thật rất không có nội dung, Lộc U không thừa nhận trong giấc mơ của mình có anh ta, kiên trì chính mình nói nhầm, mà Bồ Sĩ Trạch cũng không nói hình như chính mình cũng mơ một giấc mộng tương đồng. Thành niên nam nữ, cách thử cũng rất nhạt.



Sau khi ra khỏi phòng trà, Lộc U nhẹ nhàng thở ra, khi đang định né tránh, Bồ Sĩ Trạch lại ở phía sau gọi cô, Lộc U quay đầu lại.



Bồ Sĩ Trạch mặc áo gió màu nâu đậm, chỉ có một cặp chân dài thẳng tắp đĩnh bạt. Anh đi tới từ phía sau, dáng người đoan chính giống như người mẫu.



Gương mặt lại càng đoan chính.



Mà Bồ Sĩ Trạch hơi cười một chút, châm chước nói: “Tuy rằng xem mắt thất bại, nhưng mà tôi và Lộc tiểu thư, vẫn là bạn chứ?”



Lộc U: “Tất nhiên.”



Bồ Sĩ Trạch gật đầu: “Vậy được rồi, hẹn gặp lại ở đoàn phim.”



Lộc U “Ừm” một tiếng, lập tức né qua người Bồ Sĩ Trạch, ai đi đường nấy.



Ngoài miệng nói vẫn là bạn bè, hai người lại không hẹn mà cùng chọn con đường “Cả đời không qua lại với nhau”.







Lúc sau Lộc U trở về, liên hệ Diệp Nhất Sinh.



Diệp Nhất Sinh đang ở nước ngoài, lôi kéo đầu tư vì cái chip “Đầu não phong bạo” của anh ta. Lộc tiểu thư chủ động liên hệ, anh ta liền thử thăm dò hỏi Lộc U có cảm giác gì hay không.



Nếu Lộc gia chịu đầu tư, tất nhiên Diệp Nhất Sinh sẽ vui mừng khôn xiết.



Lộc U hỏi Diệp Nhất Sinh: “Cái chip này của anh, sẽ đọc những ký ức trong tiềm thức con người phải không?”



Diệp Nhất Sinh: “Đúng vậy, có phải cô có phát hiện gì không? Tỷ như mơ thấy gì đó?”



Lộc U lập tức nghĩ đến khả năng mình yêu thầm Bồ Sĩ Trạch.



Cô kiên quyết phủ nhận: “Chỉ là xem một quyển sách, nhưng mà còn chưa đọc xong, đã mơ một giấc mộng mà thôi. Không có mơ thấy gì khác!”



Diệp Nhất Sinh thất vọng lại kỳ quái: “Phải không? Sẽ không chỉ là như vậy đi.”



Lộc U nghe ra lời nói của anh ta có ẩn ý, liền nói: “Chừng nào thì anh về nước? Tôi cảm thấy cái chip này của anh có chút vấn đề, không muốn cấy nữa. Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”



Diệp Nhất Sinh cả kinh.



Anh ta vốn dĩ đã tính toán về nước, vừa nghe Lộc tiểu thư đổi ý không muốn chip, liền cảm thấy đau hết cả người. Món đồ chơi công nghệ cao như vậy, đưa Lộc U dùng trước, chính là để được đến Lộc gia duy trì đầu tư. Chip của anh ta nhất định không có vấn đề! Chỉ cần Lộc tiểu thư thể nghiệm nhiều hơn!



Diệp Nhất Sinh nói: “Hẳn là trong vòng nửa tháng tới tôi sẽ về nước, đến lúc đó lại nói tiếp. Nhưng mà, chip khẳng định là không thành vấn đề, nếu không tôi cũng không dám cho cô dùng.”



Diệp Nhất Sinh nói sang chuyện khác: “Hứa U, cô và Bồ Sĩ Trạch xem mắt thế nào?”



Lộc U: “Tôi có tiền như vậy, anh ta nơi nào xứng đôi chứ?”



