Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình - Chương 107




Đại tiểu thư và Thất tiểu thư Lộc gia cùng rơi xuống nước, sau đó Đại tiểu thư cứu Thất tiểu thư lên, rồi vội vội vàng vàng mang người đi.



Khi lời nói truyền tới trong bữa tiệc của các trưởng bối, trong mắt Lương thị, nương của Lộc U, lộ ra thần sắc kinh ngạc trong chớp mắt, không rõ vì sao nữ nhi muốn cứu người. Nhưng Lương thị che giấu rất khá, nàng dùng khăn che miệng một cách thích hợp, quan tâm một chút nữ nhi thân sinh của mình có bị thương hay không.



Biết được là Đại tiểu thư Lộc gia Lộc U tự mình bò từ trong nước lên, Lương thị liền hoàn toàn yên tâm.



Thần sắc Lương thị nhẹ nhàng, quan sát những người khác trên bàn tiệc.



Đứng mũi chịu sào, là Lão phu nhân Lộc gia. Lão thái thái nghe nói Thất tiểu thư rơi xuống nước, lộ ra biểu tình sầu lo.



Lão thái thái gõ quải trượng: “Đang uống rượu vui vẻ, sao lại rơi xuống nước?”



Lão thái thái lại nghe thấy Đại tiểu thư mang Thất tiểu thư đi, bởi ngạc nhiên mà thần sắc cũng có chút hoảng.



Lão thái thái đứng lên: “Không được, ta nhanh chân đến xem hai cháu gái thế nào.”



Lương phu nhân đi theo đứng lên: “Còn thất thần làm gì? Mau đi mời đại phu…”



Lão phu nhân ngăn lại nói: “Không cần thỉnh đại phu bên ngoài, đi tìm vị đại phu Thất tiểu thư các ngươi thường xem.”



Lão phu nhân còn quay đầu giải thích với con dâu Lương thị và đám người: “Vị lão tiên sinh kia từ trước đến nay đều xem bệnh cho Thất nha đầu, tương đối hiểu biết thân thể Thất nha đầu.”



Lương thị lộ ra tươi cười lý giải.



Nhưng mà quay đầu, Lương thị đã lâm vào suy nghĩ sâu xa: Trong phủ Thất tiểu thư có nơi nào không thích hợp sao? Bằng không vì cái gì Lão phu nhân không dám để đại phu khác xem bệnh cho Thất tiểu thư?



Hơn nữa vừa nghe nói Thất tiểu thư bị Đại tiểu thư mang đi, lão phu nhân đã vội vàng vội muốn đích thân đi thăm.



Lão phu nhân đang sợ cái gì?



Hoặc là nói… Lương thị có chút tức giận nghĩ: Lão thái thái không khỏi quá bất công.



Chỉ quan tâm Thất tiểu thư, không quan tâm Đại tiểu thư cũng rơi xuống nước.







Lộc Trạch khoan thai tỉnh lại giữa sương mù bốc hơi xung quanh.



Phát hiện chính mình ngồi ở trong thùng gỗ.



Tóc dài ướt dầm dề kề sát mặt, lại toả ra trên mặt nước màu trắng sữa. Trên mặt nước còn có cánh hoa, Lộc Trạch mới vừa tỉnh lại, lông mi mảnh dài tích nước rơi xuống dưới phát ra tiếng tí tách, lại bị mùi cánh hoa rải trong nước làm cho sặc đến hắt xì.



Sau đó nhìn đến chính mình đang mặc trung y* ngồi ở trong nước.



(*trung y: áo trong hay áo lót)



Lại ngẩng đầu, nhìn thấy Lộc U ngồi ở đối diện trong nước cũng chỉ mặc trung y.



Lộc U trẻ trung lả lướt, tóc dài tán loạn dán mặt, môi nhỏ đỏ bừng, mắt tựa thu hoằng*.



(*thu hoằng: nước mùa thu sâu thẳm, hoằng ở đây là sông “Hoằng Thuỷ”)



Thấy hắn tỉnh lại, đôi mắt Lộc U dường như có chút nhàm chán đột nhiên sáng ngời, lập tức đứng dậy nhào về phía Lộc Trạch.



Rào rạt.



Nàng từ trong nước đứng lên.



