Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 30




Lúc Hoàng đế gặp được Bạch U, trong thôn đã hoàn toàn hỗn loạn.



Một phương người tới đuổi giết bọn họ, một phương người tập hợp cùng bên ngoài nghênh đón địch nhân tác chiến. Trình Bình đã sớm muốn dùng hôn sự này để bố trận, hắn vốn không tin hoàng đế sẽ không hề chuẩn bị gì lại dễ dàng bị chính mình bắt được. Hiện giờ chẳng qua là xem bên nào chuẩn bị càng tốt hơn.



Giữa lúc hỗn loạn, hoàng đế mang theo thê tử chưa thành hôn của Trình Bình mở một đường máu, Trình Bình cũng không rảnh đuổi theo.



Bạch U căng thẳng vô cùng, vui đùa về vui đùa, nàng vẫn biết bản thân chỉ là một nữ tử mềm yếu đi theo bên người hoàng đế, mang đến càng nhiều phiền toái cho hắn hơn. Hơn nữa nói thật, toàn bộ trong thôn, ngoài thôn, đều là người của Trình Bình, dù cho hoàng đế có võ công cái thế, hắn muốn phá vây cũng không hề dễ dàng.



Huống chi nếu hắn là hoàng đế, vậy khẳng định không có khả năng đồng thời lại là võ lâm cao thủ, hắn đâu ra nhiều tinh lực như vậy.



Bạch U thực bi quan.



Cảm thấy có lẽ nàng thật sự phải làm một đôi uyên ương bỏ mạng cùng hoàng đế.



Hoàng đế một tay kéo túm Bạch U, một tay rút kiếm, vẫn chém giết cùng từng đám người đến ngăn trở. Vào đông trời lạnh, trêи quần áo hắn lây dính vết máu càng ngày càng dày đặc, tinh lực của hắn cũng dần bị rút đi giữa loại giết chóc liên miên này.



Đôi mắt hoàng đế càng thêm trầm tĩnh đen tối, giữa sân giết chóc, hắn giải quyết một người muốn đánh lén Bạch U, quay đầu lại, nhìn Bạch U đi theo bên cạnh hắn.



Trêи áo cưới của Bạch U cũng lây dính vết máu.



Bạch U đối diện ánh mắt hắn, trong lòng lập tức hiểu rõ.



Nàng lộ ra một nụ cười tái nhợt mà miễn cưỡng: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ chết cũng sẽ cùng ngươi.”



Hoàng đế: “Muốn chết, không dễ dàng như vậy.”



Bạch U: … Vai ác lên tiếng.



Mà hoàng đế nhìn khuôn mặt nhiễm vệt máu của nàng hồi lâu, trong mắt ánh sáng lưu động, hắn đột nhiên nghiêng mặt đi.



Tay hắn đặt bên môi, phát ra một tiếng huýt sáo trong trẻo, vang vọng phía chân trời. Bạch U lập tức hoảng, nghĩ này không phải càng hấp dẫn nhiều kẻ địch hơn sao?



Ai ngờ sau khi tiếng huýt sáo của hoàng đế phát ra, chân trời lập tức có tên hiệu lệnh bay lên không trung. Liên tục ba mũi tên, giống như đáp lại tiếng huýt sáo của hoàng đế.



Người vây quanh hoàng đế bên này càng nhiều, đồng thời, có một đội nhân mã rẽ gió mà đến, đè nặng lưng ngựa, chạy vội về hướng bọn họ!



Người cầm đầu ——



Bạch U từng gặp!



Thống lĩnh cấm quân trong cung!



Cấm quân chính là thân binh của hoàng đế, ngày thường chỉ nghe hoàng đế triệu hoán!



Quả nhiên, số lượng người cưỡi ngựa nhìn không nhiều lắm, lại phá vây mà đến, từ trêи ngựa bay vọt xuống, gia nhập chiến trường, tương trợ hoàng đế! Thống lĩnh cấm quân dáng người cường tráng, sau khi một đao giải quyết ba kẻ địch, hắn vô cùng trung tâm nói với hoàng đế: “Bệ hạ, thần…”



Hoàng đế ngắt lời: “Trẫm trưng dụng một con ngựa.”



Thống lĩnh cấm quân vội vàng nhường đường.