Diệp Nhất Sinh ngẩn ra, nghĩ thầm này phỏng chừng là xem mắt thất bại.



Anh ta đang muốn an ủi Lộc U, liền nghe Lộc U nói: “Nhưng mà tôi có tiền như vậy, tùy thời có thể bao anh ta. Anh có biết bao loại tiểu bạch kiểm như anh ta, giá thị trường là bao nhiêu không?”



Diệp Nhất Sinh nói: “Cậu ấy không phải loại người này…”



Lộc U báo một cái giá.



Diệp Nhất Sinh nuốt một ngụm nước miếng: “… Tôi đây giúp cô hỏi một chút.”



Anh ta lại chưa từ bỏ ý định mà: “Hứa U, nếu cậu ta không chịu, cô xem tôi được không?”



Lộc U trả lời là ngắt điện thoại, làm Diệp Nhất Sinh thất hồn lạc phách.







Diệp Nhất Sinh mọi cách nịnh nọt trong điện thoại, khuyên bảo Lộc U thể nghiệm “Đầu não phong bạo” của nhóm bọn họ nhiều hơn. Sau khi ổn định Lộc U, Diệp Nhất Sinh lập tức gọi điện thoại cho Bồ Sĩ Trạch.



Diệp Nhất Sinh cũng rất căng thẳng: “Tôi làm cậu thực nghiệm cái chip kia, gần đây thân thể cậu không có phản ứng gì bất thường chứ?”



Đúng vậy.



Lộc U là hộ khách anh ta dùng để lấy lòng, Bồ Sĩ Trạch lại bị anh ta coi như chuột bạch làm thí nghiệm.



Bồ Sĩ Trạch: “Cái chip kia của cậu còn không phải là có công năng đọc ký ức rất mạnh sao?”



Diệp Nhất Sinh: “Đúng vậy.”



Bồ Sĩ Trạch: “Ừ, vậy không ảnh hưởng gì. Tôi là kẻ thất học, chưa bao giờ đọc sách.”



Diệp Nhất Sinh: “…”



Bồ cẩu còn đang nói giỡn, thoạt nhìn xác thật không có một chút vấn đề nào!



Nhưng mà — Diệp Nhất Sinh thử thăm dò: “Bồ cẩu này, tôi không phải có kỳ thị gì với cậu, tôi chỉ muốn hỏi một câu. Nếu có người đặc biệt có tiền, nhìn cũng không tệ lắm, cũng rất tuổi trẻ. Người này muốn bao cậu, cậu cảm thấy được không?”



Diệp Nhất Sinh báo giá mà Lộc U đưa ra.



Bồ Sĩ Trạch nói: “Được thôi.”



Diệp Nhất Sinh mới vừa mừng rỡ, lại nghe Bồ Sĩ Trạch chậm rì rì nói: “Nhìn không ra cậu rất có đầu óc thương nghiệp. Hai anh em ta làm buôn bán, tôi trước đánh hắn đến bán thân bất toại, sau đó chuyển nhập bệnh viện của cậu, trực tiếp thành người thực vật. Kiếm tiền anh em ta chia đều, nhưng mà tôi đánh người tương đối vất vả, tôi lấy phần hơn.”



Bồ Sĩ Trạch trầm ngâm nói: “Tôi cảm thấy cái này cần phải ký hợp đồng. Chờ tôi lên mạng tìm một cái hợp đồng phiên bản giản dị đã.”



Diệp Nhất Sinh tức giận đến run cả tay, anh ta tức giận bất bình mà tắt điện thoại.



Hiện tại Diệp Nhất Sinh bắt đầu có điểm hối hận giật dây Lộc U cho Bồ Sĩ Trạch — người đàn ông này quá cẩu! Quá cẩu! Ngoại trừ một cái mặt tiểu bạch kiểm ra, cậu ta còn có cái gì! Sao Lộc tiểu thư lại coi trọng gã này chứ!



