Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 111




Lúc Lộc U tỉnh lại, ngây ngốc ngồi ở trên giường, trên đầu bọc một vòng lụa trắng.



Nàng che lại đầu, nhìn về phía Lương phu nhân và Thất tiểu thư Lộc Trạch ngồi ở cạnh giường.



Tròng mắt Lộc U quay tròn, một đôi mắt lộc đen nhánh ngây thơ, nhìn vừa đáng thương, lại đáng yêu.



Lương phu nhân nhìn thấy nàng tỉnh lại, vừa yên tâm, lại không khỏi bị dáng vẻ đáng thương của nữ nhi làm cho hổ thẹn, lại muốn cười.



Lương phu nhân duỗi tay niết mặt Lộc U, hận nói: “Đáng đời! Ai làm ngươi đang đêm không ở trên giường ngủ, lại chạy ra ngoài hả?”



Lộc U quá vô tội!



Lộc U lớn tiếng nói: “Người có ba cái cấp, ta chỉ là đi tiểu đêm thay quần áo mà thôi! Nương lại lấy đế đèn đáp ta!”



Ánh mắt Lương phu nhân trốn tránh.



Vẫn là Lộc Trạch nhẹ nhàng khụ một tiếng.



Lộc U nhìn về phía hắn.



Lộc Trạch cứng mặt. Người không quen thuộc hắn sẽ cảm thấy hắn trước sau như một lạnh như băng sương, người quen thuộc với từng biểu tình nhỏ của hắn, lại có thể nhìn ra hiện tại hắn không được tự nhiên cùng miễn cưỡng.



Lộc Trạch nhẹ giọng: “Đại tỷ tỷ, nương ngươi biết chuyện ngươi thất trinh.”



Lộc U ngạc nhiên.



Sau đó nàng buột miệng thốt ra: “Không liên quan đến A Trạch, là ta tự nguyện!”



Lộc Trạch: “…”



Lương phu nhân đang muốn an ủi nữ nhi: “…?”



Ánh mắt nàng kinh dị, không khỏi rơi xuống trên người tiểu mỹ nhân Lộc Trạch nhu nhược động lòng người ngồi ở bên cạnh Lộc U. Trong đầu nổ một cái, Lương phu nhân nghĩ tới mình và Lão phu nhân từng thấy cảnh nữ nhi đè Thất tiểu thư xuống giường…



Gió đêm khô nóng, thổi tới từ khe cửa sổ.



Thân mình Lương phu nhân lúc nóng lúc lạnh.



Ánh mắt Lương phu nhân ngấn lệ, nhìn chằm chằm Lộc Trạch: “Việc này có quan hệ gì tới Thất tiểu thư?”



Chẳng lẽ, chẳng lẽ…



Lộc Trạch cứng đờ đến không lời nào để nói.



Hắn vừa không phải là người không chịu trách nhiệm muốn phủ nhận, cũng không muốn lấy thân phận Thất tiểu thư thừa nhận chuyện này. Đại não hắn trống rỗng, miệng lưỡi khô ráo, chỉ ngồi trầm tĩnh, im lặng không nói…



Mà đúng là loại biểu hiện này, làm Lương phu nhân đột nhiên đứng lên, dùng ánh mắt khiếp sợ mà oán hận trừng Lộc Trạch, thậm chí muốn ăn Lộc Trạch…



Còn may có Lộc U đáng yêu ở bên.



Nàng mới vừa tỉnh lại, vốn dĩ mơ mơ màng màng, cho rằng Lương thị biết Lộc Trạch là nam hài tử. Nhưng mà nhìn phản ứng hiện tại của Lộc Trạch, phản ứng của nương nàng, Lộc U lập tức ý thức được là chính mình suy nghĩ nhiều.



Ngay khi Lương phu nhân nhào qua muốn bóp chết Lộc Trạch, Lộc U cúi người qua ôm lấy Lộc Trạch, cao giọng ồn ào: “Nương, là Thất muội muội nghe ta nói, giúp ta cùng người tư thông, nàng là bị ta buộc đứng ở bên phía ta, ngươi không thể trách nàng!”