Trong lúc Bạch U choáng váng, đã bị hoàng đế bế lên ngựa. Hai người cùng cưỡi một con, phóng về hướng ngoài thôn. Đấu đá lung tung, trung gian vô số người nhìn đến bọn họ, lại đây ngăn cản. Mà cấm quân bị bỏ lại phía sau, tự nhiên sẽ nghĩ cách trợ giúp hoàng đế phá vây.



Bạch U bị hoàng đế ôm ngồi ở trước người, gió lạnh vụt qua mắt, khi đi qua hết thảy ngăn cản, nàng bỗng nhiên thấy được Trình Bình.



Trình Bình còn mặc thân phục sức tân hôn kia, hắn đang thương lượng việc tác chiến cùng ba bốn người thủ hạ. Trình Bình đột nhiên không kịp phòng ngừa nâng mắt, thấy được hoàng đế và Bạch U ngồi trêи lưng ngựa, đôi mắt Trình Bình lập tức đỏ đậm.



Trình Bình hận giận vô cùng: “Ngăn bọn họ lại! Bắt lấy bọn họ!”







Được người bên ta tương trợ, hoàng đế cùng Bạch U ra khỏi thôn, đi lên ngọn núi lân cận, địa thế không đủ cao không thích hợp dùng để tác chiến. Sau khi lên đường núi, hoàng đế bỏ con ngựa đi, thả về núi rừng.



Hoàng đế cùng Bạch U đi xuyên qua núi, vòng vòng cùng kẻ địch còn đuổi theo bọn họ không bỏ phía sau.



Hành động gian nan, bọn họ một bên leo núi, một bên phản sát người phía sau. Bạch U bị hoàng đế nắm tay, thở dốc nói: “Bệ hạ… Bệ hạ! Có chuyện này thần thϊế͙p͙ chưa nói cho người.”



Hoàng đế quan sát cỏ cây chung quanh, phán đoán hướng đi của kẻ địch, hắn thất thần: “Sao nào, ngươi yêu Trình Bình?”



Bạch U chấn động, không nghĩ tới lúc này hắn còn có thể nói giỡn, tâm thái tốt như vậy.



Bạch U tự nhiên nói không phải, nàng thở hồng hộc mà nhỏ giọng: “Kỳ thật thần thϊế͙p͙ dễ dàng bị bắt như vậy, đều là ý của Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu đã sớm nói với thần thϊế͙p͙ về chuyện Nhị hoàng tử, nàng nói nếu ta đứng ở bệ hạ bên này, vậy hy vọng ta có thể dẫn xà xuất động. Các ngươi đã nhiều năm vẫn không tìm thấy chỗ ẩn thân của Trình Bình, Thái Hoàng Thái Hậu yêu cầu dựa ta dẫn đường tới tìm người.”



Bạch U căng thẳng: “Cho nên ta dễ dàng bị mang đi từ trong cung, không phải bởi vì ta quá yếu, cũng không phải bởi vì ta cùng Trình Bình dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng. Mà là bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu cắt giảm thủ vệ bên người ta, đây là ta và Thái Hoàng Thái Hậu đã thương lượng tốt! Bệ hạ, người đừng hiểu lầm ta nhé.”



Hoàng đế ngẩn ra, hắn quay đầu lại nhìn nàng, màu mắt hơi ôn nhu.



Hắn nói: “Ta đã sớm biết.”



Khi hắn sốt ruột tìm nàng, người của Thái Hoàng Thái Hậu tích cực hỗ trợ, hắn liền đoán được ý tứ của Thái Hoàng Thái Hậu. Hắn vốn cho rằng này chỉ là ý của mỗi Thái Hoàng Thái Hậu, hắn không nghĩ tới Bạch U cũng biết… Bạch U cam tâm tình nguyện giúp hắn.





Hoàng đế lẩm bẩm lên tiếng: “Ta biết ngươi thích ta… Nhưng ta không nghĩ tới ngươi thích ta đến nước này.”



Thế nhưng còn giúp hắn đối phó Trình Bình.



Bạch U lạnh giọng: “Bệ hạ, phía sau có người! Người đừng chỉ lo tình tình ái ái, nhìn rõ tình huống trước mắt đi!”



Hoàng đế: “…”



Mất thời gian rất lâu, ám sát phía sau vẫn luôn đuổi sát không bỏ, mới ngừng nghỉ chút.



Mà lúc này dưới hoàng hôn, chân trời dư hồng, trêи áo hoàng đế và Bạch U toàn là máu đen, chật vật bất kham.