Nếu mà Lộc U coi trọng anh ta, anh ta cũng tưởng tự mình lên sân khấu, thực nghiệm chip “Đầu não phong bạo” của anh ta, bán mình cho Lộc tiểu thư!







Kế hoạch bao Bồ Sĩ Trạch thất bại, Lộc U buồn bã.



Thời gian một tuần tiếp theo ở đoàn phim, Lộc U và Bồ Sĩ Trạch không có giao thoa.



Hai người đều hoài nghi chính mình yêu thầm đối phương, cảm thấy chột dạ, cũng không dám tới gần đối phương. Mỗi lần nhìn thấy nhau ở đoàn phim, hai người đều nho nhã lễ độ, khách khách khí khí mà tránh đi, mới lạ đến mức khiến người ta thấy quái dị.



Trong thời gian một tuần, đồng chí Tiểu Lệ trợ lý của Lộc U, cuối cùng cũng gặm xong quyển sách trăm vạn chữ kia, viết một ngàn chữ tóm tắt cốt truyện gửi cho Lộc U.



Cốt truyện chủ yếu quay chung quanh bạch nguyệt quang của nữ chủ, nam chủ và nàng cùng chung hoạn nạn như thế nào. Nam chủ đã từng bị ép buộc đến phải rời khỏi Trường An, cùng nữ chủ sống nương tựa lẫn nhau trong thời gian 5 năm, tình tố nảy sinh. Nhưng mà ả thị nữ bên người nam chủ thật sự không bớt lo, luôn đối nghịch với nữ chủ, lại giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng tình của nam chủ.



Nữ chủ bị ả thị nữ kia hạ độc, tức giận đến dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, đi Trường An tuyển tú, muốn vào cung giúp nam chủ bắt được giải dược trước.



Không nghĩ tới vị bạo quân kia cũng thích nữ chủ.



Bạo quân cam tâm tình nguyện tự mình hy sinh để cứu nam nữ chủ, nam nữ chủ lại trải qua rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng bước lên ngôi vị Hoàng đế. Nữ chủ cũng đấu thắng ả thị nữ kia, trở thành người duy nhất của nam chủ.



Tiểu Lệ gửi bản tóm tắt cốt truyện cho Lộc U.



Lộc U trầm mặc.



Tiểu Lệ: “Trình Cương em cũng đã tra qua, chính là tên của vị bạo quân kia. Kỳ thật người này cũng chỉ xuất hiện vài lần, nhiều lắm là khi còn nhỏ từng gặp nữ chủ, cũng không biết vì cái gì mà yêu nữ chủ yêu đến chết đi sống lại. Nhưng mà Mary Sue, cũng không cần miêu tả chi tiết quá làm gì.”



Trong lòng Lộc U chấn động, giấc mơ của cô, thật đúng là nội dung này.




Tuy rằng có vài chỗ bất đồng, nhưng mà rõ ràng cô chưa đọc được vài tờ, lại có thể mơ thấy đại khái cốt truyện. Kia chỉ có thể là do công năng của “Đầu não phong bạo”.



Lộc U hoảng hốt hỏi: “Bạo quân kia, có phải tên chữ* là Sĩ Trạch hay không?”



(*tên chữ: thời cổ Trung Quốc, tên người thuộc tầng lớp cao hay người đọc sách thường có tên hiệu và tên chữ, như kiểu tên để nói ra ngoài và tên thân mật dùng ở nhà ấy)



Đây là manh mối mà một tuần nay cô nỗ lực nhớ lại giấc mơ này mới nghĩ ra.



Tiểu Lệ trả lời: “Không phải, Tiểu Lộc, đây là một quyển Mary Sue*, vị bạo quân kia chỉ xuất hiện vài lần, căn bản là không có tên chữ.”



(*Mary Sue: chuyện thánh nữ, tập trung vào nữ chính tốt đẹp)



Lộc U: “…”



Cô che mặt, ghé vào trêи bàn, lẩm bẩm tự nói: “Tôi đây khẳng định là thật sự yêu thầm anh ta…”



Nếu không sao cô còn tự đặt tên chữ cho anh ta ở trong mộng?