Lương phu nhân giật mình.



Lông mi Lộc Trạch nhẹ nhàng giật giật, run như màn mưa liên miên, nhìn về hướng Lộc U đang nói dối.



Lộc U ngồi bọc chăn, dưới đệm chăn, nắm lấy bàn tay mướt mồ hôi của Lộc Trạch, ý bảo hắn không cần lo lắng, nàng sẽ không làm nương nàng bắt nạt hắn.



Đôi mắt Lộc U sáng ngời nghiêm túc nhìn Lương phu nhân.



Lương phu nhân có chút mê mang.



Ánh mắt của nàng không lãnh liệt như vừa rồi, nhìn Lộc Trạch: “Ngươi chỉ là giúp U U giữ kín chuyện này? Không có nguyên nhân khác?”



Lộc Trạch cứng đờ.



Lộc U sốt ruột, hung hăng véo eo hắn một cái ở phía dưới, ý bảo hắn đây vốn là bối cảnh trạch đấu lễ giáo nghiêm ngặt, hắn không thể nhận bừa.



Nếu hắn thừa nhận, sẽ không thể tiếp tục ở lại Lộc gia. Mà đây lại là một quyển truyện trạch đấu nữ tử không thể rời khỏi hậu trạch, Lộc Trạch bị đuổi đi, sẽ không có ai chơi với Lộc U.



Cân nhắc một hồi, Lộc Trạch rũ mắt né tránh ánh mắt sắc bén của Lương thị, nhẹ nhàng gật gật đầu, tính tán thành cách nói của Lộc U.



Ánh mắt Lương phu nhân lúc này mới dịu lại.



Nữ nhi thất trinh là chuyện lớn.



Tuy nhiên nếu là nữ nhi cùng Thất tiểu thư trong nhà thật sự không minh bạch, thì sẽ là một chuyện còn lớn hơn chuyện thất trinh.



Nào có hai tiểu cô nương như vậy, như vậy… Như vậy?



Các nàng là tỷ muội đấy!



Liệt tổ liệt tông nhìn, toàn bộ Lộc gia nhìn, nam nữ yêu nhau âm dương phối hợp, nếu là hai tiểu cô nương thật sự không minh bạch, vậy thì gọi là gì?!



Điên rồi sao!



Tuy tim Lương phu nhân dần dần đập bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn có chút miễn cưỡng mà cười cười: “U U, về sau không thể lại dọa nương như thế.”



Lương phu nhân thất hồn lạc phách đứng dậy rời đi.



Lộc U cùng Lộc Trạch trầm mặc nhìn nhau.



Lộc U ngửa đầu cười với Lộc Trạch, giang hai cánh tay muốn hắn ôm. Lại thấy Lộc Trạch nghiêng người chợt lóe, né tránh Lộc U đòi ôm, làm Lộc U ngã gục xuống giường.



Lộc U khiếp sợ vì lão công nàng đối xử với nàng như vậy.



Lại thấy Lương thị đã đi rồi lại quay trở lại.



Lương thị thấy nữ nhi nằm sấp trên giường, cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Đúng rồi, mới rồi đã quên hỏi, rốt cuộc là công tử nhà ai làm ngươi thất trinh? Hắn có hứa hẹn cưới ngươi không?”



Lộc U ngẩn ra sửng sốt.



Sau đó nàng gào khóc, ghé vào trên vai Lộc Trạch thương tâm nói: “Nương ngươi đừng hỏi! Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, ngày sau sẽ không hướng tới. Hắn vốn không muốn cưới ta, ở nhà hắn đã có chính thê, hắn chỉ muốn chơi đùa ta.”



Lộc Trạch mặt vô biểu tình bị Lộc U ôm vai khóc, vai hắn bị nàng rung cho lúc ẩn lúc hiện, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng: “…”



Quả nhiên Lương thị nghe vậy giận dữ: “Là công tử nhà ai? Nương đi tìm hắn đòi công bằng!”