Y phục ẩm ướt kề sát, đuôi tóc cuốn nhẹ, eo thon nhỏ.



Lại có nước chảy róc rách, ánh trăng sáng tỏ, từ phía chân trời soi xuống.



Yết hầu Lộc Trạch lăn lộn, đôi mắt không chớp lấy một cái. Hơi nước xông khiến hắn mắt đen mặt đỏ, hình như có gai ngược rất nhỏ trên cánh tay dựng lên khi nàng cúi người nhào đến.



Căng thẳng lại kích động.



Thiếu nữ mỹ lệ, Đại tiểu thư Lộc U, nàng nhào qua, không phụ sự kỳ vọng của Lộc Trạch, “chụt” một cái trên môi hắn.



Sau đó Lộc U lại, chậm rì rì ngồi về chỗ cũ.



Lộc Trạch: “…”



Hắn mới vừa có cảm giác, nàng đã đi rồi?



Có loại cảm giác như bị trêu đùa.



Lộc Trạch bất mãn muốn đứng dậy, lại phát hiện chính mình không thể động đậy. Hắn cúi đầu, mí mắt nhẹ nhàng giật giật, bởi phát hiện cánh tay mình bị vòng quanh thân, trói lại bằng đai lưng.



Làm hắn muốn động mà không thể động.



Lộc Trạch nhìn về phía Lộc U.



Lộc U thuần nhiên vô tội, thanh thuần ngây thơ.



Nhưng mà Lộc Trạch biết nàng, sao nàng có thể là bạch liên hoa thanh thuần vô tội gì được.



Lộc Trạch ý bảo nàng nhìn đai lưng đang trói chính mình: “Đại tiểu thư, đây là có ý gì?”



Lộc U ngửa cằm một chút.



Đôi mắt nàng mang cười, có chút hả giận: “Trừng phạt! Hiện tại ngươi hiểu cảm giác ta bị ngươi kéo xuống nước rồi chứ?”



Ánh mắt Lộc Trạch lập loè.



Hắn cúi đầu cười.



Thì ra là Lộc U đang trừng phạt hắn, làm hắn chỉ có thể xem không thể ăn.



Lộc Trạch nói: “Cởi ra cho ta.”



Lộc U trịnh trọng lắc đầu.



Mắt Lộc Trạch híp lại, lập tức thở dài một tiếng, nói: “Lão phu lão thê, hà tất cổ hủ như vậy?”



Lộc U lập tức phản bác: “Ai là lão phu lão thê với ngươi?! Đừng có bôi nhọ thanh danh của ta! Ta còn là hoa cúc đại khuê nữ* đấy!”



(*hoa cúc đại khuê nữ: chỉ con gái chưa từng lấy chồng)



Nàng vén tay áo mình lên, làm Lộc Trạch xem “Thủ cung sa” đỏ tươi trên cánh tay mình.



Lộc Trạch: “…?”



Ngữ điệu hắn bình tĩnh, không hề gợn sóng nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi thật là quá hư rồi.”



Khi nói như vậy, so sánh với ngữ điệu bình thường, sóng mắt hắn lưu động, trong mắt như hàm chứa sương mù mênh mông, u oán liếc mắt về phía Lộc U một cái.



Vừa lãnh tình, vừa câu hồn.



Cả người Lộc U cứng đờ, bị một cái liếc mắt như có như không này của hắn làm cho máu dồn hết lên mặt.



Chỉ thấy một “đại lão nữ trang” ngồi ở đối diện nàng, cố ý ra vẻ tủi thân. Lộc Trạch có lẽ là do còn tuổi nhỏ, bề ngoài của hắn thật sự có tính lừa gạt.



Da thịt vô cùng mịn màng, mi cong môi hồng, kiều diễm như hoa.



Mà đóa hoa mảnh mai này, lông mi đen nhánh nhiễm sương mù, lúc này đang rũ mắt, lặng lẽ nhìn nàng. Đối diện với ánh mắt của nàng, độ cung trên khóe môi Lộc Trạch càng đậm.



Nhìn đến Lộc U bị chính mình nhìn đến thần sắc trốn tránh, trong mắt Lộc Trạch ngậm cười. Thanh âm hắn cố tình thấp xuống, nói: “Đại tỷ tỷ, còn không mau tới giúp ta cởi dây trói?”