Mặt của nam chính còn là người kia!



Đồng thời Lộc U không thể tin nổi: “Nhưng mà bạo quân trong mộng của tôi, trong sách gốc chỉ là nhân vật phụ thôi mà? Chính là nhân vật phụ chuyên hy sinh vì nam nữ chủ mà? Sao ở trong mộng tôi sẽ yêu đương với một kẻ như thế?”



Cô trấn tĩnh: “Sao tôi có thể yêu một kẻ như thế?!”



Tiểu Lệ nói: “U U, chỉ là một giấc mơ mà thôi.”



Lộc tiểu thư đắm chìm cùng cảm xúc như sắp hỏng mất với “Không có khả năng mình lại yêu một nhân vật phụ”, Tiểu Lệ vốn định trấn an cô, nhưng đột nhiên điện thoại vang lên, Tiểu Lệ đi ra ngoài tiếp điện thoại.



Sau khi trở về, sắc mặt Tiểu Lệ có điểm cổ quái.



Lộc U phát hiện, tay cô xoa cái trán, hỏi: “Làm sao vậy?”



Tiểu Lệ nhẹ giọng: “Tiểu Lộc, ba mẹ chị đã ký hiệp nghị ly hôn. Qua hai ngày chờ thời cơ tới, sẽ công bố.”



Lộc U ngẩn ra, sau đó rũ mắt xuống.



Tiểu Lệ lại cẩn thận nói: “Khi ba mẹ chị phân chia tài sản, 80% đều ghi dưới danh nghĩa của chị. Cho dù bọn họ ly hôn, cũng vẫn yêu thương chị.”



Lộc U: “Em ngốc sao? Tài sản ghi dưới danh nghĩa chị, là vì không muốn đối phương hưởng lợi mới đúng. Bọn họ chỉ có một đưa con gái là chị, không cho chị thì cho ai?”



Lộc U nhìn trời: “Nhưng mà bọn họ đã sớm muốn ly hôn, nói là vì chị mới chịu đựng. Bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được, tất cả đều vui mừng.”



Tiểu Lệ: “…”



Lộc U phiền lòng nói: “Được rồi em đi ra ngoài đi.”



Tiểu Lệ đi rồi, Lộc U tắt đèn phòng khách, một người ngồi trong bóng tối.



Kỳ thật từ nhỏ cô cũng chỉ có những người như bảo mẫu, trợ lý làm bạn, ba mẹ đều bận rộn, ngoài tiền, cũng không thể cho cô những thứ khác. Lộc U vốn dĩ cảm thấy mình không để bụng hai người bọn họ có ly hôn hay không, nhưng mà khi hai người bọn họ ly hôn thật, lại là thông qua Tiểu Lệ nói cho cô, quá châm chọc.



Nếu bọn họ có thể không ly hôn thì tốt biết mấy, nếu bọn họ có thể thay đổi ý định có tình yêu thì tốt biết mấy.



Nếu bọn họ là người một nhà hoàn chỉnh, nếu Lộc U có thể có anh chị em để thương lượng loại chuyện này, thì tốt biết mấy.







Đối với sự kiện cha mẹ mình ly hôn Lộc U cảm thấy hậm hực, mấy ngày cũng chưa có tâm tình. Tiểu Minh ở đoàn phim nỗ lực đùa vui cho cô cao hứng, cô lại giống như ngủ đông, cái gì cũng không nhấc nổi tinh thần lên được.



Mà Bồ Sĩ Trạch nơi này cũng không thuận.



Anh thu được điện thoại của chủ nhiệm lớp em gái mình, muốn anh tới trường học một chuyến.



Bồ Duyệt là một nữ sinh đang học năm 2 cấp 3, đi học ở một trường cấp 3 tư nhân trong nội thành, thành tích vốn đang tốt, nhưng gần đây thi tháng, thành tích lại trượt xuống rất nhiều.