Bạch U cong eo thở dốc, hoàng đế đứng ở bên cạnh nàng, mũi kiếm chấm đất, trêи thân kiếm vẫn còn đang nhỏ máu xuống phía dưới. Đường núi bị cỏ khô giao tạp, trời đất ngoài đường núi mênh ʍôиɠ, phía dưới sương mù lượn lờ, là vực sâu vô tận.



Hoàng đế nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, gió thổi bay tóc và tà áo hắn, hắn nhẹ giọng: “Mặt trời sắp lặn rồi.”



Bạch U nâng mắt, nhìn đến thần sắc hắn có chút bi thương thê lương.



Bạch U do dự một chút, duỗi tay qua nắm lấy tay hắn.



Bạch U nói: “Bệ hạ, người không cần bi quan như vậy, chúng ta không phải đã chạy thoát sao? Mặt trời xuống núi, sẽ lại dâng lên mà.”



Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng.



Hắn nói: “Ý ta là, mặt trời xuống núi, trận chiến tranh tranh đoạt 5 năm này, sắp phải hạ màn. Không phải hắn vong, đó là ta chết. Ác mộng dây dưa ta 5 năm, sắp phải hoàn toàn kết thúc.”




Bạch U ngẩn ra một chút.



Nàng cong cong mắt, nói: “Thì ra ý người là vậy. Ta cho rằng người tuyệt vọng với nhân sinh, muốn tìm chết. Đang muốn an ủi người, mặt trời xuống núi có quan hệ gì, nếu người khổ sở như vậy, thần thϊế͙p͙ lại cùng người xem một hồi mặt trời mọc là được.”



Ánh mắt hoàng đế lặng im, hắn nhìn nàng: “Ngươi thật là lạc quan trước sau như một.”



Bạch U trả lời: “Có lẽ là bởi vì ta chưa từng trải qua chuyện như bệ hạ, cho nên mới có vẻ dễ dàng lạc quan như vậy. Nếu ta đã từng trải qua, tâm thái hiện tại nhất định xa không bằng bệ hạ. Bệ hạ người mới là lợi hại nhất. Người bị bọn họ hại thành như vậy, người còn không đi tìm chết. Chỉ là thành bạo quân mà thôi, tâm thái của người thật tốt quá.”



Hoàng đế trầm mặc.



Cảm thấy ý tưởng tiêu cực chờ chết của chính mình này, tốt nhất là đừng để nàng biết. Hắn không phải không muốn chết, chỉ là tánh mạng của hắn là dùng quá nhiều tính mệnh người khác đổi lại, nếu Trình Bình không chết, hắn không cam lòng chết trước mà thôi.



Nhưng mà nếu Bạch U lý giải thành tâm thái hắn tốt… Hoàng đế mỉm cười.



Hoàng đế duỗi tay: “Lại đây.”



Trêи mặt hắn còn có vết máu, cười lên, bởi vì nguyên nhân khí chất tối tăm, nhìn có chút dọa người. Sau đó Bạch U không chút do dự, lập tức liền nhảy vào trong lòng ngực hắn, bị hắn giang cánh tay ôm lấy.



Hoàng đế duỗi tay chà xát bụi đất trêи khuôn mặt nhỏ của nàng, lại véo véo thịt trêи gương mặt nàng.



Bạch U ăn đau, hoàng đế ngược lại vui vẻ lên.



Nhưng mà nhìn đến áo cưới đỏ rực trêи người nàng, hoàng đế bất mãn nhíu nhíu mày.



Bạch U ngọt ngào cọ cọ trong lòng ngực hắn, ngửa đầu nhìn đến ánh mắt hắn, nàng ngẩn ra.



Bạch U cảnh giác hợp lại cổ áo chính mình, nói: “Tuy rằng ta yêu người, nhưng mà không thể vì người bỏ đi thân quần áo này, người không cần nghĩ nhiều!”



Hoàng đế lạnh lùng nói: “Vì cái gì? Không phải ngươi yêu ta sao, vì cái gì còn muốn mặc áo cưới thuộc về nam nhân khác?”



Bạch U trả lời: “Bởi vì bây giờ là mùa đông, sau khi ta cởi quần áo, sẽ lạnh, sẽ sinh bệnh.”



Hoàng đế trầm mặc, sau đó nhịn không được cười.



Hắn lại lần nữa dùng sức mà ôm nàng vào trong lòng ngực — bảo bối cục cưng này.



Ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, còn hướng về hắn như vậy. Hắn phải làm sao với nàng bây giờ?







Trong cuộc quyết chiến với Trình Bình, hoàng đế trước tiên đã sắp xếp, người phía dưới loạn thành một đoàn, hoàng đế chính mình lại sẽ không tự mình đi tọa trấn.



Hiện tại nói không chừng còn có người đang đuổi giết bọn họ, hoàng đế chỉ nghĩ bảo vệ cho tốt U U của hắn trước.



Màn đêm buông xuống hai người nghỉ lại trong sơn động mà một con dã thú đã từng dùng trêи núi, nổi lửa, hai người ngồi ở bên đám lửa, mới không cảm thấy quá lạnh nữa.



Ánh lửa dữ tợn chiếu vào trêи vách núi đá, Bạch U cùng hoàng đế nghiêm túc ngồi đối diện nhau.



Bạch U: “Bệ hạ, dã hợp* không?”



(*dã hợp: … ai cũng biết ha =)))




Hoàng đế nói: “Không được.”



Bạch U: “Vì cái gì?”



Hoàng đế: “Trời quá lạnh, sợ ngươi sinh bệnh.”



Hai người đối mặt, sau khi nghiêm trang đối thoại, nhìn vào đôi mắt đối phương, đều nhịn không được cười lên tiếng. Ngay sau đó hoàng đế duỗi cánh tay ra, Bạch U liền bò qua, ngồi vào trong lòng ngực hắn.



Nằm ở trong lòng ngực hắn, Bạch U nhỏ giọng: “Bệ hạ, hiện giờ vấn đề giữa người và ta, chỉ còn lại chuyện ta mất trí nhớ này.”



Hoàng đế phối hợp nàng, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.



Bạch U nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu cẩn thận hỏi: “Là người hại ta mất trí nhớ sao?”



Hoàng đế ngẩn ra, màu mắt lạnh lùng: “Trình Bình nói với ngươi cái gì?”



Bạch U vội vàng nói: “Ta tự nhiên là không tin! Cho nên mới hỏi người mà.”



Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: “Không phải ta.”



Bạch U thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm nếu là hắn, nàng xác thật sẽ có điểm khó chịu.



Nhưng mà hoàng đế lại nói: “Là Thái Hoàng Thái Hậu.”



Lần này đổi Bạch U ngây ngẩn cả người.



Hoàng đế tự giễu nói: “Mấy năm nay, các loại sự vụ, kỳ thật đều là Thái Hoàng Thái Hậu làm chủ, ta cái gì cũng mặc kệ. Việc ngươi tiến cung này, Thái Hoàng Thái Hậu tất nhiên là không đồng ý. Nàng phái người giết ngươi, nhưng mà ngươi không chết… Ngược lại mất trí nhớ. Vừa lúc trạng thái của ta không tốt, Thái Hoàng Thái Hậu phỏng chừng nổi lên tâm tư, muốn cho ngươi mất trí nhớ tiến cung, xem có thể có điểm tác dụng với ta hay không.”



Hoàng đế than: “Không nghĩ tới mèo mù vớ phải chuột chết, ngươi thật là có tác dụng.”



Bạch U giận hắn nói nàng là chuột chết, xoay người hừ nói: “Không nói! Ngủ!”







Có lẽ do khúc mắc được mở ra, sau khi màn đêm buông xuống Bạch U chui vào trong lòng ngực hoàng đế đi vào giấc ngủ, nàng hiếm thấy mà mơ đến chuyện 5 năm trước.



Vốn dĩ ký ức 5 năm này với nàng giống như chỗ trống, nhưng trong giấc mộng này, không biết thật giả, nàng lại tìm ra được một ít dấu vết.



Năm đó Bạch U rời khỏi Trường An, theo phụ thân về phía nam tới Lĩnh Nam trước. Khi ở Lĩnh Nam, Bạch U gặp gỡ Nhị hoàng tử đồng dạng cũng rời kinh đi tị nạn.



Nhị hoàng tử lúc ấy bệnh rất nặng, Bạch U không biết chuyện phát sinh ở Trường An, nàng chỉ coi Nhị hoàng tử là bằng hữu thời trước, liền cố gắng chăm sóc hắn.



Lúc sau Trường An phái binh tới Lĩnh Nam đuổi giết Nhị hoàng tử, Bạch gia còn từng giúp Nhị hoàng tử.



Trước khi phụ thân Bạch U chết, cảm thấy Bạch gia không hộ được nữ nhi, liền phó thác Bạch U cho Nhị hoàng tử. Sau khi phụ thân chết Bạch U đi theo Trình Bình rời khỏi Lĩnh Nam, làm bạn hắn cùng nhau phát triển thế lực của hắn.



Ở trong miệng Trình Bình, người nổi điên là Tam hoàng tử, Tam hoàng tử không hài lòng người được đề cử trữ quân* là Nhị hoàng tử, liền nổi điên giết rất nhiều người.



(*trữ quân: quân vương dữ trữ, thường là Thái Tử, người sẽ lên ngôi vua sau khi Hoàng đế băng hà hoặc thoái vị)



Trình Bình nói: “U U, hắn đã không phải là hắn trước kia.”




Một đường đuổi giết, một đường đào vong. Bọn họ cùng thế lực ở Trường An, đã trở thành đối địch. Trong 5 năm này, Bạch U xác thật cùng Nhị hoàng tử yêu nhau. Chính là giữa tình yêu này, luôn có một cái đuôi đi theo, Vu nương tử.



Vu nương tử càng ngày càng không có cách nào để cứu tánh mạng Trình Bình nữa, bệnh của Trình Bình càng ngày càng nặng, nhưng mà Trình Bình vẫn kiên trì không bỏ rơi Vu nương tử. Quan hệ giữa Vu nương tử và Bạch U, bởi vậy mà trở nên căng thẳng.



Giữa loại giằng co này, Bạch U dần dần thất vọng với Trình Bình. “Cưu mê” trêи người Bạch U, không phải Trình Bình hạ, lại là Vu nương tử hạ.



Vu nương tử hận Bạch U, hy vọng nàng biến mất, trả Nhị hoàng tử lại cho mình.



Trình Bình vì bảo hộ Vu nương tử, giấu giếm Bạch U. Hắn lừa gạt Bạch U, nói là Bạch U không cẩn thận ăn nhầm cỏ độc, nhưng mà không sao cả, Trình Bình sẽ giúp nàng giải độc.



Giải dược kia, chính là hoàng đế xa ở Trường An.



Bạch U lúc này chỉ nghĩ thoát đi hết thảy. Sau một lần Trình Bình lại hôn mê, nàng lừa gạt người của Trình Bình, nói chính mình muốn vào cung giúp Trình Bình bắt được máu trong tim hoàng đế, giúp Trình Bình giải dược.



Bạch U tới nhà cữu cữu trước, gặp gỡ sát thủ Thái Hoàng Thái Hậu phái tới…



Trước khi Bạch U mất trí nhớ, cũng đã từ bỏ Trình Bình.



Nàng chưa chắc đã ôm chờ mong gì với hoàng đế, nàng chỉ là muốn thoát đi hết thảy. Trước khi nàng mất trí nhớ, đã không còn yêu Trình Bình nữa rồi.







Trời xám xịt. Trong động lại nổi lửa một lần nữa, Bạch U tỉnh lại từ trong mộng, có chút mờ mịt mà ngồi trong chốc lát. Hoàng đế không ở bên người nàng, nàng có chút hoảng, sau khi gọi hai tiếng nhưng không ai trả lời, nàng liền ra khỏi sơn động.



Dưới ánh mặt trời đen tối, nàng nhìn thấy hoàng đế ngồi ở ngoài động.




Dựa ngồi ở trước vách núi, mặt hướng về khe núi sương mù dày đặc.



Bạch U nhìn bóng dáng hắn, nghĩ đến giấc mộng của chính mình.



Bạch U xoa đôi mắt đi qua, mờ mịt: “Bệ hạ, trời đã sáng sao? Người ngồi ở bên ngoài làm gì?”



Hoàng đế quay đầu lại, nhìn thấy nàng thế nhưng tỉnh, hắn thấy hơi ngoài ý muốn.



Hắn kỳ thật đang gác đêm, xem có người lên núi tiếp tục đuổi giết bọn họ hay không. Nhưng mà hoàng đế không muốn Bạch U lo lắng, liền có lệ trả lời: “Chờ xem mặt trời mọc.”



Bạch U vô ngữ một lát, ngồi xuống bên cạnh hắn, dựa vào vai hắn.