Lộc U ngược lại nhào hướng Lương thị khóc ròng nói: “Không thể không thể! Nương ngươi không nên ép hắn, đây đều là ta tự nguyện, ta không muốn hắn khó xử. Tóm lại, tóm lại ta đã chia tay hắn…”



Lương thị bị nữ nhi ôm lấy, cả người ngẩn ra.



Có loại cảm giác hoảng hốt. Tựa hồ đã lâu rồi nàng không thân mật với nữ nhi như vậy.



Tiểu cô nương khóc sướt mướt, tuy rằng chỉ là gào khan không có nước mắt, nhưng Lương phu nhân đang tràn đầy tình thương của mẹ vào lúc này vô cùng dễ lừa.



Lương phu nhân đỏ hốc mắt, tay vỗ vỗ lưng Lộc U, dịu dàng trấn an nói: “Được được, U U chớ khóc. Thật là đứa nhỏ ngốc, đến lúc này còn giữ gìn người nọ… Thôi, ngươi không muốn nói cho nương, nương sẽ không hỏi.”



“U U yên tâm, nương sẽ tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt, ai cũng không thể nghị luận chuyện ngươi thất trinh!”



Lộc U nghe vậy, nhược nhược nói: “Ta có thể không gả chồng hay không, kỳ thật là ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn…”




Lão công của nàng, Lộc Trạch, lẳng lặng nhìn nàng.



Lộc Trạch lần đầu tiên biết thì ra lão bà của hắn là người theo chủ nghĩa không kết hôn.



Lương thị gõ lên trán nữ nhi một cái, tức giận buồn cười nói: “Nói cái gì chứ, nghe không hiểu ngươi lại nói lung tung cái gì. U U cứ yên tâm đi, nương sẽ không làm ngươi phải khổ sở.”



Lộc U thấy Lương thị không đồng ý để nàng không xuất giá, đành phải đổi yêu cầu khác: “Vậy ngươi có thể nghĩ cách, đến lúc ta gả chồng, cũng cho Thất muội muội cùng gả qua không? Hai tỷ muội chúng ta cùng thờ một phu?”



Lương thị: “…?”



Ngày này Lương thị đã bị kinh ngạc vô số lần, lần này thế nhưng chỉ là sửng sốt một cái chớp mắt liền tiếp lời nói: “Ngươi cùng Thất muội muội của ngươi, cảm tình tốt đến mức muốn cùng gả một phu?”



Lộc U đang muốn đáp “Đúng vậy”.



Lại nghe Lộc Trạch buồn bã nói: “Đại tỷ tỷ, chuyện cùng gả một phu này, ngươi đã từng thương lượng với ta chưa?”



Lộc U quay đầu nhìn Lộc Trạch.



Nàng kỳ quái nói: “Chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?”



Lộc Trạch mỉm cười.



Hắn nói: “Đúng vậy, ta không đồng ý.”



Lộc U: “…!”



Hiện tại đổi thành nàng chấn kinh rồi.



Nàng không nghĩ tới lão công của nàng lại muốn tách khỏi nàng.



Lương thị thấy hai tiểu tỷ muội này không thống nhất ý kiến, vội vàng nói: “Các ngươi thương lượng lại rồi nói sau, việc này không vội.”



Dù sao Lộc U thất thân, tự nhiên chuyện sắp xếp hôn sự cho nữ nhi là mối quan tâm hàng đầu của Lương thị. Lương phu nhân cần phải cân nhắc cẩn thận hôn sự của nữ nhi, cái gì cùng gả một phu, đều là chuyện về sau.







Lương phu nhân hốt hoảng rời đi.



Lộc U cùng Lộc Trạch: “Ngươi không muốn cùng ta gả chồng? Sao ngươi có thể làm vậy?”



Lộc Trạch ha hả.



Lộc Trạch nói: “Vậy ngươi xem cỏ trên đầu ta có phải đã xanh thành một mảnh thảo nguyên rồi không?”