Bồ Sĩ Trạch đến văn phòng chủ nhiệm lớp Bồ Duyệt, anh nhìn đến Bồ Duyệt ủ rũ cụp đuôi đứng ở trước mặt giáo viên, liền gõ gõ cửa, đi vào văn phòng.



Chủ nhiệm lớp Bồ Duyệt đang mắng học sinh, ngẩng đầu nhìn đến Bồ Sĩ Trạch, không tự giác mà đôi mắt nhỏ đều sáng lên. Mà các thầy cô khác trong văn phòng, đều nhìn Bồ Sĩ Trạch vài mắt —



Anh trai của Bồ Duyệt đặc biệt đẹp trai, mỗi lần nhìn thấy người thật, bọn họ đều sẽ bị kinh ngạc vì vẻ đẹp này một phen.



Chủ nhiệm lớp Bồ Duyệt dọn một chồng ba quyển sách thật dày cho Bồ Sĩ Trạch, Bồ Sĩ Trạch cũng giật mình, nghe cô giáo nói: “Bồ tiên sinh, phiền toái anh lại đây một chuyến. Gần đây thành tích của Bồ Duyệt trượt xuống rất nhiều, chính là bởi vì xem cái này. Tôi biết Bồ tiên sinh ngày thường phải đi làm rất vất vả, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn mặc kệ việc học tập của em gái chứ?”



Bồ Sĩ Trạch nhìn Bồ Duyệt liếc mắt một cái.



Bồ Duyệt run lên, đầu rũ đến càng thấp.



Cũng may anh trai cô không mắng cô ở trước mặt giáo viên.







Về đến nhà, Bồ Sĩ Trạch mới vừa em cởi áo ngoài ngồi xuống, Bồ Duyệt liền quỳ xuống băng ghế nhỏ: “Anh, em sai rồi. Anh nể mặt ba mẹ đã chết của em, tạm tha cho em một lần đi.”



Bồ Sĩ Trạch: “Lấy sách lại đây, anh nhìn xem hay đến mức nào.”



Ánh mắt Bồ Duyệt sáng lên: “Anh, truyện này hay lắm đấy! Bạn bè cả lớp em đều chuyền nhau xem, em là không cẩn thận bị giáo viên bắt được…”



Chân dài của Bồ Sĩ Trạch duỗi ra, liền gạt ngã em gái học cấp 3 đang cầm lòng không đậu đứng lên nói đến mức tình cảm mãnh liệt mênh ʍôиɠ của mình xuống đất.



Bồ Duyệt: “…”



A, đồ anh trai không hiểu thương hương tiếc ngọc một chút nào!



Cô muốn anh trai muội khống*, mà không phải một anh trai trong hiện thực một chân có thể đá bay cô!



(*muội khống: yêu quý em gái quá mức, cái gì cũng chiều em gái, có thể làm mọi thứ vì em gái)



Bồ Sĩ Trạch: “Lấy ra đây.”



Bồ Duyệt: “Anh sẽ nể mặt nó hay mà tha thứ em sao?”



Bồ Sĩ Trạch: “Anh sẽ nể mặt mày là em gái anh mà không đánh chết mày.”



Bồ Duyệt kinh hãi: “Anh thật là anh ruột của em à?”



Bồ Sĩ Trạch: “Nếu mày có thể nghĩ đến biện pháp đoạn tuyệt quan hệ anh em ruột, anh cũng không cự tuyệt đâu.”



Bồ Duyệt giận mà không dám nói, đành phải nghẹn khuất mà đưa lên quyển sách trân quý của mình. Cô cầu nguyện anh trai vì thấy nó hay, mà tha thứ cô.



Bồ Sĩ Trạch cúi đầu gửi tin nhắn cho đồng nghiệp, ngẩng đầu thấy em gái mang sách lại đây. Bồ Sĩ Trạch liếc liếc mắt một cái, tay đang bấm di động dừng lại.



Tên sách: “Cô vợ nhỏ bỏ trốn của giám đốc tỷ phú”.