Hai người ngồi yên trong bóng đêm, cũng không nói chuyện. Mùi cỏ dại bùn đất, tiếng dã thú trong núi khi thì gầm nhẹ, vây quanh bọn họ. Gió núi tầng tầng lớp lớp, có chút lạnh, nhưng dựa vào bên người kia, lại dường như không còn lạnh như thế.



Tốt xấu cảnh trong mơ đều đã kết thúc, thiếu niên thiếu nữ đi ra khỏi giấc mộng của chính mình, bọn họ song song ngồi trong hiện thực. Nhìn bầu trời ánh sáng âm thầm, núi rừng tỉnh lại.



Trong chốc lát, Bạch U nhỏ giọng thử: “Ta kỳ thật có chút rối rắm. Trình Bình nói ta chỉ là bị kϊƈɦ thích, nếu ta muốn khôi phục ký ức cũng rất dễ. Người hy vọng ta khôi phục ký ức không?”



Hoàng đế nói: “Chuyện bao lớn đâu.”



Hoàng đế trả lời: “Sau khi ngươi khôi phục ký ức nếu trở thành kẻ địch của ta, ta đây liền giết ngươi.”



Bạch U khϊế͙p͙ sợ lại gian nan: “… Bệ hạ, ta là sủng phi của người, trước khi người trả lời, cẩn thận suy xét hẵng nói nha! Người không lương tâm như vậy, thần thϊế͙p͙ sẽ tức giận!”



Hoàng đế: “Ồ, ngươi tức giận sẽ như thế nào?”



Bạch U ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt ngo ngoe rục rịch: “Người thử xem nha.”



Hoàng đế phối hợp nàng: “U U, dã hợp không?”



Bạch U cao quý ngạo mạn mà ngửa đầu, trợn trắng mắt, kiên định vô cùng mà giả vờ: “Không được!”



Hoàng đế: “Vì cái gì?”



Bạch U: “Bởi vì ta đang giận người!”



Hoàng đế cười phun, ôm nàng vào trong lòng ngực, coi nàng như con mèo nhỏ mà xoa. Bạch U bị hắn xoa đến rầm rì, thực mau mặt đỏ rần.



Nàng giãy giụa suy nghĩ ngồi dậy từ trong lòng ngực hắn, nhưng mà hắn không cho nàng cơ hội này. Hoàng đế ôm chặt nàng, cằm đè lên đỉnh đầu nàng.



Ánh mắt hoàng đế nhìn hư không, thanh âm có chút thê lương: “Có thể cùng ngươi như vậy, cảm giác thật tốt.”



Trong lòng ngực Bạch U liền ôm lấy cổ hắn, dán mặt lên. Nàng hôn một cái lên hầu kết hắn, làm nũng: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ sẽ cùng người…”



Hoàng đế ôn thanh: “Cùng ta làm cái gì?”



Bạch U: “Xem mặt trời mọc, ha ha.”



Bạch U nghịch ngợm hỏi: “Có phải người nghĩ ta sẽ nói ‘ta sẽ ở bên người cả đời’ như vậy không? Ta mới không nói, ha ha ha.”



Hoàng đế: “… Có đôi khi thật sự rất muốn đánh chết ngươi.”



Bạch U khϊế͙p͙ sợ: “Vậy người sẽ không có sủng phi!”



Hoàng đế: “Không có thì không có đi.”



Bạch U: “…”



Hoàng đế nói: “Có sủng hậu cũng được.”



Này liền muốn phế hậu? Bạch U luống cuống, lắc cánh tay hắn nói: “… Ta làm sủng hậu, kia Hoàng Hậu nương nương yêu ta nhất làm sao bây giờ?”



Ánh mắt hoàng đế nguy hiểm: “Ngươi nói ai yêu ngươi nhất?”



Bạch U: “…”



Hoàng đế cười lạnh: “A, nếu yêu ngươi như vậy, vừa lúc vì ngươi hy sinh. Trở về ta liền giết Hoàng Hậu.”



Bạch U: “…”



Nàng nhìn không ra có phải hoàng đế đang nói giỡn hay không, trong lòng Bạch U rối rắm, nàng ngàn vạn không thể hại chết Hoàng Hậu, cũng không thể làm Hoàng Hậu yêu quý nàng nhất mất đi địa vị.



Không được, nàng cần nghĩ ra biện pháp đánh vỡ ảo tưởng của cẩu hoàng đế. Làm hắn không cần thích nàng nhiều như vậy!



Thân là bạch nguyệt quang của bạo quân, thật là ngọt ngào phiền não.