(*xanh hay lục: ý chỉ bị cắm sừng)



Lộc U nghẹn.



Nàng lúng ta lúng túng nói: “Này không phải vì ta không muốn rời khỏi ngươi sao?”



Lộc Trạch mỉm cười.



Lộc Trạch lễ phép mà khách khí: “Vậy xin hỏi Lộc tiểu thư, ngươi ta cùng nhau gả chồng, đêm tân hôn, ngươi tính chính ngươi viên phòng cùng phu quân mới cưới, hay là ngươi tính để ta và phu quân mới cưới của ngươi viên phòng?”



Hắn tươi cười ôn hòa, nhã nhặn: “Hay là hai tỷ muội giả chúng ta, cùng nhau lên, làm một quả ba người*?”



(*ba người trong chuyện ấy ấy: threesome)



Lộc U: “…”




Phía sau lưng nàng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.



Lộc Trạch ngồi ở chỗ u ám nhìn nàng, Lộc U biết nếu chính mình trả lời không đúng, kết cục hiển nhiên chính là chết ở trên giường.



Lộc U nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, đúng là không thể như vậy. Là ta suy xét không chu toàn, xin nhờ Bồ tiên sinh dạy bảo.”



Lộc Trạch yên lặng nhìn nàng.



Lộc U đáng thương vô cùng mà ngửa đầu, khó xử nói: “Nhưng mà ta làm như vậy, là bởi vì ta không muốn bị tách khỏi ngươi. Trong thế giới giả dối này, ta chỉ có ngươi, lại thích ngươi nhất. Ta thật sự không muốn ngươi rời khỏi ta.”



Trong mắt nàng sóng nước lóng lánh.



Lộc U lẩm bẩm lên tiếng: “Tất cả mọi thứ trong mộng đều là hình chiếu tâm linh của chúng ta, đều là sự thực, nhưng cũng đều không phải là sự thực. Chỉ có ngươi là thực sự.”



“Khi không có ý thức của chính mình ta có thể tự do phát huy trong mộng, nhưng sau khi ta có ý thức của chính mình, ta sẽ cảm thấy trong mộng quá cô độc tịch mịch. Ta không biết khi nào giấc mộng này có thể kết thúc, có lẽ một năm, có lẽ năm năm, có lẽ mười năm… Giấc mộng trước, đã trải dài suốt mấy trăm năm.”



Lộc U cúi gằm mặt.



Nàng nhẹ giọng: “Bồ tiên sinh, ta không muốn tự sát, nhưng mà văn trạch đấu chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt tỷ muội ghen tuông, thành thân sinh con gì đo, nếu ta gả cho người khác, sẽ không được gặp ngươi. Ta không muốn không còn được nhìn thấy ngươi.”



Thần sắc Lộc Trạch, dần trở nên dịu dàng hơn.



Hắn nhìn ánh mắt sóng nước lay động của Lộc U xuất thần.



Hắn cảm giác được nhức mỏi trong lòng.



Lộc đại tiểu thư luôn là phong cảnh kiêu ngạo, hắn không muốn nhìn đến nàng trở nên đáng thương buồn tủi.



Lộc Trạch thở dài.



Hắn duỗi tay, ôm chặt gáy Lộc U, ghì nàng vào trong lòng ngực mình.



Lộc U ôm lấy eo hắn, chóp mũi cọ cọ lên ngực hắn.



Thất tiểu thư bộ ngực bẹp bẹp… Trên người thơm tho.



Lộc Trạch nhẹ nhàng: “Ngốc Lộc, chỉ có chút chuyện nhỏ đó có gì mà sợ.”



Hắn thản nhiên nói: “Dù cho ngươi thành thân, ta cũng có thể bò tường lén gặp ngươi sau lưng phu quân của ngươi mà.”



Lộc U: “…?”



Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực hắn.



Đối diện ánh mắt sâu thẳm trầm tĩnh của hắn.



Lộc U nói: “Ngươi nghiêm túc?”