Bồ tiên sinh trầm mặc: “…”







Khi em gái về phòng làm bài tập, Bồ Sĩ Trạch liền mở bộ sách này ra: “Cô vợ nhỏ bỏ trốn của giám đốc tỷ phú”.



Truyện là cái dạng này —



“Quen biết 5 năm, anh chưa từng yêu cô. Anh có kiều thê, nhưng người ngồi cạnh ghế lái của Rolls-Royce, lại luôn là cô.



Cô không muốn phá hoại gia đình anh, nhưng cô đã yêu anh quá sâu.



Sau khi cô xuất ngoại, anh lại bắt cô trở về, chiều chuộng cô tận trời.



“Tiên sinh, tiểu thư không muốn làm thư ký của ngài. Tiểu thư bị vợ trước của ngài phỉ báng, thương tâm xuất ngoại.”



“Bao vây sân bay. Không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được thả cô ấy đi.”



“Tiên sinh, tiểu thư về nước.”



“Chuẩn bị cho tôi 800 chiếc xe thể thao đi đón.”



“Tiên sinh, tiểu thư nói đã mang thai.”



Anh lãnh khốc vô tình: “Phá đi.”



“Tiên sinh, đứa trẻ trong bụng tiểu thư đã xoá sạch một đứa, nhưng còn một đứa trẻ, bị tiểu thư dấu đi.”







Bồ Sĩ Trạch: “…”



Tay anh chống trán, hít vào một hơi thật sâu.



Vì muội muội, tiếp tục kiên cường mà đọc tiếp.







Đêm nay, Bồ Sĩ Trạch đang nỗ lực đọc cho xong quyển sách “Cô vợ nhỏ bỏ trốn của giám đốc tỷ phú” này, Lộc U lại đang rối rắm làm thế nào để ba mẹ mình không ly hôn, lấy lại tình yêu đã qua.



Hai người từng người đau đầu mà đi vào giấc ngủ.







Bồ Sĩ Trạch lại lần nữa mở mắt ra, tên của anh đã là Đường Sĩ Trạch.



Trong hẻm nhỏ sơn đen, tối tăm không ánh sáng.



“Bang —”



Một gậy đập xuống phía sau lưng Đường Sĩ Trạch.



Đường Sĩ Trạch bị đánh đến lảo đảo ngã về phía trước, đụng vào trêи tường. Đầu anh chảy máu, tiếng chuông di động trong túi quần vang lên. Một cái giật mình, Đường Sĩ Trạch mở bừng mắt, xoay người nhìn về phía đám côn đồ đang chặn đường mình.



Đường Sĩ Trạch thong thả ung dung nhận cuộc gọi.



Đầu kia di động là một giọng nữ căng thẳng lại nhu nhược: “Đường tiên sinh, anh không sao chứ? Tôi tra được có người mướn người đánh anh, có thể là vợ trước của anh hay không?… A, tôi nói sai rồi, tôi sẽ đuổi tới…”



Đường Sĩ Trạch ngừng một chút, nghĩ tới, đây là thư ký chuyện khóc sướt mướt, lải nha lải nhải của mình.



Đường Sĩ Trạch một bên nhìn đám lưu manh cầm theo gậy gỗ vây quanh chính mình, một bên xoa xoa chân dài, mặt vô biểu tình mà mắng người ở đầu kia di động: “Tới cái gì mà tới? Công việc làm xong rồi? Chỉ tiêu đạt được rồi? Đã đến giờ tan tầm? Nhân viên ưu tú dũng cảm vui với tăng ca, cô mà dám tan tầm trước giờ thì trực tiếp từ chức cho tôi.”



“Tút”.



Anh không chút do dự ngắt điện thoại.



Thư ký Dư Nhược Nhược ở đầu kia, bị Đường Sĩ Trạch mắng đến đỏ mắt —



Quen biết 5 năm, yêu thầm anh 5 năm.



Mẹ nó.



Anh vẫn “cẩu” như thế.



————————————————————————-



Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu thế giới thứ hai nha ~