Da mặt Lộc U nóng lên, như là thấm huyết. Giống như bị hắn câu lấy hồn vậy, gạt nước đi về hướng hắn, dựa sát vào cánh tay hắn.



Trong phòng im ắng, chỉ có hai người bọn họ.



Lộc U ngửa đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn trầm tĩnh, đồng tâm lại mang theo cười, giống thật mà là giả, ý vị sâu xa.



Hắn dùng sóng mắt câu nhân dụ dỗ nàng, làm nàng giúp hắn cởi dây trói.




Lộc U ngửa đầu nhìn hắn, mắt thấy cánh môi hai người sắp dán lên, Lộc U mở miệng nói: “Lão công, có chuyện ta vẫn luôn rất tò mò.”



Thanh âm Lộc Trạch khàn khàn tựa say, cũng không để ý câu hỏi của nàng: “Ừm?”



Lộc U: “Ngươi dụ hoặc ta như vậy, mặc một thân nữ trang câu kết làm bậy với ta, ngươi sẽ không sợ xu hướng giới tính của ta bị ngươi xoay chuyển, về sau không bao giờ thích nam hài tử, chỉ thích tiểu cô nương xinh đẹp?”



Lộc Trạch: “…”



Lộc U nhìn chằm chằm gương mặt tú sắc khả xan* trắng nõn của Lộc Trạch, lâm vào khó xử: “Sau khi chúng ta trở lại hiện thực, ngươi là tính toán ly hôn với ta, hay là tính toán vẫn luôn mặc nữ trang như vậy?”



(*tú sắc khả san: sắc đẹp có thể ăn thay cơm)



Lộc Trạch: “…?”



Lộc Trạch mặt vô biểu tình: “Dụ ta ở lại thế giới này chính là ngươi, lo lắng xu hướng giới tính cũng là ngươi.”



Lộc U lộ ra tươi cười với hắn, khích lệ hắn: “Dù sao ngươi mặc nữ trang quá đẹp, cứ làm ta nghi hoặc ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ.”



Nàng lộ ra tươi cười lấy lòng với hắn.



Mà Lộc Trạch cúi đầu nhìn nàng: “Ha hả.”



Lộc U: “…?”



Ngoài cười nhưng trong không cười thế này là có ý gì?



Không đợi Lộc U suy nghĩ cẩn thận, Lộc Trạch đã thu lại thần sắc câu nhân trên mặt chính mình, trở lạ thành nữ thần lãnh đạm như băng sương.



Hắn nói: “Ngươi không cần khó xử.”



Lộc U: “Hả?”



Nàng nghe được một tiếng “bựt” rất nhỏ, vừa nhìn liền thấy Lộc Trạch đã tránh khỏi dây trói hắn. Hắn lắc lắc cổ tay, trước khi Lộc U hoảng sợ muốn trốn, tay đã ôm lấy eo nàng, từ phía sau kéo nàng kéo vào trong lòng ngực.



Lộc Trạch cúi người, nhẹ mút một cái ở sau tai nàng.



Mặt Lộc U đỏ như máu: “A!”



Giãy giụa đến nước văng khắp nơi.



Lộc Trạch cười như không cười ôm nàng vào trong lòng ngực, nói: “Ta thấy ngươi cũng không cần có loại phiền não này. Ta thượng* ngươi, ngươi liền biết ta là nam hay là nữ!”



(*thượng: thôi cái này chắc ko cần chú thích nhỉ, lôi ra đây để nhắc nhỏ nghĩa bóng với mọi người thôi)







Hắn ôm nàng ra khỏi thùng gỗ, đi về hướng giường trong phòng.



Đi ngang qua cửa gỗ, Lộc U ôm lấy cột nhà không chịu buông ra.



Lộc U kêu thảm thiết: “Không được! Ở trong giấc mộng này ta phải làm tiểu thư khuê các! Ta không thể thất trinh, mất rồi sẽ không gả đi được!”



Lộc Trạch cười: “Ngươi muốn gả cho ai?”



Lộc U nghẹn lời, sau đó ôm cổ hắn khóc lớn: “Ta cũng sẽ bị người chỉ điểm, tròng lồng heo.”



Lộc Trạch bị nàng khóc làm cho… Cười ra tiếng.



Nàng thật đúng là hạt dẻ cười của hắn.



Hắn vốn cũng không định làm gì, nhưng Lộc U càng khoa trương, hắn liền càng thích đùa nàng.



Cùng Lộc U dây dưa một đường tới trên giường, hai người nằm xuống, hắn cúi đầu hôn nàng. Lộc U nâng mặt hắn, thương lượng cùng hắn: “Chúng ta có thể lấy hôn môi làm buôn bán không? Lúc trước không phải còn nói muốn “kiêng thịt” à, sao ngươi lại muốn phá giới?”



Lộc Trạch cười: “Một mộng một đêm, một chuyện một tất*.”



(*tất ở đây là hoàn tất, hoàn thành, ý là chuyện nào thì tính cho xong chuyện đấy)




Lộc U: “Ô ô ô.”



Lộc Trạch cười to, lật người lại, ôm nàng ngồi ở trên người chính mình.



Hắn khó được đùa giỡn nàng nhẹ nhàng như vậy.



Bởi trước kia trong mộng luôn là sinh sinh tử tử, thời thời khắc khắc đều có rất nhiều nguy cơ. Mà chỉ có truyện trạch đấu này, sẽ không có một chút nguy hiểm nào. Lộc Trạch hoàn toàn không lo lắng hai người sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn ở trong giấc mộng này.



Giống như Lộc U nghĩ, giấc mộng này đối với hai người bọn họ mà nói… Giống như là đi du lịch trong truyện trạch đấu vậy.



Coi như là tuần trăng mật.



Rèm trướng bay tán loạn, hai nữ hài tử cứ như vậy dây dưa một chỗ.



Bỗng nhiên, lỗ tai Lộc Trạch động đậy, nghe được động tĩnh bên ngoài. Hắn giơ tay ôm lấy vai Lộc U, ý bảo nàng đừng náo loạn.



Nhưng mà Lộc U còn chưa phản ứng lại, Lộc U đang ngồi ở trong lòng ngực, cúi đầu liền cắn một ngụm lên mặt hắn cho hả giận.



Tràn đầy nước miếng, lại vô cùng thân mật ái muội.







Bên ngoài nha hoàn dẫn Lão thái thái và Lương phu nhân lại đây thăm hỏi hai vị tiểu thư, nghe nói sau khi hai vị tiểu thư xối nước liền trực tiếp đi tắm rửa, cũng không để đại phu xem bệnh.



Nghe được tắm rửa, khóe mắt Lão thái thái co giật, lạnh giọng: “Như vậy sao được! Sao U U có thể… tắm rửa cùng cô nương khác?!”



Lương phu nhân kỳ quái nhìn bà bà của mình một cái.



Mà Lão thái thái sốt ruột, nha hoàn chỉ gõ cửa hai cái, Lão thái thái đã gấp không chờ nổi mà đẩy cửa ra đi vào.



Lão thái thái phân phó đám con dâu không cần đi theo, nhưng Lương thị nhạy bén, lấy cớ nữ nhi của mình cũng ở bên trong, ngăn lại các chị em dâu khác, chính mình lại không ngừng chân đi theo Lão phu nhân vào phòng.



Sau đó liền nhìn đến nước rải đầy đất, đèn trụ đều đổ.



Lại nghe được thanh âm nữ hài tử hờn dỗi.



Các nàng đi đến cửa phòng trong, liếc mắt một cái nhìn đến hai nữ hài tử ở trên giường, đều là một thân trung y mỏng dính thấm nước, tóc dài ẩm ướt rải trên vai, phác họa ra đường cong mờ ảo.



Mà Lộc U ngồi ở trên người Lộc Trạch, đang ôm đệm chăn đánh người dưới thân. Khuôn mặt tiểu cô nương như ráng chiều, kiều mỹ thẹn thùng, toàn là hờn dỗi.



Mà nhìn xuống Thất cô nương Lộc Trạch, một cái cổ tay vươn ra ngoài màn, trắng nõn gầy gò, nhỏ nhắn mềm mại. Lộc Trạch dường như nhận thấy được có người tới, lùi tay vào trong màn.



Nhưng mà Lộc U không phát hiện.



Dưới cái nhìn chăm chú của các trưởng bối, Lộc U cúi đầu, hôn một cái lên mặt Lộc Trạch.



Các trưởng bối: “…”



Ngũ lôi oanh đỉnh!



Ngây ra như phỗng!







Thanh âm Lương phu nhân cũng biến đổi: “U U, ngươi đang làm gì?!”



Lão phu nhân chống quải trượng, khiếp sợ đổ người về phía sau ba bước, bị nha hoàn đỡ lấy.



Thanh âm Lão phu nhân phát run: “Thất nha đầu, ngươi đang… làm cái gì với đại tỷ tỷ của ngươi?!”



Lộc Trạch cùng Lộc U đang ôm nhau bên trong: “…”







Một lát sau, Lộc U cùng Lộc Trạch đã thay đổi quần áo sạch sẽ, căng da đầu song song đi vào phòng.




Lộc U thấp thỏm nhìn Lộc Trạch một cái.



Trên mặt Lộc Trạch còn có dấu răng lưu lại vì bị nàng cắn một ngụm.



Lộc Trạch đạm nhiên cười với nàng.



Lộc U hơi yên tâm.



Hai người song song quỳ gối trước mặt Lão phu nhân và Lương thị.



Mà lão phu nhân cùng Lương thị xem hai người các nàng tiến vào đều mắt đi mày lại, tâm càng thêm đau.



Lão phu nhân sắp thở không nổi.



Lương thị thì tức giận trừng mắt Thất cô nương, cảm thấy Lộc bảo nhà mình từ trước đến nay đều ngoan ngoãn, chính là Thất cô nương có tật xấu kia dạy hư nữ nhi của nàng.



Lộc U căng da đầu: “Tổ mẫu, nương, ta và Thất muội muội chỉ đùa giỡn thôi. Có lẽ hơi không tuân thủ quy củ, nhưng mà chúng ta là ở trong phòng nhà mình, nên mới làm càn một chút.”



Lão phu nhân cùng Lương thị bán tín bán nghi



Lộc Trạch nói: “Xác thật là đùa giỡn.”



Mặt Lương phu nhân đỏ lên, xấu hổ mở miệng nói: “Kia cũng không thể, kia cũng không thể… Có chơi đùa, U U ngươi cũng không thể đột nhiên hôn Thất muội muội của ngươi một ngụm chứ?!”



Lộc U biện giải: “Ta không có hôn nàng, ta là cắn nàng một ngụm đấy chứ.”



Hai vị trưởng bối nhìn đến dấu răng trên mặt Lộc Trạch, có chút tin.



Lương phu nhân kỳ quái: “Hai người các ngươi trước kia không phải còn cãi nhau à? Sao đột nhiên lại quan hệ tốt như vậy?”



Lộc U phấn chấn.



Nàng lôi kéo tay Lộc Trạch, thâm tình nói: “Chính là chuyện rơi xuống nước lần này, mới khiến ta nhìn ra trước kia đều là ta hiểu lầm Thất muội muội. Thất muội muội là người tốt, ta muốn cùng Thất muội muội làm tỷ muội tốt, sẽ không cãi nhau nữa.”



Ngoại trừ ở trước mặt Lộc U ra thì ở trước mặt những người khác Lộc Trạch đều có điểm lười diễn kịch.



Cho nên Lộc Trạch chỉ là có lệ mà theo một câu: “Đại tỷ tỷ nói rất đúng.”



Lương phu nhân lập tức bất mãn trừng mắt nhìn Thất cô nương: Không chân thành một chút nào.



Vừa thấy liền không phải cô nương tử tế muốn làm tỷ muội tốt với nữ nhi nàng.



U U bị cái đồ bạch liên hoa tâm cơ này lừa rồi!







Mất thời gian cả nửa đêm, thời điểm hai vị trưởng bối rời khỏi sân Lộc U, nhìn như tin hai tiểu cô nương này đã hòa hảo.



Nhưng mà ngay sau đó, Lương phu nhân liền lo lắng sốt ruột đi theo Lão phu nhân trở về sân Lão phu nhân.



Mẹ chồng nàng dâu hai người đối diện, trong mắt đều có chút bất an.



Lương phu nhân nói: “U U tuổi lớn, không nên cứ luôn chơi với Thất nha đầu như vậy. Vừa lúc ta có người bạn thân tới kinh thành, ta muốn cho U U gặp nhi tử nàng một lần, nếu nhân duyên này có thể thành, ta nhất định phải thắp nhang cảm tạ.”



Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, cũng cười nói với con dâu: “Vừa lúc ta cũng đã vì Thất nha đầu tìm kiếm một cửa hôn nhân tốt. Thất nha đầu cũng nên gả chồng.”



Lão thái thái biết thân phận thật sự của Thất tiểu thư Lộc gia Lộc Trạch, vốn dĩ còn muốn gạt, nhưng không biết vì sao, Lão thái thái hiện tại có chút bất an, nghĩ tùy tiện tìm việc hôn nhân để ứng phó với Lộc Trạch trước đã.



Chưa nói là làm Lộc Trạch gả chồng, ít nhất là để Lộc Trạch đừng cả ngày ở bên các tiểu cô nương Lộc gia nữa.



Mẹ chồng nàng dâu hai người đạt thành chung nhận thức, đều lộ ra tươi cười.



Ai cũng không đề cập tới trước đó ở chỗ Lộc U nhìn đến hình ảnh hai tiểu cô nương hôn nhau.



Các nàng liều mạng an ủi chính mình: Đều là tiểu cô nương mà.



Tỷ muội nhà mình, không có gì.







Lộc U nghe được tin tức Lão phu nhân muốn Lộc Trạch đi xem mắt.



Nàng ngây ra như phỗng, kinh ngạc không khép miệng được: “Cái gì, Thất muội muội còn cần gả chồng?!”



Lộc U mê hoặc.



Lộc Trạch không phải nam sao? Nam còn phải gả người?



Là nàng nghĩ sai rồi sao? Hay là Lão phu nhân kỳ thật không biết Lộc Trạch là nam?



Nha hoàn nhắc nhở: “Đại tiểu thư, hiện tại càng quan trọng, là phu nhân muốn ngài gả chồng.”



— ngài hà tất nhọc lòng người khác chứ?



Lộc U: “Ngươi không hiểu.”



Nàng nghiến răng nghiến lợi: Lão công của nàng sao có thể gả chồng? Tuyệt đối không được!







Đồng dạng tin tức truyền tới chỗ Lộc Trạch.



Lộc Trạch ngẩn ra: “Đại tỷ tỷ phải gả người?”



Nha hoàn kiên nhẫn: “Thất tiểu thư, càng quan trọng hẳn là ngài phải gả người. Ngài cũng đừng nhọc lòng Đại tiểu thư.”



Lộc Trạch mặc kệ, nhẹ a một tiếng.



Nghĩ thầm hắn ngược lại muốn nhìn, U U có thể gả cho ai.







Vì không cho hai cô nương chạm mặt, Lão phu nhân cùng Lương phu nhân hẹn nhà trai cho hai người, làm hai người ra cửa gặp mặt cùng một ngày.



Lộc Trạch ngồi cỗ kiệu ra cửa, trên đường liền nhảy khỏi cỗ kiệu chạy lấy người, tính toán đi xem nam nhân Lộc U muốn gặp là ai.



Còn Lộc U là trên đường nói muốn uống trà, chờ khi nha hoàn tìm người mới phát hiện đã không thấy bóng dáng nàng đâu.







Khi hai nha hoàn đang vội muốn khóc.



Nha hoàn của Lộc U bên này, thấy Lộc Trạch xuất hiện.



Nha hoàn của Lộc Trạch bên kia, thấy Lộc U xuất hiện.



Hai bên từng người tra hỏi.



Nha hoàn Lộc U bên này, Lộc Trạch: “Tiểu thư các ngươi đâu?”



Nha hoàn: “Tiểu thư không thấy đâu, Thất cô nương ngươi giúp đỡ, thay tiểu thư nhà ta đi gặp vị công tử kia một lần đi?”



Nha hoàn Lộc Trạch bên kia, cũng xảy ra đồng dạng đối thoại.



Lộc Trạch: “…?”



Hắn nghĩ: Chẳng lẽ không phải ta tới tra lão bà của ta gặp ai sau lưng sao? Vì cái gì ta phải giả lão bà của ta đi gặp mặt ai kia?



Lộc U: “…?”



Ý tưởng giống như trên.



Ở hai nơi khác nhau song song lâm vào trầm mặc cùng hoài nghi.