Trong mắt Lộc Trạch lộ ra nghi hoặc: “Ngươi nói cái gì? Là muốn ngươi đừng sợ, hay là việc lén gặp phụ nữ có chồng là ngươi?”



Lộc U: “…”



Từ trong mắt Lộc Trạch, nàng không nhìn ra hắn đang nói giỡn hay là nghiêm túc.



Bồ cẩu là người rất thích đùa giỡn người khác.



Nhưng mà giới hạn của Bồ cẩu lại thật sự rất thấp.



Lộc U nhất thời không thể phán đoán thật giả trong lời nói của hắn.



Mà Lộc Trạch thì lại cười khúc khích.




Cúi đầu hôn nàng.



Hắn xoa cổ tay nàng, đè nàng giữa chăn đệm.



Lộc U vẫn còn đang giãy giụa rối rắm: “Rốt cuộc ngươi nói là thật hay giả? Ngươi không thật sự tính làm bậy cùng phụ nữ có chồng chứ?”



Nàng nói lời thấm thía: “Ngươi thực sự cần đề cao giới hạn của mình đấy!”



Lộc Trạch cười khẽ.



Cúi đầu cắn một ngụm khuôn mặt nhỏ mềm mại co dãn của nàng.



Hắn thuận miệng: “Ngươi đoán đi.”



Lộc U giãy giụa nói: “… Ngươi khả năng không có điểm mấu chốt, nhưng mà ta là người có giới hạn! Ta sẽ không yêu đương vụng trộm với ngươi sau lưng phu quân tương lai của ta, ngươi hãy chết tâm đi!”



Lộc Trạch nâng mặt lên.



Tóc hắn tản ra, mặt mày mênh mông, trong mắt như có ánh sáng chảy ra. Hắn đẹp đến sáng lên, bởi vì trong giấc mộng này, tướng mạo tú mỹ không hiện rõ giới tính nam nữ còn đậm vị thiếu niên lang.



Mà hắn nhíu mày nhìn người, khiến cho ngực nam nữ đều nhảy lên.



Bao gồm Lộc U vốn đã bị nhan sắc của hắn mê hoặc.



Lộc Trạch buồn bã nói: “Ngươi thật sự muốn ta chết tâm sao?”



Lộc U nhìn chằm chằm hắn, giãy giụa vài cái, nàng vẫn không nhịn được ôm lấy cổ hắn, nắm lấy eo hắn.



Nàng khóc thút thít nói: “… Để cho ta làm nữ nhân hư hỏng, cùng tình yêu xuống địa ngục đi!”



“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”



Lộc Trạch nhìn biểu tình anh dũng hy sinh kia của nàng.



Bồ trạch cười ngã vào bên cổ nàng, thanh âm rầu rĩ, khiến cho thính tai tiểu cô nương ngứa ngáy.







Lộc U vì thể xác và tinh thần khỏe mạnh của phu quân tương lai trong giấc mộng này của nàng, bắt đầu lo lắng.



Hy vọng Lương phu nhân không tìm thấy phu quân thích hợp.



Lộc U không muốn đi tai họa người khác.







Lương phu nhân tận tâm tận lực nghĩ cách tìm một vị phu quân thích hợp cho nữ nhi, không dám nói với người khác nữ nhi nàng thất thân.



Lương phu nhân buồn đến tóc đều bạc hết.



Nàng lôi kéo Lộc U ra cửa, đi chùa miếu cầu tơ hồng cầu nhân duyên. Lộc U thì khóc lóc náo loạn, buộc Lương phu nhân phải đồng ý cũng mang theo Lộc Trạch.



Lương phu nhân bái Bồ Tát ở trong miếu đường bên cạnh, hy vọng nữ nhi gặp được một mối nhân duyên tốt đẹp.



Lộc U thì quỳ gối ở Phật đường nhỏ bên cạnh cầu nguyện, hy vọng những nhi lang tốt tương lai đừng rơi vào tay mình.



Lộc U thành kính quỳ lạy trên mặt đất, lải nhải: “Bồ Tát, tín nữ chưa từng làm chuyện ác gì, đều do Lộc Trạch có tật xấu. Tín nữ đã nỗ lực kéo lại hắn, nhưng bất đắc dĩ hắn thật sự quá anh tuấn… Khụ khụ, ý tín nữ là, đừng nghe nương ta, ngàn vạn đừng nối dây nhân duyên cho tín nữ, hãy cho tín nữ cô độc sống nốt quãng đời còn lại đi.”



Lộc U lạy rồi lại lạy trong Phật đường, mới ra khỏi Phật đường.



Chùa cổ thanh tĩnh, cực ít ân khách.



Lộc U đứng trên bậc thang, nhìn đến bóng dáng thon dài của Lộc Trạch, lười nhác dựa vào thân cây, xuất thần nhìn một con chim nhạn bay lượn trên không trung.



Nét đẹp phóng khoáng kia, không phân nam nữ.



Lộc U cắn môi, có chút ghen ghét gien của lão công nàng. Một người nam giả thành nữ đều có thể đẹp đến như thế… Lộc Trạch hình như là tiểu cô nương đẹp nhất Lộc gia các nàng rồi.



Lộc U lại an ủi chính mình.



Không vấn đề gì.



Ngoại trừ gương mặt kia, Bồ cẩu cũng không có ưu điểm gì khác.



Mà tựa hồ phát hiện Lộc U đang nhìn chính mình, Lộc Trạch chuyển mắt nhìn lại.



Lộc Trạch nói: “Ta nghe được ngươi lẩm nhẩm trong Phật đường nhỏ.”



Lộc U hơi ngạc nhiên, ánh mắt lập loè né tránh.



Nàng vôi vàng nói: “Ngươi nghe được cái gì?”



Lộc Trạch kỳ thật không nghe được, nhưng mà liền tính hắn không nghe được, hắn cũng có thể đoán được: “Nghe được ngươi nói với Bồ Tát là ta có tật xấu, chậm trễ việc hôn nhân của ngươi.”



Lộc U im lặng.



Lộc Trạch cười nhạo, biết khẳng định là mình đoán đúng rồi.



Hắn đi về hướng Lộc U, cúi người niết mặt nàng một cái, dịu dàng: “U U này …”



Lộc U: “Ừ hừ?”



Lộc Trạch cười tủm tỉm: “Chúng ta ở chung cả ngày, như hình với bóng, cảm tình lại giảm đi không ít.”



Hắn nói: “Quả nhiên khoảng cách sinh ra cái đẹp.”



Lộc U bị hắn niết mặt, trừng hắn một cái.



Mà đúng lúc này, lại cảm giác được một ánh mắt từ phía dưới truyền đến.



Hai người quay đầu nhìn lại, thấy là một vị thư sinh, ánh mắt ngây ra nhìn về phía hai người.



Lộc U nghĩ chính mình là tiểu thư khuê các, không thể bị đối phương nhìn trúng mỹ mạo của mình, phát sinh cốt truyện giống như Tây Sương Ký*.



Nàng trốn đến phía sau Lộc Trạch.



Lộc Trạch mắt lạnh liếc nhìn thư sinh, nói: “Nhìn cái gì?”



Thư sinh cuống quít dời ánh mắt đi, nói lời xin lỗi tiểu thư.



Lộc Trạch không thèm để ý tới, lôi kéo Lộc U rời đi.



Thư sinh nghĩ đến gương mặt của tiểu thư vừa rồi vừa minh diễm lại lãnh đạm cao ngạo, tim hắn đập như hươu chạy, mặt đỏ tai hồng: … Chỉ sợ đây chính là nhất kiến chung tình?



Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.



Lại nghĩ đến thân phận tiểu thư kia… Thư sinh thở dài, lập chí lần này nhất định phải thi đậu, sau đó tới nhà tiểu thư cầu hôn!



(*Tây Sương Ký: còